*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
cường đại, duy ngã độc tôn, ở đằng sau con đường của Đế vương mà ra sức chống đỡ, quyền mưu, ẩn nhẫn, đoạt cả thiên hạ.
Thiên hạ bấy giờ chia làm ba nước, Đông Huyền, Tây Sở, giữa là Thục Xuyên.
Thục Xuyên tự quốc như phi quốc, chỉ có một Vương. Người ta nói rằng, Thục Xuyên Vương gia chính là người đệ nhất thiên hạ.
Tự cổ nói rằng, đắc Thục Xuyên giả đắc Thiên hạ (có được lòng người Thục Xuyên cũng như có được thiên hạ.)
Thục Xuyên chi lộ, là Đại Huyền từ thưở khai sơ lập nên.
Đế đô – binh hoang huyết nhiễm, phong hỏa mênh mông, Tu La trọng sinh, phích lịch trường phong.
Cùng với khát vọng của ai sinh tử dữ cộng, hoành đồ phách nghiệp, đàm tiếu nhất mộng.
Thiên thu phồn thịnh, thế sự xoay vần.
Chớ hỏi ai tài kinh tuyệt diễm mà hãy xem Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn!
Sắc trời lờ mờ sáng, những tia nắng ban mai bắt đầu rọi qua khung cửa giấy khắc hoa, tạo nên những vết loang lổ trên nền đất. Lớp sa liêm màu xanh nhạt trong tẩm điện nhẹ nhàng lay động, lộ ra tấm thảm trắng mềm mại bằng hồ cừu (lông cáo) cùng với tầng tầng lớp lớp quần áo nằm hỗn độn trên mặt đất, sau màn trướng trên giường lớn là những lọn tóc đen tuyền đang quấn lấy nhau.
Nam nhân trên giường nghiêng người ngồi dậy, chăn đơn trượt xuống, lộ ra màu da lúa mạch trần trụi cùng với một vài dấu vết mờ ám ở trên người.
Hắn khẽ động, người dưới thân lập tức tỉnh, đôi mắt vừa mở ra liền trở nên thanh minh, “Vương ngô…” lời chưa nói hết đã bị môi nam nhân chặn lại.
Nam nhân cười cười, buông môi y ra, ngón trỏ dựng thẳng lắc qua lắc lại, ngả ngớn cười nói: “Ở trên giường không cần gọi ta như thế, Phong…” Hắn chậm rãi khoác lên kiện áo choàng màu thâm lam (xanh đậm), tiện tay cầm lấy một thanh yên can (tẩu thuốc) bằng phỉ thúy ở đầu giường, hút một hơi, thanh âm trầm thấp mà lười nhác, “Vừa rồi a Nguyệt đưa tới tin tức gì?”
Lãng Phong nhẹ nhàng giúp hắn buộc lại vạt áo, nói: “Vương gia…” thoáng nhìn thấy mày kiếm của đối phương khẽ nhướng, y lập tức đổi giọng, “Sơ Lâu…”
“Ân?” Tiêu Sơ Lâu phun ra một hơi khói, bàn tay to lớn khẽ di động trên tấm lưng tinh sấu (*) của Lãng Phong.
(*) Tinh = tinh tế, sấu = gầy.
“A Nguyệt tra được, nhị hoàng tử Huyền quốc Huyền Lăng Diệu đã đến Thục Xuyên của chúng ta.”
“…Chậc…” Tiêu Sơ Lâu hơi nheo lại hai mắt, lưu quang chợt lóe, bỗng nhiên cười dài một tiếng, giương giọng nói, “Kêu Sở Khiếu đến đây!”
—
Ở Thục Xuyên, đất đai màu mỡ, sông ngòi đều tụ cả về đây, là nơi có tiếng thiên phủ chi quốc. (quốc gia giàu tài nguyên)
Đông tan xuân đến là lúc tế liễu thổ lục (*), mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Nụ hoa mới vừa chớm nở tựa như một mỹ nữ diễm lệ, ngây ngô mà động lòng người.
(*) tế liễu thổ lục: cành liễu mỏng manh chuyển xanh
Vong Ưu các, là thanh lâu nổi danh nhất Thục Xuyên, lúc này tấp nập kẻ đến người đi, lượng khách không đếm xuể.
