DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Quy Linh
Chương 11: Vinh thượng vi thân

Tuy nói muốn dẫn Lăng Kì Ương đến Hoài Anh lâu ăn điểm tâm chỉ là cái cớ Quân Ly Xuân lấy để xuất cung, nhưng y cũng không nuốt lời, thật sự dẫn Lăng Kì Ương đến. Đây là lần đầu tiên Lăng Kì Ương đến đây ăn điểm tâm, trừ cảm giác lần đầu thể nghiệm mới mẻ ra, bữa sáng ở nơi này khiến hắn rất thích, ăn cũng nhiều hơn so với thường.

Quân Ly Xuân thấy hắn cao hứng ăn, chợt nảy ý niệm mướn cướp đầu bếp của nơi này về Lân Vương phủ trong đầu. Nhưng luật điển Đại Nghiệp có văn bản quy định rõ ràng, không được vi phạm ý nguyện chủ quan của người khác vì cá nhân. Cho nên Quân Ly Xuân không làm được.

Hai người hồi phủ chưa đến một canh giờ, trong cung liền truyền đến tin tức, nói Duyên Hi đế giận dữ, quăng ngã chén trà, gọi Đại Hoàng tử vào ngự thư phòng nghiêm khắc răn dạy một phen, lại bắt phạt quỳ ngoài ngự thư phòng, có thể thấy được thật sự là tức giận không vừa.

Mà trách nhiệm lần này tất cả là do Quân Thừa Vinh, hắn phải chịu trách nhiệm cho sơ hở của mình.

“Ngươi cần phải tiến cung một chuyến?” Lăng Kì Ương hỏi, phụ thân sinh khí, hài tử phân ưu cũng là chuyện đương nhiên.

Quân Ly Xuân cười lắc đầu, “Không cần. Việc này tuy ta biết, nhưng không phải Phụ hoàng nói cho ta biết. Phụ hoàng không thích người khác lén hỏi chuyện triều chính, ta cứ tiếp tục giả như không biết là được.”

Lăng Kì Ương gật đầu, biết rõ Quân Ly Xuân không tham công, nhân tài có chừng mực là thông minh nhất.

“Nói đến xuất môn, ngày mai ta thật ra muốn đến một nơi. Hôm nay sớm nghỉ ngơi, ngày mai ngươi cùng đi.” Quân Ly Xuân nói.

“Đi đâu?”

“Đến lúc đó sẽ biết.”

Ngày kế, Hoàng Thượng còn tiếp tục tức giận. Quân Ly Xuân nhàn rỗi xem danh sách chuẩn bị quà tặng trước đó đã sai người lập, giao cho Lăng Kì Ương.

“Đây là muốn đến chỗ Tam ca, hay chỗ Lục ca?” Theo hắn thấy, người có thể khiến Quân Ly Xuân tự đến cũng không nhiều, nhưng xem danh mục quà tặng, lại không giống như cho Hoàng tử.

“Cũng không phải ngươi từ đó đến nay vẫn ở trong phủ không trở về nhà sao, chắc hẳn cũng nhớ cha. Hôm nay vừa lúc nhàn rỗi, đưa ngươi về thăm Dương Bá phủ.”

Nghe được lời y nói, Lăng Kì Ương trong mắt phóng ra một chút kinh hỉ, có chút khó tin hỏi han: “Thật sao?”

Theo hắn biết, nữ tử Khanh tử sau khi rời đi chậm thì 3-5 năm, lâu thì hơn 10 thậm chí cả đời cũng không quay về mẫu gia cũng không ít. Hắn vốn nghĩ, nhanh nhất cũng phải đợi một năm sau mới có thể trở về, không ngờ Quân Ly Xuân hôm nay lại dẫn hắn trở về thăm cha.

“Ta chuẩn bị đồ hết rồi, còn có thể lừa ngươi sao?” Nhìn Lăng Kì Ương tính trẻ con, Quân Ly Xuân giơ tay búng mũi hắn, “Ngươi xem xem còn thiếu cái gì, nói Mính Lễ cho thêm vào.”

“Không thiếu, đã đủ rồi. Chỉ là hôm trừ tịch ngươi đã sai người đưa tặng vật đến, hôm nay lại tặng, rất tốn kém.” Hắn không muốn thêm gì, nghĩ đến trước đây cũng đã tặng không ít, giờ tặng nữa có thể sẽ khiến người ta dị nghị.

“Mua thêm đồ cho cha ngươi sao lại có thể tính là tốn kém? Cha không lo áo cơm, ngươi cũng có thể an tâm.” Quân Ly Xuân nói: “Nếu không có gì phải thêm, chúng ta lên đường thôi. Hiện tại đi qua, cha cho dù nghỉ trưa, cũng có thể đã tỉnh.”

