DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn
Chương 13: Huynh đệ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mãi đến khi đám mã tặc kia đã chạy xa, Tiêu Sơ Lâu và Huyền Lăng Diệu mới chậm rãi đi tiếp.

Lúc đến gần lại phát hiện đoàn người kia tựa hồ cũng không phải là đội bảo tiêu gì cả, mà là đội mã xa, trên vách xe là mành cuộn được thêu hình giao long tinh xảo, xem ra cũng là người giàu có, thảo nào bị mã tặc cản đường.

Nam tử đi đầu cưỡi một con đại mã, vóc người khôi ngô, cao to lực lưỡng, tựa hồ là dáng dấp của một gia tướng. Thấy hai người bọn họ liền ôm quyền nói lời cảm tạ: “Đa tạ nhị vị trượng nghĩa tương trợ…”

Lời vẫn chưa nói hết, nhãn tình hắn bỗng nhiên sáng lên, giống như là vừa phát hiện báu vật gì đó, mừng rỡ xuống ngựa, nửa quỳ trên mặt đất: “Nhị… Nhị điện hạ! Mạt tướng rốt cuộc đã tìm được người!”

Tiêu Sơ Lâu hơi kinh hãi, Huyền Lăng Diệu ở phía sau đã tiến lên nâng hắn dậy, kinh hỉ cười nói: “Nguyên lai là Võ thống lĩnh, ngươi vì sao lại xuất hiện ở Thục Xuyên?”

Vừa muốn trả lời, hắn thoáng nhìn Tiêu Sơ Lâu, chần chờ nói: “Xin hỏi Nhị điện hạ, vị này là…”

Huyền Lăng Diệu nhìn Tiêu Sơ Lâu một cái, trong ánh mắt hơi có ý tuân vấn. (dò hỏi)

Tiêu Sơ Lâu quả nhiên chỉ nói: “Tại hạ họ Sở tên Khiếu, là nhân sĩ Thục xuyên, nhờ được điện hạ ưu ái mà nhận làm khách khanh (*), vì điện hạ lược tẫn miên lược (giúp sức hết mình). Nói vậy các hạ có phải là vị tiếng tăm lừng lẫy trong Phi Long quân đội của Đông Huyền, Võ Phạm Võ thống lĩnh? Điện hạ từng nhiều lần nhắc tới, hôm nay mới thấy được, quả nhiên bất phàm.”

(*) thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc

Huyền Lăng Diệu hé miệng mỉm cười, trong lòng có hơi ngạc nhiên, nhưng một mặt cũng có thể đem tính tình của Võ Phạm ra xem xét một phen…

Võ Phạm thấy hắn theo Huyền Lăng Diệu, vừa cơ trí hơn người, lời lẽ lại cung thuận khéo léo, một câu nói này cũng khiến lòng hắn phơi phới. Võ Phạm vốn là con nhà võ, hỉ nộ đều lộ rõ trên mặt, nghĩa khí hào sảng, liền bật cười coi hắn như người một nhà, ha ha nói: “Sở tiên sinh quá khiêm tốn rồi, đều là vì điện hạ cống hiến sức lực, không cần khách khí! Lần này ít nhiều đều nhờ tiên sinh, bằng không hậu quả thật khó mà lường được. Nhị điện hạ, lần này có chuyện khẩn cấp, mạt tướng mới phụng mệnh cùng Tam điện hạ tới tìm người hồi cung!”

Huyền Lăng Diệu nhướng trường mi, nói: “Lăng Quá cũng tới sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Ách…”

“Hoàng huynh!”

Trên mã xa cách đó không xa có một nam tử đang hấp tấp đi xuống, y nhìn xung quanh một lát, bỗng nhiên nhận ra Huyền Lăng Diệu, vội vã chạy tới, thoáng có chút thở dốc.

Tiêu Sơ Lâu tỉ mỉ đánh giá nam nhân thon gầy trước mặt này, Đông Huyền Tam hoàng tử, Huyền Lăng Quá. Khuôn mặt thanh tú có chút tái nhợt, một thân nho phục thanh nhã, thần thái so với Huyền Lăng Diệu trầm tĩnh ổn trọng càng có vẻ ôn hòa dễ gần.

“Lăng Quá.” Huyền Lăng Diệu đỡ lấy vai y, vỗ nhẹ lưng y, nét mặt hiện lên một tia vui mừng cùng lo lắng, “Ngươi hà tất tự mình đến Thục Xuyên? Chưa kể dọc đường nguy hiểm, mà thân thể của ngươi cũng không chịu nổi đường xa lặn lội.”

