Phía sau Cổ Phong nham là rừng rậm, cổ thụ che trời, sâu thẳm khó dò, nhân tích hãn chí (ít có dấu vết của con người), tầng tầng lớp lớp chướng khí phảng phất khắp nơi, tựa như một tấm lưới bảo vệ cây cối trong rừng, đủ loại kỳ hoa, dị thảo, độc trùng, dị thú đương nhiên càng thêm sinh sôi nảy nở.
Chẳng biết thần bí nhân kia có bản lĩnh diệu pháp như thế nào, chướng khí u hồn trong rừng rậm mới nhìn thấy người liền tựa như thấy phải cái gì đó rất đáng sợ, vừa đến gần ba người một chút liền e ngại mà tự mình thối lui, nhường cho bọn họ một lối đi nhỏ, ngay cả những độc trùng quái dị cũng phải nhượng bộ lui binh, thỉnh thoảng có vài bụi gai bụi cây vươn lợi đao (ý nói mấy cành cây bén như đao) về phía họ, còn chưa chạm tới đã bị đứt đoạn như lông tơ. Tiêu Sơ Lâu tuy rằng hôn mê bất tỉnh, nhưng Hạ Kiệt đều thấy hết thảy, trong lòng phi thường ngạc nhiên, lại chẳng biết làm thế nào, đối với thần bí nhân này mơ hồ có một loại cảm giác thân thiết.
Sơn đạo ở trong rừng càng đi càng dốc xuống, người nọ đi phía trước dẫn đường, Hạ Kiệt ôm Tiêu Sơ Lâu đi theo phía sau, chú ý theo dõi đường đi, tiện tay dùng bảo kiếm khắc lên cây một chút ký hiệu.
Thần bí nhân thấy động tác của y cũng không nói gì, chỉ mỉm cười. Thỉnh thoảng hắn lại hái một chút dã quả hoặc bắt ấu thú để lót dạ, người này đối với độc vật luôn hiểu rõ, trước tiên hắn sẽ ăn thử xem có độc hay không, nếu không mới có thể đưa cho Hạ Kiệt, nếu lỡ như trúng độc, chỉ chốc lát cũng có thể tìm thực vật giải độc ở quanh đây, đi ở nơi độc trùng dị thảo mà cứ như giẫm trên đất bằng, quả thật so với tản bộ trong hậu hoa viên nhà mình cũng không khác là bao.
Ước chừng đi khoảng một ngày một đêm, rừng rậm rốt cuộc cũng dần dần thưa thớt, địa thế lại càng thêm dốc đứng, tới hoàng hôn ngày hôm sau, trước mắt liền hiện lên một mảnh đất rộng lớn. Chỗ ba người đang đứng là sơn cốc ở dưới Cổ Phong nham, bốn phía là rừng rậm vây quanh, trong sơn cốc còn có một hồ nước thiên nhiên, thanh u trong suốt, rải rác xung quanh là những mảnh đá vụn nho nhỏ, chướng khí trước đây tựa hồ cũng không đặt chân vào chốn tiên cảnh này được, không khí thập phần tươi mát.
Bên cạnh hồ nước xanh biếc, có một gian tiểu mộc ốc (nhà gỗ nhỏ) đơn sơ, gỗ được cắt ra hết sức vuông vức, ngay cả vân cây cũng lộ ra rõ ràng, còn mang theo hương khí tươi mát của cây cối, hiển nhiên là vừa dựng lên không lâu.
Ba người liền cứ như vậy mà vội vàng thu xếp cho ổn thỏa, lại không biết bên ngoài đang xảy ra biến đổi phiên thiên phúc địa. (nghiêng trời lệch đất)
Lại nói, từ ngày thần bí nhân nọ cứu Hạ Kiệt và Tiêu Sơ Lâu trốn vào trong tùng lâm sơn cốc tới nay đã hơn một tháng.
Từ đáy cốc nhìn lên phía trên, sắc trời xanh xanh, mây trắng bồng bềnh, thủy quang phản chiếu, dường như thời gian ở đây là một mảnh niết bàn (chốn cực lạc), không có thế ngoại long tranh hổ đấu, không có thế tục ân oán tình cừu, an an ổn ổn trôi qua lại tựa hồ như là chuyện của kiếp trước.
