“Đứng ngốc ở đó làm gì, còn không qua đào năng lượng hạch.”
“A.” Giang Thành lên tiếng, vội vàng chạy qua, thời điểm lấy năng lượng hạch mới kịp phản ứng. Đây là chiến lợi phẩm của Thương Triệt mà?
Đưa năng lượng hạch cho Thương Triệt, Thương Triệt nhanh chóng tránh đi vài bước: “Tặng cho anh.” Bẩn như vậy cậu mới không thèm!
Giang Thành cầm năng lượng hạch cấp 3 ngây người, Thương thiếu cứ đơn giản như vậy tặng người khác?
Trên thực tế, năng lượng hạch cấp 3 đã không còn hiếm thấy như trước, nhưng nhận từ tay Thương Triệt Giang Thành cảm thấy khá huyền huyễn. Hắn còn nhớ rõ, khi ở nơi đóng quân Thương Triệt tính toán chi li với hắn như thế nào.
Đương nhiên, nếu Giang Thành biết Thương Triệt yêu sạch nghiêm trọng sẽ nghĩ khác.
Thấy Thương Triệt không hề dừng bước, Giang Thành biết đối phương không muốn chờ mình, đành phải dẹp suy nghĩ trong đầu qua một bên đi theo. monganhlau.wordpress.com
Người cầm đầu chết, hơn mười người cuồng hóa còn lại kêu gào tiến lên. Thương Triệt giơ tay chém xuống, chém giết bọn họ tựa như thái rau, trôi chảy không sai lầm.
Giang Thành chết lặng theo sau, thực lực Thương thiếu mạnh mẽ như thế, một mình có thể giải quyết toàn bộ người trong kho hàng, hưng sư động chúng* dẫn bọn họ tới làm gì? (*: Phát động nhiều người làm một việc gì đó)
Trong lòng nghi vấn, Giang Thành nhảy vài cái đuổi theo Thương Triệt. Người phụ trách kho hàng cách đó không xa vội vã chạy về, là vị thiếu tướng trong miệng người cầm đầu kia. Giang Thành nhìn không thấu thực lực đối phương, đối phương có vẻ rất tức giận, trực tiếp động thủ không nương tay.
Phá huỷ năng lượng tập kích, đôi mắt xinh đẹp Thương Triệt đảo quanh, đột nhiên chống lại đôi mắt thiếu tướng kia. Giang Thành đang định phát động công kích thì đã thấy miệng thiếu tướng kia phát ra âm thanh kỳ lạ, sau đó thây ma, người cuồng hóa và người tiến hóa đều bất động.
Giang Thành hoảng sợ, trừng to mắt nhìn Thương Triệt.
Thương Triệt cười tủm tỉm hạ lệnh: “Các ngươi phụ trách khuân vác đưa lương thực lên xe.”
Thiếu tướng nhận lệnh, dẫn đám người người tiến hóa và cuồng hóa đi khuân vác lương thực, về phần xe, cũng là xe ở đây.
Giang Thành thật khó khăn từ trong khiếp sợ hoàn hồn, nghi hoặc nhìn Thương Triệt: “Thương thiếu đã có năng lực khống chế người tiến hóa, chúng ta giả dạng căn bản không ý nghĩa đúng không?”
Thương Triệt không lên tiếng, xem như cam chịu.
Giang Thành có dự cảm không tốt: “Còn có, chúng ta hoàn toàn không cần khuân vác, dị năng giả hệ không gian rất nhiều.”
“Nhưng như vậy chơi không vui.”
Giang Thành lảo đảo, thiếu chút nữa mắng ra miệng. Quả quyết chứng thật phỏng đoán trong lòng: “Thương thiếu muốn chúng tôi giả thây ma cũng là vì chơi vui?” Mệt hắn lúc trước còn một đường lo lắng, hắn đường đường Giang thiếu lại thua trong tay một tên nhóc, đã vậy còn biến mình thành cả người bẩn thỉu.
Thương Triệt nhíu mày nhìn Giang Thành: “Anh giận?”
Giang Thành Bị trêu cợt chẳng lẽ hắn không nên giận?
Thương Triệt đen mặt: “Anh đùa giỡn anh trai tôi, tôi còn chưa tìm anh tính sổ anh lại ở đây tức giận với tôi? Không nghe ăn cơm người nào sẽ mặc người đó sai khiến sao? Huống chi tôi muốn các anh làm quen cách chiến đấu với người cuồng hóa và người tiến hóa trước có gì sai? An toàn của mình các anh đều không cần bận tâm, hơn nữa, anh vốn không muốn buông tha những người này. Bây giờ anh bày ra bộ dáng này làm gì?”
