Hài tử đúng là hài tử, ư… Kẹp chặt quá đi, buông lỏng chút nào… Nhanh lên một chút, lão tử không thể động được, này!” Nam nhân một thân quan phục nhưng lại làm ra loại hành vi mà ngay cả nô lệ cũng không bằng.
“Phụp phụp!” Thanh âm của sự va chạm kịch liệt truyền đến, hài tử đang dùng tư thế bò bằng cả bốn chân như súc vật chỉ cảm thấy một trận đau đớn ở mông, khiến cho hai chân nó không khỏi mềm nhũn.
Đau quá, phía sau đau đớn như có lửa thiêu vậy, hơn nữa người kia từ đằng sau vẫn không ngừng trừu tống sáp nhập, mặt sau cũng đã bắt đầu trở nên tê dại. Nam hài cố nắm chặt tấm chăn mỏng dưới thân, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn phải chịu đựng hỏa nhiệt mà nam nhân phía sau liên tục cắm vào, tiền bưng ở trên tay người kia cũng không được giải phóng, điều đó khiến cho nó cảm thấy thống khổ vạn phần!
“Ôi… Đau quá, đại nhân… Tha ta đi… A!” Nước mắt đã lã chã tuôn rơi, nam hài chỉ hy vọng được người ta thương xót, nhưng là…
“Hừ, đau à… Đau đớn cái gì? Ta thấy ngươi đang rất hưng phấn mới đúng…” Vừa nói, hắn vừa nở một nụ cười đầy ác ý, sau đó đưa tay hướng nơi yếu ớt của nam hài mà sờ loạn.
“A A!” Đôi chân non nớt lập tức như nhũn ra, bây giờ cho dù là một chút khoái cảm gì đó nó cũng không cảm thấy! “Ha… Ha…” Mồ hôi lạnh chảy xuống thành dòng, nam hài chỉ có thể vô lực ghé vào bên giường.
“Mới vậy mà đã không chịu nổi rồi sao? Thật sự là không có nghị lực mà, bất quá phía sau cảm giác lại rất tuyệt! Không hổ là lễ vật của Triển đại nhân…” Nam nhân hít sâu một hơi, sau đó lại càng ra sức luật động, cũng không thèm quan tâm thân thể của hài tử dưới thân có chịu nổi hay không.
“A a… Đau quá… Đừng… Không…” Nam hài vô lực mà giãy dụa, đôi tay run rẩy hướng về phía cửa giơ lên, không ngừng nức nở, “Nương… cứu con… ư ư… Ai đó tới cứu con với…”
“Cứu con… Đau quá… Có ai…” Trong cơn mê, Si Ảnh vẫn suy yếu mà rên rỉ.
Tễ Linh Nhạc ôm chặt lấy Si Ảnh, bước nhanh về phía dục thất, gương mặt sát vào vầng trán lạnh như băng của hắn, không ngừng nhẹ giọng trấn an: “Không đau, rất nhanh sẽ tốt thôi!”
“Đừng…” Có lẽ là nghe được thanh âm của y, tâm tình Si Ảnh dường như có chút bình ổn lại.
Tới phòng tắm rồi, Tễ Linh Nhạc đã sai người an bài tốt hết thảy, dục thất to lớn được bao phủ trong một làn hơi nước ấm áp, bên cạnh đặt một tấm đệm êm ái, ngoài ra còn có băng gạc, dược vật đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
Tễ Linh Nhạc đặt Si Ảnh nằm ghé lưng xuống nhuyễn tháp, sau đó dùng mấy tấm nệm êm kê dưới eo hắn, để cho hạ thân của hắn hoàn toàn hiển lộ trong tầm mắt mình.
Cảm thấy dưới thân có sự xao động, Si Ảnh có chút tỉnh lại, khẽ mở mắt, nhưng vẫn mê man không rõ nơi này rốt cuộc là nơi nào, “A…” Phía sau bị chạm vào làm cho hắn theo phản xạ hơi nâng thân người lên, nhưng lại vì vậy mà chạm tới vết thương sau lưng.
