DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Thoại Liên Thiên
Chương 32: Ăn thịt (Nhất)

Con người là động vật ăn tạp, nói khó nghe một chút thì là cái gì cũng ăn. Người Trung Quốc, đặc biệt dân tộc Hán, vốn có truyền thống nghiêng về ăn chay, thức ăn chính là ngũ cốc. Thời xưa cũng có một câu nói, “tích cốc phòng cơ”, ý nói chỉ cần có đủ ngũ cốc là an toàn hạnh phúc. Thế nhưng người Trung Quốc còn mang một tình cảm đặc biệt dành ón thịt. Gia súc gia cầm, nhỏ từ con gà, lớn tới con bò, từ thời cổ, thịt đã mang một tính chất quan trọng hơn hẳn các sản phẩm trồng trọt, tới nỗi có hẳn một thứ dụng cụ tế lễ dành riêng cho thịt——cái đỉnh, lúc đầu, các tư tế thường hay giết gia súc rồi đựng vào đỉnh dâng lên cho thần linh. Cho đến sau này khi ý nghĩa tế lễ được xác định rồi thì đỉnh trở thành một thứ dụng cụ tế lễ nói chung, không nhất định là phải đựng thịt nữa. Tuy nhiên vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, cho dù có nghèo đến đâu đi nữa thì trong nhà cũng phải có thứ đồ dùng đặc biệt này để đựng thịt, và vào những dịp tế tổ hàng năm không thể thiếu được ba thứ thịt cơ bản là heo, bò và dê.

Tôi cũng thích ăn thịt, mỗi lần ăn thịt là vồ vập y như hổ đói. Bạch Dực vẫn rất tò mò là tôi ăn bao nhiêu chất đạm như vậy mà vì sao vẫn không cao to lên được tí nào? Thực ra tôi cũng rất đau khổ về chuyện này, mọi người cứ thử nghĩ xem, đường đường một gã đàn ông mà lại nhỏ nhắn như tôi thì làm sao được coi như nam tử Hán? Không thể làm người ta có cảm giác an toàn đúng không? Khó trách tới từng tuổi này mà tôi chưa từng có một cô bạn gái nào, có nhiều khả năng là do vẻ ngoài gây ra.

Ngày hôm nay nhóm đi phó bản chúng tôi họp hậu cần lần cuối cùng để chuẩn bị cho chuyến phó bản lần sau, Lục Tử vẫn là một tên hành vi quái gở không đỡ nổi như mọi lần, làm tôi đôi khi cũng phải thắc mắc, học thư họa bao nhiêu năm mà sao không thể thay đổi nổi sự thô tục của tên ngốc này? Nhưng dù sao thao tác của hắn cũng không tệ, năng lực khống chế trò chơi rất tốt, mọi người sớm đã quên “tội ác” trước đây của hắn mà hồ hởi đón chào hắn chính thức gia nhập vào đoàn ong thợ của chúng tôi, cùng nhau xưng huynh gọi đệ đánh phó bản kiếm trang bị rồi.

Các thành viên khác trong nhóm thì đều là người chơi lâu năm, không hiếm người tài. Có người còn là người chơi chuyên nghiệp, được xưng là “người chơi cao cấp”. Trong số bọn họ, tuy tôi không phải là người có kỹ thuật cao nhất, nhưng xét về khả năng hậu cần thì không tồi, có thể coi như một nửa quân sư quạt mo. Khi tôi còn đang say sưa bàn luận với mọi người về thuộc tính và tuyệt chiêu của BOSS phó bản lần này thì Bạch Dực từ phía sau đột nhiên lên tiếng: “Này, tủ lạnh hết thịt rồi, cậu ra ngoài chợ mua thêm ít thịt ba chỉ đi.” Ngữ điệu y chang những lần ba tôi mở miệng sai mẹ tôi đi chợ.

