DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ám Dạ Thao Túng Giả
Chương 1

Trong văn phòng tại một tòa cao ốc nào đó.

“Cô yêu cầu trở thành trợ lý thám tử cảnh sát.” Lão đầu ngồi ở trước bàn làm việc không thể tin được vào lỗ tai của mình. Phải biết rằng, nơi này là trụ sở của cơ quan quốc gia chuyên nghiên cứu tâm lí tội phạm, nhiều nhà tâm lí học có bộ não hàng đầu còn chưa có cửa mà vào. Vậy mà cấp dưới trẻ tuổi mà ông đắc ý nhất, có khả năng nhất từ trước tới nay cư nhiên lại nói muốn được điều đến nhóm B của phòng hình sự tổ trọng án làm trợ lý cho một thám tử tên Oscar.

“Angie! Cô tốt nhất cho tôi một lý do thỏa đáng, tỷ như nói thám tử linh tinh gì gì đó là người từ sao Hỏa tới!” Đối diện với vị cục trưởng có phần mất khống chế này, người ở trước mặt ông ta lại có vẻ vô cùng nghiêm túc, cô gái tên gọi Angie lần lượt đưa lên một chồng tư liệu dày cộp, “ Kỳ thực chuyện này không liên quan gì đến thám tử kia, cục trưởng người đã bao giờ nghe qua cái tên “Khải” chưa?”

Cục trưởng: “Ách, là trinh sát mang biệt danh “Người thao túng” sao? Cảnh sát bên đó cũng thường nhờ anh ta hỗ trợ….”

Angie: “Cục trưởng cũng từng nghe qua lời đồn về anh ta?”

Cục trưởng hiển nhiên đã bình tĩnh trở lại: “Ách… Nhiều ít có một chút, ta có mấy bằng hữu làm cảnh sát, bọn họ đều đã từng thỉnh anh ta giúp đỡ. Án kiện hầu như đều được giải quyết rất nhanh, bất quá khi bọn họ nói chuyện cùng ta thì đều bảo anh ta là ma quỷ gì gì đó…. anh ta với cô thì có quan hệ gì?”

Angie: “Ngài còn nhớ có một lần tôi đến nhà giam điều tra tình trạng tinh thần của phạm nhân không? Ở đây có tư liệu của 70 phạm nhân, bọn họ đều có vấn đề về tinh thần nhưng mức độ không giống nhau! Trong đó có 47 người mắc chứng bệnh tương đồng, bọn họ đều nói mình từng gặp qua ma quỷ hoặc thiên sứ gì đó…, xưng hô không đồng nhất. Nhưng sau cùng đều có một câu nói, “Hắn có cánh! Ta thấy được! Là một đôi cánh có màu đen!”

Cục trưởng: “Tất cả đều giống nhau ư?”

Angie: “Không chỉ mắc chứng bệnh giống nhau thôi đâu, tôi điều tra tư liệu của bọn họ, tất cả đều phạm trọng tội, hơn nữa, quan trọng nhất chính là trong số 47 người đó, có 31 người là do Khải hiệp trợ bắt được, ngoài ra 16 người còn lại là do Khải lấy tư cách thám tử tư nhận ủy thác,tra ra hành vi phạm tội của chúng rồi thông báo cho cảnh sát đến bắt người.”

Cục trưởng: “Toàn bộ…”

Angie: “Sau đó tôi tìm thấy tư liệu về Khải, phát hiện có tất cả 51 án kiện đều là trường hợp liên quan hoặc do anh ta điều tra phá án, phạm nhân bị định tội là 55 người, trong đó 8 người đã chết, nguyên nhân tử vong khác nhau, nhưng trước khi chết đều được ghi lại là có thần chí không rõ ràng.”

Cục trưởng: “Nói cách khác bọn họ đều có liên quan tới anh ta….”

Angie:”Không sai! Tỷ lệ là 100%!”

Cục trưởng hiện tại đã quên mất sự không hài lòng vừa rồi: “Cô muốn đi điều tra anh ta?”

Angie: “Tôi phát hiện tư liệu về Khải tương đối ít, anh ta luôn luôn xuất quỷ nhập thần, nhận ủy thác cũng chỉ thông qua điện thoại. Bất quá tôi có nghe rất nhiều cảnh sát nhắc tới, thám tử Oscar là bạn tốt của anh ta, người đó cũng đôi ba lần nhờ Khải hỗ trợ, có lúc thậm chí là Khải tự đến tìm y.”

