Bạch Dực mân mê chén trà trong tay, không nói gì; Lục Tử tuy có vẻ như muốn ở lại tìm tung tích của thanh cổ kiếm, nhưng nhìn dáng vẻ lo sợ của tôi cũng không dám ép. Đột nhiên ánh mắt Bạch Dực như lóe lên, dường như tự đắc vì đã nghĩ ra cái gì đó vậy, nhưng sự biến hóa này chỉ xẹt qua đáy mắt anh ta rất nhanh rồi nhanh chóng biến mất, trở lại vẻ lạnh nhạt như cũ, trước sau vẫn không mở miệng.
Tôi vốn định hỏi anh ta đã nghĩ ra cái gì, nhưng anh ta đã khéo léo dùng ngón trỏ của bàn tay đang cầm chén mà đặt nhẹ lên môi, ý bảo tôi đừng lên tiếng. Để không cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta, tôi cũng đành nhịn mà im lặng, chờ anh ta suy nghĩ cẩn thận đâu ra đó rồi chắc chắn sẽ giải thích. Buồn chán, tôi bèn lơ đãng nhìn ra ánh lửa xa xa ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, quả nhiên là những người sinh ra bên hồ, lớn lên trong hồ, cuối cùng cũng gửi thân xác lại trong hồ, đó cũng có thể coi như một sự trở về. Tôi thở dài một hơi, u ám nhìn lướt qua mặt hồ đen đặc rộng lớn. Đột nhiên, giữa mặt hồ, tôi nhìn thấy… một cái bóng người trắng toát!
Lòng tôi trong phút chốc hoảng lên, thân hình của kẻ nọ rất mờ nhạt, ánh trăng chiếu lên người hắn làm thành một đường viền nhàn nhạt. Tôi không khỏi nghi ngờ, người này biết phép đi trên mặt nước hay sao? Bởi vì trông cái bóng thực sự như đang lướt trên mặt nước, nhưng vẫn hoàn toàn không làm ặt nước xao động, toàn bộ thân hình như tĩnh lại, kéo theo không khí xung quanh hắn cũng như ngưng đọng theo.
Một ý nghĩ toát ra trong đầu tôi, người này rất có thể chính là “Thủ quốc công” mà ông ngư dân ban chiều đã nhắc tới, nghĩ vậy, tự nhiên cảm thấy một cảm giác khao khát mãnh liệt muốn nhìn thấy hắn tận mắt, làm như nếu nhìn thấy người này thì có thể giải được hết mọi bí ẩn vậy. Mặc kệ hắn là thiện hay ác, là thần hay quỷ, thà tìm thấy hắn trước còn hơn chờ hắn tới tìm, không phải sao!
Để nhìn thấy rõ hơn, tôi vội vã tiến ra trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cái bóng trên mặt hồ, cái bóng như được phủ mờ bởi tầng tầng ánh trăng huyền ảo. Đột nhiên tôi có cảm giác thật muốn, thật sự muốn lao đầu ra khỏi cửa sổ… bàn tay tôi đã nắm lên bờ cửa, nhưng khi tôi vừa mở rộng cửa ra, thì từ bên ngoài, một cái bóng đen thùi đã chồm lên. Khỉ nước! Nó nhe răng trợn mắt nhìn tôi, tròng mắt đỏ rực như máu. Tôi giật người lùi lại, nó đã xô mạnh vào vai tôi mà nhảy xổ vào phòng. Đang lúc cả đám người chúng tôi còn đang trở tay không kịp, trong phòng lại đột ngột… cúp điện! Lục Tử và Bạch Dực đều la lên. Chuyện xảy ra nhanh như một cái chớp mắt, ba người chúng tôi căn bản không kịp động đậy, vì ánh sáng bất thình lình biến mất nên chúng tôi cứ như ba kẻ mù, tôi vội vã giơ giơ tay ra trước hốt hoảng gọi: “Bạch Dực, Lục Tử! Hai người đâu rồi!”
