Hoàng đế bệ hạ ôm một người trong lòng, người kia được một chiếc áo choàng phủ kín, An bá cùng mọi người căn bản không thấy rõ là ai, nhưng từ vẻ mặt nghiêm trọng của hoàng đế cũng có thể thấy được, đó chắc chắn là một người vô cùng trọng yếu với ngài…
“Bệ hạ, ngài sao lại…” An bá tiến lên muốn bắt chuyện.
Lại bị Tuyền lạnh như băng cự tuyệt, “Đại ca đâu?”
“A… Dạ, Vương gia đang ở trong phòng…” Không giống lần trước, lần này tới trên người bệ hạ mang theo một thân hàn khí, khiến cho người ta không dám tự tiện tới gần… An bá từ đáy lòng dâng lên một cảm giác như vậy.
“Chúng ta tự mình đi, không nhọc ngươi dẫn đường!” Vừa nói, Tuyền liền tự bước về phía phòng Tễ Linh Nhạc.
An bá cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ theo sau bệ hạ còn có ba người nam nhân, trong đó có hai người mà ông biết là Diệu Quang công tử cùng Diêu ngự y, nhưng còn một người nữa, người đó là ai đây?
… … … … … … … … … … … … … … … …
Trong phòng hai người đang nháo đến bất diệc nhạc hồ, Si Ảnh bổ nhào lên lưng Tễ Linh Nhạc, hai tay hung hắng bóp cổ y, hai chân quấn lên thắt lưng hữu lực, liều mạng muốn ghìm người y xuống, mà Tễ Linh Nhạc lại bất vi sở động, vẻ mặt bình tĩnh mà dùng hai tay chế trụ chân Si Ảnh, mặc cho hắn bài bố.
“Tử xử nam, ta thấy ngươi đúng là luôn giả bộ thâm trầm… Xem ta có bóp chết ngươi được không?!” Si Ảnh vừa mắng vừa thít cổ y.
“Muốn bóp thì bóp nhanh lên, lực đạo của ngươi yếu như vậy, muốn bóp chết con kiến còn không được!” Tễ Linh Nhạc thản nhiên trêu chọc.
“Đại ca!” Thanh âm Tuyền bỗng nhiên vang lên, cùng lúc thu hút sự chú ý của cả hai người.
Si Ảnh cùng Tễ Linh Nhạc đồng thời nhìn ra cửa, nhưng phản ứng lại bất đồng…
“Lão bản!! Tấn Nghi?” Si Ảnh ngốc lăng từ trên lưng Vương gia nhảy xuống, kinh ngạc mà nhìn mấy người bọn họ.
“!” Mà Tễ Linh Nhạc lại…
“Đại ca!” Giọng nói của Tuyền không mang theo bất cứ một tia cảm tình gì, “Ta cần một gian phòng để cho Phạm nghỉ ngơi!!!”
Tễ Linh Nhạc không nói gì thêm, chỉ là hướng An bá vừa vội vã chạy tới sau ám chỉ một chút, để ông dẫn đường cho Tuyền.
Tuyền ôm Phạm đi theo An bá, trứoc khi đi còn dùng ngữ điệu như ra lệnh nói: “Tấn Nghi cùng Diêu ngự y phụ trách dược cho Phạm! Si Ảnh chút nữa tới chiếu cố cho Phạm! Đại ca cùng Diệu Quang… đến phòng khách chờ ta! Ta có việc muốn hỏi hai người!!!”
Thánh chỉ của bệ hạ không ai dám cãi lời, mọi người sau khi nghe rõ ràng, mỗi người đều theo vị trí và cương vị của mình liền đi làm nhiệm vụ được giao…
Tuyền sau khi an trí cho Phạm xong, giao hắn cho Si Ảnh chiếu cố, còn mình thì đi tới phòng khách nói chuyện cùng bọn Tễ Linh Nhạc, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò Si Ảnh, nếu như Phạm tỉnh lại xảy ra chuyện gì, nhất định phải lập tức đi thông báo cho y.
Y vừa rời di, Tấn Nghi cùng Diêu ngự y liền cùng tới hậu viện sắc thuốc, còn lại Si Ảnh cầm khăn lông ngồi bên giường không ngừng lau đi mồ hôi lạnh cho Phạm.
Hắn có thể nhìn ra Phạm ngủ rất không an ổn, ngẫu nhiên trong mộng còn nói mớ những từ rời rạc Si Ảnh nghe không hiểu. Si Ảnh muốn nói gì đó để an ủi người đang mê man trên giường, nhưng khi định mở miệng lại phát hiện ra cái gì cũng không nói nên lời…
“Sư phụ…” Bàn tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương của Phạm nắm chặt lấy tấm chăn, toàn thân không nhịn được mà run rẩy, đôi mày nhíu chặt lại như đang chịu một loại áp lực thật lớn, thống khổ vô cùng.
“Lão bản, lão bản?” Không đành lòng nhìn y đau đớn như vậy, Si Ảnh cố gắng lay lay, mong có thể đánh thức y từ trong cơn ác mộng.
Tiếng gọi của hắn lập tức có hiệu quả, Phạm chầm chậm mở mắt ra, mang theo chút nghi hoặc xen lẫn chút mờ mịt, lẳng lặng mà đánh giá bốn phía, “Nơi này…”
“Lão bản, ngươi tỉnh dậy rồi!” Si Ảnh mừng rỡ kêu lên, theo tiềm thức muốn vươn tay thử xem nhiệt độ cơ thể y, nhưng là….
“A A A!!!” Trong khoảng khắc khi Si Ảnh chạm vào, da thịt vừa tiếp xúc với nhau, những khuất nhục trong quá khứ lập tức ùa về, khiến cho Phạm hét lên sợ hãi, vội vàng dùng chăn trùm kín lấy đầu.
