CHƯƠNG 3.
Hoa xuân đã hết hay chưa, còn như thu nguyệt bao giờ sẽ thôi? Chuyện xưa nhiều ít đã rồi, mấy ai biết được trong đời là bao. Đêm qua có tiếng lao xao, gió tây rẽ lối dẫn vào tiểu lâu4. Vừa mở mắt, đã tỉnh lại trong ổ chăn nhà tôi!
Vừa nãy chúng ta nói đến đoạn, đêm đông nồng giấc sáng chẳng hay5,tấm chăn biến thành người mất rồi!
Thẳng đến lúc tan tầm, đến lúc về đến trước cửa nhà, đến lúc tiến vào trong nhà, Lâm Bỉnh vẫn không thể tin được, tấm chăn cậu đắp vài năm nay, cứ đột nhiên biến thành người như vậy! Hơn nữa cậu lại ngớ ngẩn đi mua cơm về cho tấm chăn tinh này nữa chứ!
Thật ra cậu có chút lo lăng, vì giờ nghỉ trưa quá ngắn về nhà không kịp, vì vậy mỗi ngày cậu mà ở công ty là ở luôn cả ngày, cũng có thể nói là hôm nay cả ngày không có ai làm cơm cho tấm chăn, nhưng tấm chăn tinh có cần ăn cơm không? Ừ, đã chết được thì chắc cũng ăn được đi.
… Orz, Lâm Bỉnh mày vẫn thật sự tin rằng một tấm chăn có thể chết á.
Nhưng… sao lại không có người, hơ, không có tấm chăn ở đây?
“Hế lô~ anh tấm chăn à, anh có ở đó không? Anh tấm chăn?”
Phòng khách, không có người, phòng ngủ, không có người… aizz, chẳng lẽ mình thật sự mơ một giấc mơ rồi hù sợ chính mình à? Vậy bữa cơm tối hôm nay không phải là mua công cốc rồi sao! [Sai trọng điểm]
“Cậu còn dám quay về?”
Đột nhiên một giọng nói u ám vang lên từ sau lưng, không ngờ Lâm Bỉnh lại cảm thấy nhẹ nhõm.
“Vừa nãy anh trốn ở đâu vậy?”
“Nhà vệ sinh.”
“Hả?! Chăn bông cũng đi vệ sinh?”
Thải ra cái gì thế? Sợi bông chăng?Sẽ làm nghẹt cống đó!!
“Làm gì có, vừa nãy tôi mới giặt quần áo.”
Ồ, đúng rồi, lúc này Lâm Bỉnh mới nhớ lại, máy giặt nhà cậu cũng đặt trong nhà vệ sinh.
“Giặt quần áo gì?”
“Đương nhiên là quần áo của tôi! Cậu cũng không nghĩ xem, lâu như vậy rồi mà còn chưa giặt vỏ chăn chưa phơi nắng tôi, tôi cảm thấy tôi muốn mốc meo luôn rồi!”
“Xin, xin lỗi!”
Kẻ lười là Lâm Bỉnh xấu hổ che mặt.
“Nhưng không ngờ anh vẫn có thể dùng máy giặt của con người.”
“Món đồ đơn giản như vậy, chẳng lẽ tôi chưa ăn qua thịt heo mà còn chưa thấy heo chạy ư6?”
“Anh thấy heo chạy rồi ư?”
“… Tôi thấy cậu chạy rồi ấy.”
“Hơ, ê không đúng, anh giặt vỏ chăn của mình rồi, bộ trên người anh mặc là của ai?”
“Không phải cậu còn một tấm chăn sao?”
Vẫn còn một tấm… Lâm Bỉnh chạy đến mở tủ quần áo ra xem, quả nhiên có một tấm chăn bông tội nghiệp trần trụi bị vứt bên trong.
“… Anh, anh lột áo của người ta rồi mặc lên người mình như vậy đó hả?!”
“Dù sao nó cũng chỉ là một tấm chăn thôi, cũng không phải người.”
“Không phải anh cũng là tấm chăn sao! Anh không sợ nó cũng sẽ biến thành tinh à!”
“Nó sẽ không biến đâu.”
“Chắc chắn như vậy à? Vậy trong nhà tôi những món khác cũng không biến đâu phải không? Ví dụ như cái gối cái ga giường nè, tôi rất không muốn khi tỉnh lại thì thấy một đám đàn ông ***, hoặc là cả ngày bị nhiều người bao vây.”