Đột nhiên cảm thấy đụng phải một người, tôi tưởng là Bạch Dực, liền vội vàng nắm lấy tay người đó, nhưng chạm vào rồi mới thấy, đây tuyệt đối không thể là Bạch Dực được, vì tay áo hắn dài thượt, không phải quần áo của người hiện đại, mà cả người hắn lại ướt đẫm, cứ như… cứ như vừa bước lên từ dưới hồ vậy!!!
Tôi giật tay lại rút lui liền mấy bước, đụng phải ghế, lập tức ngã nhào xuống. Đôi mắt dần dần quen với bóng tối, tôi bèn nhìn chằm chằm vào bóng người đang đứng cạnh cửa sổ kia. Hắn mặc một chiếc áo dài thượt, rộng thùng thình, một tay đang vươn ra về phía tôi, lòng bàn tay mở rộng như đang đòi vật gì đó. Tôi lập tức hiểu ngay, hắn đang đòi lại khối kiếm cách ngọc! Đột nhiên cả người bị ai đó ôm chặt lấy, kéo về phía sau, tôi mất đà ngã vào lồng ngực người ấy. Nhìn lại thì phát hiện là Bạch Dực, trong lòng lập tức yên tâm, liền run run chỉ cho anh ta thấy người bên cửa sổ kia: “Hắn… dường như muốn lấy lại khối kiếm cách hay sao ấy!”
Lục Tử thì đang co người trốn dưới gầm bàn, cả người hắn run tới mức khiến cho cả cái bàn cũng run bắn theo, trong miệng liên tục lẩm nhẩm A di đà phật. Nhưng vấn đề là khối kiếm cách ngọc trên bàn đã không còn ở đó nữa, lẽ nào con khỉ nước lúc nãy đã cướp đi rồi sao? Chợt nghe Bạch Dực từ sau lưng nhẹ giọng thì thầm: “Thứ đó trong tay tôi, yên tâm đi.”
Tôi mếu máo nói: “Chi bằng…chi bằng trả lại cho người ta đi, chúng ta còn giữ nó thì còn không được bình an!”
Cái bóng kia vẫn giữ nguyên tư thế như trước, không thèm động đậy. Toàn thân hắn tỏa ra một thứ hơi lạnh tiêu điều u tịch, ánh trăng chiếu xuyên qua người hắn, hắt lên mặt đất chút ánh sáng lờ mờ. Bạch Dực đỡ tôi đứng dậy, người kia cũng như một con rối, xoay người theo động tác của chúng tôi, cánh tay vẫn giơ ra, dường như hắn biết khối ngọc kia đang nằm trên tay Bạch Dực vậy.
Kỳ thực, so với bóng người không biết tên tuổi này, tôi còn sợ con khỉ nước không biết đang lẩn lút ở đâu trong phòng kia hơn. Nó không biết đang trốn trong xó xỉnh nào, bởi vì Bạch Dực không hề mở cửa phòng, cho nên nó cũng cứ thế giảo hoạt mà giấu mình trong bóng tối, chờ cơ hội nhảy ra.
Tôi liếm liếm đôi môi khô khốc, hỏi: “Ngươi… ngươi là ai?” Giọng nói khàn tới mức ngay cả tôi nghe thấy cũng giật cả mình.
Bóng người vẫn không hề lay động, cũng không thèm trả lời, từ người hắn có thể cảm thấy một loại khí độ lãnh ngạo đến cực điểm. Bạch Dực phía sau cũng bắt đầu thở gấp, có thể thấy ngay cả anh ta cũng bắt đầu lo lắng. Đúng lúc này, Lục Tử đột ngột hét to lên một tiếng, như thể vừa bị ai đó tóm được vậy. Tôi vừa nhìn thấy thì tim cũng gần như ngừng đập, con khỉ nước kia không dám ra tay với chúng tôi, mà lại chọn đúng Lục Tử thân cô thế yếu để tấn công, bọn quỷ này, quả thực là quá hiểm độc mà!
