DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Thoại Liên Thiên
Chương 45: Linh viên (Nhị)

Cơ mặt tôi giật giật, chẳng lẽ ý bà ta là cái chết của của cô tiểu thư nọ thực ra có nhiều điều uẩn khúc? Hay là bà ta không có chuyện gì làm cố tình kiếm mấy chuyện ma quái làm chúng tôi sợ? Chỉ có điều đối với tôi lúc này mà nói, chuyện cỡ này hoàn toàn không có chút đáng sợ nào nữa, chỉ khiến có phần tò mò mà thôi, dù sao cũng là rảnh rỗi, để thời gian nghe chuyện xưa cũng thú vị. Bà Trương thấy chúng tôi không sợ, liền hăng hái kể tiếp: “Ha ha, dù sao cũng chỉ là một tin đồn mà thôi, nói tiểu thư bị hồn ma người thiếp thời nhà Thanh kia giết chết.”

Quả nhiên… thế nào cũng thành ra thế này mà… nội dung cũ xì. Trong lòng tôi có hơi… thất vọng, nhưng bà lão dường như không hề phát hiện ra, cứ thế kể tiếp: “Người tiểu thiếp kia nghe nói có dung nhan cực kỳ xinh đẹp, vốn được chọn đưa vào cung làm tú nữ, nhưng sau này cảnh nhà suy tàn, đành phải gả cho thương gia buôn muối nọ làm vợ bé, vào nhà rồi lại suốt ngày hục hặc với chính thất. Thương gia kia cũng chiều nàng ta, bèn xây cho nàng ta tòa dinh thự này để một mình nàng ta ở, tránh cho việc ngày ngày va chạm với vợ chính. Nhưng sau này thương gia nọ lại cưới thêm một người vợ bé nữa, mà người mới này còn đẹp hơn, còn trẻ trung hơn người thiếp cũ, cho nên địa vị của nàng ta nhanh chóng bị người mới chiếm mất.”

Tôi dựa trên suy đoán thông thường hỏi tiếp: “Vậy có phải cuối cùng người thiếp đó đau khổ quá đã thắt cổ tự tử trong căn nhà này không?”

Bà lão chợt nở một nụ cười âm u quái dị: “Cậu nhóc này xem nhiều phim truyền hình quá nên bị lậm rồi sao? Làm gì có chuyện dễ dàng thắt cổ tự tử như vậy? Sau này nàng ta bị ghẻ lạnh, nhưng thương gia kia vẫn nhớ tình xưa nghĩa cũ, cho nên cũng cho nàng ta một căn phòng đàng hoàng, hàng tháng cấp bạc cho chi tiêu. Nàng ta có tiền, lại có thời gian, mà lại hận không đủ xinh đẹp để hấp dẫn đàn ông, nên dùng toàn bộ tiền bạc để chăm sóc quần áo trang điểm, cho nên người thương gia kia phát hiện nàng thiếp của mình càng ngày càng đẹp lên, xinh đẹp phong vận hấp dẫn hơn hẳn các thiếu nữ trẻ, cho nên nàng ta một lần nữa chiếm được sự sủng ái của phu quân, thương gia nọ lại càng không tiếc tiền điểm trang cho nàng ta.”

Tôi nhìn sang Bạch Dực, thấy anh ta chỉ điềm tĩnh nghe, không tỏ ra hứng thú cũng chẳng lộ vẻ quan tâm. Vì thế tôi chán nản hỏi: “Một lần nữa chiếm được tình cảm của thương gia kia, vậy chẳng phải là vạn sự thái bình, kết thúc có hậu sao?”

Bà lão cười híp mắt, đưa tay đẩy cánh cửa một gian phòng nhỏ ra mà nói: “Ha ha, mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy. Sau nữa, nàng ta không biết gây ra chuyện gì mà làm cho thương gia kia nổi trận lôi đình, bị đánh chết tươi ngay tại chỗ. Lúc nàng ta chết, nghe nói đang mặc một bộ quần áo đỏ rực từ đầu đến chân. Cho nên từ đó về sau trong căn nhà này chưa từng yên tĩnh ngày nào, thường xuyên có người nhìn thấy một cái bóng phụ nữ mặc áo đỏ mang giày đỏ đi lại trong nhà. Thương gia kia có tiền nên thỉnh đạo sĩ về nhà trừ tà, nhưng cũng không được, cho nên cuối cùng đành phải đóng chặt cửa ngôi nhà này lại không cho ai ở nữa. Mãi cho đến lúc tiểu thư nhà tôi dọn vào. Dù sao mấy chuyện này cũng là chuyện xưa mà những người già kể lại, chuyện cụ thể tôi cũng không biết rõ lắm… Được rồi, gian phòng của ba cậu là ở đây nhé, đi thẳng xuống dưới cuối hành lang là nhà vệ sinh, các cậu sắp xếp một chút rồi xuống ăn cơm đi nhé.”

