“Đúng lúc đó, Lạc Tây Thành lại nói thầm gì đó với nàng, Hoa Lộng Ảnh nghe xong, nửa ngày không lên tiếng, bất chợt co lại thân thể, đột nhiên nhảy lên bay vào trong đại sảnh. Chuyện xảy ra đột ngột khiến mọi người không khỏi sửng sốt, liền thấy Lạc Tây Thành đuổi theo nàng vào phòng khách. Mọi người sửng sốt một lúc, rồi đều chạy theo. Ta đang định nhổm dậy để nhìn rõ hơn một chút, liền nghe ầm một tiếng, từ phía phòng khách truyền tới một tiếng nổ, trong nháy mắt lửa lớn bốc lên ngùn ngụt, chỉ nghe những tiếng kêu rên thảm thiết nối tiếp nhau! Bao nhiêu đại nhân vật hô phong hoán vũ đều bị nuốt vào biển lửa!
Tô Vọng Ngôn nói: “Chung quy là Lạc Tây Thành đã nói gì với Hoa Lộng Ảnh?”
“Ta không biết.”
Mã Hữu Thái lắc đầu, nghĩ đến cái gì đó, hoang mang nói: “Kỳ thực những năm gần đây, trong lòng ta vẫn có một nghi vấn —— với tu vi của Lạc Tây Thành, tối hôm đó, nhất định hắn phát hiện ra Hoa Lộng Ảnh lên núi trước cả ta. Nếu lúc đó hắn lập tức ra tay, thì đâu đến mức phải chôn vùi tính mệnh nhiều người như vậy? Dù là hắn không ra tay kịp, cũng quyết không đến mức giống như ta, đến một tiếng cảnh báo cũng không phát ra… Lúc đó hắn đang ở đâu, làm gì, lại vì sao không xuất thủ?
Vương Tùy Phong cảm khái: “Ai biết được? Chỉ là sau đó, trong chốn giang hồ cũng không có tin tức của hai người nữa, vì vậy mọi người đều tin là hai người họ đã chết trong biển lửa rồi. Ta cũng mãi cho đến lần đó, mới biết được họ còn sống, không chỉ sống sót, còn kết thành phu thê!”
Tô Vọng Ngôn hỏi ngược lại: “Lần nào kia?”
Vương Tùy Phong và Mã Hữu Thái nhìn nhau thật nhanh, Vương Tùy Phong mệt mỏi thở dài, nói: “Vẫn là mời Triệu lão bản nói đi!”
Triệu Lão Thực ngây ngẩn cả người, gãi gãi mái tóc bạc, suy nghĩ nửa buổi, mới nói tiếp: “Lạc phu nhân đẹp thì có đẹp thật, nhưng lúc nào cũng lạnh như băng, trốn trong phòng không gặp ai. Vị Lăng tiểu thư kia, phàm là ai có mắt đều nhìn ra được là cô thích vị Lạc đại hiệp nọ, chỉ bất quá Lạc đại hiệp luôn lẩn tránh cô —— mấy người đó tuy rằng kì lạ, nhưng xuất thủ cũng hào phóng, ta liền ước gì họ có thể ở lâu thêm vài ngày.
Tới hoàng hôn một hôm, Lạc đại hiệp cùng Lăng tiểu thư ra ngoài. Lạc phu nhân sai người đưa nước lên cho nàng tắm…”
Triệu Lão Thực nói tới đây, liền dừng lại, hơn nửa ngày cũng không nói thêm một lời.
Tô Vọng Ngôn đang định mở miệng giục, Đằng Lục Lang đã nói: “Sau đó thì sao?”
Triệu Lão Thực đảo mắt lung tung, vẻ mặt cổ quái, há miệng không nói lời nào. Một hồi lâu sau nuốt nước bọt một chút, mới mở miệng, nhưng lại nói “Vị Lạc phu nhân đó, thật sự rất đẹp! Thật sự là rất đẹp! Vậy nên khi phu phụ bọn họ nói muốn ở trọ, ta liền mang họ tới phòng chữ ‘Dần’ ở trên lầu.”
