DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dân Mão
Chương 24

CHƯƠNG 24:

“Di, không phải trở về hang núi à? Sao lại đi đường này a?” Tại suối nước nóng bị Arthur ăn đến mẩu vụn cũng không còn, Khải Văn vùi trong lòng Arthur – cái người đang mang tâm tình rất tốt kia, để hắn bế mình trở về hang, nhưng còn chưa đi được hai bước Khải Văn đã cảm thấy không đúng.

“Chúng ta không trở về hang núi.” Arthur nắm thật chặt lớp chăn da đang bao bọc lấy Khải Văn, rất sợ hoa tuyết sẽ rơi trúng người cậu làm cậu bị lạnh.

“Không về hang?” Vốn còn đang mơ mơ màng màng híp mắt buồn ngủ, Khải Văn mở to hai mắt, khó hiểu mà hỏi, “Không về hang thì đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đâu a?”

“Đi một nơi khác.” Arthur cúi đầu cười cười với cậu, “Rất nhanh sẽ đến thôi.”

“Hả…” Sự ủ rũ của Khải Văn bị lòng hiếu kỳ xua tan không ít, trợn to mắt nhìn xem Arthur định bế mình đi đâu.

Đường đi tới nơi mới này ngược lại với đường đến hang núi kia, vòng vèo quanh co một hồi lâu, Khải Văn kinh ngạc nhìn thấy trước mắt xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ tinh xảo phát ra ánh nến màu da cam ấm áp.

“Đây là đâu?” Khải Văn nhìn ngôi nhà gỗ đột nhiên xuất hiện nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nghiêng đầu nhìn về phía Arthur.

Arthur đối với thắc mắc và kinh ngạc của Khải Văn thì chỉ cười cười, bước chân nhanh hơn ôm lấy Khải Văn đẩy ra cửa ngôi nhà gỗ kia, sau đó đặt Khải Văn với hai chân mềm nhũn lên đệm da đã trải sẵn trên sàn nhà, xoay người đóng cửa rồi đốt lò sưởi, quay lại ngồi trước mặt Khải Văn, cọ trán vào trán cậu, lên tiếng hỏi, “Thích không?”

“Đây là, đây là?” Căn nhà gỗ nhỏ đột nhiên xuất hiện, ánh nến ấm áp, củi lép bép nổ trong lò sưởi âm tường, còn có mùi thơm thoang thoảng tràn ra, gia cụ đơn giản trong phòng, tất cả những thứ này đều khiến Khải Văn cảm thấy cực kỳ không thật, sau khi đã trải qua một hồi vận động tiêu hao thể lực, Khải Văn nghĩ tế bào não của mình hình như đã đình trệ, cậu lăng lăng nhìn về phía Arthur, mong muốn có một đáp án.

Arthur thích nhất là nhìn dáng vẻ ngây thơ lại hoàn toàn tín nhiệm mình của Khải Văn, cười ôm lấy cậu kéo vào lòng, thỏ thẻ vào tai cậu, “Đây là quà sinh nhật ta tặng ngươi, thích không?”

“Quà sinh nhật?” Khải Văn đề cao âm lượng, quay đầu nhìn về phía Arthur đang chờ mong hồi đáp.

“Đúng a, quà sinh nhật.” Arthur ôm Khải Văn dán mặt vào mặt cậu, lắc lắc lư lư nói, “Còn nhớ ngươi từng nói với ta không, ngươi tới nơi này trước sinh nhật ngươi một tháng, kỳ thật ta cũng biết nhìn trang phục của ngươi mặc lúc đó thì không thể là sinh vào mùa đông, nhưng ta không biết ngày chính xác, ta lại muốn cho ngươi bất ngờ, cho nên mới chọn ngày sau khi ngươi tới nơi này đúng một tháng để làm sinh nhật cho ngươi. Lần trước lúc ta dẫn ngươi vào rừng chơi không phải ngươi từng nói muốn xây một ngôi nhà gỗ trong rừng sao, như vậy có thể tùy thời mà đặt chân trong rừng khi du ngoạn. Lúc trước ta cũng từng nghĩ ra rất nhiều món quà để tặng cho ngươi, nhưng đều cảm thấy không thích hợp, cuối cùng cũng quyết định xây một căn nhà gỗ, tuy rằng không xa hoa, nhưng vững chải, có thể giúp ngươi che mưa chắn gió. Mặc kệ là mùa nào thời tiết thế nào, chỉ cần ngươi muốn, chúng ta đều có thể tới nơi này nghỉ ngơi, không có người khác, chỉ có hai người chúng ta. Mùa xuân có thể tới nơi này ngắm hoa, mùa hè có thể đến bơi, mùa thu có thể đi hái trái cây, mùa đông có thể giống như hôm nay đi ngâm suối nước nóng, sau đó đến ngôi nhà gỗ này ngắm hoa tuyết bay lượn, nói chuyện phiếm đến tận đêm khuya, ngươi có thích không?”