Huyền y nam nhân ngồi ở một góc của lầu hai, yên lặng thưởng thức trà, thần sắc đạm nhiên lãnh mạc, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú mà xem cảnh náo nhiệt ở lầu dưới. Bên cạnh y là một người áo xám, niên kỷ tựa hồ chính du thịnh niên (quá tuổi, cỡ 30 á), ánh mắt ôn hòa nở nụ cười, lộ ra một chút tinh minh. (khôn khéo thông minh)
Trong chốc lát, huyền y nam nhân mở miệng nói: “Dật Chi, chúng ta đi chuyến này chỉ vì muốn kiếm người nọ, vì cái gì lại tới chỗ này?”
Địch Dật Chi nói: “Nhị công tử, nghe đồn, tài trí và tính háo sắc của người nọ đều nổi tiếng như nhau, khả năng lớn nhất để gặp được hắn là tới nơi này, nếu chúng ta đánh liều mà tới Vương phủ, e rằng thân phận sẽ lập tức bại lộ, huống chi dọc đường đều là người của đại công tử, người của chúng ta lại quá ít, nếu để thân phận bại lộ thì thật sự không ổn…”
Huyền y nam nhân hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút mới nói: “Cũng đành vậy.” Y tháo ngọc bội huyền thanh bên hông xuống, thân ngọc trong suốt nhẵn bóng, thanh quang phiếm tử (*), ở giữa khắc một chữ “Huyền”. Năm ngón tay của nam nhân hơi nắm chặt lại, rồi lại buông ra, nhẹ nhàng đem ngọc cất vào trong áo.
(*) Thanh quang phiếm tử: xanh đen pha chút tím. Tử = tím
Tử Huyền ngọc bội chính là vật của hoàng thất Đông Huyền, người này chính là Đông Huyền nhị hoàng tử, Hoàng Lăng Diệu. Bên cạnh y là nam tử họ Địch tên Hiền, tự Dật Chi, là đệ nhất mưu sĩ của y. Lần này họ bí mật đến Thục Xuyên là để tìm một người.
Đệ nhất thiên hạ, Thục Xuyên Vương gia – Tiêu Sơ Lâu.
Đông Huyền quốc là quốc gia cường đại nhất trong tam quốc, dưới trướng của Hoàng đế Huyền Thụy có tam tử nhất nữ, đại hoàng tử Huyền Lăng Huy, nhị hoàng tử Huyền Lăng Diệu, tam hoàng tử Huyền Lăng Quá. Thụy đế tuổi tác đã cao, mẫu phi của tam hoàng tử Lăng Quá vốn chỉ là một cung nữ, lại mất sớm, y từ nhỏ đã nho nhược, tất nhiên không có khả năng tranh vương vị. Hai vị hoàng tử còn lại thì từ nhỏ đã không hợp cảm tình, lực lượng nắm trong tay cũng khác nhau. Có họ ngoại giúp đỡ, thế lực tổng thể của đại hoàng tử mà nói đúng là mạnh hơn nhị hoàng tử rất nhiều, thế nhưng người sau từ trước đến nay luôn được Thụy đế yêu mến, đồng thời lại thân thiết với quân đội. Thân thể Thụy đế gần đây ngày càng sa sút, cũng nên tới lúc lập Thái Tử, trong triều ám triều hung dũng (*), tựa như hai mươi năm trước tranh chấp hậu vị.
(*) ám triều hung dũng: sóng ngầm, thế lực ngầm dữ dội.
Vài chục năm tranh chấp cũng nên chốt lại, hai huynh đệ sớm đã như nước với lửa, không phải ngươi chết thì ta mất mạng. Muốn diệt trừ cái đinh trong mắt, tất nhiên phải nhờ vào ngoại lực, ngoại lực này, xem khắp thiên hạ, còn ai có thể bì với Thục Xuyên vương gia?
“Sở công tử, mời đến mời đến, thanh quan vừa đến sao? Còn không tới hầu hạ quý khách?” Lão bản nương hoa chi chiêu triển (trang điểm lộng lẫy), tươi cười lôi kéo một thanh niên nam tử tiến vào. Nam nhân một thân hoa quý, áo lụa xanh thẳm, tay cầm ngọc bính chiết phiến (quạt giấy đuôi ngọc), lưng đeo lưu tô (*) màu ngọc, một đôi mắt đào hoa nơi nơi lưu tình, vừa nhìn đã biết ngay hắn là kẻ giàu có, ăn chơi trác táng.
