DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mặc Nhiễm Kinh Niên
Chương 54: Thân cận

Nghe xong lời nói của Mặc Phong Hoa, Thư Lâu chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, rất nhanh quay đầu đem ánh mắt sắc bén hướng về cái người gọi là Hồng Liên giáo chủ:“Ngươi đến tột cùng là ai?”

“Hắn là  Ma Đô chi chủ (người đứng đầu) , Phục Đăng.” Mặc Phong Hoa nói.

Cảm nhận được tầm mắt không tốt lắm đến từ Thư Lâu và Mặc Phong Hoa, Phục Đăng ha ha cười : “Hỏa Thần đại danh kính đã lâu, hôm nay rốt cục nhìn thấy thật sự là tam sinh hữu hạnh.”

Ma Đô chi chủ? Thư Lâu nhớ rõ Mặc Phong Hoa cùng hắn nói qua, năm đó Ma Đô có thất ma, trong đó lục ma từng cùng Thất Dạ đồng quy vu tận, theo lý thuyết cái tên Phục Đăng này nếu thân là người Ma Đô,  không phải nên  cùng Y là cừu nhân sao, như thế nào còn một bộ dáng cười ha hả.

Nhưng nghĩ đến đối phương thế nhưng hạ cái loại dược này với hắn, Thư Lâu liền rất không cao hứng, tầm mắt nhìn về phía Phục Đăng cũng không phải hữu hảo , ai biết tên Ma Đô này có thể cái âm mưu ngầm đùa giỡn gì hay không .

“Mặc Phong Hoa, sư phó của ngươi cũng không để ý tới ta, nhanh giải thích giải thích, ta và ngươi là hảo bằng hữu, vừa rồi bất quá chỉ là đùa một chút mà thôi.” Phục Đăng cười ha hả muốn đi đến bên người Mặc Phong Hoa.

Mặc Phong Hoa nhìn người tự nhận là người quen này liếc mắt một cái, nói:“Ma Chủ thật sự là vui đùa không chỉ một chút .

Tầng hầm ngầm cũng không phải là địa phương hảo để nói chuyện ôn chuyện, ba người rất nhanh trở về trên mặt đất, Thư Lâu tự mình đi xem An vương gia và Triệu Toàn, đem không gian nói chuyện để lại cho Mặc Phong Hoa cùng cái gì Ma Đô chi chủ tên  Phục Đăng kia .

“Sư phó của ngươi thật đúng là yên tâm cho ngươi và ta cùng nhau nói chuyện, hắn sẽ không hiểu lầm ta và ngươi có cái quan hệ gì đặc biệt sao?” Mắt thấy Thư Lâu rời đi, Phục Đăng hảo hiếu kì hỏi.

Tại trên ghế ngồi xuống, Mặc Phong Hoa khẽ hừ một tiếng,“Ta và ngươi có cái quan hệ gì đặc biệt sao, Phục Đăng?”

“Ai nha, ngươi đừng trực tiếp niệm ra tên của ta như vậy, ta khả thụ không nổi.” Phục Đăng luôn một bộ dáng cười ha hả.

Hai người quen biết đã được một thời gian dài , năm đó Thất Dạ cùng lục ma đồng quy vu tận, Ma Đô nguyên khí đại thương một đoạn thời gian không hề tiến công trung thổ, thầm nghĩ hảo hảo nghỉ ngơi lấy lại sức, mà Phục Đăng chính là nhất ma duy nhất còn lại.

Lục ma tuy rằng đã cùng Thất Dạ biến mất, nhưng là đồ đệ Thất Dạ , Mặc Phong Hoa nhưng không bởi vậy mà buông tha Ma Đô, nhiều lần đi tìm Ma Đô gây phiền toái, có thể nói Mặc Phong Hoa cùng  Phục Đăng là “Không hòa thuận.”

Hai người tuy rằng quen biết , nhưng cứng rắn muốn nói là bằng hữu không khỏi quá gượng ép, nhiều lắm cũng chính là từng có tình hữu nghị hợp tác .

Mặc Phong Hoa thầm muốn sư phó của Y sống lại, mà Phục Đăng thầm muốn đi ra ngoài Ma Đô triệt để chưởng khống lực lượng không an phận bên trong Ma Đô, từ nhu cầu của hai người, thưởng thức sự cường giả của nhau , sau nhiều lần hợp tác cũng lại càng càng quen thuộc hơn .

Mà một lần hợp tác gần nhất, phải  ngược dòng đến mười năm trước .

“Ngươi khi nào thì thành Hồng Liên giáo chủ?” Ánh mắt đảo qua nam tử đối diện, một tấc một tấc tựa hồ đem muốn tâm tư đối phương cố ý giấu diếm đều đào ra.

Rõ ràng là bộ dáng thoạt nhìn ôn hòa, ánh mắt lại  sắc bén như đao tử.