Tôi nhất thời cảm thấy mất hứng, không thèm quay đầu lại mà đáp: “Không rảnh, anh đi mua đi, lúc về tiền cưa đôi.”

Bạch Dực không có phản ứng, chỉ nghe tiếng anh ta lật giấy soàn soạt, cuối cùng lạnh nhạt phán một câu: “Vậy bữa tối ăn mì nước trong. Mà nhà hết mì luôn rồi, đi mua mì về đây đi.”

Suy nghĩ bị mấy cái chuyện nhỏ nhặt vớ vẩn này cắt đứt làm tôi có hơi bực mình, huống chi mấy lần bị Bạch Dực sai vặt, cho nên tôi vốn đã ấm ức lâu ngày nay càng thêm âm ỉ tức giận. Tôi gạt ghế đứng phắt lên, căm tức quay sang Bạch Dực gào to: “Anh cho anh là ai, cái gì cũng sai tôi làm là sao!” Tôi trừng to mắt, vươn thẳng người, cố gắng làm ình trông cao to hơn.

“Sai cậu? Cậu nghĩ cơm ăn hàng ngày của cậu là ai nấu?!” Bạch Dực hừ lạnh một tiếng, vứt cuốn sách sang một bên, đứng bật dậy, hai tay đút vào túi quần chằm chằm nhìn tôi lạnh lùng, thái độ cực kỳ kiêu ngạo. Tôi không khỏi mắng thầm trong lòng: đồ khốn, đã coi người ta như cu li mà sai vặt lại còn ra vẻ ta đây, muốn động tay động chân thật đấy à?

Tôi cũng không tỏ ra yếu kém, cao giọng quát anh ta: “Đừng tưởng biết nấu ăn là giỏi lắm! Vậy chén bát ai rửa? Đồ ăn ai rửa? Là ông đây chứ ai!” Bạch Dực vừa nghe thế liền bình tĩnh bước tới gần, tôi lập tức đề phòng, nghĩ thầm: thực sự muốn đánh nhau thật phải không? Đừng nghĩ tôi sợ anh, tôi đã sớm chuẩn bị rồi, anh mà đánh nhau với tôi là đấm thứ nhất tôi sẽ giộng thẳng vào mặt anh đấy!

Cứ như vậy, hai người chúng tôi trừng mắt nhìn nhau cả nửa buổi anh ta cũng không ra tay. Tôi vẫn duy trì tư thế phòng thủ, nhưng thực ra cả người đều run run lên, thực sự hận bản thân không được cao, thảo nào người ta đều nói “đàn ông không có sức vóc là tàn phế” mà. Khi đánh nhau thì việc duy trì tư thế mắt đối mắt, mũi đối mũi rất quan trọng, nếu thấp hơn đối thủ thì toàn bộ khí thế đều mất hết. Nhưng vì vấn đề danh dự, chỉ còn cách tiếp tục cắn răng trừng nhau. Bạch Dực gạt gạt sống kính, lạnh nhạt nói: “Có giỏi thì lần sau cấm bỏ quần đùi vào đống quần áo của tôi bắt tôi giặt đi!”

Tôi vừa nghe thế, lập tức bùng nổ. Đúng là có vài lần không để ý vô tình để chung quần áo của mình vào đống quần áo của Bạch Dực mà quên lấy ra. Vốn tưởng nếu anh ta thấy thì sẽ bỏ ra, nhưng Bạch Dực không nói gì cứ thế cầm hết đi giặt luôn, không ngờ chờ tới lúc này lại đem nó ra chất vấn tôi.

Trong lòng tôi thầm thè lưỡi làm mặt quỷ với anh ta, nhưng ngoài mặt thì vẫn hăng máu cãi lại: “Chết tiệt, tôi để chỗ đó thì để mặc tôi tự giặt đi, ai bảo anh lúc đó lo chuyện bao đồng xen vào việc của người khác?! Còn nữa, bộ anh tưởng tôi chưa từng giặt cho anh chắc?!”

