DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nịnh Thần
Chương 3

Chinh phục

Quân Thụy đối với nét mặt hiện tại của Tư Đồ Bích rất hài lòng. Hắn nhìn gương mặt người bị nhớt trong lòng ngực mình tràn đầy hoang mang và mê hoặc, một tia yếu đuối nhợt nhạt từ trong song đồng1 màu ngọc bích kia như có như không chợt lóe lên mang theo cảm xúc hoảng hốt. Trong lúc bất chợt, Quân Thụy nhanh chóng cúi đầu hôn lên đôi môi đạm sắc2 đang hé mở kia, nụ hôn này mang theo ý tứ chinh phục chẳng chút che giấu, vì sự thô bạo của nó không thể xem như đang hôn mà giống như là đang gặm cắn đối phương.

Tư Đồ Bích trợn to đôi mắt, bàn tay nắm chặt, tứ chi cứng ngắc. Y giơ nắm tay lên muốn đánh một quyền lên tấm lưng dài rộng cứng rắn như sắt của Quân Thụy, nghĩ muốn nhấc chân đạp tên càn rỡ kia xuống khỏi người mình. Thế nhưng tay vừa giơ lên, chân còn chưa kịp nhấc y đã nhớ đến lời hăm dọa vừa rồi của Quân Thụy.

Lúc Quân Thụy nói những lời đó, ánh mắt băng lãnh mà nghiêm túc, đó chính là khí thế của kẻ tướng lĩnh rong ruổi chốn sa trường, tràn đầy sát khí và bá đạo. Tư Đồ Bích hoàn toàn tin tưởng kẻ đang ở trước mặt mình không hề nói đùa, hắn nhất định có thể thực hiện được những điều đã nói.

Chỉ là, tình huống hiện tại là như thế nào đây? Đế vương trẻ tuổi đè nghiến tiền Thái tử thư đồng trên thư trác của Đông noãn các thuộc ngự thư phòng, thậm chí thuận theo cử động của môi lưỡi còn phát ra những tiếng nước *** loạn khiến cho người khác khó thể tưởng tượng. Mơi tập trung toàn bộ quyền lợi chính trị của vương triều Đại Thích, nơi đầu mối then chốt của hành chính quân sự hiện tại đã trở thành nơi tiết dục. Thực sự khiến người biết chuyện chê cười mà.

Thân thể của Tư Đồ Bích mềm nhũn, đôi tay ngoan ngoãn đặt thuận theo thân người không hề tiếp tục giãy dụa. Chỉ bất quá, trong khi đế vương đang náo loạn trong miệng y công thành đoạt đất, y lại mở to hai mắt nhìn về phía trần cung điện cao chót vót ở trước mặt, trần nhà đen như mực thoạt nhìn giống như một hắc động sâu hun hút khiến cho suy nghĩ của người ta trở nên mơ hồ. Tư Đồ Bích thầm nghĩ, linh hồn lịch đại hoàng đế của vương triều Đại Thích, ngày hôm nay có phải đang ở trên đầu bọn họ quan sát hành động *** loạn đáng khinh này hay không?

Đây thật là buồn cười.

Quân Thụy tựa hồ có chút bất mãn với sự lãnh đạm của Tư Đồ Bích. Hắn ngẩng đầu nhìn đối phương, thấy y đang thất thần mở to mắt nhìn lên trần nhà thì không khỏi tò mò hỏi, không khỏi tò mò hỏi hắn: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

“Ta đang nhìn xem có phải linh hồn của các đời tiên đế đang nhìn chằm chằm chuyện bệ hạ đang làm không?” Tư Đồ Bích mơ hồ thốt ra.

Thế nhưng những lời này cũng không khiến Quân Thụy nổi giận, ngược lại hắn càng thêm trào phúng mỉm cười, hắn nâng thân thể của Tư Đồ Bích lên đặt nằm hẳn lên trên thư trác, hơi kẻ vung tay, “Phịch,lộp cộp”, tấu chương, nghiêng mực, bút lông cùng nhau bị đẩy rơi vãi trên mặt đất phát ra những tiếng vang thanh thúy. Sau đó Quân Thụy nhanh chóng cởi y phục trên người của Tư Đồ Bích, lưu loát xé rách nội khố của y, thật ra hắn cũng không tốn nhiều sức lắm, cả thân thể xích lõa của Tư Đồ Bích đã nằm gọn trên án thư tại ngự thư phòng.