Si Ảnh cũng giật mình thu tay lại, chỉ ngồi trên giường khẽ trấn an, “Lão bản, là ta… Si Ảnh, ngươi không nhận ra ta sao?”
Phạm từ trong chăn lén lén nhìn Si Ảnh một cái, sau đó lập tức kinh hoàng mà rụt trở về, “Đừng… Đừng đụng vào ta… Ta không phải… không phải!”
“Sao cơ…” Nhìn Phạm trước mắt, Si Ảnh có chút không biết phải làm sao.
Tại sao lại biến thành như vậy? Lão bản vốn luôn cao ngạo kiên cường, tại sao lại trở thành thế này? Si Ảnh chán chường ngồi phịch xuống đất, đây không phải người mà hắn muốn gặp, hắn muốn thấy lão bản có một cuộc sống vui sướng hạnh phúc, cho nên hắn mới làm những việc kia, nhưng vì sao sự tình lại đến nước này?
“Lão bản, tại sao không tới tìm ta?” Si Ảnh thất thần mà tự hỏi, “Ta đã nói rồi, nếu như ngươi ở bên hoàng đế có xảy ra việc gì, ngươi có thể đến tìm ta… Nhưng tại sao ngươi không làm thế? Ta thật sự không đáng tin tới vậy sao?”
Phạm một chút phản ứng cũng không có, chỉ đem chăn càng quấn chặt lấy mình mà run rẩy, cố gắng lùi sát vào tường như muốn tránh Si Ảnh càng xa càng tốt.
“Đây là làm sao?” Đúng lúc này, Diêu ngự y cùng Tấn Nghi sau khi sắc thuốc xong chạy tới liền thấy một màn như vậy.
Si Ảnh chậm rãi quay đầu lại, “Ta cũng không biết… Tấn Nghi, lão bản tại sao lại biến thành như vậy?”
Tấn Nghi dùng vẻ mặt bình tĩnh lắc đầu, “Không biết nữa, mới đầu lão bản chỉ là không muốn ở chung cùng người khác… Nhưng mấy ngày gần đây liền biến thành như vậy…”
“Đây có lẽ là do chướng ngại tâm lý tạo thành.” Diêu ngự y có hiểu biết sâu rộng, phỏng đoán nói, “Chúng ta chỉ có thể nghĩ cách để hắn uống hết thuốc, như vậy mới có cơ may cứu được.”
Si Ảnh nghe vậy lập tức tiến lên, tiếp nhận lấy bát dược, “Ta sẽ thử xem!”
Vừa nói hắn vừa bưng bát dược chậm rãi bò lên giường tới gần Phạm, “Lão bản, không cần sợ hãi, ta sẽ không thương tổn ngươi…”
Nhìn thấy Phạm cũng không làm ra phản ứng kịch liệt gì, Si Ảnh tiến lên một chút nữa nói: “Cho nên bây giờ tới uống thuốc, được không?” Giống như đang dỗ dành hài tử, Si Ảnh kiên nhẫn khuyên bảo.
Phạm vẫn không hề đáp lại, nhưng khi tay Si Ảnh vừa đưa ra, Phạm lại la hoảng lên lần nữa, “A!!! Đừng đụng vào ta… Ta không phải, ta không phải loại nam kỹ *** đãng!”
“… !” Si Ảnh thoáng cái liền thu tay lại, kinh ngạc nhìn y.
Mặc dù biết Phạm không có ác ý, mặc dù biết đó chỉ là sự phản kháng trong vô thức mà thôi, mặc dù biết thế… Nhưng là…
“Đúng vậy… Lão bản đương nhiên không phải…” Si Ảnh chậm rãi rời giường, ánh mắt có chút bi thương, nhưng vẫn kiên định hữu thần như vậy, hắn nở nụ cười sầu khổ nói, “Nam kỹ *** đãng là ta mới đúng… Cho nên lão bản, uống thuốc đi được không?”
“Si Ảnh ngươi…” Tấn Nghi cảm thấy không thích hợp, muốn nói gì đó, nhưng lại bị Si Ảnh cướp lời.
“Tấn Nghi, đi tìm bệ hạ, gọi ngài tới đây!” Si Ảnh lấy lại bình tĩnh, “Nhanh đi!”
Tấn Nghi sửng sốt, nhưng liền lập tức phản ứng lại chạy tới phòng khách, “Ừm! Các ngươi chờ, ta lập tức quay lại!”
Si Ảnh cùng Diêu ngự y tiếp tục khuyên bảo, nhưng dường như không có chút tác dụng nào, mãi đến khi Tấn Nghi cùng Tuyền chạy tới, Tuyền liền bảo tất cả bọn họ đi ra ngoài… Si Ảnh bị nhốt ngoài cửa, ngay cả mặt Tễ Linh Nhạc cũng không thèm liếc một cái, trực tiếp bỏ ra ngoài.
“Si Ảnh!” Tấn Nghi đang muốn hỏi rõ ràng, lại bị Tễ Linh Nhạc một tay cản lại!
“Không được đi!” Tễ Linh Nhạc quay đầu lại nói với An bá, “Dẫn hắn xuống nghỉ ngơi.”
“Dạ!” An bá đi tới trước mặt Tấn Nghi, “Công tử, bên này xin mời.”
Tấn Nghi tự biết thân biết phận, hiểu rõ ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, đành phải mang vẻ mặt lo lắng theo An bá rời đi.
Diệu Quang dùng ngữ điệu bàng quan hỏi thăm, “Vương gia, Si Ảnh như vậy không cần lo lắng sao?”
“…” Tễ Linh Nhạc vẫn im lặng không nói, chỉ đưa mắt dõi theo bóng Si Ảnh đã dần xa…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt
Chương 48
Chương 48