Lục Tử dường như bị bóp cổ, tiếng la trở nên gián đoạn lại khò khè, tôi lo lắng quay sang Bạch Dực: “Không ổn rồi! Lục Tử sắp chết tới nơi rồi, chi bằng chúng ta trả thứ đó lại cho hắn đi, cầu xin hắn cho chúng ta một con đường sống!”
Bạch Dực chỉ suy nghĩ trong chốc lát, một tay cẩn thận ôm chặt lấy tôi, tay còn lại nắm khối kiếm cách ném thẳng ra ngoài cửa sổ. Chỉ nghe Lục Tử hét thảm một tiếng, con khỉ nước lông lá đen ngòm kia đã nhảy phắt ra khỏi cửa sổ, bóng người màu trắng cũng thoáng cái biến mất.
Ba người chúng tôi ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, mãi một lúc lâu sau khi có người tới gõ cửa mới hoàn hồn lại. Đứng trước cửa là ông chủ quán trọ, ông ta nói cầu dao tổng không biết bị ai chơi ác đóng lại, cho nên cả nhà trọ mới bị cúp điện. Lại nghe tiếng chúng tôi hét trên này nên lên xem thử, vừa nói xong thì gian phòng cũng đúng lúc sáng lên. Chỉ có một cái ghế ngã chỏng chơ trên sàn, Lục Tử thì cuộn tròn người dưới bàn, bưng cái cổ ra sức thở hào hển.
Tôi vội vàng lên tiếng giải thích với ông chủ đang há hốc miệng ngạc nhiên: “Bạn của tôi lúc nhỏ gặp tai nạn, cho nên bây giờ cứ mỗi lần cúp điện đột ngột là lại như vậy đó, đây là một loại bệnh tâm lý thôi, không sao hết!”
Ông chủ nghe thế cũng gật đầu: “Là vậy sao, thật không phải, đột nhiên xảy ra chuyện này tui cũng rất xin lỗi, có cần tụi tui đưa bạn cậu tới bệnh viện không?”
Tôi vội vã xua tay: “Không, không cân đâu ạ, cậu ta chỉ cần nghỉ ngơi một lát là khỏi ngay ấy mà. Bác cứ đi lo công chuyện đi, ở đây không còn gì phải lo nữa đâu.”
Ông chủ lo lắng nhìn lại Lục Tử thêm một lần nữa, nhưng không nói thêm gì mà vội vã rời đi. Tôi lập tức đóng chặt cửa, nói với Bạch Dực: “Thứ kia có được khối ngọc rồi, chắc sẽ không quay lại nữa đâu nhỉ?”
Lục Tử đã bắt đầu bình thường trở lại, hắn lảo đảo đứng lên bước tới ngồi phịch xuống ghế, bưng ngực thều thào: “Đúng đó, trả lại cho hắn là đúng, có chủ nhân hung ác như vậy, thứ kia mà mang về cũng chỉ mang tới tai họa thôi…”
Bạch Dực trầm mặc nhìn chúng tôi hồi lâu, mãi sau mới thản nhiên nói: “Tôi chưa trả thứ đó lại cho hắn.”
Chúng tôi vừa nghe tháy, liền trợn mắt lên nhìn anh ta, không sao tin nổi, giọng của Lục Tử cũng run lên: “Ối đại ca ơi! Sao anh còn giữ lại cái thứ gây tai họa này làm cái gì!!! Anh đâu phải là loại người vì nghĩa mà quên mạng đâu hả? Hả?!”
Tôi cắt ngang màn quỷ rống của Lục Tử, vì biết Bạch Dực làm thế chắc chắn có lý do của anh ta, cho nên tôi chỉ cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi: “Lão Bạch, anh giữ lại thứ này làm gì? Dù sao nó cũng đâu có quan trọng với chúng ta lắm?”
Bạch Dực lấy khối kiếm cách từ trong túi quần ra mà đáp: “Nếu trả lại nó rồi, coi chừng không quá ba ngày sau chúng ta đều phải ra ma hết, ai cũng chạy không thoát. Chỉ có giữ nó lại mới có đường sống.”
