DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sửu Nương Nương
Chương 42: Hầu gia không muốn?

Hoàng cung Đằng quốc nghe tiếng hô hào bên ngoài vọng vào, thế mới biết thành đã được giải vây, vệ binh vội mở cửa nghênh đón Thường tướng.

Cấm quân một đường chạy đến đại điện, quỳ xuống vui sướng nói: “Bệ hạ, Thường tướng đã trở lại! Thường tướng đã trấn áp phản quân giải vây thành.”

Đằng vương mới đầu còn cao hứng, nguy cơ được trừ hiển nhiên vui vẻ, nhưng lập tức cảm thấy khó chịu, bởi vì dân chúng thậm chí cả cấm quân đều ủng hộ Đằng Thường.

Đằng vương trời sinh đa nghi liền nghĩ, Đằng Thường sẽ mượn cơ hội này soán quyền đoạt vị, không thể không phòng bị, hơn nữa hiện tại Đằng Thường còn dẫn binh của Tiết Quân Lương. Đằng Thường tới Tiết quốc không bị giết, lại cầm trọng binh, cái này nói lên y sớm theo địch phản quốc.

Đằng vương nghĩ thế, càng ngày càng sợ hãi, Đằng Thường đã bước vào đại điện, hai vệ binh áp giải Đằng Tín phía sau.

Đằng Tín tiến vào cũng không quỳ xuống, chỉ cười lạnh.

Đằng vương quát: “Nghịch tử lớn mật, ngươi cười cái gì!”

Đằng Tín nói: “Sao ta không thể cười, bình tĩnh mà xem xét, hôm nay không có Đằng Thường, ngươi còn sống mà nói chuyện với ta ư?”

Đằng vương tức giận tới mức toàn thân run rẩy, cầm công báo trên bàn ném vào mặt Đằng Tín, nói: “Làm càn, bất hiếu tử!”

Biểu tình trên mặt Đằng Tín nháy mắt xám trắng, cười to: “Ngươi vẫn còn biết ta là con của ngươi…”

Hắn đang nói, đột nhiên bung đứt dây trói, rút bôi đao của cấm quân, thẳng hướng Đằng vương.

Đằng Thường đứng bên không nói gì, nhìn thấy Đằng Tín thất thố, lúc này mới phản ứng, xông lên trước, đưa tay ngăn cản trường đao, cấm quân cũng thoát khỏi sững sờ, chạy tới bắt giữ Đằng Tín.

Đằng vương sợ tới mức mặt mày vàng vọt, chui xuống gầm bàn, thấy Đằng Tín bị người bắt, cũng hiểu bản thân thất lễ, vội vàng đứng dậy, vì động tác khá gấp gáp, liền va vào bàn làm rơi mũ ngọc, tóc tai tán loạn, có chút chật vật.

Thể diện của Đằng vương hoàn toàn mất hết, bị mọi người nhìn chằm chằm, mặt đỏ rồi xanh, lập tức cầm bội kiếm, muốn xử quyết Đằng Tín.

Chúng đại thần ôm lấy Đằng vương cầu xin, từ xưa đến nay không có hoàng đế trảm nhi tử, nhi tử phát binh tạo phản, lúc này lão tử muốn đem nhi tử trảm thủ thị chúng, nhất định gây sóng to gió lớn.

Đằng Thường vẫn luôn yên lặng, đều là quân vương, nhưng gặp được Tiết Quân Lương, y càng cảm thấy Đằng vương vô năng, mà một quốc gia như vậy, lại khiến y đau khổ nguyện trung thành nhiều năm.

Mọi người nhờ cậy Đằng Thường khuyên nhủ bệ hạ, nhưng Đằng Thường còn chưa mở miệng, đã có người tiến vào đại điện, là thủ hạ đại tướng của Tiết Hậu Dương.

Người nọ vào điện, nói: “Tiết vương thỉnh Đằng vương thủ hạ lưu tình, Đại vương chúng ta thấy Đằng Tín tướng quân dũng mãnh, có lòng yêu mến nhân tài, thỉnh Đằng Tín đến Tiết quốc một chuyến.”

Sắc mặt Đằng vương lúc này đã không thể dùng từ phấn khích để hình dung, vì thiếu đại ân của Tiết Quân Lương, không thể phản bác, đành phải gật đầu đáp ứng.