Lão lại gãi gãi đầu, như là không biết nên nói tiếp thế nào, hít một hơi thật sâu mới giải thích: “Phòng chữ ‘Dần’, là phòng thứ ba phía bên trái trên lầu, sát vách với phòng chữ ‘Sửu’.”
Đột nhiên lão nói những lời này, mọi người đều không hiểu gì, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn chờ lão nói hết.
Triệu Lão Thực nói: “Trên vách tường phòng chữ ‘Sửu’, có một lỗ nhỏ ——”
Tô Vọng Ngôn ngẩn người, chợt hiểu ra, thế mới biết vì sao lão ấp úng không chịu nói tiếp, không khỏi quay đầu cùng Vi Trường Ca nhìn nhau cười.
Trên tường phòng chữ ‘Sửu’ có một lỗ nhỏ, vừa vặn có thể nhìn vào phòng chữ ‘Dần’ bên cạnh.
Triệu Lão Thực này kỳ thật cũng không phải người thành thực. (lão thực = thành thực/hiền lành)
Mỗi lần có khách nữ trẻ đẹp tới khách *** Lai Quy ở trọ, lão luôn để các nàng ở căn phòng ‘Dần’ đó. Lần này cũng như vậy, lão vừa thấy Hoa Lộng Ảnh đã thần hồn điên đảo, vậy nên lúc phu phụ Lạc Tây Thành nói muốn ở trọ, Triệu Lão Thực lập tức đưa họ tới căn phòng chữ ‘Dần’.
Tối đầu tiên, như mọi khi lão lại trốn ở phòng ‘Sửu’ để rình coi. Nhưng đêm đó, Hoa Lộng Ảnh mặc nguyên y phục mà ngủ, Triệu Lão Thực không thấy được gì, nhưng trong lòng lão càng ngứa ngáy. Vậy nên hoàng hôn hôm nay, khi Lạc phu nhân sai hỏa kế đưa nước lên, Triệu Lão Thực biết ngay là mình đã gặp gỡ cơ hội tốt hiếm có rồi.
Lão vừa vội vàng phân phó hỏa kế mang nước lên lầu, vừa lặng lẽ chui vào phòng ‘Sửu’.
Khi Triệu Lão Thực nhìn vào trong phòng ‘Dần’, trong phòng tràn ngập hơi nước, y phục đồ đạc đều bị vứt một bên, Hoa Lộng Ảnh đang tắm trong dục dũng, tình cờ lại đưa lưng về phía lỗ nhỏ kia, *** ngồi trong thùng gỗ. Nhìn thấy thân thể linh lung như làm từ tuyết của nàng, Triệu Lão Thực như thất hồn lạc phách, lão cố sức ghé vào lỗ nhỏ kia như là nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Đúng lúc đó, lão phát hiện, trên cái cổ tuyết trắng của nữ nhân như có vật gì đó cuốn lấy.
Thứ đó thoạt nhìn giống một sợi dây cực mảnh, màu đỏ như máu, dính sát vào cổ nữ nhân.
Triệu Lão Thực không nhịn được lại ghé sát vào chút nữa.
Ngay lúc đó, Hoa Lộng Ảnh nhẹ nhàng xoay người. Chỉ thấy sợi dây đỏ đó từ phía sau kéo dài tới phía trước, không nhiều không ít, vừa vặn một vòng tròn!
Ngay tức khắc, Triệu Lão Thực thấy trong đầu vang lên một tiếng ‘ầm’, rồi trống rỗng ——
Rốt cuộc lão cũng biết sợi dây đỏ đó là thứ gì!
Thứ đó căn bản không phải sợi dây! Bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng biết ngay đó là gì —— là một vết thương, vết thương chỉ có trên cổ của người bị chém đầu! Triệu Lão Thực từng xem qua trảm hình mấy lần ở thành Lạc Dương, nên càng có ấn tượng sâu sắc với loại vết thương này!