Phục Đăng âm thầm thở dài, lại nói tiếp tuy rằng năm đó Mặc Phong Hoa nhiều lần tìm hắn phiền toái, nhưng từ đầu cũng không đối Mặc Phong Hoa có cái địch ý và cừu hận gì, tương phản, khi  Mặc Phong Hoa thân là phàm nhân xuất hiện trước mặt hắn , hắn vẫn có chút kinh ngạc , một phàm nhân cư nhiên cũng có thể có được lực lượng đáng sợ như vậy.

Từ một loạt truy tung và điều tra đối với Mặc Phong Hoa, sau khi trừu ti bác kiển (1) chân tướng cũng dần dần trồi lên mặt nước, nguyên lai tên Thất Dạ năm đó khiến Ma Đô nguyên khí đại thương chính là sư phó Mặc Phong Hoa.

(1)    kéo tơ lột kén : sàng lọc,  xem xét cẩn thận

Sư phó cái dạng gì, đồ đệ cái dạng đó .

“Ngươi cũng không phải không biết, ta đối với Thất Dạ Hỏa Thần thật sự sùng bái, chỉ tiếc năm đó vô duyên cùng hắn gặp mặt, hiện nay không phải là chỉ có đối với tố tượng phân (bức tượng bản sao)  cúng bái thôi sao ?” Phục Đăng cười ha hả nói.

Lời nói này nếu Mặc Phong Hoa có thể tin tưởng mới là kỳ lạ  , nhưng Mặc Phong Hoa cũng xác thực đáng để  Phục Đăng đối với sư phó của Y thập phần hiếu kì .

Từ trước thời điểm nhận thức, Phục Đăng cũng không có việc gì liền thích hỏi Y sự tình về sư phó của Y, một vị thần vô danh không đáng chú ý , cư nhiên chỉ bằng vào sức một người mà cùng lục ma đồng quy vu tận, phân khí độ và lực lượng này đều khiến lực lượng xưa nay họ sùng bái cùng cường giả Ma Đô chi chủ hết sức kính nể : Thứ hai, cũng có quan hệ cùng Mặc Phong Hoa – phàm nhân không bình thường này.

Có thể khiến Mặc Phong Hoa buông tha hết thảy chỉ vì sư phó sống lại, đến tột cùng có mị lực như thế nào  ?

Mặc Phong Hoa không nói lời nào, cũng chỉ là nhìn chằm chằm Phục Đăng, nhìn đến người này cột sống từng trận phát lạnh, nếu thật sự là Mặc Phong Hoa có tâm cùng hắn đối địch, kia đối với Ma Đô mà nói thật đúng là một sự tình cực kì đáng sợ.

“Hảo, ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, nếu không thì ngươi đem sư phó ngươi giấu kĩ đi , nhìn nghiêm như vậy, ta cũng cố ý sắp đặt một gian phòng cho các ngươi hiện thân, ta chỉ là muốn nhìn xem nam nhân Mặc đại quốc sư ái mộ đến như vậy tột cùng là thần thánh ra sao mà thôi, không thể thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của ta sao?” Bị Mặc Phong Hoa nhìn chằm chằm khó chịu, Phục Đăng đành phải trình bày chi tiết.

Tại trước mặt Mặc Phong Hoa nói dối giấu diếm, không khác nào bịt tay trộm chuông.

“Ngươi thật sự là nhàm chán, chẳng lẽ là trong Ma Đô hiện tại một mảnh an bình, thế cho nên ngươi nhàn đến vô sự có thể chạy đến Trung Thổ dạo chơi ?” Lời này nghe như thế nào cảm giác có điểm uy hiếp .

Phục Đăng chà xát chà xát cái mũi:“Uy uy uy, sư phó của ngươi hiện tại đã  sống lại , ngươi còn dám giống như trước xằng bậy không kiêng nể gì? Theo ta biết sư phó của ngươi nhưng là người an phận.”

“Không cần ngươi tới bận tâm.”

“Được rồi được rồi, bất quá thật sự là đáng tiếc a, vạn năm tương tư đơn phương vẫn là vạn năm tương tư đơn phương, đáng thương là sư phó ngươi tâm tâm niệm niệm tuy rằng sống lại, nhưng  cuối cùng vẫn là một thần tiên khuyết thiếu tình cùng dục, hắn ngay cả đối với ngươi vô cùng tốt , nhưng chỉ là tình thầy trò và cảm kích đồng tình, không có nửa phần tình yêu giữa những người yêu nhau .” Ngừng lại một chút , Phục Đăng cười đến ánh mắt nheo lại  ,“Quốc sư đại nhân, sẽ không cảm thấy  được thất vọng sao”

……

……

Tuy nói là muốn đi xem An vương gia và Triệu Toàn, nhưng Thư Lâu cuối cùng vẫn là về địa phương trong thành mà hắn và Mặc Phong Hoa ở lại, hắn biết kia bất quá là lấy một cái cớ, một cái cớ tạm thời cùng Mặc Phong Hoa tách ra mà thôi.

Hắn không biết cái tên Phục Đăng kia vì cái gì cố ý khiến hắn uống trà có dược kia, Mặc Phong Hoa giáp mặt nói ra dược tính của dược vật kia , lúc ấy Mặc Phong Hoa thoạt nhìn bình tĩnh như vậy, giống như sớm đã biết hắn đối với Y mấy ngày nay tới giờ đều là cảm tình bình thản, nhưng hết thảy lại mạc danh để người cảm giác đau lòng.