Nói xong bà ta lập tức xoay người bước ra ngoài, không lưu lại nửa tiếng bước chân. Tôi thầm nghĩ bà lão này quả là có hơi kỳ lạ, người khác thường tự hào nhà mình sạch sẽ thoải mái, còn bà ta ngay từ câu đầu tiên lại cố tình kể chuyện ma cho chúng tôi nghe. Bước vào phòng, tôi mới thấy căn phòng này nằm trong góc sâu nhất của dãy phòng phía tây, lúc này mới chỉ hoàng hôn mà trong này không có lấy một tia ánh sáng, ngay cả mọi âm thanh cũng dường như tan biến đi mất. Bạch Dực mở đèn điện mới có thể nhìn rõ quang cảnh bên trong hơn. Căn phòng có thể coi như rộng rãi, trong ngoài kê hai cái giường. Cái giường ở gian trong rõ ràng là lớn hơn, sang trọng hơn, trên đầu giường khắc hoa văn hoa cỏ, vách giường treo một vài xâu tiền cũ dường như để trừ tà, bên cạnh giường có một chiếc bàn trang điểm nhỏ kiểu cũ. Tôi mở thử ngăn kéo ra xem, bên trong chỉ có mấy tờ giấy lộn cùng mạng nhện giăng tứ tung, xem ra đã lâu trong phòng không có hơi người.

Bạch Dực lôi mấy thứ đồ dùng cá nhân ra để lên mặt bàn trang điểm, còn lại để nguyên trong bao. Hiếm khi được ở trong một căn phòng cổ thế này, đáng lẽ tôi phải rất hào hứng mới đúng, nhưng chỉ vì câu chuyện vừa nghe được lúc nãy mà tự nhiên cũng có hơi chột dạ, cuối cùng người thiếp kia là phạm vào tội gì mà lại bị người chống đang sủng ái mình như vậy đánh đến chết? Chẳng lẽ là có tình nhân bên ngoài? Người thời xưa khe khắt nhất là vấn đề trinh tiết của phụ nữ, mà thậm chí cho dù có là thời hiện đại đi nữa đây cũng là chuyện đàn ông khó tha thứ.

Tôi cười nói với Bạch Dực: “Này, anh nghĩ cô vợ bé kia cuối cùng đã làm ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại là tương tư một anh kép hát nào đó, hồng hạnh xuất tường sao?”

Bạch Dực khinh bỉ liếc tôi một cái: “Cậu đúng là thừa hơi, có khi chuyện này chỉ là do người ta bịa ra để câu khách thôi. Sau này đừng ăn nói vớ vẩn như vậy nữa.” Anh ta xếp gọn quần áo sạch lên đầu giường, sau đó quay lai nói tiếp: “Đừng suy nghĩ nữa, cái đầu của cậu không thể dùng để lo lắng chuyện khác được sao, sao mà y như con gái, suốt ngày hóng chuyện vậy!”

Tôi vừa nghe tới câu cuối cùng, lập tức lạnh lùng nói: “Anh nói cái gì, có gan nói lại lần nữa xem nào?” Mắng tôi thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói tôi giống con gái, chỉ cần chạm tới điểm này là tôi y như bom đã bị kích nổ vậy. Bạch Dực thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, biết đã hơi quá lời, bèn vội vàng dàn hòa: “Rồi rồi, là tôi sai, là tôi ngu dốt không phân biệt được nam nữ, được chưa, thu dọn mau mau rồi đi ăn cơm.”

Chạy qua chạy lại cả ngày, lúc này tôi nhắm chừng bản thân chẳng còn sức lực mà đi ra khỏi căn phòng này nữa, liền xua xua tay: “Anh đi mua cái gì về phòng mình ăn đại đi, tôi không ra ngoài nổi nữa đâu.”

Bạch Dực thực sự cũng không muốn đi ra ngoài, bất quá hai chúng tôi đều đói mềm, nhìn thấy tôi nằm dài trên ghế với tư thế chết sống cũng không chịu nhấc chân lên, anh ta đành thở dài đi mua đồ ăn. Bạch Dực vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức cảm thấy hai bên mí mắt mình díp cả lại, xa xa từ đâu không rõ dường như văng vẳng tiếng hát, nhưng nhòe nhoẹt lùng bùng như nghe qua một tầng bông dày, càng có vẻ quái dị thế nào. Tôi bước tới nằm lên chiếc giường lớn, mơ màng nhắm mắt lại.