Nhưng nếu đầu đã bị chặt xuống, sao lại còn có thể dính lại vững vàng trên cổ? Chém đầu, người tự nhiên sẽ chết, nhưng nữ nhân mỹ lệ này lại còn sống một cách rõ ràng, có thể đi lại, cử động, phải ăn uống, cũng có thể nói chuyện…
Trong lúc nhất thời, trong đầu lão hỗn loạn, rồi chỉ thấy Lạc phu nhân đứng lên khỏi dục dũng, thở dài, giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cổ ——
Triệu Lão Thực kể tới đây, cũng bắt chước động tác của vị Lạc phu nhân hai mươi năm trước, dùng tay phải lướt nhẹ qua cổ mình. Lão bắt chước cực kỳ sinh động, mọi người đều không khỏi cảm thấy trên cổ một trận lành lạnh, như là bị bàn tay của nữ nhân đó vuốt ve, chính cổ của mình…
Lạc phu nhân đứng trong dục dũng, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng chạm lên đường màu đỏ kia.
Nàng đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía tường.
Triệu Lão Thực ở phía sau bức tường đó, mới thấy có chút không ổn, ánh mắt lạnh như băng của nữ nhân đã xuyên qua lỗ nhỏ trên tường, bắn thẳng tới đôi mắt của lão, sau đó, chậm rãi cười.
Gương mặt nàng vốn xinh đẹp, nụ cười đó, lại càng khuynh quốc khuynh thành, nhưng Triệu Lão Thực thì chỉ thấy sợ tới hồn phi phách tán, trong đầu trống rỗng, muốn lùi cũng lùi không nổi, muốn kêu cũng kêu không ra.
Hoa Lộng Ảnh cười, sau đó lại xoay người, đi ra khỏi dục dũng, thân thể trần trụi đứng trước ***g sắt treo ở cửa sổ đùa con bồ câu bên trong.
Không biết qua bao lâu, Triệu Lão Thực mới bị âm thanh ‘Tí tách, tí tách’ làm cho giật mình bừng tỉnh, lão chỉ hãi tới độ động cũng không thể động, hơn nửa ngày, thấy dưới chân ướt sũng, nơm nớp lo sợ cúi đầu nhìn mới phát hiện mình đã sợ tới tiểu ra quần. Trong lòng lão hơi hơi thả lỏng, mới lấy can đảm nhìn sang phòng bên kia, không biết Hoa Lộng Ảnh đã rời phòng từ lúc nào.
—— Giữa lúc yên ắng, đột nhiên một tiếng ‘Cạch’ vang lên, tất cả mọi người trong khách *** lại càng hoảng sợ, nhìn lại, hóa ra chỉ là đèn dầu trên bàn đột nhiên vỡ ra, không khỏi đều thở phào nhẹ nhõm.
“Sau đó nữa?” Tô Vọng Ngôn hỏi.
Triệu Lão Thực co rúm lại một chút: “Ta bị dọa một trận, lê lết xuống lầu, trốn trên giường run rẩy, mỗi lần nghe được tiếng bước chân đi qua lại tưởng là Lạc phu nhân tới. Rõ ràng là khí trời vào đông, nhưng trên người trên lưng toàn là mồ hôi! Qua không bao lâu, ta nghe hỏa kế ở bên ngoài chào hỏi Lạc đại hiệp, Lạc đại hiệp hình như tâm tình không tệ, lớn tiếng đáp lời, hai ba bước đã tới trên lầu.
Ta nghe được hắn đã trở về, cũng thoáng thả tâm, nghĩ thầm cho dù Lạc phu nhân muốn hại ta, chồng nàng đã về, nàng cũng không thể hạ thủ nữa. Lại nghĩ, không biết Lạc đại hiệp có biết về vết thương trên cổ phu nhân hắn không? Hắn là người tốt như vậy, sao lại ở cùng với một quái vật? Nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại không khỏi thông cảm với Lăng tiểu thư —— một cô nương như hoa như ngọc tốt như thế mà Lạc đại hiệp không thương, lại đi yêu một người chả biết là quỷ hay quái, như thế không phải rất khiến người ta buồn bực sao?”
Nói tới đây, như là đã qua nhiều năm rồi vẫn còn bất bình vì Lăng tiểu thư, khẽ thở dài một cái.
