Chuyện Tiết Ngọc giết hại tù binh bị người có tâm truyền ra ngoài, không chỉ triều đình, thậm chí dân chúng kinh thành đều hoảng sợ.
Suy nghĩ của dân chúng rất đơn giản, đương nhiên bọn họ không biết các đảng phái trong triều đình lục đục với nhau, cảm thấy thân là thần tử, nhất định đều thụ ý của Đại vương.
Lần này Tiết Quân Lương bỗng nhiên biến thành bạo quân, bị người bàn tán…
Tiết Quân Lương hiểu được “Dụng tâm lương khổ” của Trấn Cương hầu, không thể không tự giễu một phen, y quả nhiên xem thường Tiết Ngọc, Tiết Ngọc không còn là tiểu hoàng tử chỉ cầu bảo mệnh (giữ mạng sống) năm đó, lão hổ trưởng thành, bắt đầu muốn ăn thịt.
Đằng Vân bị Tiết vương hỏi qua hai lần, vấn đề như vậy hắn cảm thấy nên giải quyết thế nào, nhưng Đằng Vân không muốn giúp y, hỗ trợ y đánh giặc, bởi vì mình được lợi ích lớn, không chỉ nhớ kỹ phòng vệ của Tiết quốc còn chiếm được tin tức của Đằng Thường ở tiền tuyến.
Nhưng giúp y ổn định nhân tâm, dù Đằng Vân có trăm triệu phương pháp cũng làm không được, dù sao bọn họ vẫn là cừu địch.
Đằng Vân nói: “Thiếp thân chẳng qua đọc vài cuốn sách, mới hiểu được một số binh pháp đơn giản, chuyện lớn như yên ổn nhân tâm, thật sự không dám xen vào.”
Tiết Quân Lương bị “Cung kính” của hắn làm nghẹn, mới phát giác, hóa ra Hoàng hậu nương nương của y là một người không chịu thiệt, chuyện không ưu đãi tuyệt không làm.
Hiển nhiên Tiết Quân Lương cũng không cưỡng cầu, dù sao y hỏi ý tưởng của Đằng Vân, chỉ là muốn biết hoàng hậu này có thể cho mình bao nhiêu kinh hỉ, mà đối với chuyện dân tâm, y đã sớm định liệu trước.
Tiết vương phái người đến bắc cương, trách cứ Tiết Ngọc làm việc lỗ mãng, cũng hạn trong thời gian ngắn, phái người đưa thi thể Trâu Chấn Anh đến kinh thành.
Cái này tất cả mọi người choáng váng, Trâu Chấn Anh bị chém đầu, xác chết không biết ném đi nơi nào, đầu treo ở cửa thành, bắc cương gió lớn, không vài ngày đã bị thổi bay.
Tiết Ngọc cũng không sốt ruột, sai người tùy tiện nhặt cái đầu hư thối bên ngoài tiểu quận, đặt trong hộp gấm, sai người ra roi thúc ngựa đưa đến kinh sư.
Tiết Quân Lương đương triều mở ra hộp gấm, các đại thần cơ hồ thiếu chút nữa nôn mửa ra, mùi hôi thối tràn ngập đại điện.
Tiết Quân Lương lại giả vờ bi thương, tiếc hận cho một thế hệ kiêu hùng này, cũng hạ chỉ hậu táng Trâu Chấn Anh theo nghi lễ của quốc công, nói, tuy hắn không phải người Tiết quốc, hơn nữa đã từng một lần muốn xâm lược thổ địa Tiết quốc, nhưng Trâu Chấn Anh là nhân tài không ai bì nổi, Tiết vương là người yêu tích nhân tài, nếu có thể vì Tiết vương sở dụng, cũng không đến mức rơi vào tình cảnh hôm nay.
Tiết Quân Lương còn hạ lệnh, nếu thấy gia quyến của Trâu Chấn Anh, cấm giết hại, quan viên địa phương phải phụ trách phụng dưỡng.
Người có tâm cơ sâu một chút liền cảm thấy, Tiết vương không chỉ bản tính tàn nhẫn, hơn nữa làm người dối trá.
Bất quá hành động kia quả thật trấn an dân chúng, khiến dân chúng biết, đây không phải là bổn ý của Tiết Quân Lương, không đến mức nhân tâm hoảng sợ.
