Khác với điện ảnh, rất nhiều phim truyền hình căn bản không cần thử vai, yêu cầu không nghiêm khắc như vậy, như bộ phim của Lục Viễn, cơ bản là đã định xuống rồi, đối phương không đề cập tới mà nói, chỉ cần đến đúng lúc trực tiếp đi đặt trang phục là được.
Đạo diễn của [Phong Kiếm Ly truyền kỳ] là đạo diễn phim truyền hình lớn số một số hai trong giới, hắn từng quay không ít phim truyền hình dài tập rating cực cao, yêu cầu diễn viên coi như tương đối cao, nhân vật Phương Nhã Khâm Lục Ninh muốn nhận là một trong những nhân vật chủ yếu của [Phong Kiếm Ly truyền kỳ], Lục Ninh lại là người mới hoàn toàn, cho dù có bên đầu tư đề cử, vị chế tác kiêm đạo diễn này vẫn muốn xem trước xem.
Lần đầu tiên đến HongKong, Lục Viễn căn bản còn chưa được ăn một bữa điểm tâm HongKong chính tông đã lại trở về đại lục cùng Lục Ninh, không có biện pháp, bọn họ chỉ có hai ngày nghỉ.
“Phong huynh, sớm nghe sư tỷ nói ngươi chính là đại anh hùng, đại hào kiệt, Nhã Khâm quý mến đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lục Ninh ngồi ở trên ghế vẫn mặc một thân áo sơmi kẻ caro cùng quần bò đơn giản, Lục Viễn nhìn, lại hoảng hốt cảm giác đó là một công tử khoan khâm trường y(1), dung mạo tuấn tú, khóe mắt đuôi mày lịch sự tao nhã uyển chuyển nói không hết, quả thật có thể nói được với một câu tao nhã vô song.
Vài người cũng đến thử vai ở bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, trong phim truyền hình có rất nhiều diễn viên hạng ba hạng bốn đến tranh thủ vai chính, có vài người thậm chí có thể gọi là diễn viên gạo cội, diện mạo cùng diễn xuất đều không tệ, lại chỉ thiếu một cơ hội thượng vị, cũng không phải đều là người mới không có bao nhiêu kiến thức.
[Phong Kiếm Ly truyền kỳ] là một bộ phim lớn, không hề thiếu diễn viên đều muốn thử một lần, người đến thử vai hôm nay thật đúng là không ít.
Khi thử vai, rất nhiều người mới luôn thích chọn một đoạn phim có xung đột tương đối lớn có thể có lực biểu hiện càng nhiều để diễn, mà Lục Ninh lại đi ngược lại con đường này, đoạn phim y thử diễn này hầu như không có bất kỳ cảnh xung đột nào, đây là lần đầu tiên Phương Nhã Khâm cùng Phong Kiếm Ly gặp mặt, khi đó bọn họ còn chưa có bất cứ mâu thuẫn xung đột, ở trong kịch bản, đây chỉ là một cảnh tương đối bình thường.
Kỳ thật phải diễn qua phim mới có thể phát hiện, càng là cảnh tượng phổ thông bình phàm, càng khảo nghiệm diễn xuất, tỷ như một câu lời kịch vô cùng đơn giản này của Lục Ninh, ôn nhuận bình thản, cũng không sắc bén, lại thấy cứng rắn, biểu cảm trên mặt cũng chân thành thẳng thắn, nhưng cẩn thận nghe qua, cố tình lại có điểm cổ quái.
Loại cổ quái này chỉ chợt lóe mà qua trong lòng, hơn phân nửa nghi ngờ bản thân nghĩ sai, đối với người như Phương Nhã Khâm, một khi nghĩ nhiều giống như đều trở thành không tôn trọng, nhưng kì thực cũng không phải như thế, đặt trong hoàn cảnh của bộ phim này, Phong Kiếm Ly hiện tại còn chưa đến thời điểm thành danh văn hoa, Phương Nhã Khâm lại là hiệp danh(2) ít có trên giang hồ, đã cứu nạn dân vỡ đê Hoàng Hà, thu dưỡng cô nhi trôi giạt khắp nơi, nếu đổi một người nói những lời này, khó tránh khỏi sẽ khiến người cảm giác có vài phần ý tứ châm chọc đùa cợt, đại anh hùng đại hào kiệt? Nói thật, lúc này Phong Kiếm Ly còn không bằng Phương Nhã Khâm để có thể nhận được câu khen ngợi mỹ hảo này.