“Ừm.” Lăng Kì Ương nhanh chóng gật đầu, trong mắt đã có chút khẩn trương.

Quân Ly Xuân cười kéo hắn lên xe ngựa, đội ngũ đi phủ Vọng Dương Bá liền lộc cộc xuất phát.

Chuyện dẫn Lăng Kì Ương về thăm Dương Bá phủ, Quân Ly Xuân đã phái người thông báo trước. Dù sao tiếp đón Hoàng tử cùng Vương phi phải vô cùng trịnh trọng, hẳn là đều phải chuẩn bị, hai người nếu đột ngột đến, Phủ Vọng Dương Bá chuẩn bị không chu toàn, sẽ bị ngôn quan lấy tội danh bất kính kiện lên.

Khi xe ngựa hai người tới Phủ Vọng Dương Bá, người trong phủ từ trên xuống dưới đã đứng đủ số ở trước đại môn.

“Lân Vương gia, Lân Vương phi giá lâm!” Mính Lễ xướng.

“Thần cùng gia quyến trong phủ cung nghênh Lân Vương gia, Lân Vương phi.” Vọng Dương Bá dẫn đầu quỳ bái.

“Lân Vương gia vạn phúc, Lân Vương phi vạn phúc.” Một đám người hô quỳ xuống một đoàn lớn.

“Đứng lên đi. Bổn vương hôm nay đưa Kì Ương đến, một là hắn gả vào Lân Vương phủ không lâu, khó tránh tưởng niệm thân nhân trong nhà, hai là đầu năm cũng có thể để hắn cùng với sinh phụ đoàn viên thỉnh an. Quý phủ giản lược hết thảy là được rồi.” Quân Ly Xuân thu hồi nét ôn hòa ngày thường thân cận cùng Lăng Kì Ương, bày ra uy nghiêm vốn có.

“Vâng.” Vọng Dương Bá đứng dậy.

Lăng Kì Ương tuy rằng rất muốn đi lên nâng cha dậy, nhưng ngại lễ tiết nên buộc lòng phải thôi, chỉ ở phía sau Quân Ly Xuân kêu lên: “Phụ thân, đại phu nhân, cha, di nương.” Tiếng di nương hắn vốn có thể không gọi, nhưng nghĩ nàng cũng có chút chiếu cố đối với cha mình, Lăng Kì Ương vẫn theo lý gọi người.

Trên mặt đại phu nhân phảng phất vẻ tươi cười cứng ngắc, gật gật đầu, không nói gì. Lăng đa đa cũng chỉ nhìn hài tử của mình, hắn từ trước đến nay không phải người nói nhiều, tâm ý hài tử hắn có thể cảm nhận là đủ rồi.

Nhưng Chu di nương đã cười mở miệng, “Cha con trông mong con cả mấy ngày nay. Đại ca con qua ngọ thiện đã tiến cung, cũng không biết có chuyện gì, phỏng chừng nhất thời không trở lại kịp.”

“Không sao cả.” So sánh với phụ thân họ, đại ca hắn là một người anh dũng thiện chiến, học vấn cũng không tệ. Trong nhà không có trưởng tử, hoàn toàn xứng đáng trở thành người thừa kế được ngầm thừa nhận trong nhà.

“Lần này trở về, mang riêng vài thứ cho cha, mong rằng cha thích.” Quân Ly Xuân ở bên cạnh nói, từ khi y thấy Lăng đa đa, đã biết người này không phải cá trong ao, về phần vì sao lại làm trắc quân của Vọng Dương Hầu thì thật ra y có chút không hiểu nổi, cũng không tiện hỏi.

Một tiếng “cha” của Lân Vương gọi khiến mọi người mang tâm tư khác nhau, Lăng đa đa lại không quan tâm thiệt hơn, hơi hơi gật gật đầu, nói: “Vương gia có tâm.”

Vọng Dương Bá thấy Quân Ly Xuân có tâm thân cận với trắc quân của mình, lại chưa gọi mình một tiếng nhạc phụ, cảm thấy có chút bồn chồn, nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc nói: “Vương gia thỉnh vào bên trong.”

Quân Ly Xuân khẽ gật đầu, phân phó Mính Lễ: “Đưa hết đồ vào trong viện của cha.”

“Vâng.” Mính Lễ cũng là người khôn khéo, tự nhiên biết hẳn nên lấy lòng ai, “Còn thỉnh Nhạc Quân phu nhân cho người chỉ đường.”