Nghe Arthur nói một tràng suy tưởng về tháng ngày trải qua nơi nhà gỗ này, trong lòng Khải Văn như có một dòng nước ấm chảy qua, mặc dù rất muốn cười nói cảm tạ với Arthur, nhưng khi mở miệng thì lại thấy mũi lên men mắt phiếm hồng, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, “Hm, ta thích cực kỳ, cảm ơn ngươi, Arthur.”

“Làm sao vậy, thích không phải nên cười sao, sao lại hồng cả mũi lên thế kia.” Arthur không phải không thấy cảm động và bùi ngùi trong mắt Khải Văn, nhưng cũng phải nói đùa để bầu không khí sinh động hơn, “Là không thích nhưng lại không muốn ta đau lòng nên mới nói vậy sao?”

“Không phải mà.” Khải Văn không muốn để Arthur nhìn thấy mình khóc, xoay người ôm lấy hắn, vùi mặt vào hõm vai hắn, hàm hàm hồ hồ mà nói, “Bởi vì quá thích, cho nên không biết làm thế nào mới tốt, ngươi thật sự quá tốt với ta rồi, tốt đến nỗi ta không biết nên nói gì với ngươi nữa.”

Cảm thụ được cái ôm ấm áp của nhóc Khải Văn, Arthur không tiếng động mà cười khẽ, vươn tay vỗ nhẹ lưng cậu, “Bởi vì yêu ngươi nên mới tốt với ngươi a, cho nên mới muốn đem toàn bộ thế giới đều dâng lên cho ngươi, cho dù như vậy vẫn còn thấy không đủ. Kỳ thực khi dẫn ngươi tới ta cũng rất thấp thỏm, rất sợ ngươi không thích. Giờ xem ra, cũng may, có thể nhẹ lòng rồi.”

“Ngươi tốt với ta quá, ta nên làm gì bây giờ?” Khải Văn tựa vào vai Arthur không chịu ngẩng đầu, trong giọng nói có chút ảo não lại có chút khó xử.

“Ngươi à, ngươi chỉ cần yêu ta là đủ rồi, để ta cảm thụ được tình yêu của ngươi, đó chính là thứ tốt nhất ngươi dành cho ta.” Arthur nhẹ giọng đáp, “Ví dụ như, ngươi có thể mỗi sáng nói yêu ta, có thể mỗi tối hôn ta một cái, nga, ta đây cả ngày đều sẽ phi thường vui vẻ.”

“Yêu cầu của ngươi thật là thấp.” Khải Văn lầm bầm nói.

“Yêu cầu thấp?” Arthur bật cười, “Ta không nghĩ như vậy, trên thế giới này còn chuyện gì có thể tốt hơn những yêu thương vỗ về của người mình yêu?”

“Tốt, ta đã biết.” Khải Văn suy nghĩ một chút, nghĩ những gì mình có thể cho Arthur thật sự quá ít, tại thế giới này hầu như là hắn cho cậu tất cả, mà cậu có thể dành cho hắn, chỉ có một tình yêu thuần túy nhất.

“Nga, đây đúng là một câu trả lời cực kỳ dễ nghe.” Arthur cười càng hài lòng, thuận miệng chọc thêm, “Không bằng hiện tại nói ta nghe cái coi.”

“Ta yêu ngươi.”