(*) Lưu tô là cái dây tua tua, giống bình an kết đó
Vị này tên Sở Khiếu Sở công tử, gần đây là khách quen của Vong Ưu các. Lão bản nương đã khéo léo thăm dò sở thích của vị công tử nhà giàu này — chỉ cần thanh quan. Kỳ thật, đã tới nơi yên hoa này rồi thì có ai là sạch sẽ nữa? Bất quá thanh quan chào giá cao hơn, lão bản nương cầu còn không được.
“Tam nương, lần này có thể tốt như lần trước không?” Sở Khiếu dừng bước lại, mày kiếm nhướn lên, cây chiết phiến trên tay bung ra, còn chưa nói xong, bỗng nhiên nhãn thần chợt lóe, khóe miệng khẽ giương, đầu lưỡi liếm liếm môi dưới.
Huyền Lăng Diệu vừa rồi vẫn chưa chú ý tới Sở Khiếu, thẳng đến khi ánh mắt hỏa nhiệt như mũi nhọn chỉa vào lưng khiến y không thể không nhìn. Đôi mắt bất động thanh sắc chuyển qua nhìn hắn, khoảnh khắc tầm mắt chạm vào nhau khiến y sững sờ một chút, đôi mắt đen thâm sâu kia dường như muốn đem người hút vào.
Sở Khiếu không e dè mà theo dõi y, cười nói: “Tam nương, ta tựa hồ thấy một cực phẩm nha… hắc hắc…”
Tam nương biến sắc, cười mỉa thấp giọng nói: “Sở công tử a… này là hai vị khách nhân…”
Huyền Lăng Diệu đều nghe được từng câu từng chữ rõ ràng, thần sắc trên mặt vẫn không đổi. Hai người đối mặt với nhau một lát, Địch Dật Chi ngồi bên bỗng nhiên chủ động mở miệng nói: “Chẳng hay vị công tử này có chuyện gì?”
“Ha ha, tương phùng đó là duyên, không bằng kết giao bằng hữu đi?” Sở Khiếu không đợi đối phương phản ứng, liền cười hề hề ngồi xuống, “Tại hạ họ Sở tên Khiếu, Khiếu trong trường khiếu thương khung (huýt sao vang tận trời).” Chiết phiến lại soàn soạt bung ra, trên mặt phiến là một bức bát mặc sơn thủy họa (*), giữa sơn xuyên mờ ảo là hai hàng chữ nhỏ cứng cáp —
(*) tranh thủy mặc. Có núi, trên núi có sông, vẽ bằng cách vẩy mực.
“Hoành đồ phách nghiệp đàm tiếu gian, bất thắng nhân gian nhất tràng túy (*)… Hảo câu thơ!” Hai ngón tay thon dài của Huyền Lăng Diệu thong thả kẹp lấy chén trà mà thưởng thức, cảm thụ được khí phách của câu thơ phả vào mặt mình, y nhàn nhạt mở miệng nói
(*) giữa lúc đàm tiếu hoành đồ phách nghiệp, không bằng một hồi say giữa nhân gian.
“Là Sở Khiếu Sở công tử sao, tại hạ Địch Dật Chi.” Hắn lại chỉ chỉ huyền y nam nhân bên cạnh nói, “Vị này chính là hảo hữu của tại hạ, Lăng Huyền.”
Sở Khiếu hướng Dật Chi hơi gật đầu, lại quay sang tiếp tục nhìn chằm chằm Lăng Huyền.
“Lăng Huyền… Bên trái là Vương, bên phải là quốc họ (*), xem ra huynh đài mai sau phi phú tức quý (không phú thì quý) a.” Sở Khiếu sáp lại, chiết phiến che miệng, khẽ cười nói.
(*) Chữ Huyền (玹) trong Lăng Huyền, khác với chữ Huyền (玄) trong Huyền Lăng Diệu. Thật ra chữ Huyền trong Lăng Huyền vốn không phải là Huyền a T_T mà QT với cả google không dịch nó được nên ta để Huyền T_T. Chữ Huyền trong Lăng Huyền gồm chữ Vương và chữ Huyền gộp lại mà thành đó
Lăng Huyền đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Đa tạ.”
Sở Khiếu tự tiện rót một chén trà cho mình, nhấp một hơi, mũi quạt chỉ vào chén trà: “Nguyên lai là Tuyết Nha trà, Thục thổ nhiều trà ngon, Tuyết Nha lại gần Nga Mi, quanh năm tươi tốt, loại trà này có thể nói là kiệt xuất trong số đó.”