Bất tri bất giác lại nằm mơ một giấc mơ thật kỳ dị. Bên tai không còn tiếng hát mơ hồ như có như không, mà là một thứ tiếng ù ù rào rạt như tiếng thác đổ. Tôi chậm rãi mở mắt, trong mơ không nhận ra mình đang ở nơi nào, không khí xung quanh âm trầm mà nặng nề. Bước một bước về phía trước, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi, trời đất quay cuồng một trận, tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng kỳ quái, mọi thứ xung quanh làm bằng đá, còn có một ngọn đèn lạnh như băng và một tên hầu cứng ngắc không có lấy một hơi thở. Tôi lập tức nhận ra đây là một ngôi mộ, tôi… đang ở trong một ngôi mộ? Một cảm giác tịch mịch trống trải tới vô cùng, dường như những ý nghĩ đang quay cuồng trong đầu cũng có thể phát thành tiếng dội vào lòng vách đá thinh lặng tuyệt đối. Tôi quay đầu lại nhìn con đường sau lưng mình, chỉ thấy xung quanh một màu đen tuyền không có lấy một tia ánh sáng, nhưng ngay khi khóe mắt tôi lướt qua thăm chừng động tĩnh chung quanh, chợt phát hiện phía sau tên hầu giả còn có một bóng người đứng đó. Tuy biết rõ đây hoàn toàn không phải là hiện thực, vẫn không thể ngăn mình thôi hoảng sợ, không thể không tự hỏi người này đã đứng sau lưng mình từ bao giờ? Y (Nàng) ta là ai? Sao không hề phát ra nửa tiếng động nào? Tôi nghĩ đây có thể là người đất thường hay được đặt trong các lăng mộ để tống táng theo người chết làm người tiếp đón dưới âm cho linh hồn người đã khuất. Nhưng người đất sao có thể để lung tung thế này được? Cái này không thể gọi là tiếp đón, mà phải gọi là canh chừng mới đúng! Nhưng dù sao tôi cũng không dám bước tới gần xác minh lại, vì nơi này quả thực cho tôi một cảm giác quá sức quỷ dị. Cứ như thể có hàng ngàn hàng ngàn cặp mắt xuyên thấu qua trần nhà, qua vách tường nhìn tôi chằm chằm. Đột nhiên vang lên tiếng cánh cửa đá bị đẩy sang một bên, ngoài cửa truyền tới tiếng người hít thở. Tôi nhẹ nhàng lùi lại một bước, đề phòng nhìn về phía bóng người vẫn đứng im lìm ở góc phòng mà từ từ nhích người về phía cửa.

Thế nhưng khi tôi vừa di chuyển thì khung cảnh xung quanh lại một lần nữa thay đổi, cảm giác choáng váng làm tôi có huyễn tưởng như đang chơi vơi trong những chiều không gian khác nhau, đang khi còn lắc lư thì cả người đã bị đẩy vào một cảnh tượng hết sức quái dị, là một nơi tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác thân thiết đến kỳ dị. Một đám hình ảnh quay tròn xung quanh tôi như lồng đèn kéo quân, tôi hoa mắt một trận, chân cũng lảo đảo đứng không vững, cả người lập tức ngã nhào xuống đất. Tôi vội vàng quờ quạng muốn ngồi dậy, thấy mọi thứ xung quanh cuối cùng cũng chịu dừng lại, trong lòng không khỏi thầm mắng: Chết tiệt, nếu còn quay quay nữa thì đến phải ói ra mất. Tôi day day trán, định thần lại mới phát hiện đây là một căn phòng, đúng, không còn là huyệt mộ nữa, mà đang nằm trên một cái giường lớn. Khi tôi vừa định đứng lên tìm đường ra cửa, phía sau lưng đột nhiên vươn tới một cánh tay, kéo tuột tôi trở lại.

Tôi ngẩng mặt lên nhìn, không trông rõ gương mặt của người kia, nhưng mái tóc dài thượt, còn dài hơn cả Bạch Nguyệt Linh, chẳng lẽ là một cô gái? Tôi định nhấc người dậy nhìn cho rõ hơn, nhưng không ngờ người trông không rõ mặt mày đó đột nhiên đẩy tôi ngã ra rồi nhanh như chớp khóa chặt lên trên. Tôi sợ tới mức suýt chút nữa cắn nhằm phải đầu lưỡi mình, bất quá lúc này có thể xác nhận rõ người nọ tuyệt đối là một gã đàn ông, phụ nữ không thể có sức lực khủng khiếp đến thế này, trừ phi là vận động viên cử tạ hay nữ siêu nhân. Mà nếu y đã là đàn ông, vậy không cần phải thương hương tiếc ngọc làm gì nữa, có đánh cho sưng mặt cũng không cần áy náy. Nghĩ thế, tôi lập tức nắm chặt tay chuẩn bị cho y một đấm giữa mặt, thế nhưng tốc độ của y còn nhanh hơn, nhanh tới mức làm tôi phải nghi ngờ chẳng lẽ y là bộ đội đặc chủng, y nhẹ nhàng tránh khỏi tay tôi, đồng thời khéo léo ghì chặt cả hai tay tôi xuống phản. Cả hai chân tôi cũng bị ép chặt không thể cục cựa, kỹ năng này nếu không phải được huấn luyện bài bản tuyệt không thể làm được. Trong lòng tôi hốt hoảng nghĩ thầm: tiêu, gặp phải võ lâm cao thủ trong đám lưu manh rồi…