Bạch Dực nói thế tôi mới sực nhận ra, người này thực sự sẽ không cho chúng tôi được sống sót. Vì sao hắn lại không để ai bước chân tới mé tây hồ? Vì sao đứa bé kia lại bị khỉ nước tha xuống chết đuối? Cách giải thích duy nhất là vì đứa bé đó chính là người đầu tiên bắt được khối kiếm cách. Cho nên nó phải chết. Mà người kế tiếp giữ kiếm cách trong tay là tôi liền biến thành mục tiêu truy sát của khỉ nước. Vì kẻ đó muốn giữ kín bí mật của cổ kiếm, cho nên ra sức phong tỏa mọi tin tức dẫn tới kiếm, nếu chúng tôi còn sống thì tức là mối đe dọa vẫn còn. Cho nên, chỉ có cách tốt nhất để giữ bí mật, đó là khiến cho ba người chúng tôi vĩnh viễn câm miệng, vì người chết là loại người duy nhất sẽ không bao giờ để lộ bí mật ra ngoài.
Lòng tôi lạnh toát, bất giác quay lại nhìn Bạch Dực. May có anh ta, may mà anh ta nghĩ ra, không bị tình huống nguy hiểm tức thời làm bối rối tinh thần, bằng không nếu lúc nãy giao ra lá bùa hộ mệnh duy nhất này rồi thì tiếp theo đúng là chỉ còn có nước chờ chết.
Lục Tử rốt cuộc cũng hiểu ra tình hình, thở dài một tiếng nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ cứ ở đây chờ người kia quay lại tính sổ? Hắn mà biết chúng ta lừa hắn, đảm bảo sẽ không để chúng ta yên lành rời khỏi đây đâu!”
Bạch Dực ngẩng đầu nhìn mặt hồ ngoài cửa sổ, đáp: “Cho nên chúng ta phải chủ động đi tìm hắn, ra điều kiện!”
Nguyên cả đêm đó chúng tôi không sao chợp mắt nổi, Lục Tử nắm chặt khối khai quang cổ ngọc mà sư phụ hắn cho trong tay, niệm kinh lầm rầm cả đêm. Tôi ngồi canh bên cửa sổ, dùng cây móc áo chặn chặt cửa sổ lại, không cho khỉ nước phá cửa xông vào. Bởi vì tôi có cảm giác, lũ khỉ nước này vẫn giữ được trí thông minh của con người, chỉ hình dạng bên ngoài là bị biến đổi mà thôi. Đã là như thế thì những trò như cạy cửa sổ chắc chắn cũng không thể không biết.
Nhưng đáng lo nhất lại chính là Bạch Dực, cả đêm anh ta nắm khối kiếm cách trong tay, không biết suy nghĩ gì mà trầm tư, mặt mày nghiêm trọng kinh khủng. Lục Tử mấy lần gọi, nhưng anh ta đều không nghe thấy. Tôi xua xua tay với Lục Tử, ra hiệu cho hắn đừng làm phiền Bạch Dực. Bởi vì tình huống lúc này của chúng tôi, ngoại trừ trông cậy vào khối ngọc trong tay anh ta để cứu mạng thì không còn cách nào khác.
Một đêm ngủ không yên, phương đông đã hửng sáng tự lúc nào. Ánh trăng trút xuống những lớp sáng nhạt cuối cùng, dần dần bị thay thế bởi những tia nắng chói lọi của vầng thái dương. Ánh sáng ban ngày có hơi chói mắt, tôi động đậy cơ thể, gãi gãi đầu tỉnh giấc, hóa ra cuối cùng vẫn là trụ không được, ngủ thiếp đi tự lúc nào. Trên người tôi đắp cái áo khoác của Bạch Dực, anh ta vẫn đang ngồi bên bàn mà nhìn chằm chằm khối kiếm cách trong tay, tròng mắt đỏ quạch, dường như cả đêm không ngủ.
Lục Tử còn nằm yên trên giường ngủ say như chết, miệng há hốc ngáy khò khò, trong tay còn nắm chặt khối ngọc của hắn không dám buông. Tôi lắc lắc cái cổ cứng đờ, bước tới hỏi Bạch Dực: “Thế nào? Có biện pháp gì chưa?”