Bên cạnh hồ nước tĩnh mịch là một tuấn lãng nam nhân khoác thanh sam bào tử, tay trái chống lên má, tay phải nhẹ nhàng nắm cái cần câu được làm bằng gậy trúc, chân mày khóe mắt cười đến nhu hòa, nhất cử nhất động đều lộ ra sự thanh thản dễ chịu, dường như không phải là một người thân trúng kịch độc, tùy thời có thể nhịn không được mà chết.
Mấy con cá chép vênh váo lội tới, lúc tới gần mồi câu rốt cuộc cũng bị cám dỗ, tranh nhau giành lấy, nhãn thần nam nhân khẽ động, môi hơi nhếch lên, cổ tay nhẹ di chuyển, mắt thấy mấy con cá chép đang chuẩn bị mắc câu thì….
“Àooooo” Mặt nước vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên trồi lên một người nam tử, bọt nước trong suốt theo mái tóc dài xõa xuống vai mà vung vẩy, mặt hồ gợn sóng nổi lên tứ phía, đôi mắt đen láy lấp lánh rạng rỡ, đường nét khuôn mặt phong thần tuấn lãng, nửa người trên gầy gò trần trụi phá nước đứng lên, trong tay cầm hai con cá chép vẫn còn đang dãy dụa.
Y liếc mắt thấy nam nhân bên hồ vẻ mặt bất đắc dĩ, toàn thân ẩm ướt vì bị nước bắn trúng, liền cười ha ha nói: “Thế nào? Còn chưa chịu thua sao? Tiêu Sơ Lâu, phương pháp này ngươi không có phản đối à nha.”
Nam tử một bên vừa nói, một bên vừa bước lên bờ, gương mặt bởi vì tâm tình khoái trá mà thần thái phấn chấn hẳn lên, ký ức của y mặc dù đã mất, nhưng tính tình trương dương (thẳng thắng) cuồng ngạo vẫn không thay đổi chút nào, thậm chí còn hơn cả trước đây.
Tiêu Sơ Lâu thoáng thấy dáng vẻ buồn cười của y, trên tay cầm hai con cá chạy tới giống như hiến bảo (hiến vật quý hiếm), không khỏi mỉm cười nói: “Xem ra cá trong nước cùng với dã nhân trong núi quả nhiên thân thiết với nhau a, người đánh cá nho nhỏ như ta nào dám so sánh.”
Hạ Kiệt sửng sốt, cúi đầu nhìn hình dạng của mình, quần thì rách rưới, tóc thì ẩm ướt, dính dính trên vai, bàn chân thì toàn là bùn cát, đúng là có vài phần phong độ của dã nhân, cũng không khỏi bật cười: “Vậy cũng không nên trách ta, vì bữa cơm này, đừng nói là hy sinh một chút hình tượng, mà ngay cả hy sinh một chút nhan sắc cũng không sao, ha ha.”
Tiêu Sơ Lâu nhất thời bị sặc nước bọt, thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Hạ Kiệt một bên vừa trêu đùa Tiêu Sơ Lâu, một bên vừa nhanh nhẹn làm sạch cá, dùng hai cành cây mảnh nhỏ xiên qua, lại loay hoay tìm củi lửa để chuẩn bị cá nướng.
Hạ Kiệt cũng không lo một thân chật vật, vận chuyển chân khí một chút, toàn thân ướt đẫm trong nháy mắt đã bốc hơi hết, qua loa buộc mái tóc dài lên, cũng mặc kệ ánh mắt gian tà của đối phương đang tùy tiện quét tới quét lui trên người mình, ngẫu nhiên quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống nói một câu: “Thế nào? Vương gia ưng ý tại hạ rồi?”
Tiêu Sơ Lâu hoàn toàn bất đắc dĩ: “Ngươi như thế này là muốn câu dẫn người khác ăn thịt ngươi sao?”
“………”
Trầm mặc một trận, hai người bỗng nhiên cười phá lên.
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn lại khôi phục vẻ yên lặng như trước, những chú chim non bắt đầu ríu rít bay lượn, gió xuân tươi mát như tiếng hoa cỏ thầm thì bên tai, tất cả như mộng như ảo, muốn vươn tay chạm vào, rồi lại sợ sẽ làm nó vỡ tan.
Ánh lửa phừng phực cháy, Hạ Kiệt làm một cái giá dùng để quay mấy que cá xiên, không lâu trước đây, việc này luôn làm y bó tay chịu trói, bất quá, may mà nhờ có tên lão sư tốt kia ở đây, đem một đống kỹ năng này truyền thụ lại cho y để sau này gặp chuyện còn có thể sinh tồn.