Cục trưởng lâm vào trầm tư: “Anh ta đích xác rất đáng giá để nghiên cứu, chỉ có điều… Cô đi làm cảnh sát có thể quá nguy hiểm hay không? Dù sao cô cũng là nhân viên văn chức…”

Angie: “Tôi cho rằng mạo hiểm vì chuyện này là rất đáng giá, hắn có thể phiền phức rắc rối hơn so với bất kỳ tên tội phạm nguy hiểm nào!”

*************************************************

Ngoại ô thành phố tại một công trường xây dựng bị bỏ hoang, một vài học sinh trung học đứng trước cửa cống thoát nước tối om tò mò từ ngoài nhìn vào.

“Cậu nói ở trong này có quỷ?”

“A! Tôi và Kiệt lần trước đi vào thì nghe được tiếng quỷ kêu! Đúng không Kiệt!?”

“Không sai! Lần đó quên mang theo đèn pin, cái gì cũng nhìn không rõ, hôm nay lại tới thám hiểm thử xem sao!?”

“Vậy chúng ta cùng đi!”

Bốn thiếu niên nắm chặt đèn pin trong tay mạnh dạn tiến vào, trong cống thoát nước vô cùng âm u, đôi lúc có một vài con chuột chạy qua, mùi hôi thối khiến người ta ngạt thở, bốn người nơm nớp lo sợ đi hơn 10 phút đồng hồ, cho đến khi ánh sáng đèn pin chiếu đến bức tường bị bịt kín ở cuối đường.

“Cái gì cũng không có a!”

“Quả nhiên là nói bậy…”

“Xuỵt…”

“Làm sao vậy Kiệt?”

“Nghe! Có âm thanh….”

Bốn người an tĩnh lại chuyên tâm lắng nghe, trong giây lát cảm thấy sống lưng rùng mình ớn lạnh…..

Loáng thoáng, nhưng thực sự tồn tại, là từ phía bên kia tường đá truyền đến, tiếng kêu đó máy móc lặp đi lặp lại, nhưng nhất định không phải tiếng động do chuột tạo ra vọng lại….Thiếu niên do dự một chút, nhưng vẫn buột miệng hỏi: “Có.. Có người sao.”

“A!A!” Phía sau bức tường tiếng gào thét to dần lên… Tiếng hét khàn khàn, âm u vang vọng trong cống thoát nước, kinh khủng hơn nữa, thanh âm đó giống như phát ra từ cổ họng bị xé rách của một con dã thú, tản mát vị đạo của máu.Mấy thiếu niên kia xuất phát từ sự hiếu kỳ, tất cả cùng đi đếncố gắng đẩy bức tường ra. Thổ thạch tựa hồ đã bị cống thoát nước ẩm ướt ăn mòn trở nên mềm xốp, bốn người cố sức vài lần, “Ầm” một tiếng, bức tường liền đổ sập xuống. Ánh sáng đèn pin chiếu vào bên trong động thất tanh hôi, đập vào mắt là thân ảnh quỷ mị đang nhúc nhích của một người, quần áo rách tả tơi, tóc dài che khuất khuôn mặt, mà ở dưới chân người đó, thình lình nằm một đống xương cốt u mịch trắng xóa. Gã dùng tay che mắt, ánh sáng đèn pin với y mà nói là quá chói gắt, trong miệng vẫn không ngừng kêu “A” “A”, tiếng rên kỳ quái như rát cổ bỏng họng, thanh âm như khóc, lại vừa giống như đang cười. Mấy thiếu niên kia đã sớm sợ đến mức hồn bay phách tán, hét lên một tiếng xoay người muốn chạy trốn,thì nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng kim khí va chạm vào nhau cùng tiếng gào thét chói tai: “ Cứu mạng!”

******************************************************

Lối vào cống thoát nước vây quanh không ít người.

“Thế nào?” Hai cảnh sát ở trước cửa động hỏi, “ Mắt đã thích ứng với ánh sáng chưa?”

“Ân” người ở bên trong mơ hồ lên tiếng trả lời, chậm rãi đi ra…Anh đứng bên ngoài cống thoát nước, ngửa đầu lên nhìn bầu trời, động tác có vẻ thành kính, bộ tóc dơ bẩn che khuất nửa gương mặt, nhưng đôi mắt nhìn lên thiên không kia lại giống như muốn thoát khỏi sự trói buộc của hốc mắt mà lồi hẳn ra… Bàn tay bẩn thỉu buông thõng xuống, cổ tay trái bị chiếc còng rỉ sét loang lổ cắm sâu vào thịt.