“Đừng lộn xộn!” Tễ Linh Nhạc dùng trọng lượng cơ thể đè hắn lại, sau đó đưa một ngón tay vào chậm rãi dò xét hậu huyệt vẫn còn tràn ngập chất lỏng màu trắng kia, “Trong cơ thể ngươi có cái gì đó, biết không?”
“Ư…” Si Ảnh nhẹ giọng trả lời, “Ngươi… là ai?” Hắn căn bản nhìn không rõ mặt người ấy.
Tễ Linh Nhạc không trả lời, mà vẫn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nội bích, ý đồ muốn tìm được dị vật kia, “Ngươi có thể đẩy nó ra không?”
“Hừ A… Ư… A…” Những cái động chạm vô cùng ôn nhu làm Si Ảnh không kiềm chế nổi phải thốt ra tiếng rên rỉ, “Nhưng… mà… A… Đừng đụng… chỗ đó…”
Tìm được điểm mẫn cảm bên trong Si Ảnh rồi, Tễ Linh Nhạc cũng lập tức phát hiện ra vật kia, ngón tay ngẫu nhiên động một chút khiến cho Si Ảnh cảm nhận được khoái cảm còn cường liệt hơn trước, “Tốt lắm, cố đẩy vật kia ra một chút để ta với được tới nó, có được không?”
“Ân A… Đừng…” Si Ảnh hít một hơi, cố hết sức đẩy dị vật vẫn bị tắc trong cơ thể mình ra, “A… Đau quá… A… A… Ư…” Có thể do vật kia đã đụng phải nơi bị thương, hắn thoáng cái liền nhăn mặt lại, nhưng vẫn tiếp tục nỗ lực không ngừng.
Theo nội bích bắt đầu nhúc nhích, ngón tay Tễ Linh Nhạc cảm thấy phía trước dường như xuất hiện thứ gì đó… “Tốt lắm, tiếp tục cố lên… Ta sắp nắm được rồi…”
“Ha… ư…” Ngón tay Si Ảnh nắm chặt góc tấm chăn phía dưới, cắn chặt răng một lần nữa dùng toàn bộ khí lực, “Không được, a a… ta muốn…”
Xuân dược trong cơ thể chưa được phóng thích dù chỉ một lần, lúc này sợi dây trói buộc tiền bưng đã được cởi ra, Si Ảnh cũng không thể chịu đựng dục vọng hành hạ lâu hơn được nữa, sự cọ xát ở nội bích liền trở thành thứ thuốc kích thích tốt nhất, bạch dịch bất ngờ liền bắn ra.
“Hừ… ư… ư…” Cao trào trôi qua, ngay cả Si Ảnh cũng không rõ chính mình vì sao lại khóc?
Cùng lúc đó Tễ Linh Nhạc cũng đã chạm vào dị vật kia một chút, nhưng mà… tại sao nhiệt độ của vật đó lại kỳ quái như vậy chứ? Chẳng lẽ… Lại duỗi thêm vào một ngón tay, Tễ Linh Nhạc dùng sức kéo dần dần, cuối cùng cũng đưa được vật nọ ra khỏi cơ thể Si Ảnh, đó là…
“A A A…” Chấn động mãnh liệt này làm chi Si Ảnh không sao cầm giữ được, lại tiếp tục bắn thêm một lần nữa!