Dường như Bạch Dực cũng thực sự bị tôi làm cho tức điên, sắc mặt đen lại. Anh ta bất thình lình đẩy mạnh tôi một cái, tôi vốn đứng đã không vững, nay bị đẩy một cái lập tức ngã ngửa người ra sau, Bạch Dực thuận thế xốc tới xách cổ áo của tôi ghì lại sát mặt mình, mũi tôi gần như chạm tới cằm anh ta, nghe Bạch Dực gầm gừ: “Đi. Mua. Thịt. Mua về thì tối nay ăn thịt kho măng, còn nếu không mua, cả tuần sau cả hai cùng ăn mì nước trong. Tôi một món cũng không đụng tay vào làm. Tự suy xét đi!”

Tôi bị anh ta nắm áo, ngoài mặt vẫn hung hăng trừng mắt, nhưng thực ra trong lòng đã muốn giương cờ trắng đầu hàng. Tuy cực kỳ mong chờ vào đợt phó bản lần này, nhưng nghĩ tới cả tuần chỉ ăn mì trong, trời ạ, đó không phải là thực đơn dành cho người đâu! Tôi ho khan vài tiếng, nội tâm cực kỳ mâu thuẫn, liếc sang nhìn máy vi tính một cái, sau đó làm như tù binh thất trận mà ngán ngẩm giơ cả hai tay lên trời nói với Bạch Dực: “OK, OK! Tôi đi mua, chết tiệt! Không phải chỉ là mấy miếng thịt thôi sao, cần gì phải làm dữ như vậy! Thiệt tình, cứ như vợ chồng cãi nhau vậy!” Nói xong gạt tay anh ta ra, mặc quần áo, nhưng thực ra hai tay vẫn còn run run.

Gương mặt hắc ám của Bạch Dực rốt cuộc cũng dịu đi, anh ta vỗ vỗ vai tôi: “Bây giờ mới biết à, đúng là vợ chồng son cãi nhau chứ còn gì nữa. Đừng vùi đầu vào game online hoài, chịu khó ra ngoài trời nhiều một chút, chứ coi cơ thể cậu đó, tôi đẩy một cái là té, vậy mà còn đòi đánh nhau với tôi? Tôi còn sợ cậu khóc kìa!”

Tôi vùng vằng đẩy tay anh ta ra, nhìn vẻ mặt tự cao tự đại đắc ý đó mà chỉ muốn cầm chổi phang lên đầu cho anh ta một cú. Nói thẳng ra là anh ta làm dữ với tôi như vậy, chẳng qua chỉ là vì không muốn phải ra ngoài trong tiết trời này mà thôi. Bởi vì ngoài trời đã hai ngày nay mưa phùn sùi sụt, làm gì có ai tự nhiên tự lành muốn ra đường hứng mưa vào lúc này cơ chứ! Chẳng phải là tự tìm phiền toái sao! Thế nhưng thể trạng của tôi không bằng Bạch Dực, nếu thực sự động tay động chân thì thua anh ta là cái chắc. Vì thế cũng chỉ còn cách nhanh chóng ra ngoài mua thịt, lúc về có khi còn kịp cuộc họp lần thứ hai.

Vì vậy tôi vội vàng gõ vài dòng, nói Lục Tử và các anh em khác cứ bàn bạc tiếp, chừng nào tôi về sẽ nghĩ chiến lược sau. Dặn dò xong, vẫn chưa thôi ấm ức, liền nhân lúc Bạch Dực đang ngồi đó đọc sách mà đi qua đánh cho anh ta một cái thật mạnh vào sau gáy, sau đó lập tức vơ áo khoác cầm dù chạy thẳng ra cửa, chỉ nghe phía sau giọng Bạch Dực gào to: “Nhóc con khá lắm, có giỏi thì đừng có mà về đây, bằng không tôi cho cậu một trận!!!”