Cảnh sát A “ Tiểu tử này bị còng trên tường, trời biết hắn ở trong đó đã bao lâu…”

Cảnh sát B “ Tôi đi hỏi trước cấp trên một chút, xem tống hắn đi nơi nào mới tốt, dù sao bên trong còn có một đống xương trắng…”

Một viên cảnh sát hướng về phía xe, cầm bộ đàm bắt đầu báo cáo, người khác dùng một cái thảm bao lấy thân thể của y, “Hiện tại đang là tháng 11 a! Cậu nhóc như cậu khẳng định là chịu cực khổ không ít….” Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ, người nọ đột nhiên cố sức đẩy ngã viên cảnh sát, xoay người xô ngã những người còn lại, cướp đường mà chạy. Động tác cực nhanh giống hệt như…mãnh thú.

“Uy! Đứng lại!” Chờ hai cảnh sát phục hồi lại tinh thần muốn đuổi theo, gã sớm đã nhân lúc hỗn loạn mà đào thoát chẳng còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Sau khi được các chuyên gia giám định, đám xương cốt được tìm thấy có thời gian tử vong trong vòng một năm trở lại đây hoặc lâu hơn, trên xương rõ ràng có dấu vết bị gặm cắn, hơn nữa bao quanh bốn phía đều là những mảnh xương chuột còn sót lại, có thể thấy gã đã dùng cách gì để sống sót đến bây giờ…

Trong một căn phòng thiếu ánh sáng, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.

“Uy.”

“Là tôi…” Một người đàn ông độ tuổi trung niên có phần mập mạp gấp gáp nói qua điện thoại.

“Bình tĩnh đi, không có chuyện gì….” Nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, ngữ khí bình thản như muốn an ủi cái người đang phát cuồng ở đầu dây bên kia.

“…Muốn rời khỏi đây vẫn cần phải có tiền…” Nam nhân mập mạp vì kích động mà run rẩy, “Ngươi hẳn cũng biết nếu sự việc kia bị bại lộ thì sẽ có kết cục ra sao…”

“…Được…”

Trong phòng làm việc của cục trọng án cảnh sát hình sự tổ B.

Mí mắt của Oscar từ lúc sáng sớm đã giật giật liên tục, quả nhiên….Cục trưởng mặt mày hớn hở nói cho anh biết ông ta đã vì anh mà an bài một người cộng tác.

“Xin chào ngài thám tử, tôi là Angie.”

“Cộng tác.” Oscar trợn tròn mắt, anh từ trước đến nay luôn một mình phá án, huống chi người phụ nữ này xem ra chẳng thể giúp đỡ được gì, lại thuộc dạng nghiêm túc-đây là kiểu người mà anh không giỏi ứng phó nhất, mặc dù trông cũng không đến nỗi nào.

Điều này mới gọi là họa vô đơn chí, buổi sáng ở một trạm rác thải dơ bẩn bỏ hoang tìm thấy thi thể không đầu của một người đàn ông, qua báo cáo khám nghiệm tử thi, nguyên nhân tử vong là do một nhát dao đâm thủng tim, đầu bị cắt xuống sau khi chết…Đây vốn là một vụ án hết sức phổ biến. Phải biết rằng, đối với một thành phố lớn phát triển tốt lại hỗn loạn mà nói, mỗi ngày có ít nhất gần hai mươi trường hợp chết mà không rõ nguyên nhân, bị phanh thấy cũng không hiếm. Thế nhưng chuyện tốt chưa tới chuyện xấu đã rình sau lưng,nhân viên khám nghiệm tử thi khẳng định rằng “ Thi thể của người này có dấu vết bị gặm cắn…”

Con người giỏi nhất là tưởng tượng —— “Chắc chắn trong cống thoát nước có kẻ ăn thịt người!” Thế là…chỉ bằng một cụm từ “ăn thịt người trong cống” cũng khiến nội thành rối loạn cả lên. Một người bằng xương bằng thịt lại có thể dễ dàng chạy thoát trước bao nhiêu cặp mắt của cảnh sát, ngay lập tức đội ngũ cảnh sát ở phạm vi một dặm xung quanh trở thành mục tiêu công kích của toàn dân! Cục trưởng bị truyền thông oanh tạc đến sứt đầu mẻ trán tàn nhẫn thông báo với Oscar, “Trong vòng một tuần phải tống giam cho kì được cái tên quỷ điên ăn thịt người kia!” Còn không quên “thân thiết” bổ sung một câu, “ Nếu như nội một tuần vẫn không bắt được hắn, tôi liến điều cậu đi công tác trong cống thoát nước một năm!” Oscar mặt chau mày ủ đành vứt dự định sau khi tan tầm sẽ đi nhậu nhẹt chán chú chén anh vào sọt rác, nhấc điện thoại lên…