Thương Triệt muốn trêu chọc Giang Thành một phen nhưng còn chưa đến mức lấy mạng người ra đùa. Cho nên cậu rất không vừa mắt bộ dáng lúc này của Giang Thành.
Nếu thật sự lo lắng cho bọn họ thì lúc trước đã không chọn bọn họ.
Thương Triệt rất khinh bỉ hành vi Giang Thành.
Thương Triệt không khách khí khiến Giang Thành cứng lại, không phải lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này. Lấy thân phận hắn mà nói, cho dù làm sai cũng phải tìm một lý do đường hoàng. Huống chi trong tình cảnh này, hắn chỉ nói vài câu tượng trưng để biểu đạt mình quan tâm cấp dưới. Nếu gặp người khác, nói không chừng sẽ bán cho hắn chút mặt mũi, mọi người đều vui vẻ. Nhưng ngặt nỗi hắn gặp Thương Triệt, Thương Triệt mới lười phối hợp với hắn.
Đối mặt chất vấn Thương Triệt, Giang Thành không biết trả lời thế nào. Chủ yếu là đôi mắt Thương Triệt quá mức trong suốt, tất cả lý do tìm được đều không thể thốt ra khỏi miệng.
Thương Triệt cũng không tiếp tục truy hỏi, ngược lại thấy lương thực sắp xếp gần xong xuôi liền lên xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Đương nhiên xe sẽ có người lái.
Dù sao Giang Thành cũng là đại thiếu gia lăn lộn lâu như vậy, tình cảnh gì chưa thấy qua? Chỉ là bị hành động không theo lẽ thường của Thương Triệt hôm nay chấn động, hơn nữa bản thân Thương Triệt thực lực cường hãn, cho nên trong lúc nhất thời Giang Thành ứng đối có chút sai lầm.
Bất quá trong chốc lát Giang Thành liền lấy lại tinh thần, bước nhanh lên xe Thương Triệt.
Vui đùa gì vậy, Thương Triệt thực lực cường hãn như vậy, hắn vội vàng kết giao còn không kịp nữa là, làm sao có thể vì đả kích mà lui bước?
Giang Thành không có ưu điểm gì, nhưng thắng ở chỗ da mặt đủ dày. Mất mặt gì gì đó, đứng trước tính mạng không đáng nhắc tới.
Giang Thành vừa lên xe Thương Triệt liền mở mắt, nhíu nhíu mày, vừa định nói.
“Ha ha, Thương thiếu, là tôi không đúng trước, tôi xin nhận sai với ngài, ngài đừng giận nữa nhé.”
Đối mặt với cợt nhả của Giang Thành, Thương Triệt thật đúng là rất khó giận. Cậu cũng biết, Giang Thành này thoạt nhìn cà lơ phất phơ, rất không đáng tin, nhưng cũng không phải người đại gian đại ác gì. Lúc trước bị Cố Tây Minh cưỡng bức dụ lợi như vậy vẫn không nhả ra.
Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa Thương Triệt nhìn Giang Thành vừa mắt. Người này bản chất không xấu nhưng tính tình lại khiến người ta ghét. Hắn chơi xỏ lá làm Thương Triệt rất bất mãn, thế cho nên Thương Triệt mới nghĩ ra biện pháp ác như vậy chỉnh hắn. monganhlau.wordpress.com
Giang Thành đoán được dụng ý Thương Triệt, bất đắc dĩ thở dài: “Có một em trai giỏi thật sướng.”
Mặc kệ giữa Thương Triệt và Mộc Dịch có vấn đề gì, chỉ lấy phần tâm này của Thương Triệt giành cho Mộc Bác cũng đủ khiến Giang Thành xúc động.
Hắn cũng có anh chị em, mặc dù là cùng cha khác mẹ, nhưng khi hắn đạt được quyền lãnh đạo căn cứ thành phố C, những người đó chỉ ước gì hắn chết sớm.
Hiện giờ thấy Thương Triệt bảo vệ Mộc Bác như thế, Giang Thành tính cách kiên định cũng nhịn không được thổn thức một phen.
“Nếu anh có anh trai nhất định cũng sẽ bị anh chọc cho tức chết.” Thương Triệt không khách khí nói. Với tính cách này của Giang Thành, không biết đã làm tức chết bao nhiêu người rồi?
Giang Thành cũng không giận, cười hì hì tán thành: “Cậu nói rất đúng, chẳng những anh trai, ngay cả em trai em gái của tôi cũng không tránh được ấy chứ.”
Thương Triệt
Người này…nhưng thôi, Thương Triệt không muốn tiếp tục dùng lời nói đả thương người.
Giang Thành âm thầm nhếch môi. Thương thiếu này, thoạt nhìn lạnh lùng hà khắc nhưng kỳ thật tâm rất mềm. Với lời nói trình độ này căn bản không ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng Thương Triệt lại mềm lòng.