“Không cần phiền toái, Kì Ương, ngươi cùng cha đến viện đi, ta đến chính sảnh.” Y đoán rằng Lăng Kì Ương hẳn là có rất nhiều điều muốn nói cùng cha, Lăng đa đa tuy rằng nhìn lãnh đạm, nhưng nhìn đôi mắt cũng biết hắn quan tâm Lăng Kì Ương cỡ nào, Quân Ly Xuân đơn giản không quấy rầy họ, y lưu lại ứng phó với mấy kẻ còn lại là được rồi.

“Được.” Lăng Kì Ương cũng không khách khí, đỡ cha cùng Quân Ly Xuân bước vào cửa trước.

Khi đang bước vào đại môn, chợt nghe đến một tiếng hừ lạnh. Tiếng rất nhẹ, Lăng Kì Ương nghe không rõ, cũng không để ý. Nhưng Quân Ly Xuân nghe rõ ràng, hơi hơi quay đầu nheo mắt, nhìn thẳng vào nét mặt khinh thường của nữ nhi ruột Vọng Dương Bá.

Thấy đôi mắt hung dữ của Quân Ly Xuân sau, Lăng Giải Ngữ lập tức cúi đầu, sợ tới mức tim đập thình thình.

Lăng Giải Ngữ là đứa con mà đại phu nhân khó khăn lắm mới sinh hạ được, tuy rằng chỉ là nữ nhân, nhưng ở Nghiệp quốc tỉ lệ sinh sản cực thấp, tốt xấu gì cũng kéo dài con nối dòng, Lăng phu nhân rất yêu thương nàng. Nhưng có khi yêu thương quá đáng sẽ mất quy củ. Tựa như vừa rồi, tuy là nữ, nhưng là muội muội, mà nay Lăng Kì Ương lại là Vương phi, theo lý nàng nên vấn an Lăng Kì Ương. Nhưng nàng một chữ cũng không nói, cuối cùng cư nhiên còn dám cười lạnh, thật bất kính.

Nhưng Quân Ly Xuân cũng không phát tác, lần đầu Tiên đến phủ Vọng Dương Bá, y cũng không muốn gây khó dễ quá, hơn nữa Lăng đa đa còn phải tiếp tục sống ở trong này, cũng cần nể mặt vài phần. Nghĩ vậy, Quân Ly Xuân không nhiều lời, vào đại môn.

Mà Lăng Giải Ngữ ở sau lại động vài phần tâm tư......

Đi vào tiểu viện, Lăng Kì Ương có một loại cảm giác phảng phất như đã cách cả mấy đời. Đây là nơi hắn lớn lên từ nhỏ, có cười vui ưu sầu, cũng có vất vả chua xót. Hắn vốn tưởng rằng còn phải ở đây đợi đến khi 24-25 tuổi, sau đó thành gia độc lập, đưa cha rời đi, cũng không ngờ lại như nguyện được gả vào Lân Vương phủ. Mặc dù rời xa tranh đấu cùng tiểu viện yên bình, lại lâm vào tranh đoạt hào quang của Hoàng gia.

Lăng đa đa nói tiểu thị mang đồ từ chỗ Mính Lễ bọn họ để sang trắc gian trước, còn mình đưa Lăng Kì Ương đến phòng ngủ.

Hai phụ tử ngồi ở bàn tròn một lúc lâu, Lăng Kì Ương mới mở miệng nói: “Cha vẫn sống tốt chứ?”

Lăng đa đa gật gật đầu, “Con hiện tại thân phận khác rồi, trong phủ cũng sắp xếp lại phần lợi của ta như với đại phu nhân. Kỳ thật có bao nhiêu cũng được, cần dùng chỉ có vài thứ.”

“Những thứ Vương gia đưa tới kia không tồi, trong phòng cha có thể thay đổi chút.” Lăng Kì Ương đưa danh mục quà tặng cho cha, trên đó liệt kê chi tiết từ bút, mực, giấy, nghiên đến cầm kỳ thư họa.

“Đồ của cha có đổi hay không cũng không sao cả, mấu chốt là phủ con có thay đổi hay không.” Hắn cũng không biết Lân Vương vì sao đột ngột muốn lấy Lăng Kì Ương, mấy ngày nay tuy rằng không có tin tức gì xấu truyền đến, nhưng rốt cuộc hắn vẫn có chút nghi ngờ cùng bất an.

