Thụy Khải năm thứ hai mươi hai, Hoàng đế sau khi thu thú từ liệp cung trở về, vì trưởng Hoàng tử hữu khuy đức hạnh (đức hạnh thiếu sót), Thụy Đế đã hạ chiếu xóa bỏ quyền lợi tham gia chính vụ, trưởng hoàng tử bị giam ở trong cung, ngày càng kinh cụ bất an.
Nghi thức tế thiên ở Phật Linh Sơn đã gần kề, Thụy Đế phong Nhị hoàng tử làm giam quốc (ng` giám sát), thay thế trưởng Hoàng tử chủ trì nghi thức cúng tế, chiếu cáo thiên hạ. Dù chưa chính thức lập hoàng trừ, nhưng tâm tư của Thụy Đế đã rất rõ ràng.
Sáng sớm hôm sau, một đại thái giám chầm chậm bước vào Minh Hi điện truyền chỉ, thanh âm lanh lảnh mơ hồ cũng lộ ra vài phần cung kính. Thánh chỉ của Thụy Đế lần này tuy rằng không có gì đáng nói, thế nhưng ý tứ trong đó, nghiêm túc chắc chắn như đinh đóng cột. Huống hồ Diệu điện hạ từ trước đến nay lại rất được bệ hạ sủng ái, được phong làm Thái tử cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Đứng trước mặt mình chính là quân vương tương lai, ai mà không muốn lấy lòng cơ chứ?
Huyền Lăng Diệu còn chưa nói cái gì, ba người ở phía sau từ lâu đã vui mừng ra mặt, không nghĩ tới ý chỉ lại hạ nhanh như vậy, mà so với dự tính ban đầu thì càng có lợi hơn.
Như vậy, lực lượng của Đại hoàng tử đã bị áp chế xuống, mà Thụy Đế tuổi tác cũng đã cao, nên Diệu điện hạ vào thế chỗ chính là việc thuận lý thành chương (đương nhiên) rồi.
“Đừng cao hứng quá sớm.” Chờ thái giám truyền chỉ đã ly khai, Tiêu Sơ Lâu mới chậm rãi đi ra, thánh ý vừa rồi hắn đều nghe hết vào tai, nhíu nhíu mày nói: “Ý tứ trong thánh chỉ đã quá rõ ràng, cũng chính là tín hiệu cho thấy trưởng Hoàng tử đã hoàn toàn thất sủng. Nhưng đại ca ngươi và Hoàng hậu đã bày ra trăm phương nghìn kế nhiều năm như vậy, nhất định sẽ không cam tâm thất bại vào lúc này đâu, dù sao mặt mũi cũng đã mất, bọn họ không thể cứ mãi ngồi chờ chết được.”
Bọn Địch Dật Chi lúc này mới tỉnh táo lại, phân tích nói: “Vương gia nói có lý, vốn tưởng rằng Bệ hạ lần này mặc dù tức giận, loại bỏ một phần quyền lợi của Đại điện hạ, để Nhị điện hạ làm chủ trì tế tự là lẽ đương nhiên, bất quá… Bệ hạ dường như còn muốn quyết liệt hơn so với chúng ta tưởng, quả thật là…” Nói đến đây, Địch Dật Chi liền dừng lại, muốn nói lại thôi.
Huyền Lăng Diệu ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt thánh chỉ lên bàn, thần sắc không hề sợ hãi, tỉ mỉ lắng nghe những người còn lại thảo luận, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên, chậm rãi nói: “Mấy năm nay, ngoại thích (gia đình bên ngoại) quyền thế ngập trời, chúng ta ẩn nhẫn, mà kỳ thực phụ hoàng cũng ẩn nhẫn. Chuyện phát sinh lần này, phụ hoàng tất nhiên cực kỳ tức giận, nhưng nhờ đó mà có một cái cớ. Nguồn gốc sự việc vẫn chưa tra rõ, nhưng phụ hoàng lại đem tất cả những người hiểu rõ tình hình diệt khẩu hết, không đợi Hoàng hậu và đồng đảng của Thừa tướng lên tiếng đã tức khắc hạ chỉ kết luận chuyện này — trưởng Hoàng tử hữu khuy đức hạnh. Việc ấy thật ra không lớn cũng không nhỏ, nhưng mà hết lần này tới lần khác đều phát sinh trước lúc tế tự, không phải đúng lúc linh nghiệm với việc thiên hàng trừng phạt (trời phạt) lần trước nói đến sao?”