Thần sắc Địch Dật Chi khẽ động, cắt ngang lời nói của hắn, hỏi: “Vừa nghe lời nói của Sở huynh, tựa hồ đối với thơ ca có chút tinh thông. Chẳng qua không biết Sở huynh là hướng tới hoành đồ phách nghiệp, hay là đang gửi gắm tình cảm nơi phong hoa tuyết nguyệt này?”
“Cái này sao…” Sở Khiếu lại sáp vào một chút, không chút nào như là đang đùa, lại càng thêm hứng thú nói, “Tại hạ bất quá chỉ thỉnh thoảng học đòi văn vẻ mà thôi, đâu thể nói là tinh thông. Về phần hoành đồ phách nghiệp, là nam tử hán đại trượng phu, ai mà chẳng muốn kiến công lập nghiệp? Cái gọi là phong hoa tuyết nguyệt, chỉ là để những kẻ vô năng làm cớ mà thôi.”
Lăng Huyền nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, chậm rãi đứng dậy, “Sở huynh, chúng ta còn có chuyện quan trọng trong người, xin lỗi, không thể tiếp chuyện huynh được. Dật Chi, đi thôi.”
Địch Dật Chi gật đầu, hướng Sở Khiếu ôm quyền.
Sở Khiếu chớp mắt cười nói: “Hai vị, sau này gặp lại.”
“Sở công tử, Sở công tử!” Tam nương cười tươi như hoa, “Hôm nay Tam nương tìm được cho ngài một cực phẩm, tuyệt đối không thể so bằng vị công tử kia nha!”
“Nga?” Sở Khiếu giương mi cười, “Tên là gì a?”
“Lâm Tuyên.”
Sở Khiếu dừng một chút, khép phiến lại, cười nói: “…Hảo, cho gọi hắn.”
…
Ngoài lâu gió thu rét lạnh, trong trướng ấm áp một mảnh xuân phong.
Mành vải màu xanh khẽ buông xuống, thấp thoáng bên trong nhân ảnh giao triền, che khuất tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Đêm khuya trầm lắng, Sở Khiếu nghiêng người ngủ ở mép giường, bên cạnh là chiết phiến tòng bất ly thủ của hắn. Lâm Tuyên nhẹ nhàng ngồi dậy, si ngốc nhìn nam nhân bên người. Mấy ngày gần đây, đại danh của Sở đại công tử trong Vong Ưu chính là không ai không biết, không ai không hiểu.
Anh tuấn tiêu sái, phong độ phiên phiên, chuyện khuê phòng lại cực kỳ tình thú, bất quá, hắn chỉ cần thanh quan, hơn nữa cũng chỉ qua một đêm sương sớm. Dù là như vậy, trong các cũng có không ít thanh quan hy vọng có thể câu được tâm của hắn, nói cho cùng, có được một tình nhân như hắn là chuyện suốt đời khó cầu, nhưng mà, trước mắt cũng chỉ được hắn niệm niệm bất vong một đêm mà thôi, chưa có ai lọt vào mắt xanh của hắn lần thứ hai.
“Ta cũng không ngoại lệ sao…” Lâm Tuyên trong lòng khẽ động, nhịn không được đưa tay vuốt ve mặt hắn…
“A—– Sở… Sở công tử!”
Sở Khiếu bỗng nhiên mở to mắt, Lâm Tuyên chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, trong chớp mắt, cả người bị đè ở trên giường, hai tay bị khóa ở sau lưng, kình đạo mạnh mẽ trên cổ tay khiến y không thể động đậy, đau đến trên trán chảy toàn mồ hôi lạnh.
Sở Khiếu híp lại hai mắt, bên môi lộ ra một nụ cười ngả ngớn, cúi đầu ghé vào lỗ tai y thổi khí: “Tuyên, ngươi muốn làm gì? Ân?”
Thanh âm mị hoặc như trước, nhưng lại làm Lâm Tuyên cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương.
“Sở… Sở công tử… Lâm Tuyên không… không làm gì…”
Một lát sau, Sở Khiếu bỗng nhiên buông y ra, trên mặt nở một nụ cười ôn hòa: “Đã trễ vậy rồi, còn không mau nghỉ ngơi, ân?”
“Vâng…” Lâm Tuyên ngây người nằm xuống, động cũng không dám động.
Sở Khiếu vỗ nhẹ đầu y, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn lúc nào ngủ cũng không sâu, đặc biệt là đêm nay, hắn lại mơ thấy giấc mộng kia…
Trong mộng là nhà cao tầng hiện đại phồn hoa, xa thủy mã long (chỉ cảnh đông đúc), đô thị sầm uất. Hắn dường như đang ở một chỗ trên cao quan sát thế giới này, hắn muốn vươn tay quay về nơi đó, nhưng vô luận thế nào cũng không đến được.