Sau đó Tiết Quân Lương ra một loạt điều lệ, không cho phép tùy ý giết hại tù binh, nếu không ấn tội đại nghịch bất đạo mà xử.
Đương nhiên Tiết Ngọc biết đây là nói cho hắn nghe, bất quá cũng không để ý, điều lệ chỉ nói ngoài miệng, tại biên cương đánh giặc nhiều biến cố bất ngờ xảy ra, làm sao có thể dựa theo khuôn sáo.
Vội qua việc này, Tiết Quân Lương gọi Khương Dụ tới, nói: “Có hai chuyện.”
Khương Dụ cung kính cúi đầu, chờ Tiết Quân Lương phân phó.
“Thứ nhất, nói với Tưu Thủy, mỗi ngày đến bẩm báo tất cả chuyện của hoàng hậu, nếu dám dấu, nàng có thể trở về chỗ Đằng phi.”
“Vâng.”
“Thứ hai,” Tiết Quân Lương nói: “Viết thư cho Triệu Lục, bảo y tra chuyện của hoàng hậu ở Tiết quốc, bất luận lớn nhỏ đều phải đầy đủ.”
“Vâng, lão nô đi làm.”
“Không vội.”
Tiết Quân Lương lại đưa tay ý bảo Khương Dụ không cần đi ra ngoài, cười nói: “Lúc trước nói chuyện tuần hà, Phụng vương đã khởi giá sao?”
“Bẩm bệ hạ,” Khương Dụ nói: “Triệu Lục hồi báo, ba ngày trước Phụng vương đã khởi hành, phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ đến Minh Thủy.”
“Chuyện cô giao lúc trước, ngươi làm thế nào?”
“Phía dưới đã chuẩn bị tốt, nhiều ngày qua Minh Thủy mưa không ngừng, đúng là thiên thời địa lợi, còn kém Phụng vương ngự giá.”
Tiết Quân Lương gật gật đầu, nhưng mày lại khẽ nhíu, Khương Dụ là người biết quan sát sắc mặt, liền nói: “Không biết bệ hạ đang sầu lo cái gì?”
Tiết Quân Lương nói: “Tuy rằng thiên thời địa lợi, nhưng còn kém nhân hòa…”
Khương Dụ không quá hiểu lời của y, nội ứng ngoại hợp, như thế còn không gọi là nhân hòa sao?
Tiết vương cười nói: “Triệu Lục ở Phụng quốc nhiều năm như vậy, sợ là đã sinh ra tình cảm, bất quá cô hiểu rõ tính tình Triệu Lục, tuyệt không có nhị tâm, nhưng tình cảm khẳng định sẽ có, nếu Triệu Lục thương hại Phụng vương, mật báo cho hắn, kế hoạch cô chuẩn bị từ lâu, liền thất bại trong gang tấc .”
“Này… Vẫn là bệ hạ mưu tính sâu xa.”
“Ngươi báo cho người bên Phụng quốc, chú ý nhất cử nhất động của Triệu Lục, Phụng vương rời kinh đã nhiều ngày, buộc y ở kinh thành làm hết phận sự.”
Phụng Minh khởi giá tuần hà, nhưng trên danh nghĩa là nam tuần, hắn muốn nhân lúc quan viên Minh Thủy không có chuẩn bị, ra oai phủ đầu bọn họ, miễn hàng năm trì hà, hàng năm tham ô.
Lần này Phụng Minh không mang Triệu Lục, cũng không mang Lữ Thế Thần, hắn để Lữ Thế Thần ở kinh phụ tá Trục Lộc hầu.
Trước khi đi Phụng Minh còn cố ý dặn Lữ Thế Thần, không cần vì cái trước mắt, nên cấp đường lui cho các đại thần, chó cùng dứt dậu, huống chi đều là cựu thần, bảo hắn nghe thêm ý kiến của Triệu Lục.
Lữ Thế Thần đối với lời căn dặn của Phụng Minh phi thường để bụng, hắn cũng biết mình ghét ác như cừu, nghĩ như vậy là tốt, nhưng quan trường trắng đen lẫn lộn, Lữ Thế Thần cũng chậm rãi thay đổi, khiến bản tính trở nên nhu hòa một chút.
Hắn luôn luôn kính trọng Triệu Lục, hiển nhiên không phản đối.
Nhưng… Từ khi Phụng vương ra kinh, Triệu Lục liền cáo ốm, cả việc quân cơ cũng do thân tín của Triệu Lục xử lý, mà không phải đích thân y giải quyết.