Địch thái phó và Minh Vinh âm thầm trầm tư, Thường Bùi tuổi còn trẻ rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn, nhãn quang sáng lên, đứng dậy nói: “Điện hạ nói vậy là… Thánh thượng cố ý?”
Huyền Lăng Diệu nhìn hắn một cái, lay động tay nói: “Cũng không phải là cố ý, mà là thuận theo tình thế. Chúng ta đang ép đại ca ta lộ ra nanh vuốt để tóm gọn một mẻ, phụ hoàng bất quá chỉ trợ giúp chúng ta thôi…” Y ngừng một chút, khe khẽ thở dài: “Phụ hoàng dù sao cũng đã không còn trẻ nữa, tuy trong lòng biết rõ ngoại thích là tai họa lớn nhất, nhưng cũng vô lực xoay chuyển, mâu thuẫn vùi lấp càng sâu, một khi bạo phát sẽ càng kinh khủng.”
Tiêu Sơ Lâu không khỏi im lặng, tuy rằng hắn đã sống tới lưỡng thế, đối với chuyện nhà của Đế vương cũng không còn xa lạ gì nữa, thế nhưng Tiêu vương phủ chỉ có hắn là nhi tử duy nhất, khi còn bé đều được các vị trưởng bối nâng niu như trứng, chung quy không phải trải qua những chuyện thủ túc tương tàn, phụ tử tương tiên như thế này. Quả thật chỉ có đặt mình vào trong đó, mới có thể rõ ràng cảm nhận được cái loại bi thương lãnh mạc ấy mà thôi.
So với Huyền Lăng Diệu, Tiêu Sơ Lâu hắn may mắn hơn nhiều lắm.
Mấy người lại tiếp tục bàn bạc chút đối sách, không lâu sau, Địch Dật Chi liền hướng hai người kia nháy mắt ra hiệu, đứng dậy cáo từ.
Cung nữ thị vệ trong cung đều đã lui xuống từ lâu, cũng không biết là theo ý chỉ của ai. Ánh dương quang ngoài điện tỏa sáng rực rỡ, xuyên thấu qua song cửa, sưởi ấm khắp thư phòng.
Tiêu Sơ Lâu vô thức theo sát Huyền Lăng Diệu đi vào trong thiên điện, bỗng nhiên hoàn hồn lại, mới phát hiện ra đại điện to như vậy chỉ còn lại có hai người bọn họ mà thôi.
Bên cạnh cửa sổ là một cái điểu giá tinh xảo, còn tiểu Barbie thì đang lười nhác mà đứng trên đó ưỡn bụng ra phơi nắng. Thủy tào và thực hạp (*) bên cạnh đều được lấp đầy.
(*) Thủy tào: máng nước, hay là rãnh đựng nước. Thực hạp là hộp đựng đồ ăn 8-}
Tiêu Sơ Lâu vươn chiết phiến ra chọt chọt vào cái bụng căng mẩy của nó, tuyết ưng cư nhiên không thèm để ý tới hắn, phẩy phẩy cái cánh trắng noãn nộn nộn của mình, nghiêng qua một bên tiếp tục ngủ. Tiêu vương gia nhưng lại càng vui vẻ, hai tay cứ thế mà hung hăng xoa một nắm lông mềm mại tuyết bạch của tiểu Barbie.
“Ngươi rốt cuộc cho nó ăn cái gì thế?” Tiêu Sơ Lâu bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Hoàng tử điện hạ tôn quý nhà mình, trong lòng thật sự hoài nghi có khi nào con phì mẫu kê này không thể bay được hay không?