Đây thật sự là một thân thể xinh đẹp, bề ngoài tái nhợt gầy yếu tràn đầy mỹ cảm nhu nhược, trên thực tế lại là sự hòa trộn hoàn hảo giữa nét thiếu niên ngây ngô và cảm xúc dẻo dai thuộc về thanh niên huyết khi phương cương. Trên người Tư Đồ Bích không hề có chút thịt thừa nào, cũng không hề có tỳ vết, thậm chí ngay cả một nốt rồi cũng không có, eo thon mông mẩy, làn da mịn mượt như tơ lụa, lúc vuốt ve mang đến cảm giác thỏa mãn khó thể nói lên được bằng lời. Quân Thụy thô bạo xoa nắn cổ thân thể tuyệt mỹ này cho đến lúc làn da ánh lên màu hồng nhạt, khi đó hắn dùng tay vuốt ve chuẩn bị vật nhỏ đang ngây ngô ẩn trong bụi cỏ thần bí kia, lại cúi đầu ngậm lấy điểm nhỏ hồng nhạt mỹ lệ trước ngực Tư Đồ Bích, hắn dùng hàm răng cắn khẽ, còn dùng đầu lưỡi kích thích qua lại, say mê đến không hề biết chán.

Thân thể chưa từng trải qua tính sự vô cùng ngây thơ mà cũng tuyệt đối mẫn cảm. Tuy rằng sự xấu hổ và giận dữ tràn ngập trong ý thức của Tư Đồ Bích, thế nhưng dần dần y lại có thêm lỗi giác bị công hãm. Loại cảm giác kỳ lạ này tương đương với tuyệt vọng, nhưng lại có điểm khiến người khát vọng, tựa hồ như vui sướng nhưng loại không thoát khỏi chút ưu sầu, phản phản phục phục, tới tới lui lui, dây dưa trong tim của y. Khiến trước mắt y tựa hồ lại xuất hiện thân ảnh của một vị hoàng tử đứng tại lầu cao nhìn xuống toàn bộ binh lính, là một vị hoàng tử cường đại giống như chiến thần khiến người ta ước ao sùng bái.

Quân Thụy hài lòng nhìn người đang nằm trên án thư ngự dụng chậm rãi nổi lên ***. Hai mắt Tư Đồ Bích bị sương mù che phủ, bên trong tích trữ loang loáng lệ quang, tựa như một đầm nước mau xanh ngọc chậm rãi phiếm động, đôi môi mỏng khẽ nhếch bất tri bất giác phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, thân thể nguyên bản cứng đờ bắt đầu trở nên mềm mại, uyển chuyển mang theo cảm xúc bất an mà dao động.

“Ngươi xem, ngươi tựa hồ cũng rất hưởng thụ mà…” Quân Thụy tiến đến thì thào bên tai y, thanh âm mang theo sự quyến rũ như chất độc khẽ ngâm nga khiến thân thể Tư Đồ Bích lại một lần nửa trở nên cứng đờ, sau đó trợn to đôi mắt mang đầy xấu hổ và giận dữ nhìn qua. Quân Thụy cúi người ngăn chặn động tác thân thể muốn tránh né của y, cầm lấy hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn như ngọc giam cầm lên đỉnh đầu, hắn lại thỏa mãn mà tiếp tục triển khai một đợt hôn môi kịch liệt. Một loạt cử động như vậy khiến Tư Đồ Bích gần như không thể thở được, chỉ có thể phát ra những âm thanh rên rỉ “Ư..a..ngô”.

“Tư Đồ Bích, ngươi có biết hay không, trẫm là đang cứu ngươi.” Khi Hoàng đế mở miệng thêm lần nữa, những lời nói ra thật sự đã khiến Tư Đồ Bích sửng sốt. Chỉ là ý thức của y đã có điểm phiêu hốt, nhiệt độ cơ thể nóng hổi cùng những đợt tập kích môi lưỡi mảnh liệt như bão tố đã khiến y không còn khả năng suy nghĩ, theo sau mà đến lại chính là cảm giác khô nóng khó chịu dưới thân. Cái loại cảm giác khô nóng này giống như móng vuốt của một chú mèo nhỏ, nhẹ nhàng cào cào địa phương mềm mại nhất trong lòng của y, khiến thân thể của y sản sinh một loại cảm thụ sung sướng

này như là con mèo nhỏ móng vuốt, chính nhẹ nhàng mà gãi nội tâm mềm mại nhất địa phương, sản sinh một loại vui thích từ nội tâm lan ra đến thân thể. Tư Đồ Bích thật sâu thở dài một hơi, sau đó nhắm mắt không muốn tiếp tục hành động giãy dụa vô vị kia nữa, y không còn muốn biết hoàng đế rốt cục đang muốn nói điều gì, y thật sự muốn bắt chước như những kẻ ngu ngốc cái gì cũng đều nghe không hiểu, cái gì cũng không quản, chỉ cần vui sướng, chỉ cần vui sướng…