“Nhị hoàng huynh, khụ khụ…” Huyền Lăng Quá dường như không kiềm chế được kinh hỉ trong lòng, lắc đầu cười cười, “Không cần lo cho ta, có Võ thống lĩnh đi cùng ta mà. Nhưng thật ra hoàng huynh, ngươi vì sao mãi đến giờ mới chịu hồi cung? Phụ hoàng đột nhiên lâm bệnh nặng, không có ngươi bên cạnh, đại hoàng huynh đã công kích ngươi… Nói ngươi không tận đạo hiếu.”

Huyền Lăng Diệu nhíu mày nói, “Thân thể phụ hoàng luôn khỏe mạnh, như thế nào lại đột nhiên sinh bệnh?”

Huyền Lăng Quá lắc đầu, chú ý tới nam tử bên cạnh Lăng Diệu, hỏi: “Vị này là…”

“Nga, hắn là… Sở Khiếu. Bằng hữu của ta.” Huyền Lăng Diệu mỉm cười nói, “Lên xe rồi nói sau, không biết đám mã tặc có trở lại không, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”

“…Cũng tốt.” Huyền Lăng Quá nhìn y một cái, có chút kỳ lạ.

Khi y cùng với nam nhân tên Sở Khiếu kia ngồi chung một chiếc xe, Huyền Lăng Quá lại nén xuống sự kinh ngạc lần nữa, không khỏi liếc nhìn người nọ vài lần, ánh mắt phức tạp.

Sắc mặt Tiêu Sơ Lâu vẫn thản nhiên như trước, chỉ làm như không phát hiện.

Trong xe có đầy đủ điểm tâm, rượu ngon, cái gì cần đều có. Huyền Lăng Diệu cùng đệ đệ thương lượng một số việc trong triều, Tiêu Sơ Lâu ở một bên ăn đến vui vẻ.

Nhìn mi đầu Huyền Lăng Diệu càng cau càng chặt, trong lòng hắn khẽ thở dài, tiện tay lấy một khối lê hoa tô đút cho y.

Huyền Lăng Diệu tự nhiên cắn một cái, ăn vào trong miệng mới phát giác ánh mắt Lăng Quá nhìn mình có chút quái dị, mạnh sặc một hơi.

“Điện hạ ngày đêm vất vả, vẫn nên nghỉ ngơi một chút, suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau, chớ nóng vội a.” Tiêu Sơ Lâu bưng tới một chén nước, mỉm cười nói.

“Hoàng huynh cả ngày chưa ăn gì sao?” Huyền Lăng Quá sửng sốt, áy náy nói, “Xin lỗi, Hoàng huynh khổ cực như vậy, Lăng Quá còn lôi kéo ngươi nói này nọ…”

“Không có gì.” Huyền Lăng Diệu nghe việc triều chính xong thì không còn khẩu vị gì nữa, bất quá y cũng không cự tuyệt yêu cầu của đệ đệ yêu quý, miễn cưỡng ăn một chút, trầm tư chốc lát, nói, “Ngươi nói phụ hoàng đột nhiên bị bệnh sao? Như vậy, trước đó có tiếp xúc với ai không?”

Huyền Lăng Quá suy nghĩ một chút, nói: “Có sứ giả của Thục Xuyên Tiêu vương gia phái đến mượn lương (lương thực), thế nhưng bị phụ hoàng cự tuyệt, sau lại đưa cho phụ hoàng vài hũ thanh tửu, nói là giai nhưỡng (rượu ngon) này chỉ có Thục Xuyên Vương phủ mới có, uống nhiều cũng không say, phụ hoàng nhất thời hứng khởi, uống rất nhiều, lúc đó còn tốt lắm, nhưng ngày thứ hai liền ngã bệnh, ngay cả thái y đều thúc thủ vô sách (bó tay)…”

Huyền Lăng Diệu quay đầu nhìn Tiêu Sơ Lâu, đã thấy vẻ mặt hắn kinh ngạc không kém, nhíu nhíu mày nói: “Nói tiếp đi.”