Y cũng hoàn toàn không có ý định muốn tấn công tôi, nhưng một tay nặng nề vuốt dọc lên ngực tôi… Hành động này… Mồ hôi lạnh lập tức túa ra sau lưng, loại hành động này chẳng phải chỉ xuất hiện trong những mối quan hệ nam nữ, tục xưng là “bá vương ngạnh thượng cung” (cưỡng bức) hay sao?! Hay là y chuẩn bị móc đâu đó ra một cái dao sau đó cho tôi vài nhát? Trong hoàn cảnh này, tôi thực sự ao ước đó là khả năng thứ hai… Tôi gian nan nuốt nước miếng, trong lòng suy tính cách thoát thân, nhưng thực ra trong lòng cũng không quá sợ, vởi lý trí cho tôi biết mình chỉ đang nằm mơ mà thôi, dù cho đó là một giấc mơ quái dị, nhưng tôi không khỏi tự hỏi làm thế nào lại mơ thấy mình bị một gã đàn ông khác áp đảo thế này?! Chỉ cần tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lại sẽ vô sự – tôi tự an ủi chính mình. Nhưng vấn đề là lúc nào mới tỉnh kìa! Kẻ kia đã to gan tới mức sờ tới mông tôi rồi! Tôi cảm thấy một cảm giác ghê tởm dâng đầy trong miệng mình như vừa phải nuốt cả trăm con ruồi, những nơi bị y sờ tới lập tức nổi da gà da vịt rần rần. Nếu lúc này mà còn không tỉnh lại thì chẳng thà cho tôi chết đi còn hơn! Có thể thấy y đang lầm bầm cái gì đó, tôi muốn nghe cho rõ, nhưng cứ như đang ở trong lòng nước nghe âm thanh dội lại từ trên, thực sự không nghe được cái gì. Y đang nhẹ nhàng… cởi áo của tôi ra, lúc này tôi mới phát hiện mình đang mặc một bộ đồ tang, thứ quần áo mà chỉ có người chết mới mặc. Lẽ nào tôi đã chết? Tôi ngơ ngác nhìn lại cơ thể mình, dường như cũng không giống cơ thể của tôi lắm… rất xa lạ… đây mà lại là tôi sao? Tôi hỗn loạn tới mức không thể suy nghĩ gì thêm, cũng không kịp nhận ra mình đã bị cởi hết, y cũng không khách khí nhoài người tới cắn lên cổ tôi. Cảm giác phẫn nộ trào tới làm cho cả cơ thể phát run, nếu có vũ khí trong tay tôi sẵn sàng giết y chết ngay tại chỗ, sau đó có phải ngồi tù cũng đáng! Cắn răng dồn sức giãy khỏi người y, nhưng người kia cứ như một khối đá nặng trình trịch, không sao nhích nổi một ly. Tôi hoảng hốt cố trấn tĩnh, cuối cùng cũng run lẩy bẩy thốt ra một câu rời rạc không đầu không đuôi: “Đồ… biến thái chết tiệt… ngươi… ngươi là ai…?” Người kia dừng động tác, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, đôi mắt dừng lại nhìn tôi thật lâu, không thể trông rõ gương mặt của hắn, nhưng chẳng biết vì sao trong lòng chợt ngập đầy một nỗi bi ai khó hiểu… Khung cảnh chung quanh lại chập chờn chao đảo muốn thay đổi, cuối cùng chỉ nghe y nói như thở dài: “Tứ khổ rơi xuống, cục sắp động rồi…” Tôi còn chưa kịp hiểu y nói gì, thì cả người dường như cũng biến thành khói sương mà tan mất, gương mặt của y cũng nhòe đi trước mắt.

Tôi muốn vươn tay ra nắm lấy, dù không biết mình muốn giữ lại cái gì, thì đột nhiên cảm thấy có người đang nắm lấy tay mình, bàn tay ấm áp, còn có mồ hôi. Tôi mở choàng mắt, rồi đột nhiên kinh hoàng hét to lên, cái mặt của Lục Tử đang kề sát mặt tôi, cười nhăn nhở. Tôi đẩy mạnh hắn ra, gào lên: “Nhãi con, làm gì đó?!”

Hắn ngơ ngác nhìn tôi: “Chết tiệt, tớ thấy cậu nằm mơ rên rỉ cái gì mà biến thái chết tiệt nên mới tới coi cậu bị làm sao thôi mà!”

Tôi bưng chặt trán, mắt trái ẩn ẩn đau đớn, trả lời: “Không sao hết, gặp ác mộng thôi. Lão Bạch chưa về sao?”

Lục Tử tự rót một ly nước oán giận nói: “Còn chưa về đâu. Người anh em, đáng lẽ tớ phải nghe lời cậu từ đầu mới phải, mẹ nó, Bạch Nguyệt Linh thật đúng là biết cách sai phái người khác nha, ông đây một ngụm trà còn chưa được uống, mà nay khiêng rương hòm mai đi giúp bọn họ sửa cái này chỉnh cái kia, còn phải rửa đạo cụ, phát truyền đơn túi bụi cả lên. Mãi mới có một lúc rảnh rỗi, vừa định ngỏ lời cùng các cô ấy ăn tối thì Bạch Nguyệt Linh đã bị một cuộc điện thoại tha đi mất dạng! Ai… quả nhiên đạo hạnh cao cường hơn tớ nhiều…”

Tôi liếc hắn một cái, bước xuống giường định đi rót ly nước uống mới phát hiện hai chân mình vẫn còn run lẩy bẩy, đành ngồi sụp xuống ghế, dùng cả hai bàn tay đè lên đầu gối mình mà trả lời: “Lúc này mới biết à? Cậu cũng phải ngậm chút vị đắng cho biết chứ, bằng không chắc còn tưởng con gái trên đời này đều là ngực bự não rỗng hết!”