Huyền Lăng Diệu tỉ mỉ nhìn nhìn bộ dạng Barbie như đang mang thai hài tử, cuối cùng cũng có chút áy náy nói: “Ta thấy nó thích ăn thịt, vì vậy lúc rảnh rỗi liền uy nó một chút, tiểu đông tây này tựa hồ ăn bao nhiêu cũng không no, ta còn tưởng rằng ngươi bỏ đó nó đấy chứ.”
“…” Tiêu Sơ Lâu dở khóc dở cười mà thu tay lại, “Mỗi lần cho nó ăn một chút thôi, để nó kiềm chế ham muốn lại, hơn nữa, tiểu đông tây này rất dễ dàng béo a. Nếu như còn tiếp tục cho nó ăn như vậy nữa, sợ là bay cũng bay không nổi đó.” Cuối cùng, Tiêu Sơ Lâu hung tợn cúi người xuống, trừng mắt nhìn tiểu Barbie đang suýt khóc lên, nói: “Hừ hừ, nếu như ngươi không bay được, ta sẽ đem ngươi hầm canh! Đỡ phải lãng phí một thân phì nhiêu của ngươi!”
Tiểu Barbie ai oán cực kỳ, gấp đến độ xoay vòng vòng, nỗ lực vỗ cánh mà bay vòng quanh chủ nhân đang hóa thân ác ma của mình vài vòng.
Thật vất vả mới dưỡng được thân thể béo tốt thế này, đâu có dễ a!
Huyền Lăng Diệu nhìn Thục Xuyên vương gia lừng lẫy mang theo vẻ mặt tươi cười xấu xa uy hiếp một con phì điểu, không khỏi một trận vô ngữ. (ko nói gì)
Barbie bay mệt rồi, lại đáp xuống điểu giá tiếp tục ngủ. Tiêu Sơ Lâu sờ sờ cái đầu nho nhỏ của nó, lộ ra một nụ cười nhu hòa.
Trong phòng lại yên lặng như trước, Huyền Lăng Diệu thấy trong mắt hắn có một tia sủng nịch cùng ôn nhu, ***g ngực khẽ nảy lên, phức tạp nhìn hắn, chậm rãi nói: “Cho dù là với một con điểu, ngươi cũng phải lừa người dối mình hay sao?”
Kỳ thật y còn nửa câu sau vẫn chưa nói ra, vì sao hắn nhất định phải đem hết thảy ôn nhu giấu sâu vào lòng, rất sợ người khác nhìn thấy hay sao?
Tiêu Sơ Lâu rũ mắt xuống, đầu ngón tay vô thức vuốt ve vũ mao của con tiểu tuyết ưng. Hắn suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Người thiện lương làm chuyện ác, dù sao cũng tốt hơn người ác làm việc thiện.”
Lời này nghe ra thì có chút đáp phi sở vấn, nhãn quang Huyền Lăng Diệu khẽ động, như vừa nghĩ tới cái gì đó, truy vấn nói: “Ý gì?”
Tiêu Sơ Lâu phục hồi tinh thần lại, bình tĩnh nhìn vào hai mắt Huyền Lăng Diệu, chậm rãi nói: “Có đôi khi, gạt người cũng là vì muốn tốt cho đối phương, dù sao thì những lời nói dối hư huyễn chung quy vẫn đẹp hơn sự thật tàn khốc.”
Huyền Lăng Diệu chậm rãi tới gần hắn, nhãn quang thâm thúy mà sáng rực nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt, thanh âm trầm thấp mang theo một chút chờ mong: “Có thật là vì muốn tốt cho đối phương không? Hay có lẽ chỉ do ngươi nghĩ vậy mà thôi…”
Dưới khí thế áp bách của người nọ, Tiêu Sơ Lâu thậm chí có hơi chút lúng túng mà lui về sau một bước, vừa vặn dựa sát vào điểu giá.
Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh là một lư hương nhỏ chạm rỗng, huân hương phiêu nhiên lượn lờ.
Bầu không khí lúc này tựa hồ có chút vi diệu.
Mục quang Tiêu Sơ Lâu dần trở nên u thâm, hắn bắt lấy bờ vai nhỏ gầy của Huyền Lăng Diệu, rồi lại sáp đến gần, nghe tiếng hô hấp của đối phương bỗng trở nên gấp gáp, sau đó chuyển hướng, kề sát vào gò má y, thanh âm trầm thấp ở bên tai Hoàng tử điện hạ chậm rãi vang lên: “Tin tưởng vào sự thật quá nhiều, sẽ thua, mà bổn vương, không muốn thua.”
