Diêu Quảng giải quyết như thế nào Đường Á không biết, nhưng chuyện này cứ như vậy cho qua, đoàn xe tiếp tục lên đường. Xe của Đường Á theo ở phía sau, đây là buổi tối cuối cùng ở ngoài B thị, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm vì dù sao chỉ còn cách B thị mấy chục km nữa thôi, nếu không phải đi ban đêm rất nguy hiểm thì có lẽ họ đã không phải ngừng lại thế này.
Bọn họ chọn đi đường nhỏ may mắn không gặp phải bầy tang thi lớn, chỉ có mấy chục con rải rác nơi nơi, thực nhẹ nhàng liền giải quyết sạch. Nhưng trên đường đi người ở rất thưa thớt, ngay cả một căn nhà có thể ở tạm cũng không có, họ chỉ có thể tiếp tục ngủ trên xe, có điều nghĩ đến ngày mai có thể đến B thị, cho nên dù khi ngủ dậy thân thể vừa cứng vừa đau nhưng ai cũng cố chịu đựng. Diêu Quảng cho nhóm phụ nữ nấu cơm đủ cho cả sáng mai, còn về số lượng thức ăn ít ỏi dư lại thì cũng dùng làm bữa tối phong phú một chút.
Đường Á và Đường Ngao cách đó hơn trăm mét cũng bắt đầu nghỉ ngơi. Cậu từ trong không gian lấy ra bánh mỳ kẹp thịt hun khói đã làm sẵn, chia nhau ăn với Đường Ngao, lại đút cho Vượng Tử, yên ổn ở trong xe đợi trời sáng. Khi đoàn xe đã an tĩnh, tất cả mọi người đi ngủ hết Đường Ngao lại đi ra ngoài săn bắn tang thi, hắn cũng không đi quá xa để tùy thời đều có thể trở về, Đường Á liền ngồi tại chỗ khoanh chân vận hành Bích thủy tâm quyết, khép nữa con mắt nghỉ ngơi, thân thể đề cao cảnh giác.
Đêm nay cùng gió lớn hôm qua khác nhau hoàn toàn, tối hôm nay vô cùng yên ắng cho nên có thể nghe rõ tiếng chân đạp trên nền cỏ cùng tiếng người nho nhỏ vang lên, Đường Á lập tức mở mắt. Không khí sạch sẽ cậu có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh bên ngoài mấy trăm mét, khuôn mặt người tuy rằng không thể nói hoàn toàn thấy rõ ràng, nhưng có thể phân biệt ra là ai —- là Từ Vĩ cùng Chu Lăng. Bọn họ vụng trộm từ trên xe xuống dưới làm gì?
Đường Á nhìn bọn họ một trước một sau lặng lẽ đi đến phía sau một thân cây cách đoàn xe hơn mấy chục mét, bọn họ nhìn bốn phía một chút, có lẽ không phát hiện người cùng tang thi, sau đó lập tức ôm lấy nhau. Từ Vĩ áp Chu Lăng lên trên thân cây rồi kéo quần áo của Chu Lăng xuống, nhưng cậu ta lại đẩy Từ Vĩ ra, hai người tranh chấp cái gì đó, cuối cùng vẫn là thanh niên cường tráng chiếm ưu thế, lột quần áo của Chu Lăng, hai người kề sát yên tĩnh một hồi, sau đó Từ Vĩ dần dần đưa đẩy…
Đường Á quay đầu đi, trên mặt hiện vẻ đỏ ửng xấu hổ, cậu không nghĩ tới sẽ nhìn thấy loại chuyện này, cậu ban đầu còn tưởng rằng hai người muốn đánh nhau, nhưng khi Chu Lăng bị lột quần áo… Câu cho dù vô tri đi chăng nữa thì cũng biết chuyện sẽ phát triển theo hướng mà cậu vẫn chưa từng nghĩ tới. Chuyện người đồng tính yêu nhau cậu đã nghe qua, nhưng cụ thể như thế nào thì lại không biết, kết quả hôm nay thấy được hiện trường thực tế……
Đường Á nghĩ trong đầu may mắn là Đường Ngao không ở đây, về phần vì sao lại ‘may mắn’ thì….
Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền, Đường Á vừa nghĩ đến Đường Ngao, hắn liền ở bên cạnh cậu.
“Cậu sao về nhanh vậy? !”
“Gần đây. Tang thi. Ít.” Quanh đó không có tang thi tụ tập thành đàn, hao tổn nhiều khí lực nhưng lại không thu được bao nhiêu nguyên châu, hắn liền trở lại với Á Á, nhưng Á Á giống như rất kinh ngạc…… Lúc này, hắn cũng nghe thấy thanh âm sắc tình truyền đến trong không khí, còn chưa kịp quay đầu, Đường Á nắm lấy tay của hắn, cảnh sắc lập tức thay đổi, bọn họ tiến vào không gian.
“?”
“…… Chúng ta đêm nay ngủ trong không gian. Trời sáng rồi mới đi ra.” Đường Á theo bản năng cảm giác không thể để Đường Ngao nhìn thấy chuyện vừa rồi, nguyên nhân…… Đại khái chắc là không muốn thiếu niên học theo nhỉ?
“Được.” Đường Ngao tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của cậu, hắn dĩ nhiên tràn đầy vui mừng đáp ứng, thân thể hắn to lớn, tính cách hoang dã, cho nên so với thùng xe nhỏ hẹp hắn lại càng thích nơi rộng rãi, hơn nữa chỉ cần được ở cạnh cậu nhất là khi hai người lại cùng một chỗ…
Đường Á cảm giác mình giống như đã quên cái gì đó, nhưng lại nghĩ không ra cụ thể là chuyện gì, bị Đường Ngao đẩy ngã trên giường lớn, lại còn bị hắn gắt gao ôm chặt, cậu đẩy đẩy hai cái hắn mới thả lỏng một chút, cậu chuyển thân mình sao cho thoải mái, dưới đầu là chiếc gối mềm mại, bên người là nhiệt độ cơ thể ấm áp quen thuộc, Đường Á rất nhanh liền ngủ say. Từ khi mới đến N thị bọn họ vẫn luôn nằm ngủ ở cùng một giường, cậu sớm đã thành thói quen, chuyện vừa mới phát sinh giống như có hòn đá rơi vào trong nước, khi rơi vào liền lan ra từng đợt gợn sóng, tuy rằng sau đó chìm xuống đáy thế nhưng ai biết được sau này có ảnh hưởng gì hay không?
Một đêm ngon giấc, thời điểm Đường Á tỉnh lại liền bị dã thú phát hiện. Nhưng dã thú vô cùng luyến tiếc thân cận tay chân với cậu, da thịt dán vào nhau —- cho dù cách áo sơ-mi, ôm trong chốc lát thì mới chịu ngồi dậy. Khi Đường Á đi rửa mặt liếc mắt một cái liền nhìn thấy bình sữa trên bàn, cậu như thể bị sét đánh; rốt cuộc cậu nhớ ra mình đã quên chuyện gì —- cậu bỏ quênVượng Tử ở bên ngoài!
Đường Á vội vàng lau khô bọt nước trên mặt, nghĩ mình ngủ chưa tới 8 giờ vậy thì bên ngoài mới trải qua chưa tới bốn mươi phút, trong xe mở máy sưởi, lại không đóng kín toàn bộ, có thể thông khí. Hẳn sẽ không có việc gì? Cậu nắm lấy tay Đường Ngao ra khỏi không gian, khi đi ra còn ngồi ngay trên ghế ô tô, Đường Á nhìn lại phát hiện phía sau trống không! Vượng Tử đâu?! Phía dưới chỗ ngồi cũng không có, phí cửa sau hơi hơi hé ra; vậy là có người mở cửa……
Đường Á quay đầu nhìn thiếu niên, hỏi: “Cậu có thể tìm thấy Vượng Tử ở đâu không?” Vượng Tử sẽ không tự dưng biến mất, khẳng định là do con người gây nên, mà lúc này ngoại trừ mình cũng chỉ có đoàn xe!