Hạ Kiệt cúi xuống ngửi ngửi một chút, khóe miệng giương lên một nụ cười khẽ, cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Hẳn là không sai biệt lắm, ai, ngươi đem gia vị giấu đi đâu rồi…”
Nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên, hình như là tiếng gậy trúc rớt xuống đất.
“Ngươi làm sao…” Hạ Kiệt bỗng nhiên quay đầu lại, cũng không thấy gương mặt phong lưu tươi cười kia đâu nữa, chỉ thấy người nọ té trên mặt đất, thanh sam cuộn mình, tựa hồ đang run rẩy co quắp lại…
“Tiêu Sơ Lâu—!”
Cả người Hạ Kiệt chấn động, bổ nhào qua ôm lấy hắn, chạy về hướng tiểu mộc ốc bên hồ.
“Đường tiên sinh, cứu…cứu hắn —”
Hạ Kiệt đem người đặt lên giường trúc nhỏ trong mộc ốc, cấp tốc mở miệng hắn ra, nhét một khối gỗ nhỏ vào, miễn cho hắn cắn trúng lưỡi.
“Tiêu Sơ Lâu…” Làm xong những việc này, y cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn thần tình Tiêu Sơ Lâu đang càng ngày càng thống khổ, lông tơ trên người đều dựng thẳng lên rất rõ ràng, tim đập nhanh đến mức khiến người co giật lại, khớp xương toàn thân tựa hồ như đang rung động ‘lộp cộp’ không ngừng, đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, người bình thường khó mà chịu đựng nỗi.
Hạ Kiệt nắm chặt tay hắn, mỗi lần độc phát, đều là như thế này cùng hắn chịu đựng.
“Ngươi kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ không có việc gì! Đợi lát nữa chúng ta lại đánh cá, cùng lắm thì ta nhường ngươi cũng được. Được không? Hôm nay ngươi muốn ăn cái gì? Cá nướng, hay là chưng cách thủy?” Hạ Kiệt không quản đối phương có nghe hay không, chỉ ở bên tai hắn nói liên miên đủ chuyện loạn thất bát tao, ý muốn phân tán lực chú ý của hắn, cho dù những lời này chả có ý nghĩa hay tác dụng gì.
Tiêu Sơ Lâu gắt gao cau mày, huyết sắc trên mặt dần dần truyển thành trắng bệch, tứ chi cũng bắt đầu lạnh lên, khớp hàm cắn chặt khối gỗ nhưng một điểm thanh âm cũng không phát ra. Tuy rằng thân thể đã không nghe theo ý mình nữa, thế nhưng tâm tư lại không hề có một khắc đình chuyển, độc của Trung Tâm Hoàn quá mãnh liệt, chỉ trong chốc lát, tứ chi bắt đầu cương lãnh, ngay cả tim cũng không đủ máu để cung cấp, nếu như độc tính lúc này thối lui, dựa vào công lực thâm hậu của hắn, còn có thể lượm cái mạng đem về, nhưng vạn nhất độc tính không lui thì…
Đó chính là điềm báo tử vong.
Tiêu Sơ Lâu âm thầm cười khổ, muốn hắn tại cái nơi địa phương quỷ quái, hoang sơn dã lĩnh này mà kết thúc sinh mệnh sao… Không cam lòng!
Theo cách nghĩ của hắn, nếu muốn chết, ít nhất cũng phải đổ huyết nơi chiến trường, chết một cách oanh oanh liệt liệt.
Nghe được lời nói vô nghĩa nhưng khẩn thiết của Hạ Kiệt, Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên muốn cười, ý thức càng ngày càng giữ không được, mảnh đen kịt trước mắt bỗng nhiên hiện lên một gương mặt lãnh tuấn đạm mạc, hắn muốn vươn tay chạm vào, nhưng lại sợ sẽ làm nó tan biến mất…
Người kia, chắc hẳn trong lòng đang cấp bách muốn chết. Cũng tốt, nếu không tìm được thi thể của hắn, chí ít cũng có thể để lại cho y một tia hy vọng…
“Đường tiên sinh — Đường Túc Trì! Mau tới đây! Tiêu Sơ Lâu hắn, Sơ Lâu…”
Trơ mắt nhìn thân thể Tiêu Sơ Lâu càng ngày càng băng lãnh, tiểu trác (bàn nhỏ) bên cạnh cũng bị Hạ Kiệt vỗ đến rung động không thôi, y vỗ một chưởng vào tiểu phúc của đối phương, đem chân khí truyền qua cho hắn để gắng gượng kéo dài mệnh, mày kiếm gắt gao cau chặt lại.