Phía dưới trình lên tấu chương, quan viên có thể phê tấu thì lưu lại phê tấu, việc trọng yếu hơn đều do Thụy Tuyết đưa về quý phủ, để Trục Lộc hầu phê tấu, phê tấu xong lại là Thụy Tuyết mang trả.
Bệnh của Trục Lộc hầu đã đến mức không thể ra cửa phòng, gọi vài thái y đến xem, trở về chỉ nói là hàn tà nhập thể, lại lao tâm lao lực, điều dưỡng mấy ngày thì tốt rồi.
Nhưng công việc không thể không xử lý, tấu chương mỗi ngày đưa đến quý phủ không ít, nghe nói bệnh tình của Triệu Lục càng ngày càng nghiêm trọng, mà ngay cả hạ nhân của Hầu gia quý phủ, cũng vài ngày không thấy Triệu Lục.
Lữ Thế Thần lo lắng bệnh tình của Trục Lộc hầu, gọi đại phu đến bắt mạch, lại bị cự tuyệt ngoài cửa, tự mình đến cũng không thể đi vào, Thụy Tuyết nói: “Hảo ý của Tướng gia, Hầu gia nói trong lòng ngài nhớ kỹ, không phải không muốn gặp Tướng gia, chỉ là sợ lây bệnh cho Tướng gia, vạn nhất Tướng gia cũng ngã bệnh, triều đình liền đại loạn.”
Chung quy tâm cơ Lữ Thế Thần không sâu như Triệu Lục, nghĩ y nói đúng, vì thế rời đi.
Thụy Tuyết đang cầm mộc khay đựng tấu chương, gõ cửa, nói: “Hầu gia, nô tỳ Thụy Tuyết.”
Lập tức đẩy cửa vào, lại lập tức đóng cửa.
Thụy Tuyết tiến nội thất, nhưng nội thất không bong người, nàng đem tấu chương trên khay gỗ đặt xuống bàn, thở dài.
Đêm Phụng vương rời kinh, chủ tử gia liền cải trang đi theo.
Thụy Tuyết không biết có phải chủ tử rất tín nhiệm mình hay không, lại đem tấu chương bảo nàng phê chữa, tuy Thụy Tuyết thay Phụng vương cao hứng, trong lòng chủ tử vẫn có hắn, nhưng loại tín nhiệm này vẫn nặng hơn, mà nàng chỉ là một nữ lưu…
Lúc đầu Thụy Tuyết tưởng rằng Triệu Lục tuyệt tình, Triệu Lục đối nàng có ân, Thụy Tuyết tuyệt đối không phản bội Triệu Lục, nàng theo Triệu Lục đã lâu, nhưng nàng cảm thấy bản thân không thể hiểu được trung nghĩa của bọn họ, nàng chỉ biết Phụng Minh là người tốt, ít nhất đối với Triệu Lục, Phụng Minh là người tối si tình, không có người thứ hai vượt qua Phụng Minh, ngay cả nàng đều mặc cảm.
Mà sự thật là, Triệu Lục cũng chỉ nói năng độc ác thôi, Phụng Minh vừa rời kinh, y liền ngồi không yên, lập tức cải trang đi theo.
—
Phụng Minh tới phía nam trước, quan viên địa phương tiếp giá, hôm sau Phụng vương liền rời đi, đổi tuyến đường đến Minh Thủy.
Đã nhiều ngày Minh Thủy mưa không ngừng, ngăn không được nước lũ, quan viên địa phương cũng chỉ có thể thừa dịp này tu đê, nhưng chung quy là mặt ngoài, một khi gặp mưa to, đê liền vỡ.
Nửa đêm hôm đó mưa to, thủy tào duyện sử của địa phương còn đang ngủ, kết quả nha môn địa thế hơi thấp, bị nước tràn vào, hạ nhân nơm nớp lo sợ gõ cửa, lúc chiều lão gia cùng thê thiếp náo loạn, kêu nhiều lần mới tỉnh.
Vì thế vội vàng mặc trang phục chạy tới đê.
Không ít quan viên đã đến, mưa to làm sụp phòng ở dùng trông giữ đê, mọi người khoác du y (đại khái là áo mưa đó), lúc đầu còn dùng tán, nhưng gió quá lớn, tán vừa bung chỉ còn lại khung trúc, du y cũng không khá hơn, quan phục đều ướt, có người còn bị thổi bay quan mạo.