Vi Trường Ca mỉm cười, nói thật chậm: “Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ. Trường tương tư hề, trường tương ức, đoản tương tư hề, vô cùng cực*… Kỳ thực là tự đẩy mình vào cảnh tương tư, lại có mấy ai có thể nói rõ ràng nhân quả nguyên do đây? Vậy nên một chữ ‘tình’ đó, là vật nói không rõ, tả không rõ, mặc ngươi đại trí đại tuệ đại dũng đại thánh ra sao, vẫn là không thể hiểu rõ ràng được. Cái gọi là tình, bên ngoài, chỉ ở bốn chữ ‘không biết theo ai’, cũng bởi vậy làm cho thiên toàn bách độ (trời xoay trăm độ); bên trong, liền là Tử Ngọc thành yên, Chương Đài cố Liễu**, có thể chết mà không thể oán mà thôi.”
Lời vừa nói ra, xung quanh hoàn toàn lặng lẽ.
Một lúc sau, Đằng Lục Lang vỗ tay cười lớn: “Có thể chết mà không thể oán, có thể chết mà không thể oán —— Lời này của Vi bảo chủ đúng tới không thể đúng hơn! Đáng uống cạn một chén lớn!”
Rồi thật sự với tay lấy vò rượu bên cạnh tới, bóc giấy dán, rồi tự làm một chén trước.
Đám người Mã Hữu Thái cũng không biết là nằm trong quan tài bao lâu, kể chuyện lâu như thế cũng đã sớm khát khô cổ, chỉ là trong lòng nghi ngờ rượu có độc, không dám uống trước. Lúc này nhìn hắn uống một chén trước, nhất thời đều yên tâm, đưa tay rót rượu.
Tô Vọng Ngôn thấy Đằng Lục Lang giấu diếm nét mặt, trên gương mặt vàng vọt có một vẻ ranh mãnh lướt nhanh qua, thiếu chút nữa không nhịn được cười thành tiếng: người này cũng thật thú vị, biết rõ mấy người này khát rồi, nhưng lại làm như không biết, phải chờ tới khi người ta khát khô họng mới làm như thế, dù là trong rượu có độc thật, chỉ sợ cũng khiến người khác khó lòng phòng bị. Không hiểu rốt cuộc là một nhân vật như thế nào đây?
Chợt nhận ra người này tính tình mâu thuẫn, không khỏi cười nhè nhẹ.
Đằng Lục Lang quay đầu nhìn thấy, ngẩn người rồi cũng cười lại với cậu.
Triệu Lão Thực uống rượu xong, thanh âm cũng lớn hơn chút: “Rõ ràng hai người họ ra ngoài, lại chỉ có mình Lạc đại hiệp trở về. Hỏa kế hỏi, hắn chỉ có thể nói là Lăng tiểu thư có việc, về muộn một chút. Còn nói sáng mai sẽ cùng Lạc phu nhân rời đi, bảo hỏa kế tính tiền.”
“Một đêm cứ như vậy bình an vô sự trôi qua. Sáng sớm hôm sau, hỏa kế không thấy Lăng tiểu thư rời giường, mở cửa đi vào xem thì thấy quần áo hành lý đều còn, nhưng không biết người thì đã đi đâu. Lạc đại hiệp biết được, sốt ruột vô cùng, không nói hai lời, lập tức đi ra ngoài tìm nàng, đến muộn mới về, vừa vào cửa liền hỏi Lăng tiểu thư quay về chưa.
Lạc phu nhân cũng xuống lầu. Ta thấy Lạc phu nhân thì kinh hồn táng đảm, nhưng vẻ mặt nàng vẫn lạnh băng như cũ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ hỏi Lạc đại hiêp có tìm thấy người không. Lạc đại hiệp vừa lắc đầu, vừa thở dài nói
‘Lăng Tiêu rất bước bỉnh, ta sợ muội ấy nhất thời không nghĩ thông, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?’