Huyền Lăng Diệu sửng sốt, ý tứ của những lời này y không thể nào hiểu được, nhưng như vậy không có nghĩa là y không nghe ra vị đạo cự nhân thiên lý (*) ở trong đó.
(*) cự nhân thiên lý = cự tuyệt người khác xa nghìn dặm. Không muốn lại gần á.
Y hít sâu một hơi, thong thả nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết, đêm hôm đó ngươi trở về đã xảy ra chuyện gì?”
Thần tình lạnh lùng kia trong nháy mắt liền cứng đờ ra, lại rất nhanh ẩn giấu xuống, Tiêu Sơ Lâu nhún vai nói: “Trễ như vậy, đương nhiên là về nghỉ ngơi rồi.”
“Đừng gạt ta.” Huyền Lăng Diệu nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của tiểu Barbie, ôn hòa nói, “Tốt xấu gì thì ta cũng đã nuôi Barbie lâu như vậy, nó đương nhiên sẽ không ngại mà tiết lộ một số tình hình của ngươi cho ta hay.”
Tiêu Sơ Lâu ngạc nhiên, lại không khỏi cười khổ, này… Có thể coi là ác giả ác báo không?
“Đêm đó Barbie theo ngươi trở lại, ngày hôm sau lúc trở về thì có gì đó làm nó khó chịu, hướng về phía ta mà kêu lên không ngừng, mới đầu ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì, sau lại thấy nó an tĩnh lại, lúc này mới đoán được, đại khái là tâm tình ngươi không tốt, đuổi nó đi, nó và ngươi đặc biệt thân thiết, vì thế nếu tâm tình ngươi không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến nó.”
Huyền Lăng Diệu gắt gao nắm chặt bàn tay đang định rút về của Tiêu Sơ Lâu, chấp nhất mà kiên định nói: “Ta đổi chủ ý rồi, Sơ Lâu, ngươi không lừa được ta đâu, ngươi đối với ta thật ra cũng không phải vô tình như thế…”
Tiêu Sơ Lâu bị người nọ ép sát vào điểu giá, không đường thối lui.
Thật sự là… chết tiệt!
Hắn lại nhớ tới ngày đó sau khi trở về sơn cốc, dáng dấp mất mặt vì không khống chế được tâm tình của mình cư nhiên lại bị con phì điểu này bán đứng, thật tức đến hận không thể ngay bây giờ đem hầm canh nó cho rồi!
Thanh âm mềm nhẹ của Huyền Lăng Diệu khe khẽ quanh quẩn bên tai, càng ngày càng trầm, càng ngày càng gần, trong chớp mắt, hắn cảm thấy mình tại sao lại bị bắt được dễ dàng như thế, bây giờ muốn trốn cũng không được, muốn tránh cũng không xong.
Hay là, không muốn trốn chạy nữa rồi?
Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên chấn động, cứng đờ tại chỗ, cổ tay như bị thiết cô khóa lại, không thể động đậy được.
Đôi môi của Huyền Lăng Diệu cứ như vậy mà lưu luyến ở trên môi hắn, ôn nhuyễn mà thấp nhiệt.
Tiêu Sơ Lâu quả thật sợ đến ngây người, đây dường như là lần đầu tiên Hoàng tử điện hạ luôn luôn thanh lãnh này chân chính chủ động hôn hắn, một động tác đơn giản cư nhiên lại khiến một người đường đường là Thục Xuyên vương gia như hắn nhất thời ngẩn ra, không nói nên lời.
Thanh âm trầm thấp tựa như thở dài của Huyền Lăng Diệu lại vang lên bên tai: “Ta hiện tại không muốn để ngươi quên…”
“Ngươi lần trước hỏi ta, có thích làm như vậy hay không, ta cho ngươi biết, ta thích… Cùng ngươi thân cận, không liên quan gì đến nam nữ, cũng không hề cảm thấy chán ghét…”
“Sơ Lâu, đừng cự tuyệt ta…”
Ngón tay thon dài lướt nhẹ qua mặt hắn, rồi lại di chuyển xuống trước ngực, tuy đã cách một lớp quần áo, thế nhưng Tiêu Sơ Lâu vẫn cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực như lửa của đối phương.