Hai ngày sau Tiết Hậu Dương mang binh chạy tới kinh thành, hắn không tiến cung, chỉ phái người đón Đằng Thường ra, cùng nhau trở về Tiết quốc.

Đằng vương vì muốn hai người nhanh chóng rời đi, nói mấy ngày nữa sẽ tự mình tới Tiết quốc bái kiến, cứ như vậy, Đằng quốc liền thuộc sở hữu của Tiết Quân Lương.

—-

Đằng Vân và Thái tử Tiết Bội đang ở võ tràng luyện tập bộ xạ, thái phó Thẩm Dực chậm rãi đi tới tham kiến hai người.

Tiết Bội có vẻ không quá thích thái phó này, cố ý cười nói: “Thái phó biết bộ xạ chứ?”

Thẩm Dực thông minh, hiển nhiên hiểu được ý tứ của nó, thẳng thắn trả lời: “Không biết.”

“Vậy thái phó biết cưỡi ngựa bắn cung không?”

“Cũng không biết.”

“A…”

Tiết Bội a một tiếng, bộ dáng nó như vậy, quả thực có vài phần giống Tiết Quân Lương, lập tức nói: “Học trò đột nhiên nhớ tới một câu dân gian thường nói, thế nhưng không quá xuôi tai.”

“Thái tử không ngại giảng.”

Tiết Bội cười nói: “Bạch diện thư sinh, vai không thể chống, tay không thể cầm.”

Đằng Vân khụ một tiếng, nghĩ muốn nhắc nhở Tiết Bội, Thẩm Dực đúng là nhân tài, đối đãi như vậy có chút quá phận.

Thẩm Dực không hề mất hứng, nói: “Dù vai vi thần không thể chống, tay không thể cầm, lại có thể ngồi mà biết thiên hạ đại sự, tát đậu thành binh lấy một trảm trăm. Thái tử gia nên hiểu, võ có thể loạn giang sơn, trí năng an thiên hạ.”

Tiết Bội nghe xong lại bĩu môi, Đằng Vân nhìn vẻ mặt của nó, biết Tiết Bội không phải không phục thái phó tuổi trẻ này, chỉ là ngượng ngùng nói ra mà thôi.

Thẩm Dực vừa rời đi, Đằng Vân liền hỏi Tiết Bội: “Sao ngươi không chút khách khí với thái phó vậy? Là hắn học thức không đủ?”

Tiểu thái tử thè lưỡi, lau mồ hôi trên trán, nói: “Hắn tài trí hơn người, ta đã lĩnh giáo rồi, lúc trước Hà Trung bọn họ nói với ta ta còn chưa tin, hiện giờ không hề nghi ngờ… Bất quá nhi tử cảm thấy, cách hành xử của Thẩm Dực không tốt.”

Đằng Vân gật gật đầu, không thể ngờ cảm giác của tiểu thái tử thực chuẩn xác, Thẩm Dực là nhân tài, nhưng cuồng ngạo, làm việc không để đường lui, rất tuyệt tình, quá thẳng thắn dễ mất lòng người, mới khiến hắn bôn ba từ Đằng quốc tới Tiết quốc, không ai nguyện ý lưu hắn.

Đằng Vân nói: “Nhưng dù sao Thẩm Dực cũng là thái phó của ngươi, ngươi nên khách khí với hắn.”

Thái tử miễn cưỡng gật gật đầu, “Hắn không động ta, ta cũng không gây khó dễ cho hắn.”

Tiểu thái tử tập luyện bộ xa một lúc nữa, lại trở về đọc sách, Đằng Vân cũng từ võ tràng quay về Vân Phượng cung.

Còn chưa tới Vân Phượng cung, liền thấy Thẩm Dực đứng bên đường.

Thẩm Dực cười nói: “Vi thần có hai câu muốn nói với nương nương, thỉnh lui cung nhân.”

Đằng Vân không biết hắn muốn nói gì, đành bảo Tụ Dao dẫn cung nhân đứng xa một chút.

Lúc này Thẩm Dực mới vào chính đề: “Kỳ thật vi thần có hai điều nghi hoặc, hy vọng nương nương có thể thay vi thần giải đáp.”

Đằng Vân nhìn hắn cười tủm tỉm, cảm thấy trước mắt là một cái hố to, thái phó tài trí hơn người này đang đợi mình nhảy vào.