Vừa ra khỏi cửa mới nhận thấy bên ngoài lạnh tới mức nào. Lúc này sắp qua tiết Kinh Trập, nhưng mấy ngày nay mưa không dứt nên không khí cực kỳ ẩm ướt, cộng thêm cái rét tháng ba căm căm, vừa bước ra ngoài đã đối diện với một bầu trời âm u tối tăm, mưa như trút nước, gió lạnh ào ạt thổi thốc vào những bóng người co ro lẻ loi bước trên đường.

Nhưng cũng là vì mùa xuân sắp tới, nên cây cối bên đường đều đang nảy mầm đâm chồi, vài bông hoa dại nho nhỏ màu vàng ven đường cũng đã lục tục nở đón xuân. Tôi đi trên đường, trong lòng cũng có chút cảm thán, chờ qua mùa mưa này là đón mùa Thanh Minh. Nên mua nhiều nhiều đồ ăn một chút, ít ra vài ngày đỡ phải đi mua. Cho nên cố tình vòng lại chọn một cái chợ đông đông, chuẩn bị mua nhiều đồ ăn một chút về tích trữ.

Lúc này đã quá trưa nên cả dãy chợ đều có vẻ vắng vẻ, nhiều quầy hàng đã đóng cửa, trời mưa làm tầm nhìn không được tốt. Chỉ còn có một bác gái bán măng rao to vài tiếng để bán nốt mớ rau cuối cùng, với một vài người bán thủy hải sản ngồi co chân nhàn nhã cắn hạt dưa buôn chuyện phiếm. Trên mặt đất toàn là bùn đất cùng với nước hắt ra từ mấy chậu đựng cá, cực kỳ trơn trượt khó đi.

Tôi mua rất nhiều thứ, còn cố tình chọn những thứ để được lâu, để nếu có gì còn xoay xở được. Ví dụ như trứng gà không dễ hư, mua nhiều một chút, nếu cùng lắm thì… cơm chiên trứng.

Chờ tới lúc mua được gần đầy đủ rồi tôi mới nhớ ra là lần này ra chợ chủ yếu là để mua thịt, vì vậy vội vàng quay lại một quầy bán thịt trông có vẻ khá khang trang ở trước chợ. Khu vực đầu chợ này hầu hết đều đóng cửa hết, chỉ còn nhà bán thịt này còn treo bảng giá trước cửa, ý bảo còn kinh doanh, nhưng không hiểu sao mà có vẻ rất quạnh quẽ chứ không đông đúc sầm uất, cứ như không ai tới đây mua bán gì cả vậy. Tôi nhìn vào bên trong thăm dò, miệng gọi to hai ba tiếng, nghĩ thầm, cửa hàng này lạc quan thật đấy, để mặc thế này không sợ có ai thừa cơ nẫng mất cái chân giò nào hay sao? Ở đây ánh sáng kém, trên cái bàn thép bóng loáng toàn là máu đông với mỡ thừa của heo, trông rất bẩn thỉu. Một cái cân điện tử ngay ngắn nằm bên cạnh phản, trên cái thớt gỗ to cắm phập một con dao phay sáng loáng, lưỡi dao hơi cong vào, chứng tỏ cái dao cũng được sử dụng khá lâu rồi. Qua một hồi lâu, cuối cùng từ trong nhà bước ra một người đàn ông trung niên mặc quần áo bảo hộ lao động màu xanh. Ông ta lùn tịt, hơn nữa lại còn béo phục phịch, chân đi khệnh khạng, cho nên nhìn rất thô lỗ cục mịch. Dường như là do nghề bán thịt heo nên tôi có thể cảm thấy từ người ông ta truyền tới một mùi hôi thum thủm của mỡ, trên tóc thậm chí còn dính một ít thịt vụn, thực sự nhìn rất ghê người.