Sau khi đặt điện thoại xuống Oscar lập tức đi ra ngoài, Angie nói muốn đi cùng anh, bởi vì cô nghe được rõ ràng vừa rồi Oscar nói vào điện thoại: “Khải, cậu còn sống thật tốt quá… Đúng, đại phiền toái!…Bây giờ tôi sẽ tới tìm cậu… Đừng vô tình như vậy! Nếu như cậu không chịu giúp tôi, quãng đời còn lại của tôi sẽ gắn liền với cống thoát nước đó.”

Trong tầng hầm u ám.

Xiềng xích quét ngang trên mặt đất, xuyên thấu qua cánh cửa sắt bị khóa chặt là một thân ảnh đứng thẳng, khuôn mặt vì ngược sáng trừ bỏ cái bóng nhàn nhạt ngoài ra không thể nhìn thấy bất cứ điều gì khác. Nhẹ nhàng giơ tay ném vào một con chuột chết, đôi môi khẽ giương lên thành một đường cong mang theo tiếu ý lạnh lùng: “Ăn tối ngon miệng!”

Cùng với tiếng cười như điên dại của người đàn ông là tiếng thét thê lương thảm thiết vang vọng đến tận mái nhà cao chót vót….

Trên đường phố náo nhiệt.

Theo Oscar đi vào khu vực ồn ào thứ bảy, Angie hỏi: “Anh ta ở đây không có vấn đề gì chứ? Chỗ này tình hình trật tự trị an khá kém, hầu như tất cả những tên ác ôn đều tập trung tại đây, làm trinh thám như anh ta chắc hẳn đã đắc tội không ít người trong khu này…”

Oscar trả lời có vẻ khinh thường: “ Đối với anh ta,loại người mà so với bất luận tên ác ôn nào trên thế giới đều ác ôn hơn mà nói,nơi này chính là tốt nhất.”

Ở cuối con hẻm xa hoa trụy lạc này, có một tòa nhà hai tầng cũ nát, cửa ra vào làm bằng sắt, khép hờ. Bên cạnh có cửa sổ được mở rộng, phía trong có một bà lão đang ngồi rao bán thuốc lá, ở đằng sau bà có không ít đồ vật linh tinh, nào thuốc lá, nào rượu, thức ăn đóng hộp, báo chí,….

Oscar bắt chuyện với bà lão: “Uy! Đại thẩm! Bà cũng không thất đức đến mức bán thuốc lá cho tiểu quỷ này chứ!?” Anh thân thủ nhanh nhẹn đoạt lấy bao thuốc trong tay tên tiểu quỷ nhìn qua chỉ mới mười ba tuổi kia, thuận tiện lấy mấy thanh kẹo que cắm trước cửa sổ nhét vào người nó: “Cái này thích hợp với nhóc hơn! Affin!”

Tiểu quỷ kia tiếp kẹo: “Oscar! Chính anh từ lúc mười ba tuổi đã bắt đầu hút thuốc! Là Khải nói cho tôi biết!” Tiểu hài tử tên gọi Affin vừa nói vừa chạy, “Anh ta bảo nếu như tôi hút thuốc tương lai nhất định sẽ ngốc nghếch giống anh!”

Angie vô cùng chú ý tới những lời của cậu bé kia, “Mười ba tuổi”. Lẽ nào, Oscar mười ba tuổi đã quen biết với Khải rồi sao? Như vậy bắt đầu từ khi anh ta ra tay xác thực là tìm đúng người.

“Tiểu tử thối! Nếu tao bắt gặp mày lần nữa nhất định sẽ ném mày vào cống thoát nước!” Hiện tại Oscar hiển nhiên là rất có thành kiến với cái cống thoát nước.

“Cống thoát nước làm gì anh sao? Oscar.” Cậu nhóc đang chạy kia thu hút toàn bộ lực chú ý của Oscar cùng Angie, sau lưng bỗng truyền đến thanh âm từ tính ấm áp của một người.