Lạc phu nhân ậm ừ một tiếng. Lúc này ta mới lấy dũng khí đi tới, hỏi họ xem còn thanh toán hay không. Lạc đại hiệp nói ‘Thôi không thanh toán nữa’
Lại nói với phu nhân ‘Ta thực sự lo lắng, chờ muội ấy trở lại rồi hẵng đi được không?’
Phu nhân nửa buổi không lên tiếng, một hồi lâu sau, mới nhàn nhạt nói: ‘Thế thì chờ vậy. Thiếp biết, chàng luôn luôn lo lắng.’
Lạc đại hiệp nhìn sắc mặt phu nhân một chút, an ủi ‘Nàng cũng biết vì sao ta lo lắng mà. Nếu không nhờ Lăng Tiêu, ta cũng không thể ở bên nàng. Ta cảm kích muội ấy, nếu muội ấy có gì khó khăn, ta chính là liều mạng cũng phải giúp, nếu xảy ra chuyện, thì ta sẽ cả đời không an tâm. Nàng đừng suy nghĩ nhiều.’
Lạc phu nhân liếc mắt một cái, chỉ mỉm cười.
Triệu Lão Thực nhìn mọi người trong phòng, nghi hoặc nói: “Mọi người nói một chút xem, quan hệ của ba người đó không phải rất cổ quái sao —— rõ ràng là Lăng tiểu thư thích Lạc đại hiệp, sao còn có thể giúp đỡ cho hắn cùng phu nhân bên nhau?”
***
Triệu Lão Thực lại trải qua một đêm kinh hồn táng đảm.
Từ sau ngày đó, lão vừa nghĩ tới Lạc phu nhân kia lại thấy da đầu tê dại, cũng không dám nghĩ tới nữ nhân này đẹp thế nào, mê người ra sao, chỉ ước họ mau chóng đi khỏi đây.
Nhưng sáng sớm rời giường, kéo hỏa kế lại hỏi mới biết được rằng Lăng Tiêu vẫn chưa về, sợ rằng phu phụ Lạc gia này còn muốn ở lại thêm ngày nữa, không khỏi âm thầm kêu khổ, cũng không dám đứng ở trong khách *** nữa, mà tìm lý do để ra ngoài đi dạo, tới khi trời tối mới từ cửa sau len lén mò mẫm vào phòng mình.
Vừa vào cửa, Triệu Lão Thực đã bị người từ đằng sau bịt miệng.
Lúc đầu Triệu Lão Thực còn tưởng rằng là Hoa Lộng Ảnh tới tìm mình tính sổ, sợ đến nhũn cả nhân, nhưng nhìn lại, hóa ra là hai khách giang hồ đeo đao mang kiếm.
Một người trong đó cười nói: “Triệu lão bản, đừng sợ, ta là Trương Tam, hắn tên Lý Tứ, chúng ta đều không muốn hại ngươi, là mang tiền tới cho ngươi!” Rồi lấy từ bên hông ra một thỏi bạc nhét vào tay Triệu Lão Thực, buông lão ra.
(Trương Tam Lý Tứ như kiểu ông A, ông B trong tiếng Việt ý )
Triệu Lão Thực cũng biết, cái gì mà Trương Tam Lý Tứ tất nhiên đều không phải tên thật, nhưng tên tuy là gì, bạc trong tay thì là thật. Lão cầm bạc, ngực cũng trấn tính chút, chần chờ nói: “Hai vị đại hiệp, đây là…”
Trương Tam cười nói: “Triệu lão bản, ta hỏi ngươi, ngươi ở đây hai ngày trước có phải có một đôi phu phụ tới ở trọ hay không?”
Triệu Lão Thực gật đầu.
Trương Tam lại hỏi: “Hai người đó dáng vẻ thế nào, tên là gì?” Vừa hỏi, vừa lấy ra một thỏi bạc khác nâng trong tay.
Triệu Lão Thực nuốt nước bọt một cái, một hồi lâu sau mới vội vã với tay lấy bạc, rồi nói hết chuyện phu phụ Lạc gia đến ở trọ.
Trương Tam Lý Tứ nhìn nhau một chút, Trương Tam lại lấy một thỏi bạc ra đặt trên tay lão, cười tủm tỉm nói: “Làm phiền lão bản lên trên xem vị Lạc đại hiệp kia và phu nhân hắn giờ đang làm gì?”