Ông bán thịt nhướn đôi mắt tam giác ti hí lên liếc tôi, nhưng ánh mắt không hiểu sao có chút né tránh, ra vẻ tâm sự nặng nề, làm như một bệnh nhân suy nhược thần kinh vậy. Ông ta khàn khàn giọng hỏi: “Chú em, muốn mua cái gì?”

Tôi nhìn qua ngó lại, muốn chọn một ít thịt thật ngon, nhưng ông chủ ục ịch này dường như rất vội, gắt giọng giục: “Cậu rốt cuộc muốn mua cái gì? Tui còn công việc đó! Đừng săm soi nữa, thịt nhà tui chất lượng tốt lắm!”

Tôi vốn định chọn kỹ hơn, nhưng bị cằn nhằn như vậy rồi nên cũng chỉ biết nói: “Vậy cho ba ký thịt ba chỉ, chọn chỗ ngon ngon một chút.”

Nghe thấy thế, ông ta lập tức nhấc cái dao phay trên thớt ra, thành thạo kéo một súc thịt to trên xiên sắt xuống, chặt thành từng miếng nhỏ, động tác rất nhanh chóng, nhưng không hiểu vì sao cứ làm cho tôi có cảm giác là ông ta không phải đang chặt thịt heo, mà là xả xuống người kẻ thù không đội trời chung vậy.

Tôi không muốn nhìn ông ta chặt thịt tàn bạo như vậy nữa, nên nhìn sang chỗ khác, đột nhiên thấy ngay bên trong tấm mành sáo ngăn cửa tiệm với gian nhà trong dường như có cái gì đó được đặt ngay đó, có hình dáng giống như một người đang ngồi co chân, nhưng trắng bốp, lại dường như giống với heo đã được cạo lông. Tôi không khỏi tò mò mà hỏi: “Ô, ông chú, ông giết heo ngay trong quầy hả?”

Nghe tôi hỏi thế, ông chủ tiệm chợt ngưng tay, ngẩng đầu nheo nheo đôi mắt ti hí nhìn tôi toét miệng cười, hàm răng vàng ệch, mang theo một mùi hôi khó ngửi xông thẳng vào mặt tôi: “Đúng đó, tui thường mua heo cả con đem về xả thịt ngay sau quầy tùy theo yêu cầu của khách hàng, cho nên thịt chỗ tui là tươi lắm!”

Nói xong ông ta đảo dao phay vài cái, chỗ thịt đã được cắt gọn ghẽ nhẹ nhàng lọt xuống quầy. Ông ta chỉ vào chỗ thịt mà tính: “Ba ký thịt heo, mỗi ký mười ba tệ tám, tính cậu tổng cộng bốn mươi tệ được rồi, ăn ngon thì lần sau nhớ ghé lại mua nữa nghe.”

Tôi cầm túi xốp đựng thịt nhấc nhấc mấy cái, cảm giác cũng đủ cân, liền trả tiền cho ông chủ quầy. Ông ta dùng một cái khăn tay đầy mỡ lau sơ tay rồi đưa tay nhận tiền. Đột nhiên tôi nhận ra da của người này có hơi kỳ lạ, thô tháp thì không nói làm gì, nhưng dường như còn hơi bầm xanh. Hơn nữa trong kẽ móng tay còn bám đầy máu khô, dường như là khi chặt thịt không rửa tay. Tôi cau mày nghĩ thầm: chết tiệt, bao lâu chưa rửa tay không biết, cứ như thế dám đi chặt thịt đưa cho người ta ăn mà không sợ dơ à?