“Ngươi không nghĩ tới sao…” Hoàng đế tăng nhanh động tác, tâm tình khoái trá ngắm nhìn bộ dạng động tình của Tư Đồ Bích, trên tay một trận run rẩy liền cảm thấy được một thứ dịch lỏng dính dấp. Hắn cúi người, lần thứ hai hôn xuống đôi môi hình dạng xinh đẹp kia, cảm thụ trọn vẹn sự run rẩy vô pháp kềm chiế của Tư Đồ Bích, tiếp tục nói, “Ngươi là người thân cận nhất bên người Quân Thái, đã biết quá nhiều bí mật, nếu không phải trẫm mang ngươi tiến cung… Ngươi sớm đã bị người ta giết người diệt khẩu…”

Tư Đồ Bích chỉ nghe được Hoàng đế thì thầm bên tai y những từ ngữ đơn lẻ vụn vặt, y hoàn toàn không thể tĩnh tâm nghe rõ xem hắn đang nói những gì, chỉ có thân thể y là hiểu rõ được hành động của hoàng đế, y rõ ràng cảm giác được ngón tay đang sờ soạng vuốt ve nơi riêng tư nào đó của mình, khiến cả người y đột nhiên cứng lại.

Y bắt đầu sợ, vì thấy liền cố gắng giãy dụa một phen, cố gắng tổ hợp những âm thanh đơn lẻ vừa nghe được hòng tìm ra cho mình một lối thoát. Thế nhưng, sau khi hiểu được câu nói vừa rồi, Tư Đồ Bích lại đối với đầu óc “thông minh vạn phần” được người khác ca tụng của bản thân càng thêm chán ghét. Y lạnh lùng mở miệng: “Bệ hạ, thần hẳn là nên cảm tạ ân cứu mạng của bệ hạ, có đúng không?”



“Ngươi cho là thế nào?” Quân Thụy cười híp mắt nhìn hắn, loại biểu tình lãnh đạm này kỳ thực rất khả ái, giống như để một con báo con không có móng vuốt kiêu ngạo giương oai trước mặt một đầu sư tử trưởng thành to lớn.

“Ừ…” Tư Đồ Bích nhíu mi kinh hô một tiếng, ngón tay của Quân Thụy đã tiến nhập địa phương non mềm, khuấy động qua lại, khiến Tư Đồ Bích trào dâng cảm giác muốn nôn mửa, “… Thần… Thần, có thể không dùng phương pháp này để…. báo đáp không?

“Chuyện đó không phải do ngươi quyết định.” Quân Thụy dù trên tay đang bận rộn vẫn ung dung thưởng thức biểu tình của Tư Đồ Bích, dùng dịch thể vừa bắn ra của y bôi trơn lối vào thít chặt kia, sau đó dùng bảo bối đã cứng rắn từ lâu của hắn trực đảo hoàng long thô lỗ tiến vào.

“A…” Tư Đồ Bích lại thét lên một tiếng, sau đó cắn chặt đôi môi, đau đến cơ hồ ngất đi, thế nhưng y vẫn cố gắng đứt quãng nói, “… Thần… A… hẳn là… nên… cảm tạ… A… Bệ hạ sao…”

“Ngươi phải biết rằng…” Quân Thụy tận lực nhẹ nhàng đưa đẩy, thân thể sốt cao khiến cho nhiệt độ bên trong cũng nóng rực, sự chèn ép chặt chẽ mềm mại và nhiệt độ ấm nóng bên trong khiến cho hắn say mê đến mờ mắt, “Quân Thái thất thế… như vậy… Tư Đồ gia… phía sau hắn… nhất định sẽ bị… liên lụy… Trẫm hiện tại bảo vệ ngươi… những kẻ đang nhìn chằm chằm vào Tư Đồ gia… dù với mục đích gì… hẳn cũng không dám thực sự ra tay”