Cái cảm giác chết tiệt này! Trơ mắt nhìn người trọng yếu ở trước mặt mình từng chút từng chút mất đi sinh mệnh… Nhưng mà y lại không có biện pháp! Ký ức trước đây của y đều hoàn toàn biến mất, dường như mỗi ngày trôi qua đều chầm chậm lơ lửng giữa khoảng không, tiền bất thôn hậu bất *** (trước sau không có ai), không biết mình từ đâu tới đây, cũng không biết mình muốn đi đâu, y sống, nhưng không theo đuổi cái gì cả, đơn thuần, chỉ là muốn sống mà thôi.
Tiêu Sơ Lâu, người nam nhân đã tặng cái tên này cho y, hầu như đã bị y xem như là thân nhân của mình mất rồi, y bám lấy hắn, tựa như bám lấy một cành cây cứu mạng mình, nhưng mà hiện tại, hắn lại sắp phải đi xa.
Vậy mà mình chỉ có thể nhìn hắn chết như vậy, bất lực như vậy!
Người chết đi rồi, thống khổ lại muốn để cho người còn sống, là hạnh hay bất hạnh, khó mà nói được.
Hiện tại Hạ Kiệt cũng không quan tâm tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc như đã từng trải qua chuyện thế này, bởi vì cái tên Đường Túc Trì chết tiệt kia rốt cuộc cũng con mẹ nó tới rồi!
Hạ Kiệt chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cũng không phải là vì mắt y có vấn đề, mà là một hắc y nhân đã che khuất tầm mắt y.
Trong lòng y hoan hỉ, nhanh chóng đứng lên: “Đường tiên sinh —–”
Đường Túc Trì lắc đầu, hai ngón tay cấp tốc điểm lên đại huyệt cả người Tiêu Sơ Lâu, ngẩng đầu thản nhiên nói với Hạ Kiệt: “Giữ hắn.”
Hạ Kiệt đành phải nghe theo, mi đầu nheo sát lại, lời nói sắc nhọn như đao: “Mấy ngày trước, không phải ngươi nói là đã nhổ đi loại độc chất này rồi hay sao? Làm thế nào tới giờ vẫn còn như vậy?!”
Đường Túc Trì nhướng mi nhìn y, tuy rằng không nói gì, nhưng dù sao hắn cũng lớn tuổi hơn hai người bọn họ vài năm, mi vũ tự có một cổ uy thế, nói đến cũng lạ, Hạ Kiệt luôn luôn kiệt ngạo bướng bỉnh cư nhiên bị trừng đến da đầu đều tê dại, chẳng qua trong lòng còn chút tinh thần, không cam lòng mà nhìn lại đối phương.
Một gian tiểu mộc ốc nho nhỏ cũ nát, hai cổ khí thế sức lực ngang nhau.
Bỗng nhiên, dường như chỉ trong nháy mắt, Đường Túc Trì cúi đầu nhíu mi, động tác trên tay liên tục, liền một mạch làm mấy cái thủ thế kỳ quái, cái loại uy thế vừa rồi thoắt cái đã biến mất sạch sẽ.
Chớp mắt liền thay đổi như vậy, quả thật khiến Hạ Kiệt bắt theo không kịp, khí huyết cuồn cuộn thiếu chút nữa mắng ra, nhưng thoáng thấy sắc mặt Tiêu Sơ Lâu hơi có chuyển biến tốt đẹp, rốt cuộc cũng im lặng không nói gì.
Tịch dương khuất dần về phía Tây, xuyên thấu qua song trúc, nhàn nhạt rọi vào cạnh giường, có mấy con tước điểu chợt vẫy cánh bay qua, thanh âm líu ríu dần dần đi xa.
Hạ Kiệt lặng lẽ nhìn Đường Túc Trì rạch một vết hình chữ thập nho nhỏ trên lòng bàn tay Tiêu Sơ Lâu, lại lấy hai ngón tay để lên trên, rồi dường như mơ hồ thấy tiên huyết đỏ thẫm đang từ từ thấm vào trong hai ngón tay ấy.