Thủy tào tới đê chỉ để ý mắng chửi người, nhưng mưa to liên tiếp tạt vào, mắng vài câu gió quá lớn không ai nghe rõ, tóc tai bết vào mặt, hoàn toàn không chút uy tín.
Dù hiện tại có bạc cũng không lấp hết lỗ hổng của đê, lúc này thủy tào mới nghĩ đến phân phó mọi người sửa gấp, mưa có xu thế lớn hơn, lại là một phen gà bay chó sủa.
Phụng Minh đã đến Minh Thủy một ngày trước, hắn gọi thuyền đứng xa xa, để ngừa quan viên địa phương phát hiện, chính mình mang theo vài thân tín rời thuyền đi thăm dò đê điều.
Đêm đổ mưa to, quan lại thân tín không muốn Phụng Minh xuống đê, dù sao Đại vương là vạn kim chi khu, nếu có chuyện ngoài ý muốn, muôn lần chết không thể tạ tội.
Nhưng Phụng Minh quyết tâm muốn đi, mọi người đành phải theo sát, dọc đường mưa to tầm tả, bọn họ biết không thể khuyên can Đại vương, chỉ có thể quỳ xuống thỉnh Phụng Minh thượng đê, đây là quân thần chi biệt.
Thời điểm Phụng Minh tới, tất cả mọi người choáng váng.
Thủy tào cũng không quản mắng chửi người, vội vàng quỳ xuống hô vạn tuế kim an, mưa cùng nước sông, lúc quỳ xuống vượt qua cả đầu gối, cũng không ai dám ghét bỏ, hiện tại mưa so với sắc mặt của Phụng vương, có vẻ càng thân thiết hơn.
Phụng Minh nhìn kiệt tác trì hà của bọn họ, cơ hồ cảm thấy giận không kềm được, lập tức một cước đá ngả lăn thủy tào, thủy tào quỳ rạp trên đất liên tục dập đầu.
Phụng Minh cười nói: “Các ngươi tốt, cô đưa bạc xuống, để các ngươi làm như vậy? Hàng năm đều sửa hàng năm có người chết, hôm nay nếu các ngươi không chết, cũng không biết tư vị cái chết thế nào.”
Thủy tào xém nữa ngất xỉu, ngay cả nói cũng nói không ra, chỉ có thể dập đầu.
Phụng Minh lạnh giọng nói: “Đứng lên cho cô, nhìn xem có người nào không tới, chỉ cần là ăn bổng lộc triều đình, hiện tại không có ở đây, quan cũng không cần làm nữa, ngày khác đẹp trời, ném bọn họ vào song uy cá!”
Thủy tào liên tục lên tiếng, run rẩy nói: “Bệ hạ thánh minh! Bệ hạ thánh minh! Bệ hạ… Vi thần khẩn cầu bệ hạ dời bước, mưa quá lớn, nơi này không an toàn, khẩn cầu bệ hạ dời bước a!”
Phụng Minh nói: “Thật sự là hiếm có, ngươi còn biết nơi này không an toàn?”
“Vi thần biết sai, vi thần muôn lần chết khó đền tội, nhưng cầu bệ hạ dời bước, vi thần đã tạo thành sai lầm lớn, nếu bệ hạ có gì ngoài ý muốn, vi thần dù chết cũng thẹn với liệt tổ liệt tông!”
Phụng Minh nghe hắn nói thành khẩn, mưa rất to, hắn vẫn chạy tới đê, cũng coi như để ý chuyện trì hà.
Bởi vậy sắc mặt Phụng Minh có chút chuyển biến tốt đẹp, trở nên ôn hòa một ít, nói: “Cô cũng biết, cũng không để ý các ngươi thế nào, nhưng đã hỏng đến mức này, các ngươi dám nói mình không tham ô? Không lấy bạc sửa đê chia ra? Thuế của dân chúng không dùng để dưỡng sâu mọt, các ngươi ăn mặc đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, đê sụp, dân chúng chết đuối, còn ai dưỡng đại quan các ngươi?”
Mọi người nghe xong lời Phụng Minh, lúc này đều có chút cảm xúc, quả nhiên không đến tử lộ có một số việc không thể hiểu được.