Động tác của Quân Thụy ban đầu là mềm nhẹ đưa đẩy, thế nhưng dần dần hắn phát hiện hắn hầu như không cách nào khống chế tình tự của mình, không biết là bởi vì cỗ thân thể bên dưới dia thật vô cùng tuyệt mỹ, hay là do nhiệt độ bên trong đang bao bọc lấy y phá lệ ấm nóng mê người, tần suất ra vào của Quân Thụy càng lúc càng nhanh, chẳng bao lâu sau, đưa đẩy liền biến thành công kích mãnh liệt. Mùi máu tươi dần dần phiêu đãng ra xung quanh, máu loãng càng mang đến cảm giác trơn trượt nóng bỏng, mùi vị của nó cũng khiến dục vọng thị thuyết tiềm ẩn rất sâu trong người Đế vương trỗi dậy, càng khiến hắn mê muội vong thần. Còn người đang trằn trọc dưới thân kia, bởi vì đau đớn và nhục nhã đã hoàn toàn vứt đi mặt nạ lạnh lùng và kiêu căng thường thấy kia, bắt đầu thấp giọng kêu khóc rên rỉ. Quân Thụy nghe được tiếng thở dốc cầu xin tha thứ của Tư Đồ Bích, thứ thanh âm mỏng manh khiến người thương tiếc kia khiến hắn gần như vô pháp kềm giữ, vậy nên hắn cũng không có cử động chậm lại mà càng tăng nhanh tốc độ và lực đạo đến cực hạn, cuối cùng hắn rống to một tiếng giải phóng dục vọng mãnh liệt trong cơ thể hoàn mỹ kia.

Quân Thụy ôm lấy Tư Đồ Bích đã rơi vào hôn mê đi vào buồng trong, đặt y lên long sàng rồi gọi một tiểu thái giám đến, phân phó gã đi truyền thái y. Tiểu thái giám sợ hãi rụt rè cung kính lắng nghe cũng không dám ngẩn đầu lên, thế nhưng với sự quan sát nhạy bén của Quân Thụy cũng đủ để hắn phát hiện tia giảo hoạt chợt lóe lên dưới đáy mắt tiểu thái giám kia, hắn âm thầm cười cười đuổi gã thái giám đó đi. Nói vậy sáng sớm ngày mai, sẽ có một vài đại thần trong triều có thể biết được việc Tư Đồ Bích đã ngủ lại trong cung. Những … cung nhân có chút tư tâm kia nhất định không dám truyền ra những thứ nhạy cảm như chuyện phòng the của Hoàng đế, hẳn là chỉ để cho đám lão già kia biết quan hệ của Tư Đồ Bích và Tân quân cũng không giống bình thường. Như vậy không biết đám lão già thối kia sẽ làm ra phản ứng như thế nào? Thật sự là đáng giá chờ mong a…

Quân Thụy chậm rãi ngồi ở cạnh đầu giường, ngón tay lướt qua gương mặt trắng bệch của Tư Đồ Bích, gương mặt này hiện tại không hề tức giận, ngũ quan an tường như điêu khắc khiến người ta không thể nào tưởng tượng được biểu tình sinh động lúc nãy của y. Bất quá như thế cũng không vấn đề gì, bởi vì sau này mình còn rất nhiều thời gian để thưởng thức, Đế vương trẻ tuổi cứ hời hợt như thế quyết định vận mạng của người đang hôn mê kia, nào ngờ đâu hắn cũng là đang ấn định vận mạng của bản thân.

Đợi đến lúc thái y hổn hển chạy đến thì Quân Thụy đã rời khỏi Đông noãn các. Vị Tân Quân vừa tiếp nhận ngôi vị kia còn có vô vàn chuyện khó khăn phải giải quyết, làm sao có thời gian nghĩ xem liệu Tư Đồ Bích có thanh tỉnh hay không, có hạ sốt hay không, bị thương có nghiêm trọng hay không? Những thứ… vụn vặt này không phải là điều đáng để đế vương suy tính, tâm tư đế vương hẳn là phải dùng để đặt lên thiên hạ đại cục, phải suy tính hưng suy của quốc gia, những thứ khác… đều không trọng yếu.

Sau khi đám đại thần với những lý luận khô khan rời khỏi phòng nghị sự, Quân Thụy rốt cuộc cũng có thời gian để thở, thái giám bên người đã khéo léo hợp thời chạy đến đề nghị với hoàng đế đang phiền lòng nghĩ xem mình nên đi đến nơi nào tiếp theo.