“Ngực có bự hay không không quan trọng, nhưng con gái càng cao ngạo càng khiến con trai cảm thấy thêm kích thích, biết không? Nhưng mà thôi, trông sắc mặt cậu trắng bệch như giấy kìa, đi ngủ sớm đi, mà cậu với lão Bạch ngủ cái giường lớn bên trong nhé, để tớ ngủ giường ngoài cho.”

Tôi khoát khoát tay, cầm ly trà lên uống một ngụm, bình ổn lại tinh thần, lại nhớ tới huyệt mộ cùng bóng người bí ẩn kia, càng nghĩ lại càng thấy rờn rợn. Tôi muốn tìm cái gì để tự kéo mình khỏi ám ảnh, nên tìm cách lôi kéo Lục Tử nói chuyện phiếm thêm một lúc. Hồi lâu sau Bạch Dực đẩy cửa và, tay cầm một cái túi nylon lớn. Thấy sắc mặt tôi, anh ta ngẩn ra, rồi hỏi: “Sao sắc mặt tệ quá vậy?”

Tôi vô thức sờ sờ lên mặt: “Chỉ gặp ác mộng thôi, không có gì. Anh mua cái gì vậy?”

Anh ta mở bao, bên trong là mấy hộp mì xào với một vài món ăn khác. Lục Tử không khách khí vớ lấy một cái đùi gà nhai rau ráu, làm tôi đột nhiên liên tưởng tới cái cảnh bị tên biến thái trong mơ cắn vào cổ, lập tức cảm giác chán ăn ùa tới, tôi cau mày quát Lục Tử ăn uống đàng hoàng.

Bạch Dực mở to mắt nhìn sang tôi, tôi xấu hổ nhìn sang chỗ khác, lập cập mở hộp thức ăn cắm cúi ăn. Lục Tử dường như nhớ ra cái gì, đột nhiên lên tiếng: “Phải rồi, lúc nãy khi đang làm cu li cho các cô nàng tớ có nghe tin đồn về cái nhà này, hai người có hứng thú nghe không?”

Tôi cũng cầm lấy một cái đùi gà hỏi: “Nói nghe xem thử nào, có phải cũng là chuyện về cô vợ bé thời nhà Thanh không?”

Lục Tử ngẩn ra một chút rồi lắc đầu: “Không có vợ bé nàng hầu nào cả, chỉ có chuyện cô em họ của vị quan thời Dân quốc thôi.”

Tôi nhìn sang Bạch Dực, không ngờ Lục Tử vừa vặn lại nghe được phần kế tiếp của câu chuyện dở dang ban chiều, liền hăng hái hỏi: “Ồ? Tức là chủ nhân của tòa nhà này ấy à?”

Lục Tử lau miệng, rót một ly nước vừa uống vừa trả lời: “Nghe nói chủ nhân của căn nhà này cũng là một vị mỹ nhân, lúc chiến tranh bộc phát, vùng này bị Nhật xâm chiếm, mà quân Nhật trước khi vào đóng quân đã thả vào vùng này mấy trái bom, cô tiểu thư kia vừa vặn ở ngoài đường, cho nên bị bom tạc nát bấy cả gương mặt, sau đó may mắn giữ được mạng, nhưng gương mặt xinh đẹp thì bị biến dạng thành như ma như quỷ vậy, nghe nói cuối cùng còn bị hủy hôn.”

Tôi tò mò hỏi: “Cũng tức là dung nhan của cô tiểu thư đó từ đó về sau bị hủy hoàn toàn?”

“Không! Không những bị hủy, mà sau này lại trở nên càng lúc càng xinh đẹp!”

Tôi cười nhạt: “Lẽ nào ở thời đại đó mà nước ta còn giỏi hơn ngành giải phẫu thẩm mỹ của Hàn Quốc bây giờ sao?”

Lục Tử có vẻ rất thỏa mãn khi nghe tôi hỏi vậy, hắn gật đầu: “Cái đó thì không biết, nghe đồn cô ta gặp được hồ ly tinh, được nó giúp cho càng ngày càng đẹp ra. Còn có tin đồn cô ta gặp đạo sĩ, được truyền cho phép thuật. Nhưng chuyện kỳ quái nhất lại không nằm ở đó…”

Hắn nhìn chúng tôi đăm đăm một lúc, cuối cùng nhìn sang Bạch Dực: “Hai người không biết sao, ở vùng này có một truyền thuyết, là ở đây từ trăm năm trước đã có hồ ly tinh quậy phá rồi! Cho nên cái thôn này năm xưa có tên gọi là Hồ trấn. Mọi người còn nói, kẻ nào dám bước vào căn nhà này sớm muộn sẽ bị Hồ tiên quyến rũ thành kẻ chết thay hết!”

Hắn uống một ngụm trà rồi cười tiếp lời: “Nhưng cũng không cần lo lắng, đây chỉ là đồn đãi thôi mà, thôn nào trấn nào mà chẳng có vài câu chuyện ma quái bí hiểm chứ!”