Vốn tưởng rằng Khải Văn sẽ bởi vì xấu hổ mà cự tuyệt, nhưng Arthur thật không ngờ cậu sẽ thẳng thắn lưu loát hơn nữa lại rất chân thành tha thiết mà nói ra ba chữ này, nhất thời hơi sửng sốt.

“Ngươi làm sao vậy?” Khải Văn đương nhiên xấu hổ lắm chứ, nhưng khi đã hạ quyết tâm, thì nhất định sẽ làm được, lần đầu tiên nói với Arthur câu này, Khải Văn hầu như mắc cỡ đến không dám nhìn người, nhưng vùi trong hõm vai đối phương một lát lại phát hiện Arthur không hề có một chút động tĩnh nào, Khải Văn có chút bất mãn rồi đó.

“Nga, không, ta chỉ là quá kinh ngạc.” Arthur phục hồi tinh thần vội cúi đầu trấn an con thỏ nhỏ đang bất mãn ở trong lòng mình, “Nên biết, ta đã chờ ngươi nói những lời này lâu lắm lâu lắm rồi.”

“Đương nhiên, ta cũng yêu ngươi, bảo bối.” Arthur cúi đầu ngậm lấy đôi môi Khải Văn, tinh tế dịu dàng hôn một lúc lâu, khi trên mặt Khải Văn nổi lên một tảng ửng đỏ, Arthur dán sát vào vai cậu thấp giọng nói lên thỉnh cầu của mình, “Nếu chúng ta đã yêu nhau như thế, vậy bảo bối thân ái nhất của ta, cùng ta kết làm bạn lữ nhé?”

Arthur vừa nói ra lời, Khải Văn liền ngây ngẩn cả người, cậu kinh ngạc nhìn Arthur, một câu cũng không nói được.

Arthur nhìn sâu vào đôi mắt tinh thuần của cậu, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một loại cảm giác khẩn trương, nếu như Khải Văn cự tuyệt thì làm sao bây giờ? Mặc dù khả năng này cực kỳ nhỏ bé, nhưng Arthur vẫn không thể ức chế cảm giác khẩn trương ấy.

Vẻ mặt căng thẳng của Arthur đương nhiên không thoát được cặp mắt của Khải Văn, cậu không nói gì mà quan sát Arthur hồi lâu, sau đó mới cười nói, “Được.”

Lúc này đến phiên Arthur ngây ngẩn cả người, nhưng dần dần trong mắt Arthur toát ra một tình tự vui sướng không gì sánh được, lần đầu tiên hắn cười như vậy, một nụ cười hoàn toàn không hợp với quy củ của giới quý tộc, ôm chặt Khải Văn vào lòng, “Ta yêu ngươi, bảo bối, cảm ơn ngươi, bảo bối…”

“Ta cũng cám ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã yêu ta.” Trên mặt Khải Văn cũng mang theo một nụ cười thỏa mãn, trở tay ôm Arthur, nghe Arthur nói những câu lộn xộn, một người có thân phận cao quý đối mặt với thái sơn đỉnh băng vẫn không biến sắc nhưng lại vì mình mà thất thố thế này, không phải yêu thì còn là gì nữa, rơi vào ái tình thì mọi người đều trở thành kẻ ngốc, lời này là thật.

Không có nghi thức long trọng, không có mọi người chứng kiến, thậm chí không có thỉnh cầu trang trọng, hai người cứ như vậy trong một đêm tuyết trắng bay lả tả, tại một ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ nhưng ấm áp, quyết định một việc quan trọng nhất trong đời, nhưng hai người thủy chung cũng không cảm thấy điều đó giản đơn, bởi vì so với nghi thức long trọng nhưng chỉ có mặt ngoài, tâm ý tương thông mới là quan trọng hơn hết thảy.

Sau khi quyết định đại sự nhân sinh, nụ cười trên mặt Arthur không thể nào tắt được, mặc kệ là khi thật cẩn thận bưng canh nóng tới trước mặt Khải Văn hay khi thêm củi vào lò, mặc kệ là khi trải giường chiếu hay là khi bế Khải Văn lên giường nằm, trên mặt hắn vẫn mang theo một nụ cười hạnh phúc không thể nào ức chế.