“Lúc đó đại hoàng huynh giận dữ, mời một pháp sư tới, nói là trừ tà, pháp sư này lại nói là trong rượu có hạ bùa chú nguyền rủa gì đó, mới có thể khiến phụ hoàng say bất tỉnh. Triều đình kinh hãi, đại hoàng huynh dưới cơn thịnh nộ, nói muốn thảo phạt Thục Xuyên. Việc này trọng yếu, lại không biết từ nơi nào lộ ra tin tức nói Nhị hoàng huynh ngươi đi Thục Xuyên… Cùng Thục Xuyên cấu kết, chúng ta mới cuống quít đi ra ngoài tìm ngươi hồi cung.”

Huyền Lăng Diệu ngạc nhiên, trường mi nhíu chặt, sắc mặt âm trầm, y nhịn không được mà nhìn nam nhân có vẻ mặt thản nhiên bên cạnh một chút, trong lòng không khỏi có hơi run sợ, thân phận Tiêu Sơ Lâu một khi bại lộ, chẳng lẽ không phải đúng với tội danh này rồi sao?

“Long thể phụ hoàng hôm nay thế nào?”

Huyền Lăng Quá nói: “Sau này được thái y cẩn thận điều dưỡng, hiện đã chuyển biến tốt đẹp rồi.”

Đôi mắt Tiêu Sơ Lâu thâm u, chẳng biết đang suy nghĩ gì, chiết phiến xoay trong tay, thổi tới từng trận gió lạnh.

Huyền Lăng Diệu thấy hắn không nói lời nào, quay đầu nhìn Lăng Quá, hỏi: “Chuyện ngươi ra cung hắn biết không?”

Sắc mặt Huyền Lăng Quá cứng đờ, cả người mất tự nhiên, gật gật đầu nói: “… Ta nhất quyết đi ra, hắn cũng ngăn không được…”

“Hắn dễ dàng thả ngươi đi như vậy?” Nhãn thần Huyền Lăng Diệu lạnh lùng nghiêm nghị, hiển nhiên không tin.

“Lăng Quá chỉ muốn gặp Nhị ca mà thôi, lẽ nào nhị ca cũng không tin ta sao…” Huyền Lăng Quá cầm lấy tay y, mười ngón tay thon dài có chút tái xanh, bởi vì khí tức bất ổn mà hơi thở gấp.

Huyền Lăng Diệu nhẹ giọng xuống, vỗ vỗ tay Huyền Lăng Quá, nói: “Không có, chỉ là… Mà thôi, ngươi phải cẩn thận hắn.”

“…Ân.” Huyền Lăng Quá lúc này mới yên tâm, “Sắc trời đã muộn, ta quay về xe ngủ, hoàng huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Y lại liếc mắt nhìn Tiêu Sơ Lâu, thấy đối phương tựa hồ không có ý muốn xuống xe, không thể làm gì khác hơn là vén màn xe đi ra ngoài.

Huyền Lăng Diệu nhìn y đã đi xa, buông màn xe xuống, nhìn nam nhân bên cạnh vẫn chưa nói lời nào, hỏi: “Sao không nói gì?”

Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên hạ xuống động tác trên tay, nói: “Tin tưởng ta sao?”

“Ân?” Huyền Lăng Diệu có chút bất ngờ, khóe miệng nở một nụ cười, “Tuy nói ngươi từ đầu tới cuối chưa hề nói thật với ta câu nào, bất quá, lời ngươi nói, ta e rằng vẫn cứ tin tưởng thì hơn…”

“Ha ha, đa tạ điện hạ đã thác ái (*).” Tiêu Sơ Lâu cười, “Như vậy, huynh đệ của ngươi thì sao?”

(*)lời nói khiêm tốn, tỏ ý cám ơn đối với sự yêu thương của người khác

Sắc mặt Huyền Lăng Diệu khẽ biến: “Ngươi nói Lăng Quá? Đệ ấy không có khả năng gạt ta…”

“Đừng khẩn trương.” Tiêu Sơ Lâu vỗ vỗ tay y, phe phẩy chiết phiến nói, “Ngươi kỳ thực đã nhìn ra, vừa rồi y có chuyện giấu ngươi, bất quá, ngươi chỉ muốn lừa mình dối người mà thôi.”

“Câm miệng!” Y trầm giọng cắt ngang, “Ngươi biết cái gì?!”

“……” Tiêu Sơ Lâu thần sắc đạm nhiên, nói: “Ngươi nếu muốn nói, lúc nào ta cũng sẽ lắng nghe ngươi.”

“…….” Huyền Lăng Diệu dời mắt đi chỗ khác, sắc mặt lạnh như sương có hơi dịu xuống, “Không liên quan tới ngươi.”