Nhưng cố tình bộ dạng Phương Nhã Khâm rất có nhân phẩm, giọng điệu vẻ mặt lại chân thành, khiến người khác cảm thấy lời hắn nói không có ý tứ khác.
Nhưng trên thực tế hắn lại có ý như vậy, Phương Nhã Khâm lúc này, căn bản còn chướng mắt Phong Kiếm Ly, mới có thể nói với hắn một câu như vậy để trào phúng hắn.
Đây cũng đã là diễn xuất.
Lục Ninh chỉ nói một câu thoại, chỉ là phất cái tay áo rộng căn bản không tồn tại một chút, lại đem một nhân vật bề ngoài tuấn nhã vô phương nội tâm thâm trầm cao ngạo biểu hiện cực có trình độ.
Vị Hoàng đạo của [Phong Kiếm Ly truyền kỳ] kia hoàn toàn không keo kiệt khen ngợi Lục Ninh vài câu, biết y tuổi trẻ, không ngừng cảm thán đó là một mầm tốt.
Vị đạo diễn này luôn luôn rất có tính cách, sử dụng diễn viên không bám vào một khuôn mẫu, dù sao phim truyền hình không chú ý phòng bán vé như phim điện ảnh, hắn quay lại đều là phim truyền hình quy mô lớn, không cần dùng diễn viên nổi danh đến khai hỏa độ nổi tiếng, có hắn thưởng thức, đối với rất nhiều người mới mà nói là tha thiết ước mơ.
Lục Viễn tựa vào bức tường cách đó không xa nhìn, hơi hơi nhíu mày, không thể không nói, tại phương diện diễn xuất này, hắn quả thật thua Lục Ninh một bậc, phát hiện này khiến hắn vừa không cam lòng lại vừa hưng phấn.
Ừ, kỳ thật khiến một quỷ hút máu hưng phấn cái gì, cũng không phải một việc rất tốt.
Vì thế, ngày hôm đó bọn họ lại bắt một người huyết quang đầy mình, lần này là nữ, khuôn mặt khá đẹp, ăn mặc tinh xảo, tội phạm giết người liên hoàn là nữ vốn không gặp nhiều, thế nhưng huyết quang trên người vị này so với Tân Kiến Thanh kia còn đậm đặc hơn nhiều.
“Hai người ngược lại phối hợp rất khăng khít, hoàn toàn hủy thi diệt tích a.” Chung Du Bạch ném đầu mẩu thuốc lá, dẫm tắt, “Đi thôi.”
Di Thu Ý phái tới hai thanh niên canh ngoài cửa, thấy bọn họ đi ra, hỏi cũng không hỏi một tiếng, trầm mặc theo bọn họ lên xe.
Không qua bao lâu liền có hai người đi tới trong ngõ nhỏ, trong đó người tương đối trẻ kia hít hít mũi, nhíu mày nói: “Mùi máu tươi.”
Một người khác tỉ mỉ kiểm tra bốn phía, lại không phát hiện một chút dấu vết, ngay cả một sợi tóc cũng không nhìn thấy, “Nếu động thủ với người, ít nhiều sẽ lưu lại chút dấu vết mới đúng.” Pháp môn hủy thi diệt tích không phải không có, lại chưa bao giờ thấy có phương pháp sạch sẽ như vậy.
“Sư huynh, vẫn là đi thôi, bên người bọn họ vẫn có người cùng, cũng không tìm thấy thời cơ xuống tay, còn không bằng đến làng chài nhỏ kia trước đâu, nghe nói chỗ đó có chuyện ma quái.”
Người được gọi đại sư huynh kia mặc áo T-shirt cùng quần thường, là loại hình phổ thông đến ném trong đám đông sẽ rất khó tìm, ngược lại vị sư đệ kia của hắn, diện mạo tuấn tú, tốt xấu gì cũng là chàng đẹp trai ánh mặt trời.
Vị sư huynh kia do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị của sư đệ.
Hôm đó Lục Ninh cùng Lục Viễn ngủ lại tại thành phố lớn phía Nam này, trong thành phố đám người đến đến đi đi, căn bản không có ai chú ý tới có một người biến mất lặng yên không một tiếng động trong một góc thành thị.