Thẩm Dực nói: “Vi thần đi qua Phụng quốc, từng nghe không ít chuyện về trưởng công chúa…”

Hắn nói xong, còn lớn mật nhìn Đằng Vân một lát, nói tiếp: “Vi thần vẫn luôn không rõ, nguyên nhân nào khiến trưởng công chúa đắc tội với lão thừa tướng, mới bị gả đi?”

Đằng Vân nhíu mày, về chuyện của thân thể này, hắn tuyệt không biết. Hơn nữa trưởng công chúa Phụng quốc là kim chi ngọc diệp, chuyện của nàng không thể truyền xa, Đằng Vân luôn ở biên quan đánh giặc, cách xa Phụng quốc, hắn cũng chưa từng tìm hiểu về nàng.

Lúc này bị Thẩm Dực hỏi, không biết nói gì cho phải.

Thẩm Dực ý cười càng đậm, cũng không cưỡng cầu đáp án, chỉ nói tiếp: “Vi thần cả gan hỏi vấn đề thứ hai, Hoàng hậu nương nương có biết ‘Đằng Vân’?”

Trong lòng Đằng Vân chấn động, trên mặt vẫn giả vờ lãnh tĩnh: “Không biết thái phó luôn nói đông nói tây, thực chất muốn hỏi cái gì?”

“Không dối gạt nương nương, vi thần ở Đằng quốc nhiều năm, hiểu biết dân phong, cũng nghe không ít chuyện về các anh hung hào kiệt, người vi thần khâm phục nhất là Đằng quốc lục hoàng lục Đằng Vân, cũng là một thiết huyết tướng quân. Có lẽ nương nương không biết, hoặc không chú ý, tướng quân này cả đời ngựa chiến, từng đối đầu với đương triều Vạn Niên hầu, tay phải bị thương, tuy ngày sau vẫn có thể tập võ bắn tên, nhưng trước khi bắn cung, tay phải sẽ run nhè nhẹ…”

Thẩm Dực thấy Đằng Vân biến sắc, nói tiếp: “Năm đó tướng gia Đằng Thường vì vết thương trên tay Đằng Vân, đã từng dán thông báo trọng thưởng danh y, để danh y tới biên quan chữa thương cho tướng quân, nhưng theo sự kiến giải vụng về của vi thần, phỏng chừng vết thương này vẫn chưa lành… Vừa rồi thấy nương nương bắn tên, tay phải khẽ run rẩy, nhưng không hề ảnh hưởng đến độ chính xác, vi thần thầm nghĩ, có lẽ nó đã trở thành bản tính.”

Đằng Vân híp mắt nhìn hắn, Thẩm Dực vẫn không sợ hãi: “Trước đó vi thần cố ý hỏi nương nương nguyên nhân ngài đắc tội với lão thừa tướng nên bị gả đi xa, kỳ thật trưởng công chúa không đắc tội với thừa tướng, mà đắc tội đương triều quân vương của Phụng quốc, vì nàng phản đối tư tình của Phụng vương cùng  Trục Lộc hầu, Phụng vương dưới cơn nóng giận, gả nàng hòa thân.”

“Cho nên.” Thẩm Dực cười nói: “Nương nương cảm thấy việc này thế nào?”

Đằng Vân nhìn chằm chằm đối phương một hồi, bỗng nhiên cười nói: “Thái phó tài trí hơn người, ta không biết nói gì mới tốt. Vậy cuối cùng thái phó muốn nói gì?”

“Vi thần cũng không muốn nói gì, chỉ là có một số chuyện vi thần không nhẫn được, mới đến xác thực, cũng không định nói cho người khác, dù sao chuyện kinh thế hãi tục này, nói với bất kì ai, đều bị gán tội mê hoặc nhân tâm… Như lời lúc đầu vi thần đã nói, Đằng tướng quân làm người trung hậu, lại anh dũng thiện chiến, là người Thẩm Dực cả đời học không được, Thẩm Dực kính trọng tướng quân.”

Đằng Vân nói: “A… Ngươi không sợ ta tìm cớ chém đầu ngươi?”

“Thẩm Dực không sợ nhất chính là chém đầu, không tin nhất là có người có thể chém đầu ta. Vi thần vẫn luôn tin tưởng, Đằng tướng quân được mọi người kính trọng, hiển nhiên có đạo lý, nếu ngay cả lòng bao dung cũng không có, sao có thể được người khác kính trọng chứ?”

Đằng Vân nghe xong, gật gật đầu, cười nói: “Ngươi so với ta còn cao minh hơn, ta không thể phản bác nổi một câu, chỉ mong ngươi thủ khẩu như bình.”

