Một ngày mới là một cuộc chiến mới.
Vô duyên vô cớ bị đánh, Lưu Tiểu Nguyên chưa từng trải qua! Cậu thô lỗ xắn ống tay áo lên, hàm răng trắng tinh nghiến ken két, nếu không có các anh em ngăn lại chỉ sợ cậu đã nhảy bổ vào người ta. Không thấy Thiên Viễn thì thôi, vừa thấy ánh mắt cậu liền bừng bừng tức giận, gào khóc kêu: Tôi mà không làm cho ra lẽ thì ba chữ Lưu Tiểu Nguyên sau này viết ngược cho các cậu xem.
Thiên Viễn được đám Chu Kiến khuyên cũng hiểu được mình có chút nóng nảy, nhưng vướng mắc trong lòng không giải được nên sống chết không chịu hòa giải với Lưu Tiểu Nguyên. Nhưng sống cùng một mái hiên, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu sẽ thấy. Khổ nhất là anh em phòng 315, mọi lúc mọi nơi đều trong trạng thái chiến đấu, ban ngày giữ cho hai người cách xa nhau, nửa đêm ngủ phải mở một mắt quan sát. Chu Kiến thừa biết không tốt, Lưu Tiểu Nguyên mà nghĩ cách đáp trả thì Thiên Viễn còn không mệt chết mới lạ. Một bên dỗ dành ngăn cản Lưu Tiểu Nguyên đang nổi trận lôi đình, một bên chăm sóc Thiên Viễn kiên cường nhận hết oan ức làm người ta đau lòng, Chu Kiến chưa từng cảm thấy mệt như thế này bao giờ.
…
Mạc Ngôn đi lên bục giảng, theo bản năng nhìn về phía Lưu Tiểu Nguyên ngồi bên dưới. Sau khi chia tay buổi tối hôm đó, anh chưa từng gặp lại cậu; thật sự nhịn không được gọi điện thoại thì cậu cũng chỉ ấp a ấp úng không chịu nói mấy câu. Mạc Ngôn không thể lý giải nổi việc này, ngày đó ngọt ngào như ở trước mắt vì sao liền thay đổi rồi?
Lưu Tiểu Nguyên uể oải cúi thấp đầu. Ánh mắt Mạc Ngôn khiến trong lòng cậu rối bời. Cậu làm sao mà không muốn thấy anh chứ! Vài ngày rồi chứ ít gì. Nhưng mà Chu Kiến sợ cậu giở trò xấu với Thiên Viễn nên liền giữ chặt Lưu Tiểu Nguyên bên cạnh mình, một tấc không rời. Chu Kiến cứ như cái bóng lẽo đẽo theo sau, Lưu Tiểu Nguyên có khổ đều không nói lên lời. Đừng nói đến việc chạy tới làm nũng kể khổ với Mạc Ngôn rồi để tên kia tìm cách an ủi mình, ngay cả Mạc Ngôn gọi điện đến cũng không dám nói lung tung, Lưu Tiểu Nguyên cả người đều khổ sở. Hiện tại Mạc Ngôn lại liếc nhìn cậu, Lưu Tiểu Nguyên nghẹn khuất muốn khóc lớn một hồi, mình đây là bị ai hại?
…
Phòng ký túc xá 438, không khí khá nghiêm túc, gương mặt mỗi người đều ngưng trọng. Bỗng nhiên cửa mở, Lam Thiên ở lầu dưới bị Tây Môn Phi kéo vào phòng. “Lam Thiên, có tất cả mọi người ở đây, cậu nói lại một lần nữa lời vừa nãy cậu nói với tôi đi.” Tây Môn Phi giận đỏ bừng mặt lớn tiếng nói.
Lam Thiên xấu hổ cười. “Đừng, đừng, kỳ thật tôi cũng nghe bọn họ nói vậy thôi. Tôi không thể truyền loạn được.”
Lưu Na nói: “Cậu nói đi, bọn tôi biết không phải việc của cậu.”
Tất cả mọi người nhìn Lam Thiên.