Bên tai mơ hồ có một thanh âm: Một khi thiên hạ nhất thống, túc thế chi lộ mới có thể sưởng khai đại môn…
(Túc thế chi lộ: con đường trở về thế giới trước đây, Sưởng khai đại môn: mở rộng cửa)
Túc thế chi lộ… Là nói con đường để trở về sao?…
Trong bóng đêm, hắn mở to hai mắt, thanh minh nhưSắc trời lờ mờ sáng, những tia nắng ban mai bắt đầu rọi qua khung cửa giấy khắc hoa, tạo nên những vết loang lổ trên nền đất. Lớp sa liêm màu xanh nhạt trong tẩm điện nhẹ nhàng lay động, lộ ra tấm thảm trắng mềm mại bằng hồ cừu (lông cáo) cùng với tầng tầng lớp lớp quần áo nằm hỗn độn trên mặt đất, sau màn trướng trên giường lớn là những lọn tóc đen tuyền đang quấn lấy nhau.
Hắn khẽ động, người dưới thân lập tức tỉnh, đôi mắt vừa mở ra liền trở nên thanh minh, “Vương ngô…” lời chưa nói hết đã bị môi nam nhân chặn lại.
Nam nhân cười cười, buông môi y ra, ngón trỏ dựng thẳng lắc qua lắc lại, ngả ngớn cười nói: “Ở trên giường không cần gọi ta như thế, Phong…” Hắn chậm rãi khoác lên kiện áo choàng màu thâm lam (xanh đậm), tiện tay cầm lấy một thanh yên can (tẩu thuốc) bằng phỉ thúy ở đầu giường, hút một hơi, thanh âm trầm thấp mà lười nhác, “Vừa rồi a Nguyệt đưa tới tin tức gì?”
Lãng Phong nhẹ nhàng giúp hắn buộc lại vạt áo, nói: “Vương gia…” thoáng nhìn thấy mày kiếm của đối phương khẽ nhướng, y lập tức đổi giọng, “Sơ Lâu…”
“Ân?” Tiêu Sơ Lâu phun ra một hơi khói, bàn tay to lớn khẽ di động trên tấm lưng tinh sấu (*) của Lãng Phong.
(*) Tinh = tinh tế, sấu = gầy.
“A Nguyệt tra được, nhị hoàng tử Huyền quốc Huyền Lăng Diệu đã đến Thục Xuyên của chúng ta.”
“…Chậc…” Tiêu Sơ Lâu hơi nheo lại hai mắt, lưu quang chợt lóe, bỗng nhiên cười dài một tiếng, giương giọng nói, “Kêu Sở Khiếu đến đây!”
—
Ở Thục Xuyên, đất đai màu mỡ, sông ngòi đều tụ cả về đây, là nơi có tiếng thiên phủ chi quốc. (quốc gia giàu tài nguyên)
Đông tan xuân đến là lúc tế liễu thổ lục (*), mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Nụ hoa mới vừa chớm nở tựa như một mỹ nữ diễm lệ, ngây ngô mà động lòng người.
(*) tế liễu thổ lục: cành liễu mỏng manh chuyển xanh
Vong Ưu các, là thanh lâu nổi danh nhất Thục Xuyên, lúc này tấp nập kẻ đến người đi, lượng khách không đếm xuể.
Huyền y nam nhân ngồi ở một góc của lầu hai, yên lặng thưởng thức trà, thần sắc đạm nhiên lãnh mạc, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú mà xem cảnh náo nhiệt ở lầu dưới. Bên cạnh y là một người áo xám, niên kỷ tựa hồ chính du thịnh niên (quá tuổi, cỡ 30 á), ánh mắt ôn hòa nở nụ cười, lộ ra một chút tinh minh. (khôn khéo thông minh)
Trong chốc lát, huyền y nam nhân mở miệng nói: “Dật Chi, chúng ta đi chuyến này chỉ vì muốn kiếm người nọ, vì cái gì lại tới chỗ này?”