Hắn nói xong, liền xoay người, gọi Tụ Dao tới, trở về Vân Phượng cung.

Thẩm Dực đứng tại chỗ, thở dài, hắn đã từng nghe rất nhiều chuyện về Đằng Vân, lăn lộn ở Đằng quốc thật lâu, bị đuổi đi, sau đó đến Phụng quốc mưu sinh, nhưng cuối cùng vẫn không thể lưu, không ngờ tới Tiết quốc lại phát hiện chuyện khiến người khiếp sợ như vậy, nếu không phải bản thân hắn phân tích đạo lý rõ ràng, phỏng chừng ngay cả mình cũng không thuyết phục được, không thể tin được.



Tiết Hậu Dương nhanh chóng khải hoàn trở về, đương nhiên, Tiết Hậu Dương sẽ không ngốc đến mức rút toàn bộ binh sĩ, hắn còn để lại một phần binh, đóng ở Đằng quốc.

Thời điểm Đằng vương cầu cứu thì đơn giản, nhưng muốn toàn bộ Tiết quân rời khỏi cảnh nội, đã là chuyện không thể nào.

Tiết Hậu Dương bẩm báo tình hình chiến đấu, bắt giữ Đằng Tín, lại có Đằng quốc quy thuận, công lao này có thể nói là rung trời. Tiết Quân Lương muốn ban thưởng cho Vạn Niên hầu, nhưng không còn chức gì để phong, Tiết Hậu Dương là người thông minh, trực tiếp đề xuất không cần phong thưởng.

Tiết Quân Lương nói vài câu ca ngợi, thuận tay đẩy thuyền miễn phong thưởng, đương nhiên tặng vàng bạc ắt không thể thiếu, hơn nữa Tiết vương còn dụng tâm lương khổ đưa cho Vạn Niên hầu ba mỹ nhân.

Ba mỹ nhân này là Đằng vương muốn biểu đạt kính trọng với Tiết vương, nên cẩn thận tuyển chọn, Đằng vương đang trên đường tới Tiết quốc, cố ý hiến mỹ nhân cho Tiết Quân Lương trước, ý tứ lấy lòng không cần nói cũng biết.

Vì thế Tiết Quân Lương vừa lúc đem mỹ nhân cho Tiết Hậu Dương, tuy y không muốn cưỡng cầu, nhưng trong lòng vẫn hi vọng Tiết Hậu Dương có hảo cảm với nữ tử.

Tiết Hậu Dương không nguyện ý thu ba người này, nhưng Tiết Quân Lương đã mở miệng, không thể phản bác, đành tạ ân, Khương Dụ liền tự mình đem ba mỹ nhân tới quý phủ của Vạn Niên hầu.

Lúc này Đằng Thường vừa thăm Đằng Tín trong ngục trở về, trùng hợp đối diện với kiệu mỹ nhân, Tiết Hậu Dương xấu hổ nhìn ba nữ tử dáng người thướt tha quyến rũ bước ra.

Tiết Hậu Dương chưa từng ứng phó qua nữ nhân, chỉ an bài ba người tại thiên viện, dù gì có ăn có uống, không để các nàng đói là được, còn những thứ khác, Tiết Hậu Dương thật sự một chút cũng không nghĩ qua.

Tiết Hậu Dương sợ Đằng Thường suy đoán linh tinh, nói bóng nói gió vài câu liền quay về, nhưng dường như Đằng Thường hoàn toàn không có việc gì, dù Đằng Thường xuất phát từ bất đắc dĩ mới thành thân với hắn, bất quá bọn hắn thực sự thành hôn, cũng từng có phu thê chi thực.

Tiết Hậu Dương tưởng tượng như vậy, phát hiện Đằng Thường không ăn giấm cũng không sinh khí, trong lòng có chút mất mát.

Qua mấy ngày, Tiết Hậu Dương chợt nghe tiếng khóc nỉ non, gọi hạ nhân tới hỏi chuyện, hóa ra ba vị mỹ nhân bệ hạ ban cho hắn đang khóc, ba người nói là đi xa tha hương, lại không chiếm được niềm vui của Hầu gia, cả ngày lẫn đêm hy vọng gặp Hầu gia mà không được, bất giác lấy nước mắt rửa mặt.