“Việc này, chính là… Tất cả mọi người đều nói rằng quần chip màu đỏ ở trong túi Thiên Viễn là do Lưu Tiểu Nguyên lén bỏ vào. Tối hôm đó Thiên Viễn đánh nhau với cậu ấy. Rất nhiều nam sinh đều thấy. Mọi người còn nói…” Lam Thiên khó khăn nuốt nước miếng. “Lưu TIểu Nguyên thường ngày luôn tới lui chỗ các cậu, nói không chừng cái quần chip đỏ kia là lấy ở chỗ các cậu.” Lam Thiên vất vả nói xong một mạch.
Những nữ sinh phòng 438 mặt đen như than. Tây Môn Phi lòng đầy căm phẫn, ngày đó gặp chuyện không may cô liền biết chắc có người hãm hại Thiên Viễn, vừa đau lòng vừa tức, đụng tới có người nói xấu gì đó liền xông lên đánh nhau, hôm nay lại nghe thấy tin kia thì giận tím gan. “Mọi người có nghe thấy không? Đều là Lưu Tiểu Nguyên làm.”
Trần Mặc không cho là đúng nói: “Không phải. Lưu Tiểu Nguyên là kẻ thích quậy phá nhưng chuyện ác độc như thế này cậu ấy không làm được. Hơn nữa cũng chưa chắc đã phải cậu ấy cơ mà.”
“Cậu không cần bao che cho cậu ta. Ngày đó trên sân bóng căn bản là không thấy bóng dáng cậu ta.” Tây Môn Phi đỏ mặt kêu. “Cậu ta gây sức ép cho Thiên Viễn không nói, ngay cả chúng ta cũng lôi vào. Thế này thì chúng ta làm gì có mặt mũi gặp người khác nữa.”
Tiểu Huân và Khả Khả đều nóng nảy. “Đây là rắc rối do tên khốn nào gây ra a? Thứ kia có thể mua, cớ gì nói của chúng ta chứ.”
“Đúng vậy! Những lời này quá khó nghe, thật quá đáng! Vì cái gì lại dính dáng tới chúng ta chứ?”
“Dù sao đều là Lưu Tiểu Nguyên gây ra. Nói gì thì nói cũng không thể tha cho cậu ta được.” Tây Môn Phi hô.
“Đúng! Tìm cậu ta tính sổ.” Mọi người xúc động, Trần Mặc cuối cùng không nói gì nữa, vụng trộm nhếch miệng. Tiểu Nguyên à, cậu xui rồi. Ai bảo thường ngày cậu làm nhiều việc ác chứ, lúc này xem cậu ứng phó thế nào.
…
Lưu Tiểu Nguyên bĩu môi vắt túi lên vai, mau chóng ra ngoài.
Chu Kiến theo kịp cười tủm tỉm. “Tiểu Nguyên, đi đâu thế?”
Lưu Tiểu Nguyên trợn trắng mắt. “Tôi đi WC!”
“Tốt, tôi cũng đi.” Chu Kiến cười hì hì.
Lưu Tiểu Nguyên phát hỏa, giậm chân kêu to: “Tôi không phải đặc vụ, cậu lẽo đẽo theo tôi làm gì chứ? Tôi muốn đi hẹn hò hẹn hò cậu có hiểu không?”
Chu Kiến cào cào tóc, cười hiền. “Cậu có bạn gái sao? Lúc nào mà tôi không biết thế? Nói cho tôi biết là ai đi, tôi sẽ tham mưu cho cậu.”
Lưu Tiểu Nguyên giãy nảy. “Cậu còn đi theo nữa tôi sẽ ăn tươi cậu.”
Lưu Tiểu Nguyên tức đỏ mặt, Chu Kiến ngượng ngùng. “Được được được, tôi không đi theo cậu là được chứ gì? Về sớm nhé, cơm chiều để phần cho cậu.”
Lưu Tiểu Nguyên nổi giận đùng đùng đi về phía trước. Mình không làm việc gì đuối lý cần gì sợ thần sợ quỷ chứ, hôm nay đừng có ai ngăn cản mình, người nào cản trở liền đánh người đó. Cậu cúi đầu đi nhanh tới phòng thực nghiệm, bây giờ chắc anh còn ở đó. Con mọt sách kia cũng không biết người ta vô cùng oan uổng, cứ chờ xem. Lưu Tiểu Nguyên sờ sờ bụng, mấy ngày nay tức giận đầy mình nên chưa ăn bữa cơm đàng hoàng nào, khi rửa hận xong sẽ an ủi nó tử tế. Mà ăn cái gì đây? Bít tết hay là hải sản?