Địch Dật Chi nói: “Nhị công tử, nghe đồn, tài trí và tính háo sắc của người nọ đều nổi tiếng như nhau, khả năng lớn nhất để gặp được hắn là tới nơi này, nếu chúng ta đánh liều mà tới Vương phủ, e rằng thân phận sẽ lập tức bại lộ, huống chi dọc đường đều là người của đại công tử, người của chúng ta lại quá ít, nếu để thân phận bại lộ thì thật sự không ổn…”
Huyền y nam nhân hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút mới nói: “Cũng đành vậy.” Y tháo ngọc bội huyền thanh bên hông xuống, thân ngọc trong suốt nhẵn bóng, thanh quang phiếm tử (*), ở giữa khắc một chữ “Huyền”. Năm ngón tay của nam nhân hơi nắm chặt lại, rồi lại buông ra, nhẹ nhàng đem ngọc cất vào trong áo.
(*) Thanh quang phiếm tử: xanh đen pha chút tím. Tử = tím
Tử Huyền ngọc bội chính là vật của hoàng thất Đông Huyền, người này chính là Đông Huyền nhị hoàng tử, Hoàng Lăng Diệu. Bên cạnh y là nam tử họ Địch tên Hiền, tự Dật Chi, là đệ nhất mưu sĩ của y. Lần này họ bí mật đến Thục Xuyên là để tìm một người.
Đệ nhất thiên hạ, Thục Xuyên Vương gia – Tiêu Sơ Lâu.
Đông Huyền quốc là quốc gia cường đại nhất trong tam quốc, dưới trướng của Hoàng đế Huyền Thụy có tam tử nhất nữ, đại hoàng tử Huyền Lăng Huy, nhị hoàng tử Huyền Lăng Diệu, tam hoàng tử Huyền Lăng Quá. Thụy đế tuổi tác đã cao, mẫu phi của tam hoàng tử Lăng Quá vốn chỉ là một cung nữ, lại mất sớm, y từ nhỏ đã nho nhược, tất nhiên không có khả năng tranh vương vị. Hai vị hoàng tử còn lại thì từ nhỏ đã không hợp cảm tình, lực lượng nắm trong tay cũng khác nhau. Có họ ngoại giúp đỡ, thế lực tổng thể của đại hoàng tử mà nói đúng là mạnh hơn nhị hoàng tử rất nhiều, thế nhưng người sau từ trước đến nay luôn được Thụy đế yêu mến, đồng thời lại thân thiết với quân đội. Thân thể Thụy đế gần đây ngày càng sa sút, cũng nên tới lúc lập Thái Tử, trong triều ám triều hung dũng (*), tựa như hai mươi năm trước tranh chấp hậu vị.
(*) ám triều hung dũng: sóng ngầm, thế lực ngầm dữ dội.
Vài chục năm tranh chấp cũng nên chốt lại, hai huynh đệ sớm đã như nước với lửa, không phải ngươi chết thì ta mất mạng. Muốn diệt trừ cái đinh trong mắt, tất nhiên phải nhờ vào ngoại lực, ngoại lực này, xem khắp thiên hạ, còn ai có thể bì với Thục Xuyên vương gia?
“Sở công tử, mời đến mời đến, thanh quan vừa đến sao? Còn không tới hầu hạ quý khách?” Lão bản nương hoa chi chiêu triển (trang điểm lộng lẫy), tươi cười lôi kéo một thanh niên nam tử tiến vào. Nam nhân một thân hoa quý, áo lụa xanh thẳm, tay cầm ngọc bính chiết phiến (quạt giấy đuôi ngọc), lưng đeo lưu tô (*) màu ngọc, một đôi mắt đào hoa nơi nơi lưu tình, vừa nhìn đã biết ngay hắn là kẻ giàu có, ăn chơi trác táng.
(*) Lưu tô là cái dây tua tua, giống bình an kết đó
Vị này tên Sở Khiếu Sở công tử, gần đây là khách quen của Vong Ưu các. Lão bản nương đã khéo léo thăm dò sở thích của vị công tử nhà giàu này — chỉ cần thanh quan. Kỳ thật, đã tới nơi yên hoa này rồi thì có ai là sạch sẽ nữa? Bất quá thanh quan chào giá cao hơn, lão bản nương cầu còn không được.
“Tam nương, lần này có thể tốt như lần trước không?” Sở Khiếu dừng bước lại, mày kiếm nhướn lên, cây chiết phiến trên tay bung ra, còn chưa nói xong, bỗng nhiên nhãn thần chợt lóe, khóe miệng khẽ giương, đầu lưỡi liếm liếm môi dưới.