Việc này đối Mặc Phong Hoa cũng không tính công bình, nhưng hắn có năng lực cho đối phương cái gì đâu?

Từ khi ở chung ngày càng lâu, Thư Lâu lại càng minh bạch Mặc Phong Hoa vì hắn làm hết thảy đều không cầu hồi báo, hoặc hồi báo lớn nhất chính là có thể lại một lần nữa nhìn thấy “Sư phó” sống  .

“Sư phó, khi nào thì trở về ?” Thời điểm đang nghĩ tới, Mặc Phong Hoa đã trở lại .

“Như thế nào đã trở lại ?” Kỳ thật Thư Lâu cũng không có nhìn An vương gia và Triệu Toàn, nửa đường hắn liền tự mình ly khai, không nghĩ tới Mặc Phong Hoa lại trở về nhanh như thế .

Mặc Phong Hoa cười cười, đi tới bên người nam nhân:“Tên Phục Đăng kia tại Ma Đô nhàn đến hoảng, bởi vì không có biện pháp thật sự tiến công Trung Thổ, liền đem ý niệm trong đầu đánh tới trên đầu chúng ta, sư phó nếu mất hứng , chúng ta cứ việc đi giáo huấn hắn một phen.” Thế nhưng cũng không có nhắc tới chuyện nước trà vừa rồi .

“Không có biện pháp tiến công trung thổ?” Thư Lâu ngược lại nghe ra trong lời nói của Mặc Phong Hoa tin tức chân chính muốn nói cho hắn.

“Giao dịch giữa Ta và hắn , cũng không cần gạt sư phó, ta giúp hắn diệt trừ một ít thế lực Ma Đô mơ ước địa vị của hắn, hắn thề tại thời gian hắn chưởng khống Ma Đô sẽ không tiến công Trung Thổ, chỉ là có đôi khi ta cần hắn giúp ta làm chút yểm hộ, đánh nghi binh tại một ít địa phương Trung Thổ mà thôi.”

Tại bên người Thư Lâu ngồi xuống, Mặc Phong Hoa nhìn nam nhân tiếp tục nói:“Sư phó không tiếc hy sinh chính mình đi bảo hộ Trung Thổ, ta có thể nào thật sự chắp tay đem tặng cho Ma Đô?”

“Phong Hoa, ngươi……” Thư Lâu nhất thời nói không ra lời, trước đó hắn còn từng lo lắng Ma Đô phục hồi có thể đối trung thổ ra tay hay không, xem hiện tại tựa hồ đã không còn tất yếu .

Mặc kệ bổn ý (ý định ban đầu) Mặc Phong Hoa làm hết thảy là vì cái gì, nhưng nam nhân này chung quy không có phản bội Trung Thổ , nhưng lại bởi vì hắn mà trên lưng gánh một tội danh.

“Sư phó nếu là bởi vậy mà cảm thấy áy náy, thì để cho Phong Hoa một đời bồi tại bên cạnh ngươi.” Thân thủ mở song chưởng nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân, Mặc Phong Hoa giơ lên khóe miệng,“Ta biết sư phó trong lòng có ta, cái này là đủ.”

“Trong lòng ta…… Tự nhiên là có ngươi.” Nhưng trừ bỏ Mặc Phong Hoa ra , Thư Lâu ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ đến thiên hạ, nghĩ đến Triệu Khang, nghĩ đến Niệm Hà, Tần Yên cùng những người khác.

Nhưng tại trong lòng trong mắt Mặc Phong Hoa, đại khái thật sự chỉ có một người là hắn.

“Hôm nay Phục Đăng cho ta nước trà tẩm dược như vậy , ngươi biết rõ ta là người không có ***, như thế nào còn một bộ dáng bình tĩnh ?” Thư Lâu cũng chậm chậm ôm lấy đối phương, không khỏi thở dài.

“Ta yêu mến, kính nể chính là người như hiện tại này, sư phó, ta cần gì phải vì thế mà cảm thấy thương tâm?”

Nghe Mặc Phong Hoa nói như vậy, Thư Lâu càng chịu không nổi , nếu như vậy hắn vẫn còn thờ ơ, hắn cũng thật cảm thấy chính mình là một  “Tra nam” . (nam nhân cặn bã =.=!!!! )

“Ta còn chưa có cùng người khác thân cận qua, ngươi…… Đối đãi ôn nhu một chút.” Lời này đã nói thật rõ ràng  , lại có thể hiểu hay không,  Thư Lâu cũng cũng không nói ra được.

“Sư phó nếu không thích, trăm ngàn không cần miễn cưỡng chính mình.” Ngoài miệng nói như vậy , đáy mắt rõ ràng cũng đã chậm rãi tiếu ý .

“Ngươi muốn nói thêm một  câu vô nghĩa nữa, về sau là không có cơ hội !”

Nói đã đến nước này, xác thực không cần nói gì nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đọc truyện chữ Full