Anh ta thấy tôi đã tỉnh, liền cầm lại áo khoác của mình, sờ sờ cằm mà nói: “Xem ra muốn giải quyết dứt điểm thì buộc phải tới bên hồ một lần nữa. Khối ngọc này thế nào cũng phải tra lại cho hắn, nhưng chúng ta cũng phải buộc hắn hứa không được làm hại chúng ta mới được. Nếu không có ngày chết chìm trong bồn rửa mặt nhà mình mất.”
Chúng tôi thực sự không ham muốn thứ này, dù sao với tôi mà nói cả câu chuyện này chỉ là một lần gặp chuyện không may mà thôi, nếu như được lựa chọn tôi thà không bao giờ bước chân tới chỗ này. Nghĩ đến đây, tôi lại không khỏi lườm cái kẻ đầu sỏ gây chuyện kia một cái.
Bạch Dực nhìn tôi, bình thản nói tiếp: “Biện pháp của tôi lúc này cũng chỉ dựa trên sự suy đoán, cho nên chắc chắn là có nguy hiểm. Tỉ lệ thành công có khi chỉ có 50%, cho nên tôi định chuyện này để một mình tôi giải quyết được rồi, cậu về trước với Lục Tử đi. Nếu như…”
Tôi lập tức chặn ngang không cho anh ta nói nữa. Lại bắt đầu cái bệnh anh hùng cá nhân rồi, đây có phải là chuyện cá nhân của anh ta đâu? Đã nguy hiểm như vậy thì càng cần phải có người giúp đỡ chứ? Hơn nữa chẳng lẽ anh ta cho rằng tôi về nhà sẽ an toàn sao? Nếu lỡ mà anh ta thất bại, tôi vẫn như cũ chết đuối trong bồn rửa mặt chứ ích gì? Vì thế, tôi kiên quyết hăm he: “Tôi không quay về, tôi ở lại với anh! Thằng nhóc Lục Tử này nhát lắm, đá cậu ta về trước đi!”
Bạch Dực lắc đầu: “Lần này tôi quả thực không dám cam đoan là có thể bảo vệ tốt cho cậu, nếu chẳng may… chẳng may cậu xảy ra chuyện gì… tôi… tôi làm sao ăn nói với cha mẹ cậu…?”
Tôi trừng mắt với anh ta một cái, anh ta khinh tôi là con nít lên ba sao? Vì thế cố tình nói bằng một giọng nặng nề hơn: “Đừng nói loanh quanh, muốn chê tôi vô dụng thì cứ nói thẳng đi! Tôi thì tôi nói thật nhé, anh nghĩ tôi không muốn chạy chắc?! Nhưng vấn đề ở đây là nếu anh thất bại thì tôi có thể chạy đi đâu nào? Hung tinh đêm qua anh cũng thấy rồi đó, anh xem chạy thoát nổi không?!”
Anh ta khẽ nhún vai, ý nói tôi cũng có lý. Suy nghĩ một chút, cuối cùng anh ta nói: “Cậu nói phải, vậy cậu ở lại đi, nhưng phải nghe theo lời tôi đấy.”
Tôi vội vã gật đầu. Anh ta nhìn tôi thở dài một tiếng, lắc lắc đầu nói: “Ngày hôm trước lúc mới tới đây tôi đã nhận thấy ở đây có một luồng oán khí rất nhạt, nhưng lại thấy phong thủy không có vấn đề nên cũng không dám chắc. Nhưng nay xem ra, đúng là không có lửa làm sao có khói.”
Anh ta mân mê khối kiếm cách ngọc trong tay, tư lự một chút rồi nói tiếp: “Thực ra chúng ta đều có thể đoán được, tất cả cũng chỉ là vì kẻ đã nhảy xuống hồ tự tử kia, mà tấm bia đá trong rừng có lẽ chính là thứ cuối cùng hắn lưu lại trước khi chết.” Dừng một chút, anh ta tiếp lời: “Hắn chết thì ôm theo thanh cổ kiếm này, vậy chắc hẳn phải là quý tộc Ngô quốc, hơn nữa nhất định có quan hệ tới Ngũ Tử Tư.”