Huyền Lăng Diệu vừa rồi vẫn chưa chú ý tới Sở Khiếu, thẳng đến khi ánh mắt hỏa nhiệt như mũi nhọn chỉa vào lưng khiến y không thể không nhìn. Đôi mắt bất động thanh sắc chuyển qua nhìn hắn, khoảnh khắc tầm mắt chạm vào nhau khiến y sững sờ một chút, đôi mắt đen thâm sâu kia dường như muốn đem người hút vào.
Sở Khiếu không e dè mà theo dõi y, cười nói: “Tam nương, ta tựa hồ thấy một cực phẩm nha… hắc hắc…”
Tam nương biến sắc, cười mỉa thấp giọng nói: “Sở công tử a… này là hai vị khách nhân…”
Huyền Lăng Diệu đều nghe được từng câu từng chữ rõ ràng, thần sắc trên mặt vẫn không đổi. Hai người đối mặt với nhau một lát, Địch Dật Chi ngồi bên bỗng nhiên chủ động mở miệng nói: “Chẳng hay vị công tử này có chuyện gì?”
“Ha ha, tương phùng đó là duyên, không bằng kết giao bằng hữu đi?” Sở Khiếu không đợi đối phương phản ứng, liền cười hề hề ngồi xuống, “Tại hạ họ Sở tên Khiếu, Khiếu trong trường khiếu thương khung (huýt sao vang tận trời).” Chiết phiến lại soàn soạt bung ra, trên mặt phiến là một bức bát mặc sơn thủy họa (*), giữa sơn xuyên mờ ảo là hai hàng chữ nhỏ cứng cáp —
(*) tranh thủy mặc. Có núi, trên núi có sông, vẽ bằng cách vẩy mực.
“Hoành đồ phách nghiệp đàm tiếu gian, bất thắng nhân gian nhất tràng túy (*)… Hảo câu thơ!” Hai ngón tay thon dài của Huyền Lăng Diệu thong thả kẹp lấy chén trà mà thưởng thức, cảm thụ được khí phách của câu thơ phả vào mặt mình, y nhàn nhạt mở miệng nói
(*) giữa lúc đàm tiếu hoành đồ phách nghiệp, không bằng một hồi say giữa nhân gian.
“Là Sở Khiếu Sở công tử sao, tại hạ Địch Dật Chi.” Hắn lại chỉ chỉ huyền y nam nhân bên cạnh nói, “Vị này chính là hảo hữu của tại hạ, Lăng Huyền.”
Sở Khiếu hướng Dật Chi hơi gật đầu, lại quay sang tiếp tục nhìn chằm chằm Lăng Huyền.
“Lăng Huyền… Bên trái là Vương, bên phải là quốc họ (*), xem ra huynh đài mai sau phi phú tức quý (không phú thì quý) a.” Sở Khiếu sáp lại, chiết phiến che miệng, khẽ cười nói.
(*) Chữ Huyền (玹) trong Lăng Huyền, khác với chữ Huyền (玄) trong Huyền Lăng Diệu. Thật ra chữ Huyền trong Lăng Huyền vốn không phải là Huyền a T_T mà QT với cả google không dịch nó được nên ta để Huyền T_T. Chữ Huyền trong Lăng Huyền gồm chữ Vương và chữ Huyền gộp lại mà thành đó
Lăng Huyền đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Đa tạ.”
Sở Khiếu tự tiện rót một chén trà cho mình, nhấp một hơi, mũi quạt chỉ vào chén trà: “Nguyên lai là Tuyết Nha trà, Thục thổ nhiều trà ngon, Tuyết Nha lại gần Nga Mi, quanh năm tươi tốt, loại trà này có thể nói là kiệt xuất trong số đó.”
Thần sắc Địch Dật Chi khẽ động, cắt ngang lời nói của hắn, hỏi: “Vừa nghe lời nói của Sở huynh, tựa hồ đối với thơ ca có chút tinh thông. Chẳng qua không biết Sở huynh là hướng tới hoành đồ phách nghiệp, hay là đang gửi gắm tình cảm nơi phong hoa tuyết nguyệt này?”
“Cái này sao…” Sở Khiếu lại sáp vào một chút, không chút nào như là đang đùa, lại càng thêm hứng thú nói, “Tại hạ bất quá chỉ thỉnh thoảng học đòi văn vẻ mà thôi, đâu thể nói là tinh thông. Về phần hoành đồ phách nghiệp, là nam tử hán đại trượng phu, ai mà chẳng muốn kiến công lập nghiệp? Cái gọi là phong hoa tuyết nguyệt, chỉ là để những kẻ vô năng làm cớ mà thôi.”