Cao trào qua đi nhưng dư âm của nó vẫn khiến Si Ảnh cảm thấy cả người uể oải vô lực mà ngã ra tấm nệm êm ái, tứ chi vẫn hơi mở ra, nhưng hắn đã không còn khí lực để động nữa rồi…
Tễ Linh Nhạc nhìn thứ vừa lấy ra khỏi cơ thể Si Ảnh, cư nhiên lại là một cây băng thế (phân thân làm bằng băng), đây là một loại dụng cụ ngược đãi vô cùng tàn ác, đã bị cấm sử dụng từ lâu! Bởi vì “băng thế” bình thường chỉ dùng xuân dược cùng nước trộn vào nhau, sau đó được cho vào khuôn, dùng nhiệt độ trong hầm băng mà tạo thành… Khi đem nó nhét vào trong cơ thể người, người đó sẽ cảm thấy lạnh như băng nhưng lại nổi lên dục vọng như lửa nóng, khiến cho người ta tựa như vừa ở trên thiên đường, cùng vừa trầm mê trong địa ngục, mà đáng sợ nhất chính là, băng thế kia sẽ bị nhiệt độ trong cơ thể người dần dần hòa tan, không cần bất cứ một ngoại lực hay điều kiện gì tác động vào. Băng thế sau khi tan ra, mũi nhọn vô cùng sắc bén của nó rất có thể sẽ đâm thủng nội tạng hoặc trực tràng, hết sức nguy hiểm, nên thậm chí ở kỹ viện cũng không thường được sử dụng, nhưng cái tên Tần Viễn kia cư nhiên dám dùng ở trên người Si Ảnh, thật là một kẻ ghê tởm tới cực điểm!
Một cây băng thế, vì để cho ai đó trút giận mà bị đập vỡ tan thành từng mảnh nằm rải rác trên mặt đất, “Tên chó chết!”
“Đừng…” Như thể bị thanh âm kia kích thích, Si Ảnh hơi co quắp người lại một chút, “Phía trước… khó chịu…”
Vòng kim loại ở phía trước là nỗi sỉ nhục mà Si Ảnh nhớ mãi không quên, hắn có thể chỉ là một nam kỹ đê tiện, nhưng cũng không thể coi hắn như loại súc sinh!
Tễ Linh Nhạc cũng đang có ý này, liền xoay người hắn lại, không mất bao nhiêu thời gian đã gỡ được vòng kim loại từ linh khẩu xuống, lại còn như hài tử mà ở chỗ bị thương thổi thổi vài ngụm khí, hy vọng có thể nhờ vậy mà giảm bớt đau đớn cho Si Ảnh.
“A ha…” Bị khí tức ấm nóng phả vào khiến cho phân thân lại bắt đầu từ từ đứng thẳng, xem ra là do dược tính của xuân dược vẫn chưa giải hết.
Vương gia cũng đã sớm biết như vậy, một tay ôm lấy Si Ảnh, tay kia đỡ lấy lưng hắn, nhẹ nhàng đặt hắn vào trong nước. Chọn một chỗ thích hợp ngồi xuống, sau đó y đem hai chân Si Ảnh tách ra, để hắn ngồi trên bụng mình, còn y cũng không ngừng dùng hai tay khẽ vuốt ve toàn thân Si Ảnh, mà nói vuốt ve, không bằng nói rằng hắn đang rửa sạch các vết thương rải rác trên thân thể Si Ảnh thì đúng hơn.
“Ha… ha…” Toàn thân đều bị dục hỏa thiêu đốt, hai tay Si Ảnh không thể tự chủ được mà ôm chặt lấy cổ Tễ Linh Nhạc, hai quả thực thành thục trước ngực cũng bởi vậy mà dán chặt lấy đôi môi của Vương gia.
Thuận theo ý của người trong lòng, Tễ Linh Nhạc liền ngậm núm vú của Si Ảnh vào miệng mà khiêu khích, một tay cũng đưa tới ngọc hành mà trêu đùa, tay kia vòng qua ôm chặt lấy thắt lưng thanh mảnh, những ngón tay luồn tới hậu huyệt cố gắng lấy toàn bộ dịch thể còn ở bên trong ra…
“Ô ư… Ha… A A… ưm…” Mấy chỗ đều đồng loạt bị kích thích khiến cho eo Si Ảnh cũng bắt đầu đong đưa, muốn chiếm được càng nhiều sự thỏa mãn hơn.