Mục đích của Phụng Minh đạt tới, cũng không tiếp tục mạnh tay, nếu ném hết đại thần vào sông uy cá, thì còn ai làm việc cho hắn?
Dưới khẩn cầu của quan viên, Phụng Minh tính toán quay về ngự thuyền, nếu mọi người đã biết hắn đến đây, không tất yếu đậu ngự thuyền ở xa như vậy.
Nhưng hắn còn chưa đi, bỗng nhiên có một quan viên lảo đảo chạy đến, hoang mang tới mức quên hết cấp bậc lễ nghĩa, hô: “Vỡ đê! Vỡ đê! Nước lũ tràn!”
Thanh âm của hắn bị bao phủ trong gió và tiếng mưa xối xả, lại ngoài ý muốn phi thường rõ ràng, trong đầu mọi người đều oanh một tiếng, thủy tào và các quan viên khác lập tức hộ tống Phụng Minh lên núi.
Nhưng lũ tới hung mãnh, chỉ giây lát bao phủ nơi bọn họ vừa đứng, một đường đuổi theo dấu chân mọi người, núi nhỏ trước thế lũ trở nên vô cùng nhỏ bé.
Phụng Minh tuy rằng hàng năm đãi ở trong cung, nhưng là chưa từng giải đãi tập võ, thủy tào đều không có hắn đích thể lực hảo, mọi người chạy tới đồi núi dưới chân, kia thủy tào ngay cả hô hấp đều bắt đầu khó khăn, há miệng uống hảo mấy ngụm nước.
Phụng Minh bị người nói lãnh tâm lãnh tình, kỳ thật cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, hắn nhìn thủy tào lảo đảo hai bước, ngã bên chân mình, chỉ dừng một chút, sau đó túm thủy tào lên, quát: “Đi mau.”
Lúc này ngay cả cảm động thủy tào cũng nói không nên lời, vội vàng chạy theo, trên mặt không biết là mưa hay nước mắt.
Trên núi có một ngôi miếu nhỏ, địa thế coi như cao hơn, miếu nhỏ cũng cũ kỹ, miễn cưỡng trốn mưa mà thôi, nếu không phải chuyện xảy ra quá nhanh, căn bản không ai biết nơi này còn có một miếu nguyệt lão.
Mọi người chạy vào miếu cũng đã sức cùng lực kiệt, Phụng Minh hung hăng vỗ bàn thờ, nóc nhà thủng không ít, bàn thờ đã ướt nước mưa.
Tay Phụng Minh gắt gao nắm chặt, tuy mấy ngày nay mưa lớn, nhưng các đại thần đều nói, năm nay hồng thủy nhỏ hơn mọi năm rất nhiều, Phụng Minh có nghĩ thế nào, cũng hiểu được không có khả năng nước lũ lớn như vậy.
Bất quá Phụng Minh quyết định không nghĩ nhiều, hành tung của hắn đã bị Tiết Quân Lương biết được, Tiết Quân Lương vì hắn mà phí tâm, cố tình dẫn nước ngập Minh Thủy.
Phụng Minh nhìn mưa to bên ngoài, tuy lúc này bọn họ tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng trong thành có bao nhiêu dân chúng, đê vỡ, cả thành trì bị lũ lụt bao phủ, một lúc sau, miếu nhỏ cũng không thoát khỏi.
Triệu Lục âm thầm đi theo Phụng Minh, tại thời điểm Phụng Minh lên đê, hắn đứng tại phụ cận, quan viên hô to “Vỡ đê “, Triệu Lục trong lòng máy động, nháy mắt cả người lạnh lẽo, hắn bỗng nhiên hiểu được ý của Tiết vương.
Triệu Lục biết, thân là quân vương không thể có lòng dạ mềm yếu, giang sơn đều là mồ bạch cốt, thành nào cũng có vô số dân chạy nạn, nhưng Triệu Lục từng trải qua cuộc sống trôi giạt khắp nơi, y biết đây là tư vị gì, y cũng biết mình cả đời không phải người làm đại sự.
Trên đê ầm ĩ, tựa hồ là quan viên hộ tống Phụng Minh, xem ra muốn chạy lên núi, y cắn răng một cái, rốt cuộc quay đầu bước vào thành.
Kỳ thật Triệu Lục phải cảm tạ những quan viên không lên đê, y vọt tới phủ nha, xuất ra quan ấn, quan viên địa phương lập tức làm việc, đều chưa kịp bái kiến.