Lăng Huyền nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, chậm rãi đứng dậy, “Sở huynh, chúng ta còn có chuyện quan trọng trong người, xin lỗi, không thể tiếp chuyện huynh được. Dật Chi, đi thôi.”
Địch Dật Chi gật đầu, hướng Sở Khiếu ôm quyền.
Sở Khiếu chớp mắt cười nói: “Hai vị, sau này gặp lại.”
“Sở công tử, Sở công tử!” Tam nương cười tươi như hoa, “Hôm nay Tam nương tìm được cho ngài một cực phẩm, tuyệt đối không thể so bằng vị công tử kia nha!”
“Nga?” Sở Khiếu giương mi cười, “Tên là gì a?”
“Lâm Tuyên.”
Sở Khiếu dừng một chút, khép phiến lại, cười nói: “…Hảo, cho gọi hắn.”
…
Ngoài lâu gió thu rét lạnh, trong trướng ấm áp một mảnh xuân phong.
Mành vải màu xanh khẽ buông xuống, thấp thoáng bên trong nhân ảnh giao triền, che khuất tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Đêm khuya trầm lắng, Sở Khiếu nghiêng người ngủ ở mép giường, bên cạnh là chiết phiến tòng bất ly thủ của hắn. Lâm Tuyên nhẹ nhàng ngồi dậy, si ngốc nhìn nam nhân bên người. Mấy ngày gần đây, đại danh của Sở đại công tử trong Vong Ưu chính là không ai không biết, không ai không hiểu.
Anh tuấn tiêu sái, phong độ phiên phiên, chuyện khuê phòng lại cực kỳ tình thú, bất quá, hắn chỉ cần thanh quan, hơn nữa cũng chỉ qua một đêm sương sớm. Dù là như vậy, trong các cũng có không ít thanh quan hy vọng có thể câu được tâm của hắn, nói cho cùng, có được một tình nhân như hắn là chuyện suốt đời khó cầu, nhưng mà, trước mắt cũng chỉ được hắn niệm niệm bất vong một đêm mà thôi, chưa có ai lọt vào mắt xanh của hắn lần thứ hai.
“Ta cũng không ngoại lệ sao…” Lâm Tuyên trong lòng khẽ động, nhịn không được đưa tay vuốt ve mặt hắn…
“A—– Sở… Sở công tử!”
Sở Khiếu bỗng nhiên mở to mắt, Lâm Tuyên chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, trong chớp mắt, cả người bị đè ở trên giường, hai tay bị khóa ở sau lưng, kình đạo mạnh mẽ trên cổ tay khiến y không thể động đậy, đau đến trên trán chảy toàn mồ hôi lạnh.
Sở Khiếu híp lại hai mắt, bên môi lộ ra một nụ cười ngả ngớn, cúi đầu ghé vào lỗ tai y thổi khí: “Tuyên, ngươi muốn làm gì? Ân?”
Thanh âm mị hoặc như trước, nhưng lại làm Lâm Tuyên cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương.
“Sở… Sở công tử… Lâm Tuyên không… không làm gì…”
Một lát sau, Sở Khiếu bỗng nhiên buông y ra, trên mặt nở một nụ cười ôn hòa: “Đã trễ vậy rồi, còn không mau nghỉ ngơi, ân?”
“Vâng…” Lâm Tuyên ngây người nằm xuống, động cũng không dám động.
Sở Khiếu vỗ nhẹ đầu y, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn lúc nào ngủ cũng không sâu, đặc biệt là đêm nay, hắn lại mơ thấy giấc mộng kia…
Trong mộng là nhà cao tầng hiện đại phồn hoa, xa thủy mã long (chỉ cảnh đông đúc), đô thị sầm uất. Hắn dường như đang ở một chỗ trên cao quan sát thế giới này, hắn muốn vươn tay quay về nơi đó, nhưng vô luận thế nào cũng không đến được.
Bên tai mơ hồ có một thanh âm: Một khi thiên hạ nhất thống, túc thế chi lộ mới có thể sưởng khai đại môn…
(Túc thế chi lộ: con đường trở về thế giới trước đây, Sưởng khai đại môn: mở rộng cửa)
Túc thế chi lộ… Là nói con đường để trở về sao?…
Trong bóng đêm, hắn mở to hai mắt, thanh minh như tinh. (minh mẫn như sao) tinh. (minh mẫn như sao)