Vừa nghĩ đến trong nhà không biết có bao nhiêu thứ giống như vật sống, Lâm Bỉnh lạnh người rùng mình.
“Yên tâm đi, mấy chuyện như này phải xem duyên phận nữa, giống như tôi thì chẳng có bao nhiêu, bây giờ trong nhà cậu ngoài tôi và cậu ra đều là vật chết, không có linh khí.”
“Vậy thì tốt…”
“Đừng chuyển chủ đề. Không phải bảo cậu về sớm chút ư, hôm nay sao lại về trễ như vậy, đừng tưởng tôi không biết thời gian tan làm của cậu!”
Đương nhiên là anh biết, tuy nhiên không muốn thừa nhận, nhưng hai người tốt xấu gì cũng đã sống với nhau vài năm rồi!
Lâm Bỉnh chạy trở lại mang cơm đến cho cậu: “Thì chẳng phải là tại tôi đi mua cơm cho anh sao, ăn không?”
Nghe thấy lời giải thích của cậu sắc mặt anh tấm chăn hơi dịu đi, nhưng vẫn còn bày ra bộ dáng khinh bỉ: “Tôi là một tấm chăn thì ăn cơm gì chứ.”
… Lâm Bỉnh OTL, quả nhiên là mua công cốc mà. [Lại sai trọng điểm]
Đến buổi tối, một người một chăn rốt cuộc cũng mắc phải vấn đề có đắp tấm chăn còn lại hay không, cuối cùng anh tấm chăn thỏa hiệp, miễn cưỡngchấp nhận cho Lâm Bỉnh kéo tấm chăn kia lên giường, nhưng anh kiên quyết cho nó mặc vỏ chăn trên người mình [cái kia vẫn chưa khô], sau đó bản thân mình chọn cách ngủ ***.
“Không cần đâu, tấm chăn không có vỏ chăn cũng không phải là không đắp được…”
Anh tấm chăn nhướn mày: “Câu muốn nó lõa lồ trên giường của chúng ta à?”
“Vừa nãy là ai nói nó chỉ là một tấm chăn thôi chứ không phải là người!”
“Cậu nói nữa tôi bóp chết nó, sau đó cậu đừng có mong đắp cái gì nữa!”
“…”
Kết quả cuối cùng là, tấm chăn mới kia được mặc vỏ chăn lại, Lâm Bỉnh đưa một bộ áo ngủ cho anh tấm chăn mượn.
Tấm chăn này vốn không nhỏ, nhưng vì hai người đàn ông to lớn đắp nên hiển nhiên có chút chật chội, nhưng hai người sát gần lại với nhau xem ra ấm áp vô cùng. Nhúc nhích ở trong ổ chăn ấm áp ấy, Lâm Bỉnh dùng cánh tay huých huých anh tấm chăn: “Hì hì, anh nói xem chúng ta bây giờ có tính là 3P không nhỉ?”
“… Im miệng!”
Thật, thật hung dữ. QAQ
Lâm Bỉnh lập tức ngậm miệng quay người đưa lưng về phía đối phương ngoan ngoan chuẩn bị ngủ, qua một lúc liền ngủ thẳng cẳng… được mới lạ.
A a a a a không ngủ được! Tuy rất ấm nhưng vẫn không ngủ được!
Cũng không nghĩ thử xem từ lúcTrung học Cơ sở đã tự mình đi học, Lâm Bỉnh ngủ một mình nhiều năm như vậy đột nhiên lại chen chung một chỗ với một người đàn ông cao mét bảy mấy thì làm sao mà ngủ cho ngon được!
Thế là cậu lặng lẽ khẽ khàng lén lút (vân vân) quay qua đánh giá đường nét mờ nhạt có thể nhìn thấy trong bóng tối, trong lòng rạo rực một trận.
–– Dường như anh tấm chăn ngủ rồi ấy.
–– Một tấm chăn không cần ăn cơm mà lại biết ngủ, chuyện này không đúng với khoa học!
–– Tấm chăn có thể biến thành người mới là không đúng với khoa học đó OTL
–– Ý, bạn nói xem người ta đều là nàng tiên Ốc nàng tiên Hạc, Ngưu Lang còn có Chức Nữ, thế tại sao đến lượt tôi mấy cô em yểu điệu lại biến thành đám đực rựa hết vậy?
–– Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bông nhồi trong chăm mềm như vầy, biến thành người hẳn là phải mềm chứ, buổi sáng kinh hoảng quá không chú ý đến cảm giác, hay là tận dụng lúc này… sờ một lát xem?
–– Sờ thôi sờ thôi, dù sao anh ta cũng ngủ rồi, bị phát hiện cũng chẳng sao, cứ nói là sơ ý đụng phải là được!
–– Ô kê, bắt đầu sờ!
Lâm Bỉnh hạ quyết tâm giở trò lưu manh chìa đầu ngón tay ra, cẩn thận chạm tấm lưng đang đối diện với mình của đối phương một cái, rồi lại chạm thêm cái nữa.
Anh tấm chăn không phản ứng lại.
Lâm Bỉnh lại tăng thêm lực, từ chạm thành chọt.
Anh tấm chăn cũng không phản ứng lại.
Cuối cùng Lâm Bỉnh yên tâm, gan lớn rồi, chì tay ra sờ lưng người ta vài lần, vừa sờ vừa than thở.
––Không ngờ thân là một tấm chăn mà lại có cơ bắp! Nếu như sờ bụng thì hẳn là có cơ bụng đi! Một tấm chăn có sáu múi rất là đáng sợ đó! Chẳng giống một tấm chăn chút nào, chẳng lẽ tính đàn hồi tốt lắm á?
Do càng ngày càng nhập tâm, bàn tay đen tối vô phép của Lâm Bỉnh càng ngày càng suồng sã, không biết từ lúc nào đã trượt thẳng một đường từ phía bắc eo xuống bộ phận ở dưới đó… đến lúc này người đương sự cũng không nhịn được nữa.
“Cậu sờ đủ chưa?”
“Sờ, sờ đủ rồi!”
Ngay cả khi có thể cảm nhận được trong bóng tối đôi mắt của đối phương đang trừng mình, trong lòng Lâm Bỉnh vang lên một hồi chuông báo động, đong đầy những bối rối và bất an vì ‘Tôi thao, anh ta phát hiện rồi có khi nào bị xem là biến thái không’.
Cậu muốn rút tay về theo điều kiện phản xạ, nhưng được nửa đường thì lại bị người ta nắm lại.
Người nắm cậu lại xoay người đối mặt với cậu, hơi thở nóng bỏng trực tiếp phả lên mặt cậu.
“Cậu không tiếp tục sờ nữa à?”
Nói rồi ấn tay Lâm Bỉnh lên trước ngực mình, người còn lại đã xấu hổ đến muốn khóc rồi: “Anh giai à tôi sai rồi còn chưa được sao, tôi không có cố ý!”
“Cậu đã không sờ tôi, vậy tôi chỉ có thể sờ cậu thôi.”
Sau đó anh tấm chăm áp trên người của người chủ trên danh nghĩa của mình, hai tay hướng đến vòng eo lộ ra vì tướng ngủ không ngay của đối phương…
“!!!!”
Ý tư thế này không đúng!
Lâm Bỉnh theo phản xạ vùng vẫy lên, đột nhiên dùng hết sức hất người đang đè mình ra, hơn nữa bởi vì giưởng của cậu có hai người ngủ thì hơi chật, cậu vừa loạn một cái liền trực tiếp hát người kia khỏi giường!
Cậu nhanh chóng mở đèn ngủ đặt đầu giường, đèn sáng rồi, nhìn thấy anh tấm chăn mặt hầm hầm ngồi dưới đất nhìn cậu.
Bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng, Lâm Bỉnh chỉ có thể cười khan vài tiếng ha ha: “Vừa nãy anh làm đột ngột quá, có biết đầu của phụ nữ vào eo của đàn ông là không được tùy tiện đụng vào không [nói ngược rồi], ờm anh không sao chứ…”
“Tôi vốn dĩ chỉ muốn đùa một chút, nhưng cậu đã không ngủ được, vậy tôi sẽ cho cậu tỉnh táo thêm chút nữa.”
Hung hăng ngắt lời Lâm Bỉnh, anh tấm chăn ở dưới đất tung người đứng thẳng dậy ấn Lâm Bỉnh xuống giường, giữ hai chân đè hai tay lại, động tác lưu loát thành thục.
“Tôi thao, anh muốn làm gì!”
“Hút. Dương. Khí!”