Trong lòng Hạ Kiệt chấn động, hai ngón tay kia, thật sự lớn đến kỳ quái, ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải của Đường Túc Trì cơ hồ dài hơn một lóng tay so với ngón áp út, nhưng mà khiến y kinh nghi chính là, dường như y có thấy qua ở đâu đó…
Y bỗng nhiên nhớ tới Tiêu Sơ Lâu mấy ngày trước bị độc phát mà hôn mê, Đường Túc Trì có từng nói với mình, mà trên mặt hắn hiện giờ lại hiện lên thần tình quái dị, chẳng lẽ… Là thật sao…
Y cúi đầu nhìn thần sắc của Tiêu Sơ Lâu đang dần bình thường trở lại, trong ánh mắt có chút vui mừng, mà cũng có chút khổ sở.
Chỉ chốc lát sau, một điểm đen thui từ trong lòng bàn tay Tiêu Sơ Lâu theo vết thương thoát ra, nhìn kỹ lại, nguyên lai là một con cổ trùng cực nhỏ, hình như là bị cái gì chỉ dẫn nên mới chậm rãi từ vết thương chui ra ngoài.
Hạ Kiệt nhớ khi đó Đường Túc Trì hạ cổ vào người Tiêu Sơ Lâu, nó chỉ là một con tiểu trùng trong suốt, mà hiện tại lại trở nên đen thui, có phải là nó đã hút hết độc trong cơ thể không nhỉ?
Đường Túc Trì tựa hồ nhìn ra phán đoán của y, gật gật đầu nói: “Cổ trùng đã qua đủ tháng, đa số độc tố đã được hút ra, số con lại chưa chắc đã uy hiếp được hắn, với công lực của Tiêu vương gia, chỉ trong mấy canh giờ là có thể bức độc ra.” Dứt lời, ngón tay hắn khẽ động, kẹp lấy tiểu trùng kia, hắc khí trong nháy mắt liền chuyển động, từng chút từng chút chảy vào trong ngón tay hắn.
Hạ Kiệt không khỏi ngây người: “Ngươi… Làm gì vậy?”
Đường Túc Trì có chút buồn cười nhìn y, nói: “Độc hiếm như vậy, ta thân là vua cổ độc, làm sao có thể bạo điễn thiên vật (phung phí của trời)?” Nói xong, tiểu cổ trùng kia lại dần dần khôi phục hình dạng trong suốt, được hắn cẩn thận bỏ vào một cái lọ nhỏ, giấu vào trong túi.
Hạ Kiệt cũng không để ý tới nữa, mau chóng đi xử lý vết thương trên tay Tiêu Sơ Lâu. Dù sao Đường Túc Trì này trước giờ vẫn quái quái, dường như bất luận là loại độc nào, chỉ cần vào trong tay hắn cũng đều bị hắn độc chết.
Đường Túc Trì nhàn nhã đứng một bên, da của hắn không giống với màu đồng cổ vì phơi nắng của Hạ Kiệt, ngược lại còn trắng sáng quá mức, trên mặt càng không có chút huyết sắc nào, thần tình nhìn Hạ Kiệt cẩn thận tỉ mỉ, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Công tử, Tiêu vương gia hôm nay đã không có việc gì rồi, ân cứu mạng của hắn ngươi cũng đã báo, sau này không cần theo hắn nữa, để tránh khỏi rước lấy phiền phức không cần thiết, ngày mai chúng ta sẽ ly khai nơi này, ý của công tử thế nào?”
Cả người Hạ Kiệt chấn động, mục quang sắc bén quét qua mặt đối phương, Đường Túc Trì dùng ngữ khí rất kiên quyết, y nhớ tới điều kiện đã từng đáp ứng hắn trước đây, chỉ có thể nhẫn nại tức giận, lạnh lùng nói: “Vậy Tiêu Sơ Lâu làm sao bây giờ? Lẽ nào để hắn ở nơi này một mình?”
“Yên tâm, ta thấy bản lĩnh của Tiêu vương gia rất cao, nếu không phải vì trúng kịch độc của Trung Tâm Hoàn, chướng khí nho nhỏ này đâu thể vây ngụ được hắn. Chúng ta cũng không cần quản nữa, ta đã cứu hắn, công tử cũng nên thực hiện lời hứa của ngươi, theo ta ly khai thôi.”
Hạ Kiệt lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Ngươi yên tâm, ta quyết không nuốt lời. Chỉ là ta muốn xác định xem thương thế của hắn đã tốt hơn chưa mà thôi.”
Trong mắt Đường Túc Trì hiện lên một tia vui mừng: “Vậy thì tốt rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn
Chương 27: Trung tâm hoàn
Chương 27: Trung tâm hoàn