“Rất thoải mái đúng không…” Tễ Linh Nhạc dường như biết được cảm giác của hắn, hàm răng khẽ nhẹ nhàng cọ xát, lôi kéo đầu nhũ xinh đẹp đã cương lên, khiến cho Si Ảnh lập tức cao giọng rên rỉ.
“Ha ha… ư… Rất… thoải mái… Ha…” Thành thật biểu lộ cảm thụ của mình, da thịt toàn thân cũng không ngừng cọ xát lên người Tễ Linh Nhạc, như thể muốn thổi bùng lên ngọn lửa trong người y.
Tễ Linh Nhạc vì thế mà có chút buồn phiền, chỉ có thể cố gắng ngăn cản sự giãy dụa của hắn, cũng không ngừng khuyên nhủ: “Chờ một chút, bây giờ không được, phía sau ngươi còn đang bị thương, ngươi…”
“Đừng…” Si Ảnh không màng tới những lời y nói, môi vẫn dán chặt lấy y, dùng phương thức tối nguyên thủy nhất mà cầu hoan. Hắn chỉ biết phía sau mình rất khó chịu, vừa ngứa lại vừa tê dại. Hắn muốn được an ủi, mà nam nhân trước mặt này lại có thể thỏa mãn hắn! “Ta muốn… Tiến vào… Ư a… Ha…”
Thật vất vả mới rửa sạch phía sau, Tễ Linh Nhạc đương nhiên vẫn có chút do dự, nhưng Si Ảnh lúc này trở nên vô cùng chủ động. Hắn coi Tễ Linh Nhạc như khách nhân của mình, dùng kinh nghiệm lão luyện của một nam kỹ mà hôn lên khuôn mặt anh tuấn của Tễ Linh Nhạc, khẽ gặm cắn đầu vai hắn, một tay cũng đưa tới chỗ giữa hai chân y khẽ xoa bóp vật đã hơi cương cứng, làm cho thứ nam tính ấy càng trướng lớn thêm trong tay mình.
“Ư… Si Ảnh… Ngươi dừng lại cho ta!” Tễ Linh Nhạc bất mãn vì bị người ta coi như những khách nhân tới phiêu kỹ thông thường, hơi bực mình mà đẩy hắn vào trong nước.
“Oa a… Khụ khụ…” Nhờ có lực nâng của nước nên hắn cũng không bị đụng tới sàn dục thất, nhưng hắn cũng bị sặc vài ngụm nước, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ cố gắng vùng vẫy ngoi lên. Hắn không rõ tên khách nhân này rốt cuộc phát điên cái gì, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều là y không muốn làm cùng hắn!
Đẩy hắn ra rồi, chỉ một khắc sau Tễ Linh Nhạc đã bắt đầu hối hận, vốn đã định đem hắn kéo trở lại, nhưng lại phát hiện người kia đang nửa nằm nửa ngồi trong dục thất tự an ủi, hai tay ở dưới nước trước sau di chuyển, muốn làm cho bản thân được dễ chịu phần nào.
“Ngươi đang làm gì?” Bị những hành động của hắn khiến cho dâng lên một cỗ lửa giận không sao hiểu nổi, Tễ Linh Nhạc một tay kéo hắn lại mà chất vấn.
“Ư… Không… còn chưa đủ… Hư a…” Vẫn còn thiếu một chút nữa mà… Tại sao lại cứ muốn hành hạ hắn như vậy?
Ngữ khí y mặc dù cường ngạnh, nhưng động tác cũng không mất đi sự ôn nhu, “Ngươi… thật sự… rất muốn sao?”
“Ân… Ta muốn…” Si Ảnh ủy khuất mà nức nở.
Thở dài, Tễ Linh Nhạc chỉ có thể ôm hắn vào trong nước, “Đã như vậy… như vậy… ngươi sau này cũng đừng có trách ta…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt
Chương 30
Chương 30