“Σ(OAO!”
Lâm Bỉnh vẫn chưa kịp phản ứng lại bèn hô lên thì bị người ta bịt miệng lại, bờ môi khô khan áp lên môi cậu, nôn nóng thèm muốn hơn, đưa đầu lưỡi ra mơn man giữa môi và răng, dường như muốn tìm thời cơ để tấn công thành trì. Lâm Bỉnh vô vọng ngậm chặt răng không cho anh cơ hội này,lúc hai bên rơi vào tình trạng bế tắc, Lâm Bỉnh lại kinh ngạc cảm thấy có một thứ đang thâm nhập vào chiếc quần ngủ lỏng lẻo của cậu, đánh thẳng đến căn cứ chính!
“!!!”
Cảm xúc từ mệnh căn truyền đến làm Lâm Bỉnh không thể không thả lỏng hàm răng, anh tấm chăn đợi đã lâu cuối cùng cũng được như ý muốn cùng cậu ‘an ủi lẫn nhau’, môi lưỡi quấn quit làm đối phương không thở được.
Mẹ nó kĩ thuật hôn của chăn bông thời nay còn tốt hơn cậu nữa!
Lâm Bỉnh đang bị ép hôn rất đau lòng thừa nhận chuyện này, cậu liều mạng muốn đẩy người phía trên mình ra, đáng tiếc mấy ngày nay chẳng ngủ được mấy nên yếu đi rất nhiều, vừa nãy có thể hất người kia ra đã là kì tích, chống cự lúc này càng giống như đang gãi ngứa, ngược lại còn khơi gợi ngọn lửa trong người đối phương.
Huống chi… ‘thẳng em nhỏ’ nhà cậu đang bị bắt cóc rồi. 〒▽〒
Phối hợp với sự xâm chiếm không chút lưu tình trong miệng, tay của anh tấm chăn cũng chưa từng ngừng lại, tay của anh trơn tru và mạnh mẽ, một tay rất có kĩ thuật vuốt ve lên xuống, có lúc còn xấu xa gãi ở phía trước một chút, khiến Lâm Bỉnh vừa đau vừa sảng khoái, tay còn lại mò mẫm lên xuống trên người Lâm Bỉnh, nhất là phần eo, mỗi lần anh véo miết nơi này, người dưới thân liền run rẩy một trận, ngay cả chống cự cũng yếu đi vài phần…
Câu đầu tiên Lâm Bỉnh thốt ra không lâu sau khi cậu bắn dưới hàng loạt kích thích không phải là mắng người ta, mà là hỏi anh: “Kĩ thuật của anh mà tốt vậy, chuyện này không đúng với khoa học!”
Anh tấm chăn bình tĩnh lau đi thứ trên tay vào áo ngủ của Lâm Bỉnh: “Ai bảo cậu hay xem đen ở trên giường.”
Lâm Bỉnh vì câu này mà cả khuôn mặt đỏ lên kia nóng đến tỏa nhiệt. Do trong phòng có chút lạnh, cậu đúng là thường nằm trong ổ chăn ôm máy laptop xem cái đó, có đôi lúc dây lên vỏ chăn…
Nhưng đối phương không cho cậu cơ hội để xấu hổ.
“Vì vậy kĩ thuật của ông đây rất tốt, cậu nhịn một chút là sẽ qua thôi.”
Mẹ nó, đến nữa á!
Hơn nữa lần này sau lại chuyển đến phía sau rồi! Anh làm như vậy là phạm luật đó!
Ái! Đau quá mẹ ơi!
Tôi thao, tư thế này miễn cưỡng quá, eo của ông! Mẹ nó tính đàn hồi của tấm chăn chinh quả nhiên tốt thật, nhưng ông đây là người, ông không chịu được đâu…
Sau một trận trằn trọc qua đi, Lâm Bỉnh quỳ mọp trên giường, chịu đựng cơn đau mãnh liệt ở phía sau, khó khăn nặn ra một câu trong sự đau đớn và khoái lạc: “Mẹ anh… không phải anh đã nói là sẽ không hại tôi mà?”
Người sau lưng thở hổn hển trả lời cậu: “Tôi không có nói xạo, không phải đã bảo với cậu rằng nhiều nhất cũng chỉ là có chút mệt thôi mà…”
Đây có giống như hơi mệt không hả!