Tiêu Sơ Lâu trong lòng nhíu mày, nhưng miệng vẫn tươi cười: “Được rồi được rồi. Đều nói vô tình nhất là đế vương gia a, chỉ sợ không phải là chuyện tốt đẹp gì…”

Huyền Lăng Diệu trầm mặc, đôi mắt đen láy thâm u mà lãnh duệ, sườn mặt sắc nhọn của y che phủ ánh đèn yếu ớt, tạo nên một bóng mờ trên vách xe. Giờ khắc này, Tiêu Sơ Lâu không nghĩ ra được kế sách gì cả, nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy dường như có một mũi tên lạnh lẽo bén nhọn nào đó đang xuyên vào tim mình.

Nhìn dáng dấp y nhíu mi mà khóa mình ở một góc, quả thật quá đỗi tịch mịch, không khỏi khiến người khác đau lòng.

Trong mã xa nho nhỏ bỗng im lặng thật lâu, cuối cùng bị Huyền Lăng Diệu đánh vỡ.

“Ngươi là cố ý.” Y chăm chú nhìn vào mắt Tiêu Sơ Lâu, chậm rãi nói, đây là câu trần thuật, không phải là câu nghi vấn.

“Ta xác thực là có phái người đến Đông Huyền mượn lương.” Tiêu Sơ Lâu sửng sốt, thầm nghĩ đối phương xem ra đã đoán được, không khỏi cười cười, thản nhiên nói.

Giọng nói của Huyền Lăng Diệu có hơi trầm thấp, suy nghĩ của y dần dần rõ ràng hơn: “Ngươi muốn thử thành ý của Đông Huyền. Ngươi đi một nước cờ nguy hiểm. Ngươi biết rõ triều đình chắc chắn sẽ phái người điều tra Thục Xuyên xem có đúng là thiếu lương hay không, mấy năm nay mưa thuận gió hòa, căn bản không che giấu được, nhưng ngươi lại cố ý làm, ngay lúc chiến sự căng thẳng, đi mượn mễ lương quan trọng nhất!”

“Đúng,” Tiêu Sơ Lâu nhìn y tán thưởng, hảo bất tại ý (không thèm để ý) mà còn nói thêm một câu chấn động không kém, “Không chỉ thế, ta còn hướng Tây Sở đưa ra một yêu cầu giống như vậy.”

Sắc mặt Huyền Lăng Diệu tái nhợt trong nháy mắt, trầm giọng nói, “Sau đó người nào nguyện ý cho ngươi mượn, ngươi sẽ cùng người đó kết minh, đúng không?”

“Ha ha, không sai.” Tiêu Sơ Lâu vỗ vỗ vai y, ý bảo y an tâm mà chớ nóng nảy, chậm rãi nói, “Bất quá, kết quả lại ngoài dự liệu của ta, Hoàng đế Đông Huyền thì cự tuyệt một hơi, trong khi Tây Sở không hề giàu có gì thì lại đáp ứng.”

Không đợi đối phương đáp lời, Tiêu Sơ Lâu nhịn không được cười nói: “Đáng tiếc a, trên đời này chỉ có duy nhất một vị đế vương mà lòng ta ưng nhất, lại sinh ở Đông Huyền, Sơ Lâu đành phải nhẫn thống cát ái (nhịn đau mà bỏ thứ yêu thích), buông tha cho Tây Sở đầy lòng thành kia thôi. Bất quá…”

Huyền Lăng Diệu thở dài, cười khổ nói: “Bất quá ngươi vẫn phải giữ lại lương thực mượn được bên kia, quang minh chính đại mà ăn vào bụng chứ gì.”

Tiêu Sơ Lâu giương mi, thần sắc có chút kinh ngạc, tiến đến cạnh y nháy mắt mấy cái, lộ ra một nụ cười gian xảo: “Ha ha, người hiểu ta, chỉ có Lăng Diệu! Dù sao thì quân vô hí ngôn, không nên uổng phí a.”