Đường Ngao đối việc Vượng Tử đột nhiên biến mất hiển nhiên không có cảm giác gì, chỉ là Đường Á muốn tìm, hắn liền phối hợp, mặc dù có chút không cam lòng —- sữa bột này, vốn là của hắn mà…
Đường Ngao cẩn thận cảm nhận mùi lưu lại trong không khí, mang Đường Á xuống xe, đi về hướng rừng cây. Đường Á theo sát đằng sau, chẳng lẽ không phải người của đoàn xe? Tuy rằng không biết là ai mang Vượng Tử đi nhưng có lẽ kẻ đó mang ác ý rất lớn, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ, ôm đi làm gì? Không có khả năng là muốn đứa trẻ, vậy hẳn là muốn đồ của mình?
Đường Ngao dẫn Đường Á đi đến chỗ trong cùng của rừng cây đột nhiên ngừng lại, hắn nghiêng đầu tựa hồ đang phân tích, mày lại nhăn lại, cuối cùng nói với cậu: “Mùi. Biến mất. Tìm. Không thấy.”
Mùi đến nơi đây liền biến mất? Nếu là người đoàn xe hẳn sẽ không lớn mật đi đến chỗ sâu trong rừng cây, lại còn có năng lực giấu giếm trước sự tìm kiếm của Đường Ngao… Nếu không phải người của đoàn xe, vậy thì là ai? Đường Á trong lòng phảng phất tựa như bị đè nặng bởi một khối đá, Vượng Tử là con của Đường Na, cậu đối với người nhà họ không còn thân tình nhưng giống như Đường Na nói, trẻ con vô tội, hơn nữa lại có quan hệ huyết thống với cậu, nếu có khả năng cậu nguyện ý chăm sóc Vượng Tử… Nhưng mà hiện tại, ngay cả tung tích đều tìm không được, chỉ mới hơn bốn mươi phút, hẳn là đi không xa mới đúng…
Trong đêm đen, Đường Ngao lại khôi phục hình thú, chở Đường Á bay trên không trung quan sát phía dưới, đôi mắt màu đỏ của dã thú có thể dễ dàng nhìn xuyên qua bóng đêm, thấy rõ mỗi một lá cây trên mặt đất cùng với bọt nước còn chưa ngưng tụ thành hình. Nhưng khi Đường Ngao tìm kiếm trong phạm vi có thể đi trong bốn mươi phút, hết trọn một đêm, thế nhưng lại không phát hiện được gì. Vượng Tử rốt cuộc bị đưa đi đâu?
Sắc trời dần sáng, Đường Á không thể tiếp tục tìm, liền cùng Đường Ngao trở về xe. Không bao lâu người đoàn xe cũng bắt đầu thức dậy, thu thập một phen liền muốn đi tiếp. Yên lặng chú ý động tĩnh bên Đường Á, với vốn kiến thức phong phú Diêu Quảng lập tức phát hiện cậu có phần hơi nôn nóng, vì thế đi lên phía trước không nhanh không chậm hỏi: “Buổi sáng hẳn là có thể đến B thị, các cậu chuẩn bị xuất phát đi! Đúng rồi, sao không thấy Vượng Tử vậy?” Hắn nhìn thấy trong xe ngoại trừ một cái bao leo núi cũng không có thứ gì khác, vậy đứa trẻ kia đâu? Cũng không thấy? Chẳng lẽ ba người mất tích bên mình thật sự không liên quan tới bọn họ?
“…… Tối hôm qua chúng tôi ngủ say không chú ý, tỉnh lại thì phát hiện không thấy đâu nữa. Đội trưởng Diêu có gì chỉ giáo sao?” Đường Á thản nhiên mở miệng, dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì, kỳ thật trong lòng cậu đang rất sốt ruột, tuy rằng chỉ ở chung vài ngày, nhưng rốt cuộc cậu đã xem như người thân của mình.