“Khải!” Angie tinh tường cảm nhận thấy lúc miệng Oscar thốt ra cái tên này, trái tim cô đột nhiên run rẩy. Khi cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho tốt, thân ảnh màu đen đã thu vào trong tầm mắt. Anh ta so với tưởng tưởng của Angie trẻ hơn rất nhiều, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Toàn thân anh ta như được cả bóng đêm bao trùm, dáng người thon gầy mảnh khảnh, cùng mái tóc cắt ngắn đen tuyền làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt bị che khuất bởi cặp kính màu đỏ nhạt khá lòe loẹt. Angie cảm thấy mình chợt nảy sinh ảo ảnh, giống như trong đêm trăng có huyết sắc bay qua, cây thánh giá nhỏ bằng thủy tinh màu đen trước ngực người đó thỉnh thoảng lại lấp lóe tinh quang. Phục hồi tinh thần mà tỉ mỉ nhìn Khải, anh ta mang lại cho người khác cảm giác yếu ớt như người phương Đông, nhưng lại mang ngũ quan tinh tế của người Châu Âu, biểu tình băng lãnh, con ngươi màu đen sâu thẳm…. Rất đẹp nhưng mang vẻ âm trầm nói không nên lời, giống hệt hắc miêu nửa đêm ẩn nấp trong các ngôi mộ. Khải diện vô biểu tình cùng Oscar bắt chuyện, cũng diện vô biểu tình mà liếc mắt nhìn Angie. Hắn cầm trong tay một túi nhỏ đưa cho bà lão kia “Mary, Chúa phù hộ bà”. Nói xong mở rộng cửa, ý bảo Oscar và Angie đi vào. “Lần này lại có chuyện gì vậy?”

Oscar: “ Việc người đàn ông trong cống thoát nước chạy thoát…Cậu đã nghe nói qua chưa?”

Khải: “Cục trưởng bảo anh đi bắt hắn?”

Oscar: “ Nói chính xác ra thì là lão đầu kia muốn cậu đi bắt hắn.”

Khải: “Nên bảo với ông ta chia cho tôi một nửa tiền lương của anh.”

Oscar: “Nếu như cậu đồng ý, ông ta nhất định sẽ không chút do dự khai trừ tôi!”

Khải: “Mảnh đất kia không phải là của tư nhân sao? Vì lý do gì bỏ xó lâu như vậy?”

Oscar: “Không sai, chủ sở hữu là một phú thương trẻ tuổi tên gọi Carrington, hắn ta vốn muốn xây dựng ở đó một giáo đường để làm quà mừng sinh nhật 16 tuổi cho cô em gái La San. Thế nhưng một năm trước xảy ra sự cố, cô em gái đã chết, nên mảnh đất kia bị bỏ hoang đến bây giờ.”

Khải: “Sự cố?”

Angie: “Một năm trước, Carrington gặp tai nạn xe cộ, do bị trọng thương nên cần tiến hành giải phẫu thay tim ngay. Thế nhưng lúc đó lại không có trái tim thích hợp, Một bức di thư được gửi tới bệnh viện do chính tay em gái của Carrington viết “Sau khi tôi chết hãy lấy trái tim này cho anh tôi”, cô ấy ở trước mặt mọi người tự cầm súng bắn vào đầu mình. Sau khi phẫu thuật thành công, Carrington bị đả kích rất lớn, những người quen biết anh ta đều nói anh ta hầu như hoàn toàn sụp đổ. Mà Carrington còn có một người em trai nữa, cậu ấy cho rằng tất cả đều là lỗi của Carrington, anh em bọn họ thường xuyên bất đồng, sau cậu em trai bỏ đi, đồng thời bật vô âm tín. Liền đó Carrington bán công ty đi, ẩn cư…”

Angie ngừng lại, bởi vì cô phát hiện Khải đang nhìn mình chằm chằm, “Làm sao vậy?”

Khải chuyển ánh mắt qua người Oscar, “Cô ấy là ai?”

Angie thiếu chút nữa tức đến hộc máu, đến bây giờ mới phát giác sự tồn tại của cô!? Người đàn ông này tuyệt đối là cố ý.

Oscar xấu hổ giải thích: “Ách, tôi quên không giới thiệu, cô ấy là người cộng tác mới của tôi.”

“Tôi là Angie, cửu ngưỡng đại danh (ngưỡng mộ đã lâu)!”

“Nga…” Khải gật đầu 1 cái,: “Tiếp tục”.

Angie nản, chỉ phải tự an ủi mình rằng, đây là nghiên cứu phẩm tối trân quý, tuy tính cách hơi khác người, nhưng vì đại nghiệp, phải nhẫn a nhẫn a.

