Cùng Lý Ký cầm nó tới Thanh Trạch hồ, Tần Tố thả nó xuống, nhìn nó từ từ chìm trong nước.
“Ta biết sẽ có ngày nó phải úa tàn, nhưng ít nhất, ta muốn vĩnh viễn nhớ rõ vẻ đẹp của nó khi nở rộ.” Tần Tố nói như thế.
Lý Ký cầm dù che, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Tần Tố.
Chỉ cần nhìn không thấy, có thể tự nói với mình nó vẫn còn đó, yên lặng nở rộ dưới đáy hồ.
Trên đường trở về, Tần Tố một mực trầm mặc. Lý Ký cũng không nói, chỉ chuyên chú che mưa cho hắn, sóng vai đi.
Mưa không lớn, nhưng là mưa bụi lất phất tán loạn theo gió, thỉnh thoảng thấm ướt mặt hắn.
Tần Tố dừng bước, Lý Ký cũng ngừng, nhìn hắn.
Đèn ***g xa xa chiếu sáng gương mặt hai người, còn thấy được cả từng hạt mưa rơi xung quanh.
Tần Tố nở nụ cười, thật lòng, vui vẻ.
“Cám ơn ngươi.”
Lý Ký cười không nói.
“Đưa dù cho ta được chứ?” Tần Tố nói.
Lý Ký đưa dù che cho hắn. Đầu ngón tay chạm vào tay Tần Tố, có chút lạnh lẽo, vì vậy mà lo lắng.
Vươn tay cầm lấy tay của hắn, từng chút một truyền qua độ ấm.
Hai người cứ như vậy dùng bốn tay cầm lấy dù che, bèn nhìn nhau cười.
Tần Tố cầm dù, tiện tay quăng ra. Dù che rơi xuống lăn tròn vài vòng trên mặt đất.
Vòng tay ôm lấy cổ Lý Ký, kiễng chân hôn lên, dùng sức mà hôn.
Lý Ký ôm eo hắn, linh xảo tách ra môi hắn, đầu lưỡi hơi chút thô ráp thăm dò vào chỗ ẩm ướt, tinh tế nhấm nháp mỹ vị bên trong.
Đầu lưỡi giao triền, cảm giác ẩm ướt, còn có tân dịch không kịp nuốt xuống.
Khi tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc.
Tần Tố không hề dừng lại, cũng không nhặt dù lên, cứ như vậy nhanh chóng rời đi.
Mưa vẫn rơi, liên miên không ngừng, nụ hôn sâu, còn có ánh đèn mờ nhạt.
Tình yêu trầm mặc, trái tim quấn quýt, và tình cảm trong đêm tối.
Hắn chỉ có thể lưu luyến trong khoảnh khắc rồi bỏ đi không quay đầu lại.
Nỗi lòng khó kìm nén.
Ngày đó, tại Ngự hoa viên.
Hoa sen trong Thanh Trạch hồ đều đã tàn rồi, nhưng hắn biết rõ vẫn còn một đóa hoa đang nở rộ, nở rộ dưới đáy hồ, nở rộ dưới đáy lòng.
Dựa cột lương đình, nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Trời rất cao, cũng rất xa. Gió thổi mang theo hương vị trống trải của trời thu thoảng qua bên tai, đưa tới hương vị của phương Bắc.
Nhàn nhạt, mùi máu tanh như có như không.
Lại một hồi chiến tranh sắp xảy ra, sau đó, Đại Nghiệp sẽ chính thức nhất thống, chính thức trở nên phú cường.
Người kia, cũng sẽ được thế nhân ghi nhớ, trở thành nhất đại minh quân.
“Ca ca, ca ca.” Tiếng nói thanh thanh của tiểu hài tử truyền đến, Tần Tố cúi đầu, là tiểu hoàng tử.
“Hồng Nhi?” Lúc dưỡng thương, đứa bé này ngẫu nhiên cũng tới xem hắn, mặc dù phần nhiều là vì trốn học, nhưng vẫn dần thành thân quen.
“Hì hì.” Hồng Nhi cười níu lấy vạt áo Tần Tố.
“Hôm nay lại trốn học?” Tần Tố ngồi xổm xuống, hỏi.
“Mới không phải, hôm nay ta là tới tìm ca ca.” Hồng Nhi nói.
“A? Hồng Nhi tìm ta có chuyện gì?” Tần Tố mỉm cười hỏi.
“Để ngươi đi khuyên nhủ phụ hoàng, bảo hắn đừng lấy Liêu quốc công chúa gì đó kia.” Hồng Nhi chu môi nói, “Ta không muốn, không muốn, ta ghét nàng.”
Nụ cười của Tần Tố cương tại trên mặt, con ngươi trầm xuống, hỏi: “Vậy ngươi hẳn là đi tìm phụ hoàng ngươi, tìm ta nào có làm được gì.”