Tôi hoàn toàn hiểu được cách suy luận của Bạch Dực, đích xác là nếu Phù Sai vẫn còn giữ Câu Nguyệt cổ kiếm trong tay thì chắc chắn thiên hạ cũng không rơi vào tay Câu Tiễn.”
Tôi nói: “Trên tấm bia nói hắn là ‘sĩ vi tri kỉ giả tử’, lẽ nào hắn là vì Ngũ Tử Tư mà nhảy hồ tự vẫn? Mà ôm theo Câu Nguyệt cổ kiếm là vì để trả thù Ngô vương nghe lời gian thần dèm pha mà hãm hại trung lương?”
Bạch Dực lắc đầu: “Cái này không biết, nhưng nếu hắn có thể chết vì tri kỉ thì có thể coi như một người nghĩa sĩ. Cần phải đến đó để xem xem hắn rốt cuộc vì nỗi khổ gì mà giữ hồ này lâu đến vậy còn không tan nổi oán khí, nói không chừng đó mới là cơ hội cứu mạng của chúng ta.”
Tôi sửng sốt nhìn anh ta, cuối cùng cũng hiểu hết, tất cả những gì Bạch Dực suy đoán nãy giờ đều chỉ là dựa trên một tiền đề, đó là kẻ dưới hồ kia phải là một con quỷ “lương thiện”. Phải đi bàn bạc với một con quỷ “có nhân nghĩa”, “có tính người” để hi vọng nó mở cho chúng tôi một con đường sống… Thảo nào mà Bạch Dực muốn tôi về nhà trước, nhiệm vụ này… thật sự quá sức, cho dù là đối với bất kỳ ai.
Bạch Dực nhìn ra suy nghĩ của tôi, xấu hổ húng hắng ho, rồi đến bên giường lay lay Lục Tử dậy. Tên khốn Lục Tử này thật xấu nết ngủ, há hốc miệng ra chảy nước miếng đầy mặt. Bị Bạch Dực đẩy, hắn lăn người một cái, dựng phắt dậy gào thét trong vô thức: “Có khỉ nước! Có khỉ nước tới!!!”
Tôi tát cho hắn một cái vào ót, hắn làm mất mặt tôi quá, chẳng còn nhỏ nhít gì mà sao nhát gan thế không biết! Tôi thở dài nói: “Lục Tử, tôi và anh Bạch Dực bàn xong rồi, cậu về nhà trước đi, ở đây để kệ tụi tôi tự xử lý.”
Hắn cuối cùng cũng tỉnh táo ra, ngồi lại trên giường chùi chùi nước miếng mà nói: “Hai người liệu giải quyết nổi không? Nếu không được thì tớ có biết một ông đạo trưởng Long Hổ Sơn, hay là thỉnh ổng xuống giúp hai người một tay?”
Bạch Dực lắc đầu: “Nước xa không cứu được lửa gần, huống chi có thỉnh ông đạo trưởng đó tới có khi cũng chỉ là hại người ta bị kéo xuống nước thôi. Loại chuyện này nên tự giải quyết thì hơn.”
Lục Tử cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Thôi được, tớ ở lại đây cũng không giúp được gì, vầy đi, để tớ trở về tra tìm tư liệu về cái hồ này đã, cho dù có phải quật ba thước đất cũng phải biết chuyện về cái hồ quỷ này!” Nói xong không thèm đánh cả răng, chỉ lau lau cái mặt vài cái rồi mặc quần áo biến mất. Nhìn theo bóng lưng của hắn, tôi thực sự không biết hắn là nóng lòng muốn tra tư liệu, hay là vội vàng đào tẩu đây…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Thoại Liên Thiên
Chương 27: Thủ hồ (Tam)
Chương 27: Thủ hồ (Tam)