Ông ta cầm tiền đếm đếm, cười nói: “Bàn tay chú em đúng là giống hệt như vóc người nha, thon thon nhỏ nhỏ lại trắng trẻo, thật là thanh tú. Nhưng có hơi gầy đó. Chịu khó ăn nhiều thịt một chút, mới cao to ra được.” Tôi vốn không thích nghe ai khen mình trắng trẻo thanh tú, những từ này dùng trên các cô gái mới hợp, chứ đàn ông con trai mà nghe thế thì chẳng vui chút nào. Mặt tôi thoáng cái sa sầm xuống, không muốn lằng nhằng với ông ta nữa, chỉ cầm thịt rồi quay người lại định về. Nhưng vô tình liếc qua sau tấm mành, lại thấy cái bóng trắng trắng lúc nãy đã biến mất tự lúc nào, chỉ còn để lại dưới sàn một vũng máu, trong lòng nghĩ có lẽ trong tiệm còn có thợ khác chăng? Ngay khi còn đang nghi hoặc, chợt từ sau mành truyền tới một tiếng động rất kỳ quái, rôm rốp rôm rốp, cứ như có cái gì đó đang nhai nuốt vậy. Tôi định dừng lại nghe kỹ hơn, thì ông chủ béo phị kia đã lập tức chắn cả người trước mặt. Tôi thấy người ta rõ ràng không muốn mình nhìn thấy, nên cũng nhanh chóng bỏ đi, không nhìn nữa.

Tôi một tay xách túi lớn túi nhỏ, một tay cầm dù mà vẫn ướt mất nửa người, gấu quần thì sũng nước bùn. Đây chính là lý do Bạch Dực có chết cũng không chịu ra khỏi nhà vào thời tiết này, vì anh ta hơi bị bệnh sạch sẽ thái quá, rất ghét những nơi dơ dáy như chợ, lại còn cái gì mà thức ăn mặn trọc khí quá nặng, anh ta không thích.

Lúc trở về tới nhà thì gần như toàn bộ người tôi đã ướt đẫm, tóc cũng ướt nước, quần đẫm nước nên nặng chình chịch, tôi giao hết đồ ăn cho Bạch Dực rồi nhanh chóng vào nhà thay quần áo, nếu không thì nhiễm lạnh mất. Anh ta vừa nhìn tôi cười chọc quê vừa mở túi thịt ra xem thử. Lúc anh ta đưa mũi vào túi ngửi thử, đột nhiên nhíu mày hỏi: “Sao thịt này có mùi khó ngửi vậy?” Nói xong đưa sang cho tôi ngửi.

Tôi ghé mũi vào ngửi một cái, quả nhiên có một mùi hư thối rất khó diễn tả từ bên trong xông ra, nhưng không giống như mùi thịt ôi thiu do để lâu ngày, mà giống như thể nó bị ngâm vào một thứ gì đó khác độc hại vậy. Thế nhưng lúc ông chủ quầy đưa cho tôi quả thực nó chưa hề có mùi gì khác thường kia mà, chẳng lẽ là do cả quầy thịt quá hôi nên lúc đó ngửi không ra? Bạch Dực thắt chặt miệng túi lại rồi bỏ nó sang một bên, kiên quyết nói: “Không nên ăn, chắc là nó bị ôi rồi, ngày mai để mang ra mắng vốn chủ quầy đòi tiền lại!”

Tôi kéo quần lên, cười nhạt một tiếng: “Xì, anh nghĩ trời lúc này trong xanh ấm áp lắm chắc? Cái quần lúc nãy của tôi chắc ba ngày sau cũng khô không nổi quá. Lần này anh đi đi!”

Anh ta lắc đầu, lại đưa lên mũi ngửi cái nữa, nhăn mặt rồi nói: “Chắc chắn bị ôi, cùng lắm mai tôi đi với cậu, chứ ông ta không biết tôi là ai, nếu cậu không đi lỡ ông ta không chịu nhận thì thế nào?”