“Nhưng mà ta nghe nói phụ hoàng thích ngươi, các tỳ nữ tỷ tỷ cũng nói, đại khái chỉ có ngươi mới có thể khuyên hắn đừng lấy công chúa, hắn chỉ nghe lời ngươi.” Trẻ con nói lời không suy nghĩ, lại thật sâu đâm vào tim Tần Tố.
Nghe ta? Hắn khi nào thì nghe ta? Ha ha.
Trong mắt người đời, hắn thật là tà ngôn hoặc chúng, dĩ sắc thị nhân như thế sao? (tà ngôn hoặc chúng: nói lời yêu tà mê hoặc lòng người)
Tố quân, Tố quân. Hắn hẳn đã sớm là Tố quân chưa có sắc phong đi.
“Hồng Nhi, ta không thể.” Tần Tố vuốt ve mặt Hồng Nhi, trầm thấp nói.
“Vì sao?” Hồng Nhi nghi hoặc nhìn Tần Tố.
“Bởi vì hắn là hoàng đế. Mọi quyết định của hắn đều phải lấy thiên hạ làm đầu, mà ta, chẳng qua là người qua đường, ở lại đây cũng chỉ một thời gian, cuối cùng sẽ có ngày phải rời đi.”
Tiểu hoàng tử hiển nhiên không rõ ý của Tần Tố, lại bị đau thương nhè nhẹ toát ra từ hắn mê hoặc, ngây thơ gật đầu.
“Được rồi, nếu không đi Thái phó sẽ nổi giận. Nói dối cũng không phải là thói quen tốt.” Tần Tố cốc nhẹ vào trán hắn, cười nói.
“Làm sao ngươi biết?” Hồng Nhi che cái trán bĩu môi.
Tần Tố cười nhẹ: “Công phu gạt người của ngươi, còn chưa lợi hại bằng phụ hoàng ngươi đâu.”
Cười cười, cũng rốt cuộc cười không nổi.
Chẳng lẽ thật sự không thể dừng lại sao?
Thật sự không thể a, nếu còn lưu lại, cuối cùng có một ngày hắn sẽ triệt để rơi xuống, không cách nào thoát ra được.
Bọn họ đã sớm không còn chung đường.
Diệt môn chi cừu, Tông Viêm chết, thậm chí còn có công chúa Liêu quốc, giữa hai người bọn họ có rất nhiều trở ngại.
Ngoại trừ yêu, còn lại hoàn toàn không có gì cả.
Mà….chỉ có yêu, là không đủ a.
Cửa cạch một tiếng bị đẩy ra,
“Tố Nhi, sao lại ngồi ngẩn người vậy?” Lý Ký vào phòng, trông thấy Tần Tố ngồi trước bàn, trên bàn bày một quyền sách, nhưng không hề nhìn.
Ngược lại, thẳng tắp nhìn hắn, trong mắt tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ.
Lý Ký lập tức hiểu hắn đã biết. Vốn sẽ không định giấu hắn, vậy không bằng nói thẳng ra.
“Ta phải lấy công chúa Liêu quốc.” Lý Ký nói.
“Ta hiểu.”
“Chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.”
“Ta hiểu.”
“Ta cũng không có ý định đụng nàng, chỉ là, hiện tại cần dùng nó để trấn an Liêu quốc.” Lý Ký trầm thanh nói.
Tần Tố trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta hiểu.”
Lý Ký thở dài, chậm rãi nói: “Trong lòng ta, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình ngươi mà thôi.”
“…..” Tần Tố không nói, cúi đầu xuống.
Người, chỉ có một mình ta; nhưng việc cần làm, thì lại có rất nhiều.
Thiên hạ của ngươi; Giang sơn của ngươi; Đế vị của ngươi; Khát vọng của ngươi.
Mỗi một cái, đều quan trọng hơn ta.
Ta hiểu mình không nên quá tham lam, những cái đó vốn đều là thứ không thể so sánh.
Thế nhưng….Ta vẫn còn quá tham lam.
Mỗi lần nhắm mắt lại, ta lại nhớ tới rất nhiều chuyện.
Tần gia tan thành mây khói trong biển lửa; Vương Tông Viêm hồn phi phách tán trên đoạn đầu đài; Còn có……liên hương lờ lững dưới ánh trăng.
Ngươi cho ta ôn nhu kỳ thật cũng không nhiều, lại luôn đúng lúc.
Luôn, vào lúc ta yếu đuối nhất.
Vì thế…Mới làm lòng ta ghi nhớ bóng hình ngươi.
Có điều…Chúng ta đã sớm không thể bỏ qua tất cả để yêu. Chí ít, ta không cách nào quên được một số người, một số việc.
Khi trời tối đen….
Nhớ….Rất muốn về nhà.
Không phải Tần gia.
Mà là Giang Nam ôn hòa.
Có hoa sen, có tiếng ca…
Kỳ thật…
Ta muốn trở về, không phải là Giang Nam..
Mà là…
Hạnh phúc thuần khiết nhất, đơn giản nhất, vô âu vô sầu ngày ấy…..