DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Thành Hệ Thống
Chương 30

Ngẫm nghĩ như vậy, làm cho Thời Khanh cảm thấy có chút buồn cười.

Tại sao mình lại nghĩ như vậy? Cảm giác này giống như là học sinh tiểu học muốn đi ra ngoài sân chơi, nhưng cần phải xin phép người lớn trong nhà mới được đi. Trong lòng còn vô cùng lo lắng, sợ người lớn không cho đi …

Tuy nhiên thời khắc mà suy nghĩ này nảy nở trong đầu, khiến cho cậu không tự chủ được mà cảm thấy băn khoăn.

Quả thực đây giống như là một loại bản năng.

Tựa như thỏ nhỏ nhìn thấy diều hâu, nai con nhìn thấy sư tử hổ báo, đều giống nhau tuân theo bản năng mà chạy trốn. Đơn giản là vì chúng nó muốn bảo vệ mạng sống.

Đến đây, Thời Khanh ngược lại lại cảm thấy bản thân mình suy nghĩ nhiều quá, Tần Mạc tuy bản lĩnh rất lớn nhưng tuyệt đối không giết được cậu, chưa tính đến việc cậu còn có thể trợ giúp cho Tần Mạc rất nhiều thứ.

Quan hệ của cậu và Tần Mạc, chắc chắn không phải là thỏ nhỏ và diều hâu đâu!

Hồi vị như vậy một lát, cậu không thèm suy nghĩ bậy bạ nữa. Tuy nhiên ở sâu trong nội tâm tựa hồ cảm giác có chút không thoải mái, bất quá cậu cũng lờ đi như không thấy.

Cuối cùng, cậu vẫn quyết định cùng Tần Mạc nói một tiếng, không vì lý do gì khác, bọn họ dù sao cũng là quan hệ hợp tác, nhiệm vụ thành hay bại liên quan đến ích lợi của cả hai bên, cậu thông báo một chút cũng là lẽ đương nhiên .

Nghĩ như vậy, chờ đến khi Tần Mạc có thời gian nhàn rỗi, cậu mới yên lặng ám chỉ một chút.

Tần Mạc không do dự đứng dậy cùng cậu đi về phòng.

“Lại đói bụng?”

Nghe được Tần Mạc hỏi như vậy, Thời Khanh 囧  囧, meo… hóa ra mỗi lần cậu muốn tránh né người khác đều là vì miếng ăn sao? Rõ ràng đến vậy sao?

Ừm… Cẩn thận ngẫm lại, cậu tổng cộng lôi kéo Tần Mạc về phòng ba lần, tựa hồ mỗi lần vừa về tới là dọn mâm dọn chén ăn cơm liền… o(╯□╰)o.

Thời Khanh khụ khụ hai cái lấy lại bình tĩnh, vừa định nói ‘Không đói bụng, tôi đây là có việc muốn nói’, thế mà bụng cậu thật không biết chọn lựa hoàn cảnh kêu lên “ọt ọt” vang vọng.

Tần Mạc vẻ mặt hiểu rõ nhìn cậu.

Thời Khanh: bụng-sama, sama có thể bớt dọa người được không?

Lúc âm thanh ọt ọt này thoát ra, mới cảm thấy hình như có chút đói, dù sao mặt mũi cũng mất hết cả rồi, đơn giản cứ gáo vỡ thành muôi, vừa ăn vừa nói chuyện vậy!

Thời Khanh không chút khách khí lấy ra một cái lồng lớn khói lan tỏa bên trong chứa đầy bánh bao nhỏ, còn lựa lựa chọn chọn vài món điểm tâm ngon miệng để ăn sáng, cuối cùng còn mang ra một bình trà xanh. Bánh bao cùng đồ ăn là của hắn, trà là cho Tần Mạc .

Dùng nơ-ron thần kinh của Thời Khanh mà nói, Tần Mạc tuyệt đối là tu chân tu đến ngu ngốc, nhiều món ngon mỹ thực như thế mà không hề nảy sinh ra hứng thú, chỉ thích ngồi uống trà… Chậc chậc, thật lãng phí.

Đương nhiên Tần Mạc hiện giờ cũng là thân thể người phàm, cho nên cũng phải ăn cơm để duy trì, nhưng mà y không giống như Thời Khanh không tiết chế, ba bữa cơm không thiếu thì chưa tính đi, còn phải ăn thêm bữa xế uống trà chiều…

Hiện giờ chính là thời điểm này, vừa đúng lúc bước vào thời gian trà chiều, cho nên Tần Mạc đang ngồi uống trà.

Một lồng bánh bao nhỏ chỉ có sáu cái, là loại bánh bao có bộ dạng giống như đầu bánh chẻo, miệng nhỏ một hơi là nuốt mất. Đáng yêu nhu thuận, ăn vào hương vị cũng siêu cấp thơm ngon. Khiến người ta kinh hỉ chính là sáu cái bánh bao nhỏ, mỗi cái có nhân khác nhau, thật tình là ăn một cái thích một cái, để dành ăn nhẹ vào buổi sáng là vô cùng hợp lý. Quả thực là mỹ thực dân gian!

Thời Khanh tính toán vừa ăn vừa bàn kế hoạch nhưng bây giờ chỉ lo chú tâm ăn ăn.

Thẳng đến khi càn quét xong xuôi, cảm thấy mỹ mãn, Thời Khanh mới hốt hoảng nhớ tới… chính sự còn chưa có nói ra a !

Thời Khanh giận cái tên không đạo đức này: bụng-sama a bụng-sama, tôi nói anh a không chịu giữ gìn mặt mũi cho tôi chút nào.

Bụng run rẩy: cái quái gì thế, đúng là một chủ nhân không biết xấu hổ!

Thấy cậu ăn xong, Tần Mạc cũng nghỉ ngơi đủ, đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Thời Khanh theo sau đứng lên, rốt cục mở miệng : “Tần Mạc, tôi bây giờ là hình người, hành động cũng tiện lợi hơn nhiều, các anh thương lượng đại sự tôi ở đó cũng không hợp lý cho lắm.” Nói