Ba người kia còn nói, kỳ thật bản thân không lòng tham, chỉ hy vọng Hầu gia có thể tới nghe một khúc.

Tiết Hậu Dương bất đắc dĩ, cũng không thể để người ta nói mình chọc khó mỹ nhân bệ hạ ban, đành phải kiên trì nghe hết.

Ba vị mỹ nhân đều là quốc sắc thiên hương, giỏi ca múa không nói, còn biết hầu rượu, dù Tiết Hậu Dương tửu lượng rất tốt cũng say đến choáng váng.

Hắn uống nhiều rượu, ba người thấy hắn vựng hồ hồ, liền đỡ hắn đến giường. Tiết Hậu Dương cảm thấy trên người không thoải mái, từ trong ra ngoài đều phát sốt, bị ba người quấn quýt như rắn nước, dần dần hô hấp có chút không xong.

Lúc này lại nghe tiếng gõ cửa, Đằng Thường không đợi người bên trong phản ứng, liền đẩy cửa ra, cười nói: “Xin lỗi quấy rầy nhã hứng của các vị.”

Tiết Hậu Dương cảm giác gió lạnh từ ngoài thổi vào, lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy, đuổi theo Đằng Thường muốn giải thích, nhưng không biết nói gì mới tốt, lắp ba lắp bắp.

Đằng Thường trở về phòng mình, nói: “Hầu gia muốn sủng hạnh mỹ nhân, không gì đáng trách, nhưng ba người này dụng tâm không thuần, rượu của Hầu gia thêm dược…”

Cho dù Đằng Thường luôn bình tĩnh, lúc này cũng có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: “Hầu gia vẫn nên về phòng trước… Về phòng thư giải một chút xong.”

Tiết Hậu Dương nghe y nói vậy, lại cảm thấy thân thể nóng lên, vừa rồi sợ tới mức linh hồn nhỏ bé cũng mất, sợ Đằng Thường nghĩ mình làm chuyện không tốt, lúc này cảm giác nóng rực trên người càng rõ ràng.

Tiết Hậu Dương da mặt không dày như Tiết Quân Lương, nếu là Tiết vương, đương nhiên sẽ vô lại sàm sỡ, nhưng Tiết Hậu Dương bất đồng, luôn luôn thành thật, chỉ khi trong lòng Đằng Thường cũng có hắn, hắn mới dám tiến thêm.

Tiết Hậu Dương có chút chật vật lui ra ngoài, định về phòng mình, chợt nghe Đằng Thường nói: “Khụ… Hầu gia vẫn nên, vẫn nên tìm một nữ tử, nếu không sợ mỏi tay cũng chưa…”

Mặt Tiết Hậu Dương càng đỏ, cơ hồ nhỏ huyết, phong thái uy nghiêm bách chiến bách thắng trên chiến trường hoàn toàn mất hết, bất quá cảm xúc đã có chút không tốt, hắn nói: “Hậu Dương tự có chừng mực… Mặc dù có vài chuyện tiên sinh không thể lý giải, nhưng Hậu Dương cũng không hy vọng tiên sinh nói ra loại chuyện này.”

Đằng Thường nhìn chằm chằm Tiết Hậu Dương một lát, nói: “Chuyện gì? Tìm nữ tử thư giải?”

Tiết Hậu Dương không biết vì sao y đột nhiên lạnh nhạt như vậy, thở dài, chuẩn bị xoay người ra ngoài.

Hắn đã xác định tâm ý của mình, còn dám nói với Tiết Quân Lương, đời này không yêu thương ai ngoài Đằng Thường, dù Đằng Thường chỉ xem hắn như chỗ tránh nạn, dù Đằng Thường rất tàn nhẫn, hắn chấp nhận toàn bộ lạnh nhạt và bao dung của y.

Hắn chưa kịp xuất môn, Đằng Thường đột nhiên đứng lên, đưa tay ngăn Tiết Hậu Dương, tay kia khép cửa phòng lại.

Tiết Hậu Dương sửng sốt một chút, đã bị Đằng Thường ép trên cửa, Đằng Thường buông hắn ra, thế nhưng cách y phục, chậm rãi vuốt ve hạ thân hắn.

Tiết Hậu Dương ngơ ngẩn, một cỗ nhiệt khí nhanh chóng lan tràn, cơ hồ đánh tan lý trí, hắn cố nén xúc động đem người này đặt dưới thân, đưa tay đẩy đối phương ra.