Tôi xem xét cái túi ny lông vài lần, đúng là tới mấy chục tệ, bỏ đi thì thật là đáng tiếc, xem ra chỉ có thể quay lại một lần vậy. Đột nhiên lại nhớ tới ông chủ quầy cứ khẳng định thịt nhà mình rất tươi, quả nhiên dân buôn bán đều là đồ gian thương! Đang khi lơ đãng, tự nhiên tôi nghe từ trong cái túi vang lên tiếng… loạt soạt, thấy cái túi nhúc nhích, dường như bên trong không phải là thịt heo mà là một con cá còn sống đang quẫy vậy!

Tôi lập tức kéo tay Bạch Dực chỉ vào túi: “Lúc nãy cái túi vừa động đậy kìa, như là bên trong có cái gì đó vậy?!”

Bạch Dực nghi ngờ quay đầu lại, cởi túi ra, đổ số thịt heo bên trong ra nhìn nhìn, không có cái gì động đậy cả, toàn bộ chỉ là thịt heo bình thường, ngoại trừ mùi tanh hôi quái dị kia ra thì chẳng còn gì khác.

Bạch Dực lấy tay chọc chọc vào miếng thịt, sau đó lại cột chặt túi lại: “Chắc lúc nãy tôi để không đàng hoàng nên túi bị sụp chứ gì, cậu đừng có sợ hoảng, nếu thịt heo mà còn có thể động đậy thì thịt luộc nấu trong nồi chắc có thể bay hết lên trời quá!”

Trong lòng tôi vẫn chưa an tâm lắm, nhưng nghĩ Bạch Dực nói cũng phải, một túi thịt heo sao có thể động đậy được chứ? Tôi cào cào tóc, lại sực nhớ ra là còn cuộc họp đi phó bản, lập tức chạy về phía máy tính.

Ngày hôm sau trời vẫn tiếp tục mưa dầm không ngớt. Cái quần ướt hôm qua phơi ngoài lan can đến hôm nay vẫn không sao ráo nước nổi, cuối cùng tôi đành kiếm một túi chườm nước nóng ra hơ cho nó bay hết hơi nước. Phía nam không thể so với phía bắc, mùa này càng thể hiện rõ ràng hơn, người phương bắc vốn chịu lạnh rất giỏi nhưng chắc chắn cũng không chịu nổi cái lạnh ẩm ướt này của phương nam.

Ăn xong bữa trưa, tôi kiểm tra lại cái quần vẫn chưa khô, đành kiếm một cái khác ra mặc. Bạch Dực mang túi thịt ra. Vì mùi của nó quá khó ngửi nên chúng tôi đồng lòng treo nó vào nhà tắm. Lúc Bạch Dực cầm lấy cái túi, chợt trầm giọng “hử?” một tiếng, tôi hỏi có chuyện gì, anh ta lắc lắc đầu, vẻ mặt ngạc nhiên giơ cái túi lên nói: “Lạ ghê, sao cảm giác như nhẹ hẳn đi thế này?”

Tôi mặc xong y phục, cũng tiến tới nhấc nhấc thử túi thịt, quả nhiên có hơi nhẹ hơn hôm qua. Mở ra xem thử, thật kỳ lạ, cái mùi hôi quái lạ hôm qua đã biến mất, trái lại bên trong tỏa ra một mùi như mùi hạnh nhân. Thế nhưng chỗ thịt thì đã biến dạng hoàn toàn, vừa nhừ vừa nát thành một đống lộn xộn, hơn nữa còn chảy ra một thứ dịch màu xanh sẫm. Tôi hiếu kỳ định lấy tay chạm thử vào thịt, chợt Bạch Dực nhanh như chớp nắm chặt lấy tay tôi hất ra, sắc mặt anh lạnh băng nhìn túi thịt, sau đó cấp tốc dốc thẳng chỗ thịt vào bồn cầu, giật nước trôi hết vết tích.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Bạch Dực đã nghiêm giọng nói: “Sau này tuyệt đối không được tới cái chợ đó nữa, cần gì thì cứ vào siêu thị mà mua. Còn cái quầy thịt đó…” Anh ta không nói hết, đôi mắt mông lung nhìn về phía xa, tôi thắc mắc nhìn Bạch Dực, vẻ mặt của anh ta lúc này rõ ràng là cũng có nghi hoặc chưa rõ. Nhưng chỗ thịt lúc nãy quả thực bất bình thường, Bạch Dực nhanh chóng cầm cái túi ny lông bỏ lên bếp đốt sạch. Tôi thấy thái độ như thể đang tiêu độc chống bệnh truyền nhiễm của anh ta mà tự nhiên nhớ ra anh ta hình như cũng đã chạm vào thịt, vì thế lo lắng hỏi: “Lão Bạch, có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải là cái gì không lành chứ? Ngày hôm qua anh cũng đã chạm vào nó, liệu… có sao không?”