…
Hoàng hôn buông xuống, khu thực nghiệm không còn người lui tới. Lưu Tiểu Nguyên cúi đầu đi tới, phía sau là bảy tám nữ sinh rón ra rón rén bước theo.
Tây Môn Phi nhìn bốn phía không có ai, nháy mắt: “1 2 3.”
Lời chưa dứt, các nữ sinh đột nhiên xông lên. Lưu Tiểu Nguyên chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã bị cấu nhéo, trên tay trên cổ cứ chỗ nào lộ ra ngoài liền bị các nữ sinh nhiệt tình ra tay. Lưu Tiểu Nguyên bối rối sợ hãi giơ tay bảo vệ mặt. Không biết ai vạch áo cậu ra rồi thả một đống vỏ bút chì vào. Vốn Lưu Tiểu Nguyên đột nhiên bị tập kích đổ mồ hôi đầy mình, hiện tại vụn gỗ rơi vào dính phía sau lưng. Bộ dáng khó chịu kia giống như cả người đầy nước cuộn trong đống chăn bông. Lưu Tiểu Nguyên ‘oa’ một tiếng lập tức túm chặt quần áo, cố gắng giũ ra. Thừa dịp này, các nữ sinh cười lớn tản ra bốn phía.
Lưu Tiểu Nguyên khó khăn đứng dậy. “Các cậu cứ chờ đấy! Tây Môn Phi cậu đứng đó cho tôi, có bản lĩnh đừng chạy.”
Tây Môn Phi vừa chạy vừa nhăn mặt. “Đây là cho cậu một bài học. Để xem từ nay về sau cậu còn dám phá phách người khác không.”
Lưu Tiểu Nguyên cả người khó chịu vừa tức vừa khổ, các nữ sinh đã sớm chạy mất hút. Mạc Ngôn kia cũng không muốn đi gặp nữa, dọc theo đường đi cậu túm chặt quần áo trở về ký túc xá. Trên đường gặp người cười cười, Lưu Tiểu Nguyên nghi hoặc sờ mặt, vừa rồi bọn họ dùng cái thứ gì ấn lên mặt mình? Có phải để lại dấu vết gì hay không?
Trở lại ký túc xá, trong phòng không có ai. Tất cả mọi người đã đi ăn cơm. Lưu Tiểu Nguyên tức giận không chỗ trút liền đạp lên giường Thiên Viễn vài cái. Đừng cho là tôi không biết hôm nay xảy ra chuyện gì? Những món nợ này tôi đều tính vào cậu, Phí Thiên Viễn, cậu nhớ kỹ cho tôi.
Suy nghĩ ác độc thì cứ suy nghĩ ác độc, trước mắt giải quyết khó chịu trên người đã. Lưu Tiểu Nguyên soi gương, ‘A!’ hét thảm một tiếng. Chỉ thấy trên mặt, trên cổ, trên vành tai đều là dấu vết hồng hồng. Có nơi bị cậu cọ cọ mờ nhạt đi, đa số đều rất rõ ràng. Trong vòng tròn là hình con heo, con cún con với bút sáp màu Tiểu Tân. Đó là con dấu đồ chơi hay bán trên đường mà bọn trẻ con rất thích, có thể lắm.
Lưu Tiểu Nguyên tức giận lấy khăn mặt cố gắng lau, ngoại trừ lau tới mức làm đau da thịt ra thì không có hiệu quả gì hơn. Hơn nữa phía sau lưng còn dính một đống lớn vỏ bút chì, Lưu Tiểu Nguyên tức giận thật muốn chửi ầm lên nhưng trong phòng vắng tanh, mắng cũng không ai nghe.
Việc cấp bách là phải đi tắm rửa sạch sẽ một cái. Nhưng hôm nay là thứ Năm, không có nước ấm. Phòng tắm của sinh viên học viện Y chỉ mở nước nóng vào thứ Hai, Tư, Sáu còn những lúc khác thì dùng nước lạnh. Không có nước ấm thì thôi, chỉ cần cơ thể khỏe mạnh thì không có vấn đề gì.