“Hoàng thượng người đã lâu chưa đến thăm Cửu điện hạ rồi.” Thái giám cười hề hề nói thêm, “Điện hạ mỗi ngày đều rất tưởng niệm Hoàng thượng.”

“Ừ.” Quân Thụy khinh khẽ cười một cái, biểu tình này khiến những đường nét rắn rỏi như được chạm khắc trên mặt hắn nhu hòa hơn rất nhiều. Hắn gật đầu phân phó, “Vậy hiện tại đến chỗ của tiểu Cửu đi.”

“Dạ.” Thái giám cung cung kính kính ứng thanh rồi nhanh chóng lui đi chuẩn bị

——————————————-

Nhàn Vương phủ ở phía Đông Bắc của Nghê Đô, do chính Quân Thụy bỏ tiền sửa chữa kiến tạo. Khi mẫu thân của Quân Thụy là Vinh quý nhân qua đời, Nhàn vương Quân Tiễn vẫn còn đang nằm trong tã lót, vì vậy đối với đệ đệ này, Quân Thụy vẫn luôn vô cùng yêu chiều. Xuất thân của Vinh quý nhân bất quá chỉ là một tú nữ, sau khi vì tiên hoàng sinh được hai hoàng tử thì lắn lộn lên được vị trí quý nhân, tuy nói mẫu bằng tử quý, thế nhưng phía trên nàng lại có không ít các vị nương nương, phi tần trải khắp tam cung lục viền, vì thế khi còn sống nàng cũng phải nhận không ít khinh bỉ. Vì vậy sau khi nàng mất đi, hai huynh đệ Quân Thụy lại càng không có chỗ nương tựa, nếu không phải sau này có những quân công3 của Quân Thụy chi trì, sợ rằng đệ đệ của hắn ở trong cung cũng không được sống khá giả. Vì vậy sau khi Quân Thụy thành niên được xuất cung lập phủ, hắn liền khẩn cầu Tiên hoàng cho hắn mang theo đệ đệ cùng ra ngoài, thế nhưng lại không được chấp thuận. Đợi đến khi Quân Tiễn được mười sáu tuổi, liền y theo tổ chế xuất cung lập phủ, y không có chức quan, chỉ có một phong hào Nhàn vương khiến người chê cười, vì thế Quân Thụy liền tự xuất tiền của mình, chiếu theo quy cách vương phủ của hắn mà kiến tạo một tòa vương phủ cho đệ đệ.

Khi Quân Thụy đến Nhàn Vương phủ, Quân Tiễn đang ở trong đan phòng mân mê một đống dược liệu đen như mực, y vừa nghe hạ nhân thông báo Quân Thụy đang đến thì liền hé ra một gương mặt giống như tiểu hoa miêu nở nụ cười tươi rói. Quân Tiễn nhanh chóng vỗ vỗ tay đứng dậy, chạy đến trước mặt Quân Thụy ôm chầm lấy hắn, còn dùng gương mặt lem luốc của mình cà cà vào trong ngực Quân Thụy, khiến quần áo của y xuất hiện thêm mấy vệt đen khả nghi: “Ca ca, đệ nhớ ca muốn chết, ca ca. Tiễn nhi đã thật lâu không có gặp được ca, thật sự là khiến người ta giận chết đi được, còn tưởng rằng ca ca không cần Tiễn nhi nữa.” (Có ai đánh hơi được mùi huynh đệ văn như mèo không (^O^)/ )

“Vương gia…” Công công đang đứng bên cạnh hảo tâm nhắc nhở Quân Tiễn, người đứng trước mặt y hôm nay đã không còn là Duệ Vương mà chính là đương kim thiên tử, ở trước mặt thiên tử làm sao có thể thốt ra những lời không kiêng kỵ như thế này? Chỉ bất quá khi gã còn muốn gọi thêm một tiếng “Vương gia” nữa, liền bị Quân Thụy dùng ánh mắt ngăn trở.