Triệu Lão Thực cầm bạc, trong lòng ngược lại cũng bớt sợ hơn, nhưng muốn bắt lão tự chui đầu vào lưới đi gặp Lạc phu nhân kia thì đánh chết lão cũng không muốn! Lão cười cười nói: “Trương đại hiệp, Lý đại hiệp, vừa rồi ta nghe hỏa kế nói, Lạc đại hiệp tâm tình không tốt ngồi trong phòng cả ngày, phu nhân hắn ở cùng bên cạnh. Lúc này, có lẽ vẫn còn ngồi trong phòng ý mà!”
Lý Tứ cười nói: “Chúng ta cũng đoán vậy, có điều muốn nhờ lão bản đi tìm hiểu rõ ràng hơn một chút.”
Triệu Lão Thực sợ Hoa Lộng Ảnh muốn chết, chỉ nói quanh co không chịu đi, rồi lại sợ chọc giận Trương Tam Lý Tứ trước mặt, rơi vào đường cùng đành phải kể về chuyện lỗ nhỏ kia.
Trương Tam Lý Tứ khẽ khàng thương lượng một lúc, Trương Tam cười nói: “Mời Triệu lão bản trước tiên ở đây nghỉ ngơi một lúc.” Nói xong điểm huyệt đạo của lão, đặt lão lên giường, đắp chăn lên, rồi một trước một sau đi ra. Triệu Lão Thực nằm trên giường, trong lòng thấp thỏm, đợi một lúc lâu mới thấy hai người đó quay lại.
Người tên gọi Lý Tứ giải huyệt cho Triệu Lão Thực, không nói một lời, lấy từ bên hông ra một tấm ngân phiếu đặt trước mắt lão.
Triệu Lão Thực nhìn ngân phiếu đó, chỉ cảm thấy hoa mắt nóng tai, trong lòng kinh hoàng không ngớt, bên tai vang lên như nổi trống. Lão cũng biết, hai người này vung tay rộng rãi như thế nhất định muốn lão làm đại sự gì đó khó lường, nhưng có nhiều bạc như vậy, dù là giết người phóng hỏa cũng có sao?
Hơn nửa ngày, Triệu Lão Thực mới liếm liếm đôi môi khô khốc, khàn khàn nói: “Trương đại hiệp, Lý đại hiệp, các ngươi muốn ta làm gì?”
Trương Tam cười nói: “Triệu lão bản đúng là người thẳng thắn, muốn nhờ hỗ trợ làm một việc nhỏ, sau khi xong việc còn có một tấm ngân phiếu một nghìn lượng nữa đang chờ ngươi đó!”
Triệu Lão Thực hít sâu một hơi, gật đầu liên tục: “Được! Các ngươi muốn ta làm gì?”
Trương Tam lấy ra một bọc nhỏ, nói: “Một lúc nữa Lạc Tây Thành sẽ gọi người mang rượu tới, ngươi chia gói này thành ba phần, đổ vào ba vò rượu, sau đó đưa lên từng vò một. Vò thứ nhất cho ít thôi, vò thứ hai cho nhiều hơn một chút, vò thứ ba thì có thể cho toàn bộ vào.”
Triệu Lão Thực biết trong bao đó quá nửa là chứa độc dược gì đó, không khỏi bắt đầu thấy kinh hồn táng đảm, nhưng nhìn ngân phiếu trước mắt, thì lại ma xui quỷ khiến thế nào mà vẫn nhận lấy.
Trương Tam lại nói: “Ngươi mang một vò rượu lên trước, Lạc Tây Thành chắc chắn sẽ lại gọi ngươi mang rượu lên tiếp, ngươi sẽ mang vò thứ hai vào. Nếu hắn còn nói thiếu, ngươi mang tiếp vò thứ ba tới.”
Triệu Lão Thực chăm chú lẩm nhẩm, rụt rè nói: “Chuyện này đơn giản, ta sẽ cố hết sức là được, chỉ là không quản được hắn có uống hay không đâu.”