Sáng sớm hôm sau bọn họ liền ngồi máy bay bay về thành phố C, mà nghênh đón bọn họ ở sân bay là tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc, một ngày này fan vây tụ canh giữ ở sân bay không ít, các cô đều biết Bình đài chỉ cho tuyển thủ nghỉ hai ngày, hôm nay tất nhiên bọn họ phải về đài, canh giữ ở sân bay là chuẩn không sai.
Vì thế ngày hôm nay Lục Ninh Lục Viễn bị vây truy chặn đường càng khoa trương so với hôm rời đi, đợi đến khi phá vây mà ra ngay cả hai vị bảo tiêu tiên sinh kia đều là một thân chật vật.
Sau khi lên xe Lục Ninh nhẹ nhàng thở ra, mở một lọ nước khoáng uống một hơi, mới nhìn đến sắc mặt Lục Viễn có chút xanh, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Làm sao?”
“Vừa có một tên khốn kiếp sờ mông ta!” Giọng điệu Lục Viễn mang theo hai phần không thể tin.
Lục Ninh đang uống nước lập tức phun sạch ra ngoài, sau đó bắt đầu cười ha ha.
Bọn họ về tới Bình đài trước thời gian nửa ngày, thông qua rút thăm, hợp tác ca hát tuần này của bọn họ đã có kết quả.
Thi đấu tám vào bảy lại có hình thức mới, lần này, là hợp tác.
Mà trùng hợp là, rút đến bọn họ vừa vặn là Giản Tuệ, Lục Ninh rất may mắn trong giai đoạn này không bị động tay chân, nếu rút đến hợp tác cùng Đan Linh Vi, đó mới là thật khiến người không thể chịu đựng…
Giản Tuệ không phải người thành phố C, nhưng hai ngày nghỉ cô chỉ đi dạo loanh quanh thành phố C, không có về nhà, cho nên khi Lục Ninh Lục Viễn trở lại Bình đài, cô trực tiếp trở về khi đang đi dạo phố, cùng bọn họ vào phòng luyện tập.
Trong ba ngày kế tiếp, bọn họ hầu như vẫn ngâm mình trong phòng tập luyện, mà Bình đài chuẩn bị cho tuyển thủ tất cả ba phòng luyện tập, bọn họ suốt ngày ở trong đó, ngược lại là khiến tuyển thủ khác có chút kinh dị.
Từ khi thi đấu tiến hành đến lúc này, Lục Ninh Lục Viễn không thể nghi ngờ là tuyển thủ mầm móng ưu tú nhất, lượng tin ngắn bỏ phiếu của bọn họ bỏ xa khỏi các tuyển thủ phía sau, nhưng thái độ của bọn họ vẫn đoan chính cần cù như vậy, một mặt khích lệ các tuyển thủ khác, mặt khác cũng khiến nhân viên công tác Bình đài có chút kinh ngạc.
Giản Tuệ là người thực dễ gần, điểm này Lục Ninh biết, cô có thể đi được xa trong giới không chỉ riêng nguyên nhân tính cách, cố chấp cùng chăm chỉ của cô cũng đồng dạng có danh, cho nên ở điểm này, bọn họ vẫn là rất thích hợp hợp tác, nếu không một chăm chỉ gặp phải một lười nhác, kia mới gọi là đau đầu đâu.
Lại vẫn là sân khấu sáng chói kia, một góc đèn hạ xuống, thiếu nữ mặc một chiếc quần trắng đơn giản ngồi trên bậc thang, ngọn đèn tạo ra hiệu ứng như thủy quang long lánh uốn lượn dưới chân cô.
“Trong tim của ta từ nay về sau có một người,
Chúng ta từ khi còn nhỏ……”
Tiếng đàn piano đau thương mà nhu hòa, còn có tiếng đàn tranh đinh đông như lưu thủy, dung hợp lại thành một loại đau thương nhàn nhạt, mang theo nỗi nhớ xưa cũ nào đó, Giản Tuệ hát ca khúc này rất gợi hình gợi cảm, giống có thể nhìn thấy một bé gái nhỏ, cùng một bé trai nhỏ, ngươi dùng cát xây một lâu đài, nói tương lai muốn kết hôn với ta, đây là cảm tình đơn thuần đến ngây thơ cỡ nào, có ai có thể coi là thật?
Một khúc [Nho nhỏ], hết sức dịu dàng bi thương.
Dùng lời ca đến móc nối một sân khấu vốn là rất khó, mỗi ca khúc có cảm giác cùng ý cảnh riêng của nó, đây dù sao không phải sân khấu kịch, bọn họ muốn chỉ là hát ba ca khúc, sân khấu này là thuộc về bọn họ, lại cũng không thể biểu hiện gì đó hoàn toàn khác biệt.
Guitar, piano, nhạc dạo thuộc về ca khúc nhạc Rock vang lên, tất cả mọi người có chút kinh ngạc, dù sao ca khúc kia của Giản Tuệ, là nhu đến cực hạn, nhưng bài hát này không phải cùng một phong cách, hai bài hát trước của họ hầu như là đều lựa chọn ca khúc có cùng nhạc dạo.
“Ta đã định trước phải lưu lạc thiên nhai, làm sao có thể có vướng bận!”
……
“Khi đó những người làm bạn ta, các ngươi ở phương nào,
Người ta từng yêu hiện tại là bộ dáng gì!”
Lục Viễn piano, Lục Ninh guitar, hát đến thanh âm khàn khàn, hát ra nhung nhớ với người yêu, hát ra giấc mộng sớm đã không còn nhiệt huyết, nhưng ta đã rời xa gia hương, đã rời xa người ta yêu và yêu ta, nay, chỉ có thể tế điện, chỉ có thể tưởng niệm, thanh xuân lại giống như sông đổ ra biển, một đi không trở lại.
Dường như, con người được nhớ ở trong tim kia vẫn ở trong tòa lâu đài nho nhỏ kia, bản thân lại vĩnh viễn không trở về được nữa.
Bản Rock [Lão nam hài] kể ra là cố sự của một cậu bé nho nhỏ không hề tuổi trẻ, hắn đã lớn lên già đi, trải qua bao nhiêu năm tháng.
Ngón tay thon dài của Lục Viễn bay múa trên bàn phím, sau nhạc Rock điên cuồng, hết thảy yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn chảy xuôi.
Dần dần, âm sắc guitar gia nhập vào, “Chúng ta đã nói xong.” Lục Ninh buông mi, nhẹ nhàng cầm micro nói năm chữ như vậy.
Chúng ta nói xong, chúng ta nói xong cùng nhau già đi, xem dòng nước li ti chảy, kết quả, gặp nhau trong thành thị, ngay cả một câu ân cần thăm hỏi rốt cuộc đều không nói nên lời, đi đến giao lộ rộng lớn chẳng qua là một hướng bên trái một hướng bên phải, cô bé nho nhỏ đi từ trong thành ra đã lớn lên, lãng tử cũng đã quay đầu, đáng tiếc lại gặp gỡ bất ngờ, cho dù vẫn yêu nhau, bọn họ rốt cuộc không thể về đến lúc trước.
Tất cả đã thành chán nản.
Ca khúc này là Giản Tuệ hợp xướng với Lục Ninh Lục Viễn, song phương quay lưng vào nhau, hoàn toàn không có trao đổi cùng nhìn nhau, cố tình hát ca khúc này vừa sầu triền miên lại xót xa khó nhịn như vậy.
Đây không phải một sân khấu kịch, chỉ là các tuyển thủ khác còn chưa thể đem toàn bộ ý cảnh dung hợp tốt như hai tổ bọn họ, đây giống như là một vở kịch, có cố sự ban đầu, có cao trào, có kết thúc, đây là một bi kịch không hơn không kém, lưu lại chỉ có bất đắc dĩ.
Hiện trường, trong ánh mắt ghen tị của các tuyển thủ khác, bọn họ vì được truyền thông chấm điểm cao nhất mà trực tiếp đưa vào thi đấu ngày hôm sau.
[Nhất xướng thành danh] bước vào top 7 toàn quốc, mà nghỉ hè cũng qua hơn phân nửa, chớp ngày thi đấu tám vào bảy này đã là 15 tháng 8.
Hôm nay thi đấu chấm dứt, Lục Viễn tắm rửa xong bỗng “A” một tiếng, Lục Ninh nhìn lại hắn, “Làm sao?”
Lục Viễn cực kỳ trịnh trọng nhìn Lục Ninh, “A Ninh, ta phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.”
Lục Ninh lập tức sắc mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn, “Vấn đề gì!”
“Bài tập hè của chúng ta còn chưa làm!”
Lục Ninh: “……”
Đi con mẹ nó bài tập hè!
.
(1) Trường bào ống tay áo rộng thời cổ đại
(2) Danh tiếng nghĩa hiệp
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh
Chương 20
Chương 20