Quân Thụy âm thầm thở dài, sờ sờ cái đầu nhỏ của Quân Tiễn thuận tiện cũng đem y từ trong ngực kéo ra ngoài. Lúc nãy khi vừa thấy đệ đệ đang mân mê đan dược, Quân Thụy đã định mắng y một chút, bảo y phải làm những việc đàng hoàng một chút, nhưng lại nghĩ đến đứa bé đáng thương này, lúc ở trong bụng mẹ đã bị người ta hạ dược, vì vậy sau khi sinh ra đầu óc cũng không được tốt lắm, trí lực và phát dục đều chậm hơn một chút so với những hài tử khác. Quân Tiễn hiện tại đã qua mười sáu tuổi, thế nhưng tâm trí cũng chỉ ngang bằng những hài tử mười một, mười hai tuổi khác, cũng không nên yêu cầu cao quá ở y. Những thứ… đấu tranh chính trị này, Quân Thụy cũng không tình nguyện để đệ đệ mình phải dính vào, cứ cho y tiếp tục bảo trì sự thiên chân thuần khiết như thế cũng là chuyện tốt. Hơn nữa, mẫu thân cũng bởi vì lần hạ dược đó mà để lại bệnh căn. chẳng bao lâu sau thì đã buông tay rời khỏi nhân gian, một người vừa là ca ca vừa là phụ mẫu như hắn chỉ có thể hảo hảo thương yêu y hơn nữa mới có thể bồi thường đầy đủ cho Quân Tiễn.

“Gần đây ca ca bề bộn nhiều việc, đợi đến khi ca có thời gian sẽ theo ngươi vui đùa một chút.” Quân Thụy cười nói. Ở trước mặt Quân Tiễn hắn vẫn chưa hề tự xưng là “Trẫm”, loại xưng hô này khiến hắn nhớ đến Tiên Hoàng. Nam nhân vẫn luôn lạnh lùng cao cao tại thượng kia, trong mắt của y dường như không chứa được bất cứ điều gì, thậm chí cũng chưa hề nhìn kỹ đám nhi tử và nữ nhi của y, đến tối hậu còn đem lòng nghi ngờ Thái Tử do chính mình sắc phong.

Thực sự là châm chọc.

“Ca ca, ” Quân Tiễn huơ huơ bàn tay nhỏ trước mặt Quân Thụy, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, “Ca ca, ngươi gần đây có rất nhiều tâm sự sao?”

“Hử? Sao đệ lại nghĩ vậy?” Quân Thụy cảm thấy thật kỳ quái, hắn đã ngồi được lên long ỷ, tâm nguyện nhiều năm cũng đã đạt thành, thế thì còn việc gì khiến hắn không vui nữa đây?

“Ta thấy ca ca trước khi làm Hoàng đế thì vui vẻ hơn bây giờ một chút.” Quân Tiễn thẳng thắng nói. Câu nói đại nghịch bất đạo này khiến tôi tớ tùy thị bên cạnh đều sợ đến mức đầu gối mềm nhũng, thế nhưng chẳng ai dám lên tiếng, chỉ có thể dùng tâm tình khẩn trương vạn phần lén nhìn vị Hoàng đế cũng đang sửng sốt phía trước.

Quân Thụy chỉ sửng sốt trong một thoáng chốc liền lập tức khôi phục thái độ bình thường, sau đó lại giống như chưa hề xảy ra chuyện gì mà hỏi han Quân Tiễn một ít sự việc liên quan đến việc học hàng ngày, khi hắn biết lại có thêm một lão sư của Quân Tiễn bị y chọc giận bỏ đi thì không khỏi cười mắng máy câu. Chỉ là thật ra trong lòng hắn vẫn không ngừng suy tư về câu nói vừa rồi của Quân Tiễn. Làm hoàng đế thật sự không khiến người ta vui vẻ sao? Quân Thụy liền lập tức dập tắc ý nghĩ kia trong đầu. Toàn bộ thiên hạ đều là của Quân Thụy hắn, hắn muốn làm gì đều không có ai dám phản đối, cũng sẽ chẳng còn ai dám khi dễ hắn và đệ đệ nữa.

Như vậy thật tốt. Trong lòng Quân Thụy nghĩ. Chỉ bất quá, sau này hắn rốt cục cũng phát hiện, sự việc thật sự cũng hoàn toàn không giống với sự tưởng tượng của hắn. Chí ít vẫn có thứ mà hắn không có cách nào khống chế.

—————————–

1/ Song đồng: đôi con ngươi.

2/ Đôi môi đạm sắc: đôi môi màu sắc nhợt nhạt.

3/ Quân công: công tích trong quân đội.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)2 phản hồi

Đọc truyện chữ Full