Tôi gãi gãi đầu, quay sang nhìn Bạch Dực cười gượng: “Ha ha, tới mới thấy đây quả là một nơi thú vị đấy nhỉ?”

Bạch Dực vẫn nhìn tôi chằm chằm một lúc, cuối cùng lạnh lùng nói: “Đi ngủ sớm một chút, đừng suy nghĩ lung tung nữa!” Nói xong soạn đồ dùng vệ sinh vào phòng tắm. Lục Tử nhìn tôi hỏi: “Anh ấy làm sao vậy? Sao có cảm giác sợ sợ thế nào ấy?”

Tôi lườm hắn một cái: “Cái gì không nên hỏi thì đừng có mà hỏi, không nên nghĩ tới thì đừng có nghĩ! Còn nữa, sống an phận một chút, đừng có hòng nổi tà tâm, nghe đây, đêm nay cấm tìm tới dãy phòng phía đông của mấy cô bé, hiểu chưa? Dám cả gan đến đó thì chuẩn bị tinh thần mà lê lết tàn tật cả đời đi!”

Đêm đó, đúng như lời Bạch Dực dự đoán, trời đổ mưa như trút. Gian nhà xưa không có người sửa sang tôn tạo cũng bị dột lỗ chỗ, ba người chúng tôi thay nhau tìm đủ thứ thau chậu hứng nước mưa, trong phòng tí tách tiếng nước rơi không ngừng. Nằm trên chiếc giường ván cổ xưa, mỗi lần trở mình lại nghe tiếng gỗ kẽo ca kẽo kẹt, cửa sổ cũng không sao đóng kín vào được, thỉnh thoảng giữa đêm khuya thanh vắng lại vang lên một tiếng “rầm” rất to của cánh cửa gỗ bị gió thổi đập vào khung cửa trống hoác. Vì thế cho dẫu mệt đến sắp chết, tôi vẫn không sao chợp mắt nổi, cứ thế mở to mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Bên ngoài chỉ nghe tiếng mưa ào ạt không ngớt, tôi nằm đó, lại vẩn vơ nhớ tới ác mộng kỳ lạ lúc nãy. Dường như giấc mộng này muốn cảnh báo điều gì đó cho tôi thì phải… Thứ nhất là nơi chốn trong mộng cực kỳ xa lạ, tôi dám khẳng định mình chưa bao giờ đặt chân tới đó. Thứ hai, kẻ xuất hiện trong mộng là ai, chẳng lẽ y tưởng nhầm tôi là con gái? Không thể nào, trên đời này làm gì có cô gái nào ngực phẳng lì như vầy, nếu thực sự có thì chắc cô gái đó cũng đau khổ đến chết mất? Nếu đã là không hiểu nhầm, vậy cớ gì lại làm thế với tôi? Hơn nữa, đối với y, chẳng hiểu sao tôi lại có một cảm giác căm hận khó giải thích… Thứ ba, vì sao tôi lại ăn mặc quái dị như vậy? Giống hệt như một người đã chết?

Đang lúc não tôi sắp mệt đờ ra, chuẩn bị “tắt nguồn” đi ngủ thì từ sau lưng chợt nghe Bạch Dực thầm thì từ phía sau lưng: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”

Tôi giật mình vì phát hiện anh ta chưa ngủ, có lẽ là muốn chờ cơ hội hỏi lại giấc mơ lúc nãy, nhưng biết phải giải thích với anh ta làm sao đây? Nói tôi đường đường là đàn ông con trai lại bị một gã đàn ông khác đè xuống trong mơ sao? Chết tiệt, chuyện mất mặt như vậy làm sao có thể nói ra được?! Vì thế tôi chỉ biết ậm ừ: “Không có gì đâu… ác mộng thôi mà… có thể có chuyện gì được kia chứ?”

Bạch Dực không chờ tôi nói hết câu đã mạnh tay kéo cả người tôi xoay lại đối mặt với anh ta, tôi ngạc nhiên nhìn vào mắt anh ta, phát hiện đôi mắt đó dường như tỏa ra một thứ cái nhìn hết sức kỳ lạ, trong phút chốc tôi chợt cảm thấy Bạch Dực lúc này quá xa lạ, không phải là nỗi sợ hãi một thứ hoàn toàn xa lạ, mà là nỗi sợ một thứ mà mình cứ tưởng là đã quen thuộc từ lâu chợt nhen nhóm trong tôi, Bạch Dực lúc này cho tôi một cảm giác âm u cực kỳ hãi hùng! Tôi bất an nhìn anh ta, bốn mắt cứ thế trừng trừng nhìn nhau hồi lâu, cho tới khi một cơn gió to chợt thổi thốc tới, mở bung cả hai cánh cửa sổ, tiếng mưa gió ào ạt từ ngoài tràn vào, phảng phất như tiếng quỷ khóc thần gào. Tôi giật thót mình, vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ngoài cửa bầu trời đen kịt một mảnh tựa như một cái động sâu không đáy. Tôi trừng trừng nhìn nó hồi lâu mới dần dần lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nằm lại, kéo chăn che kín đầu, không buồn nhổm dậy đóng cửa sổ cũng không dám nhìn mặt Bạch Dực nữa, trong lòng chợt âm ỉ oán hận tiếng mưa. Bạch Dực không nói gì thêm, chỉ cảm thấy cơ thể anh ta đang run lên nhè nhẹ, như đang sợ cái gì. Mãi một lúc mới nghe anh ta nói một cách khó khăn: “Nếu có chuyện gì nhất định phải cho tôi biết, tôi đã nhận lời nhất định sẽ bảo vệ cậu!”