Trong lòng Lâm Bỉnh đưa ra một ngón ‘凸’ rất lớn.
Sau đó lại là một trận mây mưa vần vũ, mưa tạnh trời trong, trời tạnh hạc đè mây lướt gió, đưa nguồn thi hứng tận mây xanh7~
Cuối cùng Lâm Bỉnh cũng nhắm hai mắt lại, ngủ lịm đi như mong muốn.
Trưa ngày thứ hai.
Đoán không sai, Lâm Bỉnh vừa tỉnh lại thì đã là buổi trưa rồi, trọng điểm không phải là chỗ này, mà là hôm nay là ngày đi làm.
…
“Kỷ lục chuyên cần của ông!”
Cậu co quắp trên giường than vãn.
Kẻ đầu sỏ dĩ nhiên vẫn tốt, tinh thần sảng khoái vuốt ve cậu: “Đừng lo, tôi đã xin nghỉ phép cho cậu rồi.”
“… Anh xin thế nào.”
“Sếp, tôi bệnh rồi, tấm chăn của tôi phải chăm sóc tôi.”
“… Kỷ lục chuyên cần và tiền thưởng của ông!”
1:Thiết Cao (Xinjiang nut cake) là một loại bánh làm từ hỗn hợp các loại hạt, đồ ngọt và nếp, là món ăn vặt thường được người Duy Ngô Nhĩ chạy xe ba bánh bán trên đường. Món này không phải là rẻ nhất hay là nổi tiếng nhất ở Trung Quốc, nhưng qua sự kiện ‘Chiếc bánh Thiết Cao giá 16 vạn’ thì món này mới trở nên nổi tiếng, và sau khi tin được đăng lên mạng, rất nhiều người đã lấy nó ra làm trò cười, chi tiết xin vào đây (tiếng anh) hoặc đây (tiếng trung). Ở đây tác giả bảo rằng Lâm Bỉnh vì quá thèm ăn Thiết Cao nên thành ‘cuồng ăn sinh hoang tưởng’ mà tưởng tượng ra tấm chăn biến thành người.
2:Liêu trai chí dị, Sưu thần truyền, Natsume Yuujinchou, Tân Bạch nương tử truyền kì đều là những bộ phim có một đặc điểm chung là dính đến yêu quái yêu tinh, chi tiết cụ thể xin mời google.
3: Namlà chỉ phái nam (chỉ người), công ở đây là chỉ giống đực, trống (vừa chỉ người vừa chỉ thú), hùng cũng chỉ giống đực, trống (nhưng chỉ dùng để chỉ thú).
4: ‘Hoa xuân đã hết hay chưa… Gió tây rẽ lối dẫn vào tiểu lâu’ trích từ bài thơ Ngu Mỹ Nhân của nhà thơ Lý Dực, dịch bởi Nguyễn Thành Ân. Vào đây để đọc bản gốc và các bản dịch khác của bài thơ này. Trong truyện này tác giả thay đổi một chi tiết nhỏ ở câu ‘… Gió đông rẽ lối dẫn vào tiểu lâu’, tác giả ghi gió đông thành gió tây, nên mình dịch theo tác giả.
5: ‘Đêm đông nồng giấc sáng chẳng hay’ trích từ bài thơ Xuân Hiểu (Buổi sớm mùa xuân) của nhà thơ Mạnh Hạo Nhiên, dịch bởi Lê Trọng Nghĩa.Tuy nhiên, do trong truyện lấy bối cảnh thời gian ở mùa đông, nên ‘đêm xuân’ được tác giả đổi thành ‘đêm đông’. Vào đây để đọc bản gốc và các bản dịch khác.
6: Chưa ăn qua thịt heo cũng phải thấy heo chạy có nghĩa là chưa từng thử làm gì nhưng cũng phải nghe nói đến chuyện đó. Trong truyện tác giả sửa thành ngữ này một chút để cho đúng với mẫu câu hỏi.
7: ‘Trời tạnh hạc đè mây lướt giớ, đưa nguồn thi hứng tận mây xanh’ trích từ bài thơ Thu Từ Nhị Thủ – kỳ nhất của nhà thơ Lưu Vũ Tích, có hai bản dịch, trong truyện mình chọn bản dịch của Nguyễn Phước Hậu. Vào để đọc bản gốc và bản dịch khác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tấm Chăn Của Tôi Bị Bệnh Rồi
Chương 3
Chương 3