Oscar: “Hiện mới tìm hiểu được có chừng này… Chúng tôi đi tìm Carrington, hắn đối với việc kia tỏ vẻ không biết gì cả, nhưng chúng tôi làm cách nào cũng không liên lạc được với em trai hắn, cậu ta dường như đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi.”

Nhà xác ở cảnh cục.

Khải nhìn đống xương trắng cùng thi thể.

Oscar: “Có thể xác định thân phận không?”

Khải chỉ chỉ vào xác chết không đầu: “Bác sĩ, người thay trái tim cho Carrington Lại chỉ vào đám xương trắng: “Đây là em gái của Carrington.” Không để ý tới Oscar và Angie đang bốn mắt nhìn nhau, Khải nói muốn đến xem xét cống thoát nước kia.

Trong cống thoát nước.

Khải sờ soạng một chút trên vách tường.

Sau khi ra ngoài, Oscar hỏi: “Thế nào. Tôi không cần tiến vào đi….”

Khải nhìn lên bầu trời: “Ngày hôm nay thời tiết không tốt, ngày mai dường như trời sẽ nắng a?”

“Ân! Dự báo thời tiết nói trời quang, hơn nữa nhiệt độ không khí sẽ tăng trở lại!” Oscar tựa hồ sớm đã tập thành thói quen trả lời những câu nói không đâu vào đâu của Khải.

“Thế, hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ đến gặp Carrington tiên sinh.” Nói xong, Khải vỗ vỗ tay rời đi.

“Uy!” Angie lần đầu tiên nghe thấy Oscar nói năng nghiêm túc, vẻ mặt của anh có chút ngưng trọng, “Không phải là cậu đã biết trước rồi đó chứ.” Khải thoáng khựng người, hơi nghiêng đầu nhưng không quay lại. Oscar đột nhiên khôi phục dáng vẻ bất cần đời, hai tay làm dấu hình chữ thập giống như đang cầu nguyện, “Đại ca, cậu nghìn vạn lần đừng có đùa giỡn quá mức với lửa a!”

Trên đường trở về.

Angie hỏi Oscar: “ Anh bảo anh ta đừng đùa với lửa là có ý gì.”

Oscar: “Không có gì…”

Angie: “Tôi đã nghe qua không ít lời đồn về anh ta…”

Oscar: “Ân.”

Angie: “Anh với anh ta khá thân thiết, tại sao không giúp anh ta giải thích một chút?”

“…” Sau giây lát trầm mặc, Oscar trả lời: “Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, cô hãy tự mình phán đoán đi.”

“Ngày hôm nay khí trời cũng không hẳn là xấu, thời gian cũng còn sớm, vì sao lại phải chờ đến ngày mai?” Angie kịp thời thay đổi trọng tâm câu chuyện.

Oscar: “ Khải quyết định như thế, khẳng định là có nguyên nhân…”

“Được rồi” Angie giống như nhớ tới điều gì: “Anh ta làm thế nào biết được danh tính của người chết?”

Oscar cười nói: “Thái độ của cô bình tĩnh đến mức ngạc nhiên, trước đó mấy người đồng sự phản ứng mạnh hơn nhiều.”

Angie: “Quả nhiên giống y như những lời đồn về anh ta.”

Oscar: “Chỉ là mẫn cảm hơn người bình thường một chút mà thôi, Khải có thể đọc được kí ức của bất cứ thứ gì, chỉ cần tiếp xúc trực tiếp sẽ giống như được xem một bộ phim, từng sự việc sẽ lần lượt hiện ra, khi còn bé cậu ta đã gặp không ít phiền phức.”

Angie: “Các anh từ nhỏ đã quen biết nhau sao.”

Oscar: “Khi tôi tám tuổi cũng là lúc cậu ta được linh mục đưa tới, khi ấy cậu ta chỉ là một thằng nhóc ba tuổi, thấy tôi câu đầu tiên cậu ta thốt ra là “Ngươi vừa ăn vụng bánh quy của nữ tu sĩ” kết quả tôi bị dần cho một trận nhừ tử!”

Angie: “Linh mục cùng nữ tu sĩ? Anh ta ở tại nhà thờ sao?”

Oscar: “A, tên kia là cô nhi, không biết được linh mục từ nơi nào đưa về, còn tôi,cùng bà tôi ở cạnh nhà thờ….là khu thứ bảy phía nam của giáo đường.”

………………………………………………

Đọc truyện chữ Full