Chậc! Thật là một cậu nhóc được bảo vệ quá tốt.
…
Âm thanh động cơ trong đêm truyền rất xa, nhưng có uy áp Thương Triệt, thây ma chỉ có thể tránh xa, đoàn xe thật dài rốt cuộc về đến nơi đóng quân.
Mộc Bác và Dạ Húc đi ra nghênh đón, Dạ Húc líu lưỡi: “Này cũng quá khoa trương nha!”
Mộc Bác cười cưng chìu: “Tiểu Dịch nói, trước khi mọi người tập hợp, muốn cho Cố Tây Minh biết lợi hại.”
Dạ Húc sắc mặt lập tức cổ quái: “Cậu không cần giải thích, thật ra chỉ cần tát lên mặt Cố Tây Minh là được rồi.” Thương Triệt trong một đêm không tốn hao một sợi lông cọng tóc bưng cả ổ người ta, thậm chí còn bắt người tiến hóa tự mình đưa lương thực tới, cái tát này thật…
“Anh.” Thương Triệt mới mặc kệ Dạ Húc đang nghĩ gì, khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Bác Thương Triệt liền chạy tới: “Anh, em đã về.” Giọng nói và dáng vẻ mang theo tín nhiệm trước sau như một.
Mộc Bác vẻ mặt nhu hòa, miệng cũng không quên nói: “Nghịch ngợm.” Nhưng rõ ràng không có tí xíu trách cứ.
Dạ Húc nhìn trời, làm động tĩnh lớn như vậy mà chỉ là nghịch ngợm thôi sao? A Bác cậu còn có giới hạn cưng chìu em trai hay không?
Mà giờ khắc này Giang Thành mới nghĩ thông suốt hành động Thương Triệt. Khó trách muốn làm động tĩnh lớn như vậy, e rằng tụ họp ngày mai có chuyện để xem.
Mọi người đã sớm nghe được động tĩnh đi ra, lúc này thấy đội ngũ lương thực dài như vậy đều nhốn nháo. Có cái này, bọn họ có thêm vài phần chiến thắng.
Mà 200 người đi theo Thương Triệt càng vênh váo tự đắc. Lúc đầu bọn họ đã làm tốt chuẩn bị thấy chết không sờn, nào biết nhiệm vụ này nhìn như hung hiểm nhưng thực tế chỉ là một lần rèn luyện. Ngoại trừ cảm kích Thương Triệt và Thư Linh Linh, còn lại đều là cảm giác thỏa mãn.
Chạy đến sào huyệt người ngoài hành tinh mà bọn họ còn có thể an toàn trở về, chuyện này đủ để bọn họ bàn luận nhiều năm.
Thương Triệt cười nói với Thư Linh Linh đang khẩn trương chờ đợi: “Thuốc dùng rất tốt, chúng tôi thuận lợi trà trộn vào, cả thây ma lẫn người ngoài hành tinh đều không phát hiện khác thường.”
Tuy ý định ban đầu của Thương Triệt là vì chơi vui, thuận tiện mang vài thứ về. Nhưng sau được Thư Linh Linh nhờ vả, Thương Triệt đảm đương trách nhiệm nghiệm chứng hiệu quả thuốc. May mắn thuốc nghiên cứu rất thành công.
Nghe được lời Thương Triệt, Thư Linh Linh rốt cuộc tươi cười, cảm khái nói: “Cám ơn trời đất, tôi nghiên cứu nhiều thứ như vậy cuối cùng cũng thành công!”
Lục Na Nhan Oánh cũng đi qua chúc mừng.
Mộc Bác thừa dịp mọi người không chú ý kéo Thương Triệt đi.
“Anh…” Thương Triệt còn có chút không quen những lúc riêng tư.
Mộc Bác nhướng mày: “Bây giờ Tiểu Dịch rất sợ anh?”
“Không phải.” Thương Triệt nhanh chóng phủ nhận, nhưng lập tức phát hiện mình trả lời quá nhanh, sợ bị hiểu lầm là giấu đầu hở đuôi: “Dù sao, dù sao, anh cứ biết là không phải.” monganhlau.wordpress.com
Thấy Mộc Bác cười như không cười Thương Triệt càng buồn bực.
“Được, anh tin tiểu Dịch, tiểu Dịch không xấu hổ.” Chỉ là nụ cười trên mặt làm sao cũng không giấu được.
Thương Triệt đen mặt, tại sao cảm thấy anh trai gần đây rất thích trêu chọc mình?
“Mặc kệ anh.” Thương Triệt bỏ tay Mộc Bác ra, đi vào phòng nghỉ.
Mộc Bác cười cười, nhanh chóng đuổi theo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử
Chương 70
Chương 70