Đứng bồi hồi ở cửa phòng tắm đấu tranh tư tưởng qua lại, Lưu Tiểu Nguyên cắn răng hạ quyết tâm, cứ tắm thôi. Không phải chỉ là tắm nước lạnh thôi sao? Chu Kiến tắm được chẳng lẽ mình lại không.
Cởi quần áo, Lưu Tiểu Nguyên run lẩy bẩy mở vòi nước. Bọt nước lạnh lẽo bắn ra bốn phía, ào ào trút xuống. Lưu Tiểu Nguyên lên tinh thần tiến đến. “A!” Cậu lập tức lui ra, cả người nổi đầy da gà, lạnh thấu xương. Xem ra mùa đông tắm nước lạnh thực không phải chuyện dễ dàng gì, Lưu Tiểu Nguyên không gượng ép bản thân nữa.
Cậu mặc quần áo xong, trên người càng khó chịu. Bỗng nhiên đầu óc Lưu Tiểu Nguyên trở nên linh hoạt, phòng tắm bên cạnh bể nước nóng là của giảng viên, có phải có thể…
Đi qua bể nước nóng, Lưu Tiểu Nguyên vọt thẳng vào phòng tắm của giáo viên. Cửa không khóa, Lưu Tiểu Nguyên nghiêng tai nghe một chút, bên trong không có động tĩnh gì. Rón ra rón rén lẻn vào, cậu quả thực sướng phát điên lên! Bên trong có một bể nước đầy mà lại là nước nóng, chưa có người đụng qua.
Đúng là trời không tuyệt đường người! Lòng Lưu Tiểu Nguyên tràn đầy vui mừng, chân tay lanh lẹ cởi quần áo, cẩn thận tiến tới bể nước. “Ô oa ~” Lưu Tiểu Nguyên nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác nước ấm vây quanh người. Đối xử giữa sinh viên và giảng viên quả là khác biệt! Phòng tắm sinh viên chỉ có vài vòi nước, lúc tắm rửa chen chúc chật chội mông cọ bụng, tay đụng đùi. Xem ra phải có ý kiến về vấn đề nhân quyền với nhà trường mới được, sinh viên cũng là người mà. Lưu Tiểu Nguyên miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. Trong phòng tắm không có ai nói lên điều gì chứ? Tất nhiên là nói lát nữa sẽ có người tới. Vẫn là mau tắm cho xong, có tiện nghi không chiếm quả là uổng phí.
Mạc Ngôn đẩy cửa bước vào. Mỗi lần tắm rửa anh luôn là người đến sớm nhất, đợi tới lúc người khác tới tắm thì anh đã tắm xong rồi. Nhìn đồng sự quen thuộc ngày thường trần như nhộng gặp nhau, Mạc Ngôn cảm thấy không thoải mái chút nào.
Nhưng hình như hôm nay có người bên trong, Mạc Ngôn nghe tiếng nước ào ào có chút không vui. Anh bắt đầu cởi quần áo, người tắm bên trong giống như không cảm thấy thỏa mãn nên vừa dội nước ào ào vừa đắc ý hát hò. “Cô gái xinh đẹp ơi cô gái xinh đẹp, cô đi vào ruộng đồng xanh tươi í a…”
Mạc Ngôn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, giọng nói này sao lại quen tai thế nhỉ?
Lưu Tiểu Nguyên ngâm mình trong nước ấm, vui vẻ kỳ cọ, cười khẽ hát. “Tôi nhìn đông, tôi nhìn tây, con sói trong động không biết ơn người ta, sói a sói…”
Hử, Lưu Tiểu Nguyên cảm giác có gì đó khác thường, vừa quay đầu lại liền thấy Mạc Ngôn trần trụi đứng ở sau mình, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cậu. Sói… Sói tới!
Lưu Tiểu Nguyên thiếu chút nữa bị dọa té xỉu, cuộn người ngồi chồm hỗm trong nước, động cũng không dám. Bọt nước vang một tiếng, sóng gợn nhẹ nhàng. Anh vào bể nước rồi. Lưu Tiểu Nguyên không dám thở mạnh, lại càng không dám quay đầu nhìn.
Mạc Ngôn bước vào bể ngồi phía sau cậu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên
Chương 17
Chương 17