Khải Văn quay đầu nhìn độ cong trên khóe môi cái kẻ đang ôm lấy mình, bỗng nhiên vươn tay sờ sờ, “Ngươi không thấy mỏi sao?”

“Cái gì?” Arthur biểu tình không thay đổi mà hỏi thăm.

“Cứ cười như vậy a.” Khải Văn nói rồi bắt chước động tác của Arthur, sau đó có chút khó hiểu mà hỏi thăm, “Trước đây chưa từng phát hiện ngươi cười ngốc như vậy a.”

“Bởi vì hạnh phúc quá đó, cho nên nhịn không được muốn cười hoài.” Arthur không chút ngại khi bị người yêu xem thường, vươn tay kéo chăn lên, nói, “Nghe daddy nói, lúc đó sau khi papa cầu hôn thành công thì cũng cười y như thế.” Arthur cố gắng chứng minh đó là truyền thống gia đinh quang vình của nhà bạch hổ.

“Papa và daddy của ngươi…” Khải Văn sau khi nghe Arthur nhắc tới hai vị trưởng bối, nguyên bản còn có chút buồn ngủ liền thanh tỉnh, khẽ cau mày nhẹ giọng hỏi, “Bọn họ cũng đồng ý chúng ta đến với nhau sao?” Cảm động ban đầu qua đi, lý trí của Khải Văn đã trở về một ít, cậu không thể tránh né mà nghĩ về thân phận và địa vị chênh lệch của mình với Arthur, có vô số sách vở và phim ảnh nói về tầm quan trọng của môn đăng hộ đối.

“Đương nhiên.” Arthur liếc mắt liền nhìn ra vì sao Khải Văn sầu lo, cúi đầu hôn nhẹ một cái, “Đừng lo, bọn họ cũng không phải loại gia trưởng truy cầu lợi ích, yêu cầu duy nhất của bọn họ là chỉ cần ta hạnh phúc, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, thật sự, tư tưởng bọn họ vô cùng tiến bộ…”

Thấy Arthur chắc chắn như vậy, Khải Văn cũng chỉ đành chôn giấu sầu lo trong lòng, theo Arthur nói về một chủ đề khác.

Hai người vùi trên giường hồi lâu, Khải Văn rốt cuộc gượng không được, bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.

“Ngươi còn nhớ buổi tối ngày xưa chúng ta nghỉ trong hang núi không, ngươi thường ôm cổ ta nói rất nhiều lời mà ta không hiểu, thỉnh thoảng còn khóc nữa, có thể cho ta biết ngươi đã nói gì không?” Arthur không chú ý tới động tác nhỏ của Khải Văn, nhìn mép giường hỏi ra vấn đề đã chôn sâu trong lòng từ lâu.

“Cái đó không quan trọng nữa, quan trọng là… Hiện tại ta đã có được điều làm ta hạnh phúc, ta rất hạnh phúc, bởi vì có ngươi cho nên ta rất hạnh phúc.” Khải Văn khẽ ngáp một cái xoay người ôm thắt lưng Arthur, buồn ngủ mơ màng mà lẩm bẩm.

“Buồn ngủ rồi?” Arthur lúc này mới phát hiện người yêu đang liên tục ngáp dài, cúi đầu hỏi.

“Hm.” Khải Văn nhắm mắt lại gật đầu, thanh âm mang đầy uể oải.

“Vậy ngủ thôi.” Arthur nói rồi cũng nằm xuống, vỗ nhẹ chăn mềm trên người Khải Văn.

“Ngủ ngon.” Mặc dù đã buồn ngủ không thôi, nhưng Khải Văn vẫn gắng gượng đặt lên môi Arthur một nụ hôn chúc ngủ ngon nhẹ nhàng.

“Ngủ ngon.” Động tác khẽ đó khiến gương mặt Arthur lại hiện lên một nụ cười ngốc nghếch.

Ngoài phòng tuyết còn đang rơi, trong phòng trên chiếc giường ấm áp dễ chịu có hai con người đang ôm nhau mà ngủ, trên mặt cả hai đều mang theo ý cười nhàn nhạt, cũng như ánh nến da cam le lói trong khoảng rừng đen kịt, tuy rằng bình thản nhưng lại hạnh phúc lâu dài.

Đọc truyện chữ Full