“Phụ thân, con sống rất tốt. Y cùng con cũng thân cận, việc gì cũng cùng con thương lượng. Về phần chuyện của y, y tự có chủ ý, không cần con quan tâm. Hoàng Thượng Hoàng hậu, Tam ca Lục ca trong cung đối đãi cũng không tệ. Bởi vì gặp chút việc, chuyện y thuật của con cũng không giấu y, còn khiến y càng tin con hơn vài phần.” Lăng Kì Ương nói: “Nếu không tự mình trải qua, con cũng không biết lại may mắn như thế.”

Lăng đa đa nhìn đôi mắt Lăng Kì Ương, xác định hài tử của mình không có nói dối, cũng an tâm, “Vậy thì tốt, con ta cũng coi như khổ tận cam lai. Về phần y thuật, con nói cho y biết là đúng, việc này cũng khó dối gạt, qua một thời gian sư phụ con nguôi giận trở lại, tất muốn đi tìm con. So với đến lúc đó nói, không bằng cho y biết trước, cũng miễn y nghi con cố ý giấu diếm.”

“Vâng, con cũng nghĩ như vậy.” Lăng Kì Ương thêm trà cho cha, “Trong các lễ vật có một hộp trà thượng hạng, chờ dùng cơm chiều xong, con pha cho ngài nếm thử chút.”

“Năm trước Vương gia đã sai người tặng đồ, giờ lại tặng, có chút không thích hợp.” Năm nay có đồ Lân Vương phủ đưa tới, hắn sắm thêm không ít.

“Đó là niên lễ, đây là lễ gặp mặt, không giống.” Nếu có chuẩn bị, tất nhiên không có lý mang về, “Phụ thân mấy năm nay sống quá mức thanh đạm, hiện giờ hài tử có chốn về, ngài cứ yên tâm hưởng thanh phúc. Cho dù về sau có biến cố, tốt xấu gì cũng còn có sư phụ, con tốt xấu gì cũng còn có một thân y thuật, vẫn có thể sống tiếp.”

“Ừm.” Lăng đa đa gật gật đầu, “Con có thể nghĩ xa một chút, có quyết định của chính mình, là được rồi. Con cũng là đứa nhỏ có chủ ý, cũng không cần cha nói thêm cái gì. Mà ngược lại, con phải nhớ thân làm phi, chuyện con nối dòng phải để bụng. Cha mặc dù không mong con của con kế thừa cơ nghiệp Lân Vương, nhưng cầu ngày sau phụ thân không còn, có đứa nhỏ có thể chiếu cố con.”

“Cha, ngài mới bao nhiêu tuổi tác a, không cần nghĩ mấy cái này. Về phần hài tử, vẫn là thuận theo tự nhiên đi. Khanh tử mang thai vốn là không dễ, hết thảy đều xem vận số.”

“Nói thì nói thế, nhưng phụ thân một năm cũng không thể gặp được con mấy lần, phải dặn cho con nhớ, miễn sau này nhớ ra, thì không gặp được con nữa.”

Lăng Kì Ương gật gật đầu, trong tâm cũng hiểu không biết sau này ra sao.

“Nếu con về sau muốn cùng Lân Vương răng long đầu bạc, việc nối dòng cực kỳ quan trọng. Trong Bá phủ cũng có thể thấy được, về sau đương gia nhất định là đại ca con. Đại phu nhân mặc dù hiện tại cường thế, nhưng con người ban đầu oai phong, kết cục nghèo túng cũng chỉ có thể quy về thất vọng. Chu di nương con nhịn nàng, cũng là bởi vì nhìn thấy tương lai. Con không vội nối dòng,ũng sẽ có người vội. Ta tuy rằng không thích tranh giành, nhưng ta cũng không hy vọng con giống ta.” Lăng đa đa thành tâm nói.

“Hài tử hiểu được.” Lăng Kì Ương cầm tay Lăng đa đa, nhợt nhạt cười cười.

Cha hắn từ trước đến nay không tranh giành cái gì trong nhà, vốn tính tình như vậy hẳn có thể được một chút an bình, nhưng sự thật nói cho hắn, chỉ có càng nhiều cô độc cùng bất hạnh.

Hắn thích tính cách cha, nhưng nếu phải cô độc bất hạnh như thế, hắn tình nguyện từ ban đầu không có gì cả......

Lời tác giả:

Đại Hoàng tử: Quân Thừa Vinh

Nhị Hoàng tử: Quân Thừa Cảnh

Tam Hoàng tử: Quân Ly Uyên

Tứ Hoàng tử: Quân Thừa Diễn

Ngũ Hoàng tử: Quân Thừa Tích

Lục Hoàng tử: Quân Ly Triệt

Thất Hoàng tử: Quân Ly Xuân

Đọc truyện chữ Full