Tôi nghe anh ta lải nhải mãi cũng có phần khó chịu, liền mau miệng đáp: “Biết rồi khổ lắm nói mãi, anh đừng lải nhải nữa được không? Tôi không phải con gái liễu yếu đào tơ trói gà không chặt, anh có lòng như vậy thì để dành sau này mà đối đãi với chị dâu tương lai ấy!” Vừa nói chưa hết câu đã lập tức hối hận, nhưng cái cảm giác bực tức vì sự quan tâm thái quá đến gần như canh chừng của Bạch Dực vẫn làm tôi khó chịu không thôi… Đột nhiên tôi chợt nghe tiếng hát mơ hồ từ đâu vẳng lại, phản ứng đầu tiên là tức giận, chẳng hiểu là kẻ nào điên rồ tới nỗi chờ tới nửa đêm ra luyện giọng? Thế nhưng tôi dần dần phát hiện ra, đó không phải là tiếng hát từ bên ngoài… mà là một thứ tiếng động quái dị sinh ra từ ngay trong tai tôi, tiếng động như thể xuyên thẳng qua màng tai mà dội thẳng vào não!

Khi tôi định đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai để nghe rõ hơn, tưởng mình bị viêm tai giữa hay sao đó, thì Bạch Dực chợt thình lình xốc chăn của tôi lên, xoay người một cái khóa chặt trên người tôi! Mọi việc xảy ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng thì gương mặt Bạch Dực thoáng một cái đã dán sát tới, ánh mắt anh ta làm tôi sởn cả gai ốc. Đôi môi lạnh băng nhanh như chớp đặt lên cổ tôi… không thể gọi là hôn mà phải gọi là cắn mới đúng… Chờ tới lúc hai tay anh ta lần tới định cởi áo tôi thì tôi mới sực tỉnh, vội vã lấy tay ngăn anh ta lại. Bạch Dực thẳng thừng hất tay tôi ra, tôi nổi điên định cho anh ta một đấm, nhưng đôi mắt của anh ta lúc này rất vô hồn, dường như bị thứ gì đó khống chế vậy, tôi do dự nửa buổi vẫn không đành xuống tay, kết quả là chỉ vài giây do dự đã làm bản thân bị rơi vào thế hạ phong, chân tay không sao cục cựa nổi nữa, chỉ còn biết cố hết sức ngăn chặn Bạch Dực, không cho anh ta lấn tới.

Tiếng động quái lạ trong tai tôi lúc này nghe càng thê lương, nghe như tiếng gào thét thảm thiết tê khàn của một người con gái. Tiếng nàng ta càng thê lương, Bạch Dực càng có vẻ điên cuồng hơn, tôi chỉ còn biết mở mắt trừng trừng nhìn anh ta như đang phát điên trên người mình. Đánh anh ư, chúng tôi đến lúc này đã như anh em bằng hữu vào sinh ra tử, hơn nữa anh ta lúc này rõ ràng là bị người ta điều khiển, bản thân anh ta cũng đâu có biết mình đang làm gì, tôi làm sao có thể đành lòng ra tay? Nhưng cũng không thể duy trì cục diện đáng xấu hổ này được nữa… thế nhưng lại không biết chuyện này là do cái gì gây ra… trong đầu tôi lúc này quay mòng mòng, không biết ngoài cách đánh anh ta ngất xỉu thì còn cách gì cứu vãn tình hình được hay không?!

… Đúng rồi, còn Lục Tử! Tôi đột nhiên nhớ ra, trong phòng còn có Lục Tử còn gì? Bị hành động của Bạch Dực dọa sợ tới mức quên mất sự hiện diện của hắn! Tôi định gọi hắn dậy kéo Bạch Dực ra, nhưng vừa chực mở miệng lại lập tức do dư, để Lục Tử nhìn thấy tư thế của chúng tôi lúc này, chẳng biết hắn sẽ còn hiểu lầm tới mức nào nữa! Tên khốn kia giỏi nhất là suy diễn lung tung, sau này làm sao có thể ngày ngày nhìn mặt Bạch Dực được nữa chứ? Xấu hổ chết đi được!

Đang khi còn cân nhắc xem có nên gọi Lục Tử dậy hay không, bất thình lình tôi nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có bóng một người con gái mặc áo đỏ rực đứng đó nhìn chúng tôi chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng, nhưng ban đêm không đủ ánh sáng, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ nhạt.

Chẳng lẽ là do con quỷ này bày trò? Là vong hồn của nàng thiếp kia hay chính là hồ ly tinh? Giọng hát trong tai chợt yếu đi, sau đó truyền tới tiếng đánh thùng thùng, tôi nhìn lại thì thấy Bạch Dực đang dùng nắm tay tự đánh vào đầu mình, dường như tỉnh ra chút ít, đã khống chế lại được bản thân…?