Đằng Thường kinh ngạc nhìn Tiết Hậu Dương: “Hầu gia không muốn?”

Mặt Tiết Hậu Dương trở nên âm trầm: “Ta hỏi ngươi một câu, trong lòng ngươi thấy ta thế nào?”

Đằng Thường híp mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Hầu gia thấy Đằng mỗ thế nào?”

“Tiên sinh trí tuệ hơn người, giữa lúc chuyện phiếm có thể chỉ điểm thiên hạ, nhìn thấu hết thảy.”

Đằng Thường cười một tiếng, “Là Hầu gia cất nhắc ta, ta cũng là người, là thịt lớn lên, không phải thần tiên, sẽ cảm động với người thật tình đối đãi Đằng mỗ… Vì tâm Đằng mỗ làm từ thịt, nên trong lòng cũng có điểm mấu chốt không qua được.”

Y nói xong, hơi hơi cúi đầu, đem trán để tại hõm vai Tiết Hậu Dương, Tiết Hậu Dương lập tức cứng lại, sống lưng thẳng thắn, động cũng không dám động.

Hắn uống ngay rượu hạ dược, thân thể vốn phát nhiệt, lúc này cả cổ họng cũng khô cạn.

Đằng Thường nói: “Nếu Đằng mỗ nói… Trong lòng Đằng mỗ có Hầu gia, nhưng không muốn là người nằm dưới, Hầu gia có thể ủy khuất sao?”

Y nói xong, ái muội dựa vào Tiết Hậu Dương, đưa tay theo sống lưng cứng ngắc của hắn, dần dần đi xuống, xoa nhẹ đùi người kia.

Tiết Hậu Dương càng thêm cứng ngắc, biểu tình trên mặt cũng xem như phấn khích, chọc Đằng Thường bật cười: “Nhìn Hầu gia, chẳng phải ngươi cũng thích ta, chính là không ai nói cho ngươi biết, không ai giúp ngươi hiểu được, hiện tại Hầu gia đã biết rõ?”

Tiết Hậu Dương lại mạnh mẽ lật tẩy mánh khóe của Đằng Thường: “Tiên sinh chớ coi thường ta, lời Tiết Hậu Dương ta nói đều đã suy nghĩ rất kỹ, không phải nhất thời sinh khí nên mạnh miệng.”

Đằng Thường có chút giật mình, bình tĩnh nhìn hắn, Tiết Hậu Dương cho rằng khẩu khí của hắn quá nặng, dọa tới đối phương, nào biết ngay sau đó, Đằng Thường lại cầm hạ thân của hắn.

Tiết Hậu Dương muốn y đừng tiếp tục đùa giỡn, hắn sắp không chịu nổi, nhưng không ngờ, Đằng Thường không những không buông, ngược lại ôm cổ hắn, hung hăng hôn lên môi hắn.

******

Tiết Quân Lương thưởng thức ngọc bội Đằng vương dâng lên, nói: “Khương Dụ a, ngươi nói, mỹ nhân cô ban cho Vạn Niên hầu, đẹp chứ?”

Trên mặt Khương Dụ có chút phát khổ, tâm nói, bệ hạ ngài hỏi một hoạn quan, mỹ nhân có đẹp hay không, đây không phải là cố ý sao?

Ngoài miệng chỉ có thể đáp: “Theo lão nô thấy, còn phải xem là so với ai, cùng dong chi tục phấn, hiển nhiên hơn hẳn, nhưng cùng Hoàng hậu nương nương, vẫn kém thật xa.”

Tiết Quân Lương vừa nghe hai chữ “Hoàng hậu”, cũng chưa chú ý nụ cười của mình đầy ôn nhu, khiến Khương Dụ sợ hãi run rẩy.

Tiết Quân Lương lại nói: “Vậy ngươi nói, Vạn Niên hầu sẽ hồi tâm chuyển ý sao?”

Khương Dụ trầm mặc một chút, nói: “Theo lão nô thấy, chưa nói tới ba nữ tử này là Đằng quốc tiến hiến, dụng tâm không thuần, Vạn Niên hầu lão luyện, phỏng chừng đã nhìn ra, dù mỹ nhân bối cảnh đơn thuần, Hầu gia tám phần… Bỏ mặc.”

Tiết Quân Lương tức giận liếc Khương Dụ một cái, Khương Dụ trong lòng kêu khổ, ăn ngay nói thật mà thôi.

Đọc truyện chữ Full