Triệu Lục sai người trong nha môn từ quan viên đến binh lính, tất cả đều đi gõ cửa từng nhà, bảo dân chúng trong thấy đến chỗ cao lánh nạn.
Chờ làm xong việc này, vội vàng trở lại, đi tìm Phụng Minh.
Phụng Minh uống mấy ngụm nước, sau khi tỉnh lại cảm thấy ngực bị đè nén, cơ hồ muốn nổ, cổ họng nóng cháy, lại phun ra nước, cơ hồ muốn nôn cả ruột ra.
Hắn nhìn quanh một chút, hình như là một phòng ở cũ nát, một người ngồi cách đó không xa, nhìn thấy hắn, cũng không động, Phụng Minh còn tưởng y đang ngủ.
Lúc Triệu Lục tìm được Phụng Minh, miếu nhỏ đã xói lở, mọi người bơi tứ tung, Phụng Minh không biết bơi, uống mấy ngụm nước liền hôn mê bất tỉnh.
Triệu Lục cứu hắn, đưa đến nơi an toàn, y dịch dung, nhưng vẫn sợ Phụng Minh nhận ra. Tuy rằng vì kỳ chủ của mình thì không có gì đáng trách, nhưng y không ngờ lần mật báo này, lại thiếu chút nữa hại phần đông dân chúng, cũng không thể gặp lại Phụng Minh.
Long bào của Phụng Minh đã sớm bị nước cuốn, chỉ để lại trung y màu trắng, vừa ướt vừa dính bùn, căn bản không nhận ra thân phận.
Hắn nhìn Triệu Lục ngồi xa xa, lại không biết, nói: “Là ngươi cứu cô… Khụ, cứu ta?”
Đối phương không nhận ra mình, lúc này Triệu Lục mới yên lòng lại, cũng không nói chuyện, sợ hắn quen thuộc thanh âm của mình, chỉ gật gật đầu.
Phụng Minh lảo đảo đứng lên, tứ chi có chút nhũn ra, căn bản không dùng được, nhưng vẫn gắng gượng thẳng người, chắp tay nói: ” Tạ đại ân của tiên sinh.”
Hắn vừa nói xong, mãnh liệt ngã xuống, Triệu Lục vội vàng đứng lên, tiếp được người, lại cảm thấy không mặt mũi chạm vào Phụng Minh, giúp hắn ngồi xuống, liền thối lui vài bước.
******
“Đại vương.”
Tiết Quân Lương đã nhiều ngày nhàn rỗi, tự mình đi kiểm tra tiểu Thái tử Tiết Bội đọc sách, vừa vặn Tiết Bội lại quấn quít lấy Đằng Vân dạy nó binh pháp.
Tiểu Thái tử và Đằng Vân quan hệ thân hậu, Tiết Quân Lương cũng không phản đối, bản thân mình còn có chút khâm phục hoàng hậu này, huống chi là Thái tử.
Tiết Quân Lương đến, Đằng Vân và Tiết Bội vốn nên thỉnh an, nhưng Tiết Quân Lương ý bảo không cần giữ lễ tiết, cười nói: “Tiếp tục giảng, cô tùy tiện ngồi một chút là được rồi.”
Tuy Tiết Bội cảm thấy phụ hoàng cười đặc biệt thâm ý, ánh mắt đều biến cong, nhưng chỉ có thể âm thầm run rẩy, nó không có gan nói ra. Ngược lại mẫu hậu tương đối trấn định, quả nhiên không thể không bội phục.
Khương Dụ không muốn quấy rầy thú vui của Tiết vương lúc này, nhưng việc quân cơ khẩn cấp, chậm trễ thì mình chịu tội, đành phải kiên trì lại đây.
Tiết Quân Lương nhìn thấy ông, liền nói: “Có chuyện gì, cứ nói đừng ngại, hoàng hậu và Thái tử không phải người ngoài.”
Khương Dụ có một trăm lá gan cũng không dám lớn tiếng nói ra, Đại vương muốn tỏ vẻ thân thiết, ông cũng không thể ngu ngốc xem đó là sự thật.
Vẫn là cúi đầu, ghé vào tai y nói.
“Bệ hạ, thám tử hồi báo, gần Minh Thủy phát hiện quan ấn của Phụng quốc Trục Lộc hầu.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sửu Nương Nương
Chương 37: Quan ấn
Chương 37: Quan ấn