DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dực Thủy
Chương 40



 

Nghe Thiên Nhất Liên nói việc chuẩn bị tràng luận võ đã đi vào giai đoạn hoàn thiện, chính vì vậy Hoàng Tự Thủy đã phải dành thời gian đến quan sát.

Trải qua một đoạn đường ngồi xe ngựa, nhóm người Hoàng Tự Thủy đã đứng trước tràng luận võ. Hắn không khỏi thầm tán thưởng kiến trúc nơi này, vốn hắn chỉ nghĩ võ tràng sẽ chỉ lớn hơn lôi đài mà người ta thường hay diễn hí kịch một chút, thực không ngờ võ tràng trước mắt hoành tráng không khác cái sân vận động mà kiếp trước hắn từng thấy là bao.

Võ tràng được bài trí rất hiện đại, ở giữa là một khoảng đất trống đủ rộng để mọi người thoải mái luận võ. Chỗ ngồi thì được thiết kế xung quanh hợp thành một vòng tròn, được dựng kiểu bậc thang cao dần từ trong ra ngoài, làm cho bất cứ một ai ngồi ở vị trí nào cũng tiện theo dõi buổi luận võ.

Ngoài võ tràng ra, Thiên Nhất Liên còn chuẩn bị rất nhiều thứ khác như khách ***, tửu quán, nơi tiêu khiển…

Từng căn phòng trong khách *** cũng được sắp xếp, phân chia theo thứ tự cấp bậc địa vị trong giang hồ của mỗi người.

Hoàng Tự Thủy cùng nhóm người tiến vào khách ***. Đồ đạc bài trí trong khách *** này quả nhiên khác xa với những khách *** bên ngoài.

Tùy ý bước vào một gian phòng trên lầu, bởi vì chưa có đồ dùng cùng hơi người nên có vẻ hơi trống trải.

Thong thả bước đến bên cửa sổ, từ nơi này, Hoàng Tự Thủy có thể nhìn thấy khá rõ mọi tình huống trên võ tràng. Còn nếu chuyển tầm nhìn sang hướng khác, hắn còn có thể quan sát mọi hoạt động dưới phố, nơi ngã tư giao nhau rất có tiềm năng để kinh doanh.

Thu Lan tiến đến bên cạnh Hoàng Tự Thủy khẽ nói:

“Không hiểu sao ta lại có cảm giác giống thế vận hội Olympic nha”

Hoàng  Tự Thủy hết sức kinh ngạc nhìn Thu Lan, nói: “Ngươi cũng biết thế vận hội Olympic?” Không phải y luôn bị phong ấn trong huyết vòng sao? Hơn nữa trông hắn có vẻ giống người cổ đại mà. Lần đầu gặp hắn, hắn còn nằm trong quan tài mà. Như thế nào lại biết đến thế vận hội Olympic?

“Hừ.”

Thu Lan mị mắt nhìn Hoàng Tự Thủy tỏ vẻ giận dỗi.

Hoàng Tự Thủy biết mình đã chạm tới lòng tự ái của Thu Lan, nên rất biết điều hướng y làm nũng coi như làm hòa.

“Thu Lan, không nên tức giận nha, ta biết sai rồi.”

“Ta tha thứ cho ngươi.”

“Ta biết Lan nhi tốt nhất mà.”

Hoàng Tự Thủy hôn nhẹ lên má Thu Lan một cái, chọc cho Thu Lan phải mỉm cười mới yên tâm.

Đứng một bên, Du Diệp Vân nhìn những hành động thân thiết của bọn họ mà trong lòng dâng lên một mùi vị chua xót. Bản thân ta vô luận làm như thế nào cũng không thể chiếm được một vị trí nhỏ nhoi trong tim hắn sao?

Nhìn xuống đoạn ngã tư bị bỏ không, Hoàng Tự Thủy đảo mắt một cái liền quay sang nói với Thiên Nhất Liên: “Thiên đại ca, phát thiệp mời cho các thương nhân có tiếng, trong đó nói Liễu trang cho thuê đoạn ngã tư ngay phía trước nơi diễn ra đại hội võ lâm, giá cả cho thuê sẽ tính theo diện tích cũng như vị trí, hơn nữa, chúng ta còn có thể cho thuê những phòng trống trong khách *** để họ tiện ở lại.”

Đại hội võ lâm có thể nói là một dịp rất quan trọng trong giới võ lâm giang hồ, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người đến không chỉ riêng người trong giang hồ. Càng nhiều người, thương nhân sẽ không sợ không bán được hàng. Như vậy, phí thuê địa điểm có thể bù vào phần hao tổn do tu sửa làm mới võ tràng.

Thiên Nhất Liên âm thầm bội phục Hoàng Tự Thủy có đầu óc tính toán. Hơn nữa, việc làm của hắn không những làm tăng thu mà còn góp phần làm náo nhiệt không khí hơn, phải nói là lưỡng toàn tề mỹ.

Hơi tựa vào khung cửa sổ, Hoàng Tự Thủy một lần nữa đánh giá gian phòng, bộ dạng thập phần thoải mái.

“Căn phòng này nếu là của ta thì thật là tốt.” Thấy Thiên Nhất Liên thoáng chốc mặt mũi trở nên khó xử, Hoàng Tự Thủy cười nói: “Ta chỉ nói giỡn thôi, Thiên đại ca đừng cho là thật.”

Thiên Nhất Liên gượng cười vài tiếng.

“Được rồi, mọi việc xem chừng đã ổn, ta cũng phải trở về, trong trang còn một núi sổ sách đang chờ ta.”

Nhắc đến sổ sách, Hoàng Tự Thủy bất giác đưa tay ấn nhẹ lên hai huyệt thái dương.

“Trang chủ chú ý thân thể.”

“Đa tạ Thiên đại ca quan tâm, huynh cũng vậy, tái kiến.”

“Ừ.”

Thấy Hoàng Tự Thủy đi xa rồi, Thiên Nhất Liên mới dám thở dài, nếu nói cho hắn biết, gian phòng hắn thích này đây chính là được sắp xếp dành cho Lãnh Dực Lăng, liệu hắn sẽ có phản ứng như thế nào?

Lãnh Dực Lăng, y thủy chung vẫn là một cái gai trong họng hắn, nhổ không được mà nuốt cũng không xuôi.

Cont…

Đọc truyện chữ Full