Anh ta khoát khoát tay với tôi, vẻ mặt cũng không âm u lắm, tôi cũng an tâm hơn một chút, dù sao nếu có chuyện gì không lành thì Bạch Dực cũng tự biết cách xử lý thỏa đáng. Cuối cùng chúng tôi cũng không tìm tới quầy thịt kia nữa, Bạch Dực chỉ dặn tôi mấy lần là không được tới đó, cũng không nói gì thêm.

Cứ như thế vài ngày sau chúng tôi không ăn thịt, trong lòng tôi quả thực có hơi khó chịu, nhưng Bạch Dực thì cực kỳ thoải mái nhẹ nhàng, đôi lúc tôi có cảm giác anh ta dường như không có hứng thú gì lắm với việc ăn uống, ăn thế nào cũng được không chấp nhất nhiều. Thế nhưng tôi thì không chịu được, thực sắc tính dã[1], bắt tôi cả ngày ăn mì chay thì tôi sẽ biến thành hòa thượng mất. Vì thế nhân một hôm trời ngớt mưa, tôi tranh thủ thời gian chạy ra chợ. Cùng lắm thì không héo lánh qua hàng thịt đó là được chứ gì, quầy thịt có đầy chợ, nếu mua không được thịt thì cùng lắm mua vài khúc dồi về nấu lẩu ăn đỡ, cũng coi như an ủi cái dạ dày.

Lúc tan tầm, tôi cưỡi xe đạp chạy thẳng ra chợ. Lúc này người qua lại trong chợ đông đúc hơn hẳn lần trước, tiếng cãi vã kì kèo ồn ào hòa cùng đủ thứ mùi hợp lại thành một bản hòa tấu kinh khủng. Tôi cau mũi, muốn mua thật nhanh để còn về nhà. Nhưng vì túi thịt lần trước, lần này tôi không dám bước đến đầu chợ, chỉ chọn đại một quầy thịt bên ngoài mua đỡ.

Lần này tôi chọn rất kỹ, thậm chí còn đưa thịt sát lên mũi ngửi, ông chủ quầy thấy bộ dạng kỳ quái của tôi bèn phá lên cười nói: “Ai da da, cậu có ngửi mấy cũng thế thôi à, thịt chỗ tui chất lượng bảo đảm cực kỳ luôn đó, không tin cậu đi hỏi thử đi, quầy thịt Tiểu Chu này là nổi tiếng thịt ngon xưa nay nha!”

Tôi xác định thịt không có vấn đề xong, bèn cột túi lại rồi nói với ông ta: “Đừng nói nữa, lần trước mua thịt trong cái sạp trong kia, ông chủ cũng vỗ ngực xưng là thịt ngon, mà ai dè hôm sau hóa thành tương hồ hết, tôi còn chưa tính đó!”

Ông ta vừa nghe tới quầy thịt kia thì giật bắn mình như thể vừa nghe thấy cái gì cấm kỵ, lấy tay khum khum che miệng, nhìn dáo dác xung quanh rồi mới thì thào với tôi: “Cái quầy đó, không mua được đâu!”

Đọc truyện chữ Full