Lý Tứ nghe xong, cười ha ha: “Cái này không cần ngươi quản, ngươi làm theo lời chúng ta đem rượu lên là được, chuyện khác của hắn đương nghiên chúng ta sẽ theo dõi từ sát vách!”
Triệu Lão Thực miễn cưỡng gật đầu.
Trương Lý hai người lên lầu trước.
Triệu Lão Thực chỉ cảm thấy miệng khô, nắm chặt đồ chống mép giường đứng dậy, nhưng thấy hai chân như đeo chì, không bước lên nổi, chỉ không ngừng run. Triệu Lão Thực nhìn chằm chằm hai chân mình, phải một lúc lâu sau mới miễn cưỡng ngừng run được.
Lão vừa đưa tay, nắm được tấm ngân phiếu kia, tỉ mỉ gấp đôi lại, nhét vào trong lòng, rồi mới nuốt nước bọt một cái, tận lực trấn định đi xuống bếp, đuổi hỏa kế ra, bỏ gói bột phấn kia vào ba vò rượu theo lời phân phó của hai người kia, đổ xong lại lắc lắc rượu một chút, lúc này mới yên tâm.
Vừa làm xong, quả nhiên chợt nghe thấy Lạc Tây Thành gọi rượu.
***
Chú thích:
*Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ. Trường tương tư hề, trường tương ức, đoản tương tư hề, vô cùng cực…
Tạm dịch: Chưa tương tư, sao hiểu nỗi khổ tương tư của ta.Tương tư bất tận, nhớ nhung vô cùng.
4 câu trong Khúc trường tương tư
Đời hậu Chu, thời Ngũ-Quí ở tỉnh Hồ Nam vùng sông Tiêu Tương có nàng Ý Nương vừa đẹp lại hay chữ . Ở trọ nhà nàng có chàng Lý Sinh hàn sĩ phong lưu tuấn tú . Một đêm Trung thu hai người thưởng trăng gặp nhau trai tài gái sắc tâm đầu ý hợp nên sau đó thường hay lui trao đổi tâm tình. Cha của Ý Nương là Lương Công hay biết tức giận đuổi Lý sinh đi . Ý Nương lấy làm đau đớn sinh bịnh mới làm khúc Trường Tương Tư mong gởi nguồn tâm sự cho người yêu . Lý Sinh nhận được bài thơ cảm xót vô cùng đầm đìa nước mắt nhờ người mai mối đến năn nỉ với Lương Công xin hỏi cưới Ý Nương . Ban đầu Lương Công còn dùng dằng sau đọc được bài thơ của con gái mình, cảm động chấp nhận cho hai người thành duyên..
.
**[Tử Ngọc thành yên] – Tử Ngọc hóa khói – ám chỉ thiếu nữ qua đời
Thời xuân thu, con gái của Ngô Vương Phù Sai là Tử Ngọc muốn gả cho Hàn Trọng mà không thành, phiền muộn mà chết. Hàn Trọng đi học xa trở về phúng viếng, Tử Ngọc hiện hồn về tặng cho chàng một viên minh châu. Phù Sai biết Hàn Trọng có viên minh châu, cho rằng là chàng đào mộ trộm lấy, muốn bắt chàng. Tiểu Ngọc vì muốn giải oan cho Hàn Trọng mà tự mình nói rõ ngọn nguồn. Mẹ nàng nghe nói Tiểu Ngọc trở về, muốn ôm nàng, Tiểu Ngọc đã hóa thành khói xanh.
[Chương Đài Liễu] – ám chỉ việc xa cách lâu ngày người xưa đã bị người khác cướp mất (Theo ta đọc điển tích thì hiểu là thế U_U) Mọi người có thể đọc kĩ về điển tích ở đây
Liễu này lấy hình ảnh cành liễu xưa đã bị người khác bẻ mất cũng để ám chỉ Liễu thị đã bị người khác cướp mất, nên viết hoa hay không cũng đc.
Anh Vi triết lí ghê gớm : “ >
Hehe sau bao lâu bỏ bê cuối cùng cũng đã quay lại với bộ này