Đôi môi hỏa nhiệt hạ xuống mi tâm của hắn, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, sau đó là chóp mũi, rồi tới gò má, rồi lại chuyển xuống hầu kết.
Nhiệt độ xung quanh dần ấm lên, Tiêu Sơ Lâu khẽ hừ một tiếng, có chút thất thần mà nhìn đầu Huyền Lăng Diệu kề sát trước ngực, dùng hàm răng mà kéo ra vạt áo hắn.
Những ngón tay thon dài của Tiêu Sơ Lâu luồn vào trong làn tóc dài đen mượt của người nọ, tóc đen mềm mại từ kẽ tay trượt xuống, xúc cảm man mát lành lạnh, dường như có thể giảm bớt hơi nóng quanh thân mình, khiến hắn chẳng muốn buông tay.
Nhịp tim của hai người vừa rõ ràng lại hữu lực, nhắm mắt lại, còn có thể nghe được rõ ràng hơn.
Tựa như một loại dụ hoặc, cám dỗ hắn, phóng túng đi, phóng túng đi…
Ngay khi đôi bàn tay nóng bỏng của người nọ phủ lên khố tử của hắn, tia lý trí của cuối cùng trong đầu Tiêu Sơ Lâu cũng đã hoàn toàn bị chặt đứt.
Hắn gắt gao chế trụ ót Huyền Lăng Diệu, nhắm lại mi mắt, thở dài thật sâu: “Lăng Diệu… Đủ rồi… Đủ rồi…”
Một Hoàng tử điện hạ vốn nên cao cao tại thượng, giờ đây lại phải cẩn cẩn dực dực mà hôn môi hắn, lấy lòng hắn. Huyền Lăng Diệu nửa quỳ trên mặt đất, gắt gao nắm lấy thắt lưng đối phương, đường nét tuấn lãng trên gương mặt bởi vì nhiệt độ toàn thân đang dần dần nóng lên mà chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tiêu Sơ Lâu hơi ngửa đầu, cự vật cực đại ngạo nhân của hắn bỗng nhiên bị một khoang miệng ôn nhuyễn ướt át bao bọc lấy, một cổ nhiệt lưu từ dưới tiểu phúc như dòng điện bốc thẳng lên, cơ hồ khiến hắn suýt kiềm chế không được mà rên rỉ ra tiếng.
Thế rồi, chẳng biết là ai ôm ai lên tới trên giường, quần áo hỗn loạn rơi xuống đất thành một đoàn, lộn xộn lẫn vào nhau.
Huân hương trong chiếc lư nhỏ dường như càng thêm nồng đậm, làm phiêu tán hết thảy bầu không khí tình mê ý loạn tràn ngập trong phòng.
Tiêu Sơ Lâu mặc sức hôn môi người dưới thân, thần xỉ (môi răng) tương hợp, da thịt tương thân, người nọ ôm lấy bờ vai của hắn, toàn tâm toàn ý đáp lại hắn. Từng dấu hồng ngân cứ như những đóa mân côi diễm lệ, nở rộ khắp thân, lưu lại từng chuỗi từng chuỗi hoa nhàn nhạt từ cổ cho đến xương quai xanh của hai người.
Giờ khắc này đây, cái gì cẩu thí nhất thống thiên hạ, hồng hộc đại chí (*), hay là cái thứ quy đồ ly biệt (**) chết tiệt gì đó, toàn bộ đều bị ném lên chín tầng mây hết cả rồi.
Giờ khắc này đây, hắn chỉ muốn y!
(*) Hồng hộc đại chí: người có chí hướng to lớn
(**) quy đồ ly biệt: quy đồ là con đường trở về, ly biệt = xa cách.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn
Chương 43: Tình mê ý loạn
Chương 43: Tình mê ý loạn