DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phì Thê Phi Thất
Chương 9

CHƯƠNG 9

Thời gian trôi qua thật nhanh, ba tháng thời gian trong chớp mắt đã qua.

Nguyên tưởng rằng ngay sau đám hỏi Ân Lâm sẽ lập tức hạ thủ với Hoa gia, nhưng hơn ba tháng, hai nhà hoàn toàn không có động tĩnh. Ngay cả hôn lễ dự định tiến hành vào mùa xuân cũng diễn ra một cách lặng lẽ, thật không biết, hai nhà bọn họ định làm gì.

Hoa Phi Thất lười biếng ngáp một cái, buông sổ sách trong tay, cầm một viên ô mai ném vào mồm. Gần đây, vì mùa xuân sắp đến, hắn trở nên lười nhác, mệt mỏi rã rời, lúc nào cũng muốn ngủ, lại thích ăn chua. Kì lạ là hắn cực kì chán ghét những món đầy mỡ, thế nhưng sức ăn tăng nhiều, mỗi bữa đều phải ăn gấp đôi bình thường. Mỗi ngày ăn no lại ngủ, ngủ đã lại ăn, sinh hoạt thật chẳng khác loài trư là bao, bụng đều đã lớn thêm một vòng.

Sao vậy được, mới mấy ngày mà đã lớn thêm rồi. Hắn đã vốn phì giống trư, gần đây lại càng thêm giống. Không dám tưởng tượng, đến lễ trưởng thành, cố nhân sẽ cười nhạo hắn thế nào nga.

Hoa Phi Thất đau đầu tiến hành công khóa hằng ngày. Ước chừng đã một tháng, hắn vẫn thầm hỏi vấn đề này, nhưng chưa bao giờ đồng ý với ý niệm giảm béo trong đầu. Hiện tại, hắn cảm thấy hối hận.

“Mông Nghi, Mông Nghi!!!”

Hoa Phi Thất liên tục hô hoán, Mông Nghi lộ ra cái đầu, cẩn thẩn đổ thêm ô mai vào thực hạp đã vơi đi phân nửa.

“Ngươi đi hỏi đại phu ở Nhân Xuân Đường, có dược đặc hiệu giảm béo trong một ngày hay không?”

Mông Nghi ha hả cười to, Tiểu Hoa của y sao lại khả ái đến vậy? Trải qua ba tháng ở chung, Mông Nghi càng cảm nhận rõ ràng hơn mị lực mê người của Hoa Phi Thất, thân thể mập mạp càng nhìn càng khả ái, có đôi lúc buổi tối nhớ đến cảm giác tiêu hồn ngày đó, hạ thân liền trướng đau, không sao ngủ được.

A, chỉ tiếc, Tiểu Hoa cũng không chịu gả cho y.

Mông Nghi buồn bã, nhưng rất nhanh vực dậy tinh thần.

“Tiểu Hoa, đâu là chuyện không có khả năng, từ hai tháng trước ta đã khuyến cáo ngươi. Chẳng lẽ ngươi nghĩ giảm béo đơn giản chỉ cần ăn chua là được sao?”

“Ta mặc kệ, ta đã quyết định rồi. Hôm nay tuyệt thực một ngày đêm, nói không chừng ngày mai nhìn sẽ ốm đi một chút.” Hoa Phi Thất hạ quyết tâm, đem cả hộp ô mai một nhát tống vào mồm.

Đúng là hảo khí thế a.

Gương mặt Hoa Phi Thất tựa như một chú ếch, rất là khả ái (ta không thấy ếch khả ái chỗ nào), khả ái đến mức Mông Nghi thật muốn giảo mặt hắn một ngụm.

Tuyệt thực? Mặt trời mọc hướng tây sao? Ai mà tin nổi chứ?

Thế nhưng, lần này Mông Nghi đã đánh giá thấp nghị lực của Hoa Phi Thất. Toàn bộ buổi trưa và buổi tối, y cầm thức ăn đi qua đi lại mấy lần nhưng Hoa Phi Thất chưa từng động vào dù chỉ một chút. Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa Phi Thất mang theo gương mặt tái nhợt xuất hiện trong phòng khách.

“Nha nha, cục cưng tối qua ngủ không tốt sao?”

“Cục cưng ngươi khó chịu?”

………………..

Sáu tỷ tỷ chờ ở phòng khách từ lâu thấy thế liền vây quanh Hoa Phi Thất, thất chủy bát thiệt, thao thao bất tuyệt biểu đạt sự quan tâm. Sắc mặt Hoa Phi Thất càng trắng. Mông Ngi mới từ trù phòng bê cháo nóng đi ra vội vàng tả xung hữu đột, giữa tầng tầng bao vây mở một đường máu, yêu thương đỡ lấy Hoa Phi Thất.

“Tiểu Hoa, sắc mặt của ngươi sao lại xấu xí như thế? Thật là, đang yên đang tự nhiên tuyệt cái gì thực cái gì!” Mông Nghi múc lên một thìa cháo đưa đến bên miệng Hoa Phi Thất: “Trước ăn chút cháo đi.”

“Đúng đúng.”

“Cục cưng ngươi trước hết ăn bát cháo.”

…….

Sáu tỷ tỷ ở một bên phụ họa.

“Không.” Hoa Phi Thất cố chấp mở miệng: “Dự lễ trưởng thành xong sẽ ăn.” Hắn cước bộ lảo đảo, nghiêng ngã ngã nghiêng, thiếu chút nữa là hôn đất.

Sáu tỷ tỷ đồng thanh hét chói tai.

“Cẩn thận!” Mông Nghi tiến liên ôm lấy hắn, trong lòng lo lắng hắn sẽ tự làm chính mình bị thương, nhưng một chút biện pháp cũng không có. Chỉ có thể cõng hắn lên lưng, gánh chịu trọng lượng ngọt ngào (Ọe!), một bước đưa Hoa Phi Thất lên kiệu, Hoa phụ Hoa mẫu cùng sáu tỷ tỷ theo sát phía sau, cả nhà chậm rãi hướng tộc từ ngoài thàng mà đi.

Tử Sơ, Tuyên Tuyên, chúng ta lần thứ hai gặp lại, ta sẽ cho các ngươi biết, không có các ngươi Hoa Phi Thất rất khá!

Hoa Phi Thất âm thầm liên tưởng đến tình cảnh lát nữa gặp lại cố nhân. Đột nhiên trong bụng truyền đến một tia co rút đau đớn.

Không phải đâu, sẽ không phải là tiêu chảy đâu.

Sẽ rất mất mặt.

Hoa Phi Thất hoảng hốt một trận, cũng may, qua không bao lâu, cơn đau bụng chậm rãi tiêu thất. Hoa Phi Thất cũng buông được tảng đá lớn trong lòng.

Mặt khác, Mông Nghi cũng đang chìm trong tâm sự của chính mình. Sau lễ trưởng thành, Tiêu mỹ nhân có thể sẽ trờ thành tiểu thiếp của Hoa Phi Thất, nghĩ đến cảnh phu thê bọn họ thân mật thật là chịu không nổi. Thật sự phải đi sao?

Y nhìn gương mặt đầy đặn khả ái của Hoa Phi Thất, tròng lòng không muốn. Y trăm triệu cũng không ngờ đến, lúc trước Hoa Phi Thất nói yêu Tiêu mỹ nhân lại có thể khiến bản thân lo lắng đến vậy, cũng không ngờ trong lễ trưởng thành sẽ phát sinh chuyện tình làm thay đổi nửa đời còn lại của y.

Đọc truyện chữ Full