“Chỉ giáo thì không dám. Chúng tôi tối hôm qua ngủ say như chết. Đi tìm xung quanh chưa?” Xem giọng nói thái độ, hẳn không phải con của cậu ta! Điều này cũng đúng, cậu ta thoạt nhìn tuổi cũng không lớn……
“Tìm rồi.” Cậu mím môi, tựa hồ không muốn nói thêm nữa. Điều này cũng đúng, nếu nói ba người lớn không thấy còn có thể là do họ tự bỏ đi, còn đây chỉ là một đứa trẻ không hề có năng lực hành động, trong cái thế giới tang thi hoành hành không biết bao lâu, có thể sống sót được sao? Hơn phân nửa đã là lành ít dữ nhiều.
“Đoàn xe bảy giờ sẽ xuất phát.” Muốn tiếp tục tìm hay là đuổi kịp… Tùy các cậu, dù sao chỉ là đồng hành cũng không thân quen giao tình gì, Diêu Quảng cảm giác chỉ cần không trở mặt với nhau là được, đoàn xe không có khả năng chờ bọn cậu.
“…… Đã biết.” Quả thật không cần phải tìm, nếu đúng ra thì ở gần đó hẳn có thể tìm được mới đúng, tìm suốt một đêm mà không có phát hiện gì… Đường Á chỉ có thể từ bỏ, cậu không thể không thừa nhận, bởi vì cậu sơ sẩy nên Vượng Tử có lẽ đã… Đường Á siết chặt nắm tay. Một bàn tay dịu dàng nắm lấy tay cậu, đem ngón tay cậu nhẹ nhàng mở ra, trong lòng bàn tay đã sắp bị nắm đến chảy máu, thiếu niên cao lớn dùng bàn tay ấm áp cầm tay cậu, nói: “Không có. Máu.”
Không ngửi được mùi máu, chứng minh ít nhất Vượng Tử không bị thương hoặc bị tang thi tấn công. Hối hận không phải là biện pháp, chỉ cần Vượng Tử không có việc gì, một ngày nào đó có thể tìm được, nếu đã xảy ra chuyện…… Có lẽ cậu sẽ vẫn áy náy trong lòng, nhưng nếu nói thật lòng kỳ thật cậu lại không có bao nhiêu khổ sở —- cậu không phải đặc biệt thích trẻ con, chăm sóc Vượng Tử với cậu mà nói cũng không phải hoàn toàn thoải mái, cậu lúc ấy đồng ý tiếp nhận đứa trẻ phần lớn xuất phát từ trách nhiệm trong máu. Kỳ thật nếu xét rõ ràng trong lòng Đường Á, tình cảm giữa con người và thú vật cũng không khác nhau……
Cậu không thể không thừa nhận, trong lòng cậu phiền muộn, chỉ có một phần là vì đột nhiên không thấy Vượng Tử, càng nhiều là đối với người mang Vượng Tử đi, hắn sẽ là ai? Có thể hay không nguy hại đến bọn họ…… Máu của mình, quả nhiên cũng biến thành băng lạnh rồi sao?
Đường Á đối với biểu hiện máu lạnh của mình chợt cảm thấy kinh hãi, cậu phỉ nhổ bản thân ích kỷ vô cùng, nhưng về phương diện khác cậu lại hiểu rõ như vậy có thể khiến cậu càng thêm an toàn. Tại mạt thế mang theo một đứa bé, thật sự không phải chuyện dễ dàng. Trẻ con không phải chó mèo, sinh mệnh vô cùng yếu ớt, cần thức ăn đặc biệt lại còn phải chăm sóc cẩn thận, hơn nữa khóc nháo sẽ dẫn tang thi tới, chính nó lại không có bất cứ năng lực tự bảo vệ, không sinh bệnh còn tốt, nếu bị bệnh, người lớn cũng không chịu nổi chứ đừng nói đứa trẻ. Nếu không phải Đường Á có ngọc đồng không gian, ngay cả điều thứ nhất, cậu đều làm không được: trong mạt thế cậu đi đâu mà tìm đủ sữa bột cho trẻ con?
Thiếu niên truyền đến ấm áp khiến tinh thần sa sút cùng với suy nghĩ miên man của cậu bị ngừng lại, mặc kệ bất cứ khi nào thì ít nhất có hắn sẽ luôn bên cạnh cậu, hắn sẽ không ghét bỏ cậu, ở thời kì mạt thế cô độc băng lãnh này, có một người đồng hành như vậy —- thật tốt!