“Nếu như có một ngày ngươi không giở trò lưu manh nữa, ta mới cảm thấy kỳ quái đó.” Hai mắt Huyền Lăng Diệu hiện lên tình tự phức tạp, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, “Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao thế nhân đều nói Thục Xuyên Tiêu vương gia là thiên hạ đệ nhất nhân…”

Tiêu Sơ Lâu cười ha ha, vung lên chiết phiến: “Điện hạ rốt cuộc cũng cảm thụ được mị lực của bổn vương rồi sao?” [=))))]

“………”

Huyền Lăng Diệu đối với sự tự kỷ của người nào đó quả thật nhịn không được mà trên trán nổi đầy gân xanh, thế nhưng trong lòng lại là một mảnh nhu hòa. Tuy rằng cho tới bây giờ vẫn còn bị lừa rất thảm, bất quá, có thể cùng hắn gặp nhau… Thật sự là may mắn…

Huyền Lăng Diệu biết rõ hắn nếu đã đem chuyện cơ mật quan trọng mà nói thẳng với y, có nghĩa hắn đã xác nhận y là người một nhà, thở phào nhẹ nhõm nói: “Như vậy Vương gia có hay không cũng nên xem một chút, chuyện này, giải quyết như thế nào? Vương gia cũng sẽ không trơ mắt nhìn Đông Huyền thảo phạt Thục Xuyên phải không?”

Tiêu Sơ Lâu thầm hận y lại đem cái bì cầu ném trở về (*), không thể làm gì hơn, đành nói: “Nhược điểm bị người nắm trong tay, hiện tại tất cả đều bất lợi đối với chúng ta, kế sách hiện giờ cũng chỉ có ‘nhẫn’, chậm rãi tìm kiếm kẽ hở của địch nhân, ai nhẫn không nổi trước, người đó xong đời.”

(*) ý ảnh là ảnh đang tự sướng hớn hở như vậy mà lại không hưởng ứng theo á. Bì cầu là bóng cao su 

Huyền Lăng Diệu nhắm mắt suy nghĩ chốc lát, nói: “Không sai, hoàng huynh làm như vậy, đích thật là vì sắp không nhẫn nổi rồi, nếu muốn thành thành thật thật mà tố cáo trưởng hoàng tử, ta trái lại còn tìm không ra sơ hở gì của hắn, bất quá, hắn tại sao lại đột nhiên vội vã như vậy?”

Tiêu Sơ Lâu đùa giỡn với chiết phiến của hắn, mạn bất kinh tâm nói: “Nếu như Tây Sở đã đáp ứng cho ta mượn lương, đồng thời còn biết địch nhân lớn nhất của mình sắp tấn công Thục Xuyên thì sao?”

Trong mắt Huyền Lăng Diệu chớp lóe tinh quang: “Nhất tiễn song điêu!”

Ánh mắt của y trong nháy mắt lại trầm xuống, một lát sau chậm rãi nói: “Ta cùng với đại ca ta bồi dưỡng tâm phúc của mình hoàn toàn khác nhau. Ví dụ như Thiên Diệu tổ của ta, bọn họ đa số được tuyển từ trong quân đội, mà phần lớn quân nhân đều có tính chất đặc biệt, vũ lực rất cường hãn, bất quá lần này tới Thục Xuyên đột nhiên xảy ra chuyện, ta lại chỉ đem theo hai mươi người, bằng không lúc đầu cũng sẽ không chật vật như vậy.”

Tiêu Sơ Lâu gật đầu: “Ngày đó ở trên đại điện, ta thấy hành vi cử chỉ của bọn họ đều rất có trật tự, cũng cảm giác được có chút thần khí của quân đội, quả nhiên là vậy. Vậy sát thủ của “Thiên Huy tổ” thì sao?”

“Đã là sát thủ, đương nhiên là thuộc tổ chức tình báo hạng nhất, bọn họ đều là tử sĩ mà người kia bỏ ra một cái giá cao để mua, dùng tiền tài cùng độc dược để khống chế người ta mà thôi. Bọn họ đều là một đám chuột chuyên sống trong bóng tối, vốn đã quen với việc ám sát và thu thập tình báo.”

Tiêu Sơ Lâu ánh mắt chợt lóe, vỗ tay nói: “Tình cảm tốt thật a, Thiên Huy tổ của ngươi mạnh thì mạnh thật, nhưng nếu bàn đến giở trò nham hiểm âm độc, thật sự là thua đại ca của ngươi rồi. Nếu đem thanh đao này (ý là Thiên Huy tổ) cho chúng ta sử dụng, thật sự là rất tuyệt a.”

Huyền Lăng Diệu liếc mắt nhìn người nọ, lại thấy sắc mặt hắn không biết vừa ra chủ ý quỷ quái gì, không khỏi cười nhạt nói: “Mộng tưởng hão huyền thì ai đều có thể làm được, bất quá Vương gia ngươi cũng phải xuất ra một chút bản lĩnh thật sự mới được.”

Đọc truyện chữ Full