Tôi vội vàng nắm tay anh ta lại: “Đừng… đừng đánh nữa… anh… anh làm sao vậy…?”

Anh ta khó khăn đáp lại: “Tiếng hát đó… không ổn… Trước tiên, tìm cách… đánh tôi ngất xỉu đi… mau lên…”

Tôi đã sắp bật khóc, nhưng lại không dám làm ồn, chỉ cố hạ thấp giọng nói: “Anh… anh muốn tôi… phải làm sao…?!”

Anh ta khốn khổ nói: “Cậu nghĩ… tôi có cách tự… tự đánh mình được sao…? Cứ… cứ đánh đại lên đầu tôi ấy… nhanh nhanh lên… nếu không tôi cũng chỉ có nước… xin lỗi cậu…”

Loại đối thoại này nếu đặt trong phim truyền hình nhiều tập thì quả thực nghe muốn nổi da gà, nhưng tôi biết rất rõ, Bạch Dực có thể khống chế đến mức này đã là cực hạn rồi, ngay cả tôi còn phải kính nể nghị lực của anh, vừa định mở miệng khuyên anh ta cố nhịn xuống, thì ánh mắt tôi lướt qua cửa sổ, phát hiện người con gái kia dường như đang tiến sát tới bên cửa sổ, động tác nhanh tới mức không thể gọi là người mà phải gọi là một con thú mới đúng. Thanh âm thê lương lại bắt đầu vang lên, Bạch Dực đột ngột cúi xuống, môi ép chặt lấy môi tôi, làm tôi chỉ biết gào khóc trong lòng: Anh quả thực là cầm thú mà!

Tuy Bạch Dực không được tính như thầy trừ tà chuyên nghiệp, nhưng ít nhiều cũng được coi như có bản lĩnh, vì sao lần này lại bị khống chế dễ dàng đến thế? Quả thực kỳ quái, lẽ nào có liên quan gì đó tới “tứ khổ chi cục” nhắc tới trong giấc mơ của tôi sao?

Nhưng nếu anh đã bảo tôi cứ ra tay vậy tôi không cần lo lắng nhiều nhé! Tôi nắm tóc Bạch Dực cố sức kéo anh ta ra, nhưng anh ta chẳng hề có ý dừng lại chút nào, dường như đã mất hẳn cảm giác đau đớn thì phải?! Miệng tôi bị anh ta bưng kín, cũng không thể cắn được, mà anh ta cũng hôn tôi tới mức làm tôi muốn xỉu vì thiếu dưỡng khí rồi, anh ta mà ép thêm chút nữa thì phiền phức là cái chắc! Trong tai không còn nghe ra âm điệu gì nữa, chỉ toàn giọng nữ chói tai gào thét vô nghĩa. Tôi thực sự không còn cách nào, không biết làm gì khác hơn là nắm chặt tay hướng về phía trung khu thần kinh sau gáy Bạch Dực đánh mạnh một cái. Chiêu này có thể làm cho não của người bị đánh bị chấn động tạm thời, mạnh hơn chút nữa là có thể đánh cho người ta ngất xỉu, là một đòn cực kỳ nguy hiểm, ra tay không biết nặng nhẹ có thể làm đối phương bị liệt như chơi. Chính ba tôi đã dạy tôi làm đòn tự vệ trong trường hợp nguy hiểm, nhưng lần này ra tay, người bị đánh là Bạch Dực nhưng cuối cùng vẫn là tôi bị thiệt, vì chỉ nghe anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó cả người đã đờ ra đè thẳng lên người tôi. Qua hai ba giây, tiếng hát trong tai hoàn toàn biến mất, bên cửa sổ cũng đã vắng bóng người, nhưng vẫn văng vẳng nghe tiếng cười hiểm ác của người con gái nọ ở đâu đây. Tôi vội vàng đẩy Bạch Dực ra, anh ta vẫn cứ đờ ra nhìn tôi như bệnh nhân tâm thần, làm tôi hết hồn tưởng mình đã đánh quá mạnh. Tôi lo lắng nhìn anh ta, vài giây sau, thấy anh ta đưa tay sờ sờ lên gáy, đột nhiên lại như sực tỉnh mà chửi thề một câu, nhưng nhìn sang tôi lại phá lên cười. Bạch Dực đứng lên mặc áo, quay lại nhìn tôi thấp giọng nói: “Đòn này hay đấy, nhưng sau này đừng dùng nữa nhé, lỡ như tôi bị cái gì thì hại cậu phải vào tù đấy. Tôi còn có chuyện phải làm, đi ngủ trước đi!”

Tôi nắm tay anh ta kéo lại: “Quay lại đây! Anh đang nghĩ cái gì vậy? Chuyện này rốt cuộc là sao hả?!”

Anh ta quay đầu lại đáp: “Việc này có hơi hỗn loạn một chút, ở yên đây đợi, đừng chạy lung tung!” Sau đó vỗ nhẹ má tôi mấy cái, quay người đi thẳng. Rõ ràng có vẻ rất vui, chí ít là vui hơn tôi!

Đọc truyện chữ Full