Đường Á cùng Đường Ngao cuối cùng vẫn lên xe, lúc đoàn xe khởi động, bọn họ cũng đuổi kịp.
Đợi đến khi xe Đường Á chậm rãi biến mất phía cuối con đường, phía sau đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao to chậm rãi đi ra, nó thay đổi thành một thân tây trang đen, tóc chỉnh tề vuốt ra sau đầu, trên mũi mang cặp kính gọng vàng, trong lòng ôm — một bọc tã lót! Bên trong chính là đứa trẻ ngày hôm qua hai người tìm kiếm, lúc này nó duỗi ngón tay, đứa trẻ đang ngủ say, nước miếng từ trong miệng chảy xuống hoàn toàn không biết chính mình rơi vào hoàn cảnh thế nào.
Tang thi trí lực vô cùng hứng thú với bánh bao nhỏ trong lòng, móng tay màu đen bén nhọn cách bánh bao nhỏ mấy cm trong không trung động động vài cái, cuối cùng vẫn không hạ xuống, nó đương nhiên biết nếu mình tiếp tục, bánh bao nhỏ mềm mại trong lòng cũng sẽ biến thành thứ cứng ngắc như mình, biến thành kẻ chỉ biết ăn thịt người không có đầu óc… Đôi môi mỏng của nó khẽ nhếch lên như lưỡi dao sắc bén, ánh mắt trắng bệch nhìn đứa bé mềm mại trong lòng mang theo tia nghiền ngẫm bên trong.
Theo phía sau nó là tang thi sức mạnh mới hình thành, đối với vật sống trong lòng tang thi trí lực nó đã sớm thèm nhỏ dãi, nước dãi không ngừng từ khóe miệng chảy xuống, tay buông bên thân cũng không ngừng rục rịch, vốn dĩ ánh mắt của tang thi trí lực đang dừng trên người bánh bao nhỏ lại dời đi chỗ khác, nó khống chế không được liền vươn tay…
“Ngao ! !” Tang thi sức mạnh ôm đầu kêu thảm thiết, thân hình lui về phía sau vài bước, có chất lỏng màu đen từ hai bên tai nó chảy ra. Môi tang thi trí lực khẽ nhếch, đối với hành động ngu xuẩn của tang thi sức mạnh không quá để trong lòng, loại thứ phẩm này nó có rất nhiều.
Tang thi sức mạnh nhận được khiển trách liền thành thật trong chốc lát, tuy rằng không lâu sau nó có thể lại tấn công vật sống kia……
Bọc tã lót trong lòng giật giật, hai tròng mắt to tròn của đứa trẻ mở ra, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của tang thi trí lực, đứa bé kêu “u u~”, tay chân đều bị trói buộc bởi tã lót mà không thể hoạt động, liền cố gắng dùng nước miếng thổi bong bóng, mắt to đen bóng hết sức chăm chú nhìn chằm chằm tang thi trí lực, đối phương cũng hứng thú nhìn bé.
Thổi bóng bóng một hồi, kể từ tối qua không ăn nên bé cảm thấy đói khát, bánh bao nhỏ giống con sâu lông giãy dụa vặn vẹo thân mình, cố gắng chạm đến ngón tay trước mắt. Tang thi trí lực đương nhiên sẽ không bị bé chạm đến, có điều nó cũng phát hiện gì đó, cách thảm lông sờ sờ dạ dày xẹp lép của bánh bao nhỏ, nó xoay người rời đi. Phía sau nó, tang thi sức mạnh mờ mịt nhìn chung quanh một lát nhưng vẫn bị mùi hương của thức ăn mê hoặc mà đi theo, chỉ là còn nhớ rõ dạy dỗ vừa rồi mà không dám tới quá gần.
____
.
Tác giả có lời muốn nói: Đường Đường sẽ nói về bánh bao nhỏ trong hai chương…… [ ̄︶ ̄] hắc hắc ~
Vú em chân chính xuất hiện ~[= ̄ω ̄=]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian
Chương 46: Mất tích
Chương 46: Mất tích