DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dân Mão
Chương 29

CHƯƠNG 29:

“Chỉ là một vài món ăn nhẹ, chưa từng xuất hiện tại chủ thành cũng là đương nhiên, ngài có thích mùi vị này không? Nếu thích thì ăn nhiều một chút.” Khải Văn khách khí cười nói.

“Cũng được.” Giống cái nọ lộ ra vẻ mặt xoi mói, “Thỉnh thoảng ăn chút thật ra cũng thấy mới mẻ, nhưng đúng là không thể so với những loại bánh ngọt tinh tế, ta nghĩ đó mới chân chính thích hợp với quý tộc chúng ta.”

Lời nói này lập tức được đại bộ phận giống cái mang theo nụ cười rất có ẩn ý mà tán thành, đối với bầu không khí hữu hảo giả tạo này Khải Văn biểu tình không đổi, chỉ bày ra gương mặt cười khách sáo.

Thấy Khải Văn không tiếp chiêu, giống cái nọ cũng không tiếp tục trọng tâm chủ đề này, nhưng đúng là vẫn còn không cam lòng, vòng vo một hồi lại lên tiếng, “Nghe nói Khải Văn tiên sinh đến từ trấn nhỏ Fios phải không?”

“Ừ, đúng vậy.” Khải Văn gật đầu, ngay từ đầu khi Arthur tuyên bố muốn đính hôn với Khải Văn đã từng nói với cậu về vấn đề này, thương lượng hồi lâu với Laurence và Heller, cuối cùng cũng xác định được thân thế cho Khải Văn, trấn Fios nằm trong phạm vi thế lực của gia tộc Heller, xác định địa phương đó làm nơi Khải Văn sinh ra và lớn lên có thể giảm đi rất nhiều phiền phức, người khác muốn tra cũng không tra ra được cái gì.

“Trấn nhỏ Fios là một nơi rất mộc mạc bình dị, trách không được tính cách Khải Văn tiên sinh lại an tĩnh như thế.” Giống cái nọ đầu tiên là nói ra một câu vô thưởng vô phạt như vậy, sau đó lại uyển chuyển hỏi, “Không biết Khải Văn tiên sinh luôn sống một cuộc sống yên tĩnh, sau khi kết làm bạn lữ với Arthur tướng quân thì có thích ứng được với cuộc sống ở chủ thành phồn hoa này hay không?”

Thấy giống cái đặc biệt nhấn mạnh hai chữ phồn hoa, Khải Văn trong lòng buồn cười, thật ra, nếu như hắn không lộ ra biểu tình ghen ghét khi nói đến chuyện cậu và Arthur kết làm bạn lữ, Khải Văn thật sự rất nguyện ý tin tưởng đây là sự quan tâm của một giống cái thiện lương đối với mình.

Khải Văn từ tốn uống một ngụm trà, thản nhiên cười nói, “Ngài nói đúng, ta quả thật thích an tĩnh không thích ồn ào, có điều từ khi đến chủ thành ta cũng không thường xuyên ra ngoài, cho nên kỳ thật nơi này cũng không khác lắm so với quê hương của ta. Lúc trước Arthur vì sợ ta buồn nên bảo ta đến tàng thư thất làm việc, như vậy cũng hợp ý ta lắm. Hiện tại cùng Arthur kết làm bạn lữ rồi, không đến tàng thư thất nữa, ngoại trừ theo daddy xử lý một vài chuyện trong trang viên thì thời gian khác cũng cùng papa daddy uống trà tâm sự thôi, cảm thấy so với cuộc sống lúc trước cũng không có gì khác biệt.”

“Thật không…” Giống cái kia nghe Khải Văn hời hợt nói về chuyện giữa mình và Arthur như vậy, trong mắt hầu như muốn bốc hỏa, khẽ nói thầm hai chữ gì đó qua kẽ răng rồi lại không cam lòng mà khiêu khích, “Nếu ngài đã kết làm bạn lữ với Arthur tiên sinh, vốn chúng ta còn hy vọng được gặp ngài trong nhiều yến hội, nhưng lại chỉ có thể gặp ngài trong tiệc trà như hôm nay, ngài không thường xuyên xã giao như thế sao được chứ, cũng không tốt đối với Arthur tướng quân.”

“Đối với điểm này ta cũng xin lỗi, nhưng thân thể ta không được khỏe, từ nhỏ đứng giữa nơi đông người sẽ cảm thấy tức ngực choáng váng, cho nên mới không thể tham gia các tụ hội xã giao.” Vẻ mặt áy náy của Khải Văn rất chân thành, “Mặc dù cũng thấy có lỗi với Arthur, nhưng thật sự không có cách nào khác, may là Arthur rất thông cảm cho ta, luôn luôn nói chỉ cần thân thể ta khỏe là được, những chuyện khác không cần lưu ý, hắn đều sẽ giúp ta xử lý tốt. Tuy rằng Arthur nói thế, nhưng ta vẫn thấy có chút hổ thẹn, cho nên ta nghĩ mình nên rèn luyện thân thể nhiều một chút, để bản thân càng thêm khỏe mạnh, bởi vì ta cũng rất muốn cùng Arthur tham gia những yến hội này.”

“Arthur tướng quân rất tốt với ngài a…” Nguyên vốn định làm cho Khải Văn khó xử, nhưng không ngờ cuối cùng lại khiến mình tức muốn ói máu, giống cái nọ hận đến gần như muốn bóp nát tách trà trong tay.

“Giữa bạn lữ với nhau quan tâm săn sóc lẫn nhau cũng là đương nhiên thôi mà.” Khải Văn hợp thời làm ra dáng vẻ ngọt ngào lại đương nhiên, triệt để hạ nốc ao giống cái nọ.

Những giống cái còn lại đang xem kịch vui rốt cuộc cũng thấy để giống cái kia tiếp tục thì cuối cùng mất mặt sẽ là phe mình, vì vậy đều đổi chủ đề sang chuyện khác, bầu không khí thân thiện khiến Khải Văn nếu không phải còn nhìn thấy giống cái đang oán hận lườm mình kia thì quả thật sẽ tưởng màn vừa nãy là ảo giác.

Tuân theo phương châm bất biến ứng vạn biến, địch bất động ta bất động địch khẽ động ta manh động, tại bữa tiệc trà này Khải Văn có thể chiếm được thượng phong, rốt cuộc cũng gắng gượng tới nửa buổi, những giống cái ít ít nhiều nhiều bị thua thiệt kia hầu như là khẩn cấp bưng tách trà tản đi tự do hoạt động, chỉ còn lại Khải Văn ngồi lại tại chỗ vân đạm phong khinh mà uống trà, một bộ phong độ của bậc tông sư.

“Trông ngài rất hạnh phúc.” Giữa lúc Khải Văn hết sức tập trung thưởng thức bánh ngọt, một thanh âm vang lên trên đỉnh đầu, ngẩng lên vừa nhìn, Khải Văn liền theo phản xạ đón tiếp, “Chào, Gris tiên sinh.”

“Chào, Khải Văn tiên sinh, có phiền nếu ta ở nơi này trò chuyện với ngài một lúc không?” Gris vẫn bày ra dáng vẻ cả người lẫn vật đều vô hại như trước, cười tủm tỉm mà hỏi thăm.

“Đương nhiên, mời ngồi.” Khải Văn làm động tác mời.

“Món quà lần trước ta tặng ngài có thích không?” Gris ngồi vào chỗ của mình, phảng phất như bạn cũ mà thành thục lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên, cảm ơn món quà đó, ta và Arthur đều rất thích.” Khải Văn thản nhiên nói.

“Nga, ngài và Arthur tướng quân đều thích là tốt rồi.” Gris nhìn qua có vẻ rất cao hứng vì câu trả lời của Khải Văn, “Khi ngài và Arthur tướng quân cử hành nghi thức ta cũng có tham gia đó, cả hai đều trông rất xứng đôi, hiện tại xem ra, cuộc sống của hai người rất hạnh phúc, thật sự khiến người ta ước ao.”

“Cảm ơn.” Khải Văn mặc dù trong lòng có một tia không kiên nhẫn, nhưng vẫn không biểu hiện ra mặt.

“Hai ngày nữa nhà của ta sẽ cử hành yến hội, ngài sẽ đến chứ?” Gris hăng hái bừng bừng mà hỏi thăm, nói xong đại khái nghĩ vấn đề của mình có chút đường đột, vì vậy lộ ra một nụ cười thẹn thùng, “Kỳ thật ta rất mong ngài có thể tới, tham gia nhiều yến hội một chút rất có lợi để mở rộng vòng xã giao. Những lời lúc nãy Archibald nói tuy rằng không quá xuôi tai, nhưng nếu như ngài không vui thì cũng đừng nên tức giận, tính cách của hắn vốn là thế, cũng không có ác ý gì đâu, tuy ngẫu nhiên sẽ làm người ta khó chịu, nhưng cũng là có ý tốt. Ta cũng nghĩ ngài hẳn là nên tham gia những yến hội như thế, dù sao, như vậy đối với ngài và Arthur tướng quân đều có lợi, chỉ có qua lại với nhau mới có thể giúp quan hệ càng thêm vững chắc. Ta nghĩ, ngài cũng mong mình có thể giúp đỡ Arthur tướng quân một chút, đúng không?”

Sau khi nói xong đại khái nghĩ mình dùng từ không thích hợp, Gris lộ ra một nụ cười xấu hổ, “Ngài có nghĩ ta nói nhiều quá không? Thật ra, thật ra bởi vì ta rất muốn làm bạn với ngài, cho nên mới bất tri bất giác mà nói ra suy nghĩ trong lòng, lúc trước ngài sống ở Fios rất an lành, nhưng chủ thành không như nơi đó, ngài lại kết làm bạn lữ với Arthur tướng quân rồi, ta thật tình mong muốn ngài có thể dung nhập và thích ứng được với cuộc sống ở chủ thành, thật đó. Ngài chỉ có thể tham gia những hoạt động xã giao kia nhiều một chút, mới có thể dung nhập vào giới quý tộc này, dù sao chỉ có tiếp xúc thì mọi người mới có thể hiểu và tiếp nhận ngài…”

Nghe được kiến nghị chân thành không gì sánh được của Gris, Khải Văn trong lòng nhịn không được mà cười nhạt, Gris này thật sự xem cậu như đồ ngốc cái gì cũng không hiểu hay sao, nếu thật sự dễ dàng như vậy, lúc nãy Archibald làm khó làm dễ mình sao không thấy ai lên tiếng đổi chủ đề khác, khi đó Gris bất quá cũng là một người xem kịch, cũng như những giống cái kia, bây giờ đợi khi tất cả mọi người đi rồi mới tới an ủi là có ý gì? Cho nên Khải Văn luôn không chịu nổi cái cách làm người của đám quý tộc này, dối trá, lạnh lùng, giả tạo, không có ý tốt.

Gris bày ra vẻ tri kỷ mà lải nhải hồi lâu, Khải Văn cũng chỉ câu được câu không mà nghe, thỉnh thoảng gật đầu vài cái và nói vài câu ậm ừ đơn giản để chứng tỏ mình đang lắng nghe, sau đó chờ Gris cuối cùng cũng im lặng ngừng nói vì phản ứng lạnh nhạt của Khải Văn, Khải Văn mới lễ phép đứng lên nói, “Xin lỗi, ta phải đi xem xem món ăn nhẹ được chuẩn bị cho Arthur đã xong chưa, Arthur luôn có thói quen dùng chút trà bánh vào lúc này, ta mong các người hầu không nên vì hôm nay có khách quý mà quên mất, xin lỗi không tiếp được.”

Không ngờ mình tận tình khuyên bảo mà Khải Văn lại phản ứng như vậy, nụ cười của Gris trong nháy mắt hơi cứng lại, nhưng vẫn cấp tốc trở lại bình thường, “Đương nhiên, ngài cứ đi đi, lát nữa có cơ hội chúng ta tiếp tục nói.”

Khải Văn cảm thấy trong lòng nhẹ hẫng, cậu sẽ không điên tới nỗi để cho Gris có cơ hội chộp được mình mà lải nhải thêm nữa đâu.

Nói tóm lại, bữa tiệc trà lần này tổ chức rất thành công, hầu như tất cả quý tộc đều biểu thị rất cảm kích Heller và Khải Văn chiêu đãi, mà Heller và Khải Văn cũng nhiệt tình tỏ vẻ hoan nghênh mọi người lần sau đến thăm.

“Hô ——” Nhìn xe ngựa của các quý tộc dần dần đi khuất khỏi tầm nhìn, Khải Văn nhịn không được mà thở phào một cái.

“Mệt lắm sao?” Heller nhìn biểu tình được giải thoát của Khải Văn, nhịn không được mà bật cười.

“Dạ.” Khải Văn nhìn vào đôi mắt biết cười của Heller, biết hành vi ‘mờ ám’ của mình đã rơi vào trong mắt Heller, nhất thời của chút xấu hổ, “Vừa mới bắt đầu học chiêu đãi khách nhân, nên có chút luống cuống, daddy, con không gây thêm phiền cho ngài chứ?”

“Đương nhiên là không, Khải Văn nhỏ bé của ta làm rất tốt.” Heller cười kéo tay Khải Văn đi vào trang viên, “Lúc trước ta theo daddy của Laurence học những thứ này còn luống cuống hơn cả ngươi nữa kìa, ngươi làm tốt hơn ta nhiều.”

“Ngài đừng khen con như vậy, con sẽ tự mãn đó.” Khải Văn trời sinh đã được người ta thích, những lời này vừa ra khỏi miệng đã khiến Heller sửng sốt một chút, sau đó liền cười ha hả, vỗ cánh tay Khải Văn nói, “Thảo nào Arthur thích ngươi như thế, ngươi thật đúng là một đứa trẻ khiến người ta yêu mến.”

Nghe Heller nhắc tới Arthur, trên mặt Khải Văn lại hiện lên một mảng đỏ ửng.

Một lớn một nhỏ nói nói cười cười trở về trang viên, Heller bảo Khải Văn nghỉ ngơi một hồi rồi đến khu nhà của mình dùng bữa, Khải Văn gật đầu đồng ý.

.

Dù nói chỉ cần đến đúng giờ cơm chiều là được, nhưng Khải Văn vẫn tới sớm trước thời hạn để giúp đỡ cho Laurence, nhìn dáng vẻ chăm chú xử lý nguyên liệu nấu ăn của cậu, Laurence và Heller đều nghĩ đứa trẻ này thật là không thích cũng không được.

“Nghe nói tiểu bảo bối của ta hôm nay khẩu chiến quần hùng làm cho những giống cái kia đều nghẹn lời phải không?” Khải Văn đang cúi đầu bóc vỏ đậu bỗng rơi vào một cái ôm ấm áp, bên tai vang lên một thanh âm mang theo ý cười.

Không hề chuẩn bị tâm lý bị làm cho giật mình, Khải Văn bất mãn lườm sang Arthur, “Sao ngươi lại âm thầm đứng sau lưng ta a?”

“Ngô… Ta còn tưởng thân ái hẳn là đã quen với tiếng bước chân của ta rồi chứ!” Arthur chun mũi, tỏ ra nho nhỏ oán giận.

“Arthur tiên sinh thân ái, biết vì sao ta đây thấy tia chớp rồi mới nghe được tiếng sấm không?” Khải Văn xoay người nghiêm trang hỏi Arthur.

Arthur bị một câu ‘thân ái’ làm cho tâm tình cao bay bay, phối hợp đáp, “Nga, đương nhiên không biết, Khải Văn tiên sinh thông thái, ngài có thể giải thích cho ta nghi vấn này không?”

“Khụ khụ, đương nhiên.” Khải Văn bày ra một bộ học giả mà hắng giọng, sau đó lên tiếng, “Bởi vì, cái tai mọc phía sau con mắt, cho nên ta mới thấy tia chớp rồi mới nghe tiếng sấm a, nếu như ta có đôi tai mọc trên đầu như Arthur tiên sinh, ta có thể nghe được tiếng sấm trước rồi mới nhìn thấy tia chớp rồi.”

“Thì ra là thế.” Arthur tỏ ra bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại giống như bảo bảo mà đề ra vấn đề của bản thân, “Cái đó và việc ngài không nghe tiếng bước chân của ta có liên quan gì với nhau sao?”

“Đương nhiên là có liên quan.” Khải Văn một bộ ‘Sao mà ngươi ngốc thế’ nhìn Arthur, “Bởi vì cái tai ta mọc sau con mắt a, cho nên ta phải nhìn thấy ngươi trước rồi mới nghe tiếng bước chân a!”

“Phốc ha ha ha ha ha…” Arthur bởi vì Khải Văn châm chọc mà cười phá lên, vươn tay ôm Khải Văn hôn lên tai cậu, “Thì ra là thế, Khải Văn tiên sinh quả nhiên là một người có học thức uyên bác!”

“Đó là đương nhiên!” Arthur phối hợp như vậy, Khải Văn cũng cố tỏ ra vui vẻ đắc ý.

Mà Laurence đứng ở cách đó không xa đang khoe kỹ thuật xắt rau cùng với trợ thủ đắc lực Heller đang nhìn hai người vừa nói vừa cười kia, Heller lên tiếng nói, “Arthur trông rất hạnh phúc.”

“Đương nhiên, tên nhóc đó chọn bạn lữ cũng tài như cha nó.” Laurence hất hàm khoe mẽ.

Hắn vừa trả lời xong đã bị Heller liếc xéo một cái.

.

“Khải Văn, tay nghề papa thế nào, cũng không tệ lắm ha?” Trên bàn cơm, Laurence thấy Khải Văn vừa đưa thức ăn vào miệng liền khẩn cấp hỏi.

“Hm, siêu siêu siêu ngon.” Khải Văn nuốt thức ăn xuống gật đầu cái rụp, vươn hai ngón tay cái, “Mười điểm mười điểm!”

“Thật sao? Haah, ta nói cho ngươi nghe, đây là món sở trường của ta, ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút.” Khải Văn khen ngợi làm cho Laurence mừng rỡ cười thấy răng không thấy mắt, nhiệt tình gắp thịt cho Khải Văn, “Ngươi thích thì sau này papa thường xuyên làm cho ngươi ăn.”

“Thật sao? Vậy có phiền papa không?” Từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha nên Khải Văn đối với Laurence càng lúc càng ỷ lại, thường ngày vô thức mà toát ra tính trẻ con trước mặt hai vị trưởng bối.

“Không đâu, ngươi tới ta còn rất vui nữa là, sau này muốn ăn thì nói trước với papa, cho ngươi ăn tới no luôn!” Laurence phi thường hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Khải Văn, vỗ ngực một cái rung trời.

“Dạ!” Nghe Laurence trả lời, đôi mắt Khải Văn biến thành hai vầng trăng khuyết.

“Papa, ngài tốt với Khải Văn như vậy, ta sẽ ghen đó.” Arthur nhìn hai người đang vui vẻ kia, mở miệng trêu ghẹo.

“Ngươi? Ghen? Ta không nghe nhầm chứ?” Laurence dùng khóe mắt liếc nhìn Arthur, “Ngươi mỗi ngày bận rộn bên ngoài không có thời gian ở nhà, giờ còn dám mở miệng nói vậy hả?”

“Nga, papa, ngài cũng từng trải qua chuyện như ta, chẳng lẽ ngài không biết làm tộc trưởng kiêm tướng quân là chuyện bận rộn thế nào sao?” Arthur cảm thấy vừa rồi mình đã bê đá đập vào chân mình, nhưng hắn cũng hiểu papa và daddy mình đối với việc không được gặp con trai thường xuyên thì có chút oán niệm.

“Được rồi, sao mỗi lần các ngươi gặp nhau lại cãi nhau vậy hả?” Heller vẫn an tĩnh mỉm cười nhìn bọn họ lúc này lên tiếng, “Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.” Nói xong cũng gắp thức ăn vào chén Khải Văn, “Ăn nhiều chút thân thể mới khỏe mạnh, ngươi xem ngươi gầy thế kia.”

“Cảm ơn daddy.” Khải Văn nhanh chóng nâng chén tiếp nhận, có chút xấu hổ nói, “Con trời sinh đã như vậy, ăn cũng không mập nổi.”

“Hả, sao lại như thế được.” Laurence cũng thấy Khải Văn có chút gầy gò, lắc đầu nói, “Sau này a, ban ngày ngươi cứ cùng chúng ta dùng bữa đi, để ta bồi bổ cho ngươi, bảo đảm sau này ngươi sẽ không gầy teo như bây giờ đâu.”

“Đúng vậy, ngươi ăn một mình không ai trò chuyện, không bằng ban ngày cùng chúng ta dùng bữa đi.” Heller cũng thấy đề nghị của Laurence rất tốt, “Nhiều người ăn cũng ngon hơn.”

“Dạ.” Được hai vị trưởng bối quan tâm Khải Văn đương nhiên vui vẻ đồng ý, suy nghĩ một chút cậu lại lên tiếng, “Nếu như papa daddy không ngại, không bằng buổi tối con và Arthur cũng đến ăn, mọi người ngồi cùng bàn nói nói cười cười cũng rất vui.”

Nghe Khải Văn nói như vậy, đôi mắt của Laurence và Heller cũng sáng ngời, Arthur thấy thế đương nhiên liền gật đầu, “Vậy nghe Khải Văn đi, đến lúc đó papa và daddy đừng chê chúng ta phiền a.”

“Hứ, đến lúc đó tên nhóc ngươi đừng chọn ba lấy bốn là được.” Tuy rằng rất vui vẻ vì con trai có thể mỗi ngày cùng mình dùng bữa, nhưng Laurence vẫn không quên bày ra cái giá của trưởng bối, chỉ là cái đuôi không ngừng vung vẩy phía sau tiết lộ tâm tình hắn, mà ba người kia đều chú ý tới lại chỉ cười không vạch trần ra.

Từ khi Laurence thoái vị tộc trưởng, để cùng Heller trải qua cuộc sống không bị quấy rầy, cho nên khu nhà bọn họ không có người hầu ở một bên đợi lệnh, hai người hầu như trải qua cuộc sống như những người bạn lữ bình thường, đại bộ phận đều là tự mình làm.

.

Sau bữa cơm tối, Heller thấy Laurence và Arthur hình như có chuyện cần bàn, cho nên khi Laurence và Arthur rửa chén xong liền pha trà ngon cho bọn họ, mà mình cùng Khải Văn lại đến một gian phòng khác ngắm nhìn vài vật nhỏ mà mình tích lũy.

“Hiện nay bên ngoài thế nào?” Nhấp một ngụm trà, thu lại biểu tình cười hớn hở, Laurence lên tiếng hỏi đứa con ở đối diện.

“Bề ngoài thì gió yên sóng lặng, nhưng phía dưới là dòng chảy ngầm đang cuộn trào rất mãnh liệt.” Arthur thản nhiên nói.

“Chuyện lần trước* còn chưa khiến Felix thanh tỉnh sao?” Laurence nghe vậy thì nhíu mày.

*(đó là lần Felix cử đám linh cẩu tới giết Trình Trì, ai chưa xem thì mời xem bộ Xuyên việt thú nhân chi thành để hiểu rõ hơn nhé)

“Papa, hiện giờ tình huống của thành chủ cũng không lạc quan, ta nghĩ, đại khái là Felix quá mức lạc quan.” Arthur nghe vậy thì lộ ra một nụ cười trào phúng.

“Hừ, cùng một giuộc với đám linh cẩu ti tiện kia liền trở nên nông cạn ấu trĩ như bọn chúng rồi à?” Laurence hừ lạnh một tiếng, “Hay thời gian thái bình quá lâu nên khiến hắn quên móng vuốt và nanh nhọn của Aubrey, thật sự cho rằng thông gia với tộc hắc báo là có thể lấy thúng úp voi?”

“Chuyện lần trước chúng ta đã ra tay, bất mãn của Felix đối với chúng ta càng thêm cường liệt.” Arthur suy nghĩ một chút, nói, “Gần đây không ngừng tìm cách ngáng chân chúng ta.”

“Không cần để ý tới hắn.” Trong mắt Laurence lóe ra tia lạnh lẽo, “Dã tâm bành trướng quá mức cuối cùng chỉ dẫn đến diệt vong, tuổi đã lớn, người cũng hồ đồ, hồ đồ đến nỗi không rõ phía trước lóe ra ánh vàng che đi một con đường không có lối về.” Laurence hít sâu một hơi, “Ngươi đi nói với các tộc nhân, dạo gần đây nên chú ý một chút, ta nghĩ gió sắp nổi lên rồi.”

“Ta hiểu, papa.” Arthur gật đầu đáp.

“Còn nữa.” Laurence lại nghĩ tới một chuyện, “Về thiếu chủ, ngươi hãy đi giúp hắn, dù sao hắn cũng là người nối nghiệp của Aubrey… Haah, đôi khi số phận chính là như thế, có khả năng thì lại không thể kế vị, có thể kế vị thì lại không có đủ rèn luyện…” Câu kế tiếp nói rất nhỏ, nhưng Arthur không nghe sót chữ nào, nhíu mày không nói gì.

.

“Trò chuyện xong chưa?” Khi hai cha con nói được một hồi, Heller và Khải Văn đi vào.

“Ừ, lại dẫn Khải Văn tới xem bảo bối của ngươi à?” Heller và Khải Văn vừa xuất hiện, Laurence liền lộ ra nụ cười hớn hở toe toét, “Tên nhóc kia, thấy thú vị không?”

“Dạ, thú vị cực kỳ!” Khải Văn được Heller dẫn đi xem những thứ hắn cất giấu đến nỗi hai mắt sáng rực, dùng sức gật đầu.

“Ha hả, lần sau dẫn ngươi tới kho của ta, bảo đảm thú vị hơn chỗ daddy ngươi nhiều!” Laurence cười ha hả nói.

“Thật sao?” Đôi mắt Khải Văn càng sáng.

“Đương nhiên.” Laurence cười gật đầu, đứng lên vỗ vỗ vai Arthur, “Thời gian cũng không còn sớm, ngươi dẫn Khải Văn về nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.” Arthur gật đầu, đứng lên, “Ngủ ngon, papa, daddy.”

“Ngủ ngon.”

~*~

“Hôm nay rất vui sao?” Arthur cùng Khải Văn lên đường trở về nhà chính, nhìn thấy Khải Văn liên tục ngâm nga hoặc thỉnh thoảng cười khẽ bèn hỏi.

“Ừ… Tối nay vui lắm.” Khải Văn vừa định gật đầu, nhưng tròng mắt đảo một cái rồi mới mở miệng nói.

“Nga, buổi tối vui, vậy buổi chiều không vui sao?” Arthur vươn tay nắm tay Khải Văn, để cậu nhích tới bên mình.

“Hừm, liên tục vòng vòng vo vo, làm sao vui vẻ cho cam.” Khải Văn hiện giờ đối với Arthur là có gì nói nấy, mà Arthur cũng thích tính cách không giấu diếm gì của cậu.

“Nếu như không thích thì sau này đừng tổ chức những buổi tiệc xã giao như vậy nữa, dù sao mời bọn họ tới cũng chỉ toàn nói nhảm.” Arthur không thèm để ý mà nói.

“Khó lắm.” Khải Văn không chút nghĩ ngợi đã phủ định, “Không qua lại sao được, không tốt cho ngươi, người khác cũng sẽ nói nhà chúng ta kiêu ngạo.”

Thấy Khải Văn một lòng suy nghĩ vì mình, Arthur nhịn không được bèn cúi đầu hôn cậu một chút, “Nhưng ngươi mệt mỏi ta sẽ đau lòng.”

“Hì hì, không sao không sao.” Khải Văn vì động tác của Arthur mà đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cười cười xua tay nói, “Nếu thật sự muốn bồi thường cho ta, vậy chờ sau này khi ngươi không còn làm tộc trưởng, chúng ta sẽ cùng papa daddy tìm một căn nhà nhỏ, tự mình bài trí, trải qua những ngày bình yên, có được không?”

“Rất tốt.” Arthur nghe được yêu cầu của Khải Văn, sửng sốt một chút, lập tức gật đầu đáp.

Khải Văn nhất thời cười đến tít cả mắt, lại bắt đầu lôi kéo Arthur kể về chuyện mình được thấy bảo bối của Heller…

Hai người tay trong tay chậm rãi bước dưới ánh trăng, tiếng cười nói theo gió nhẹ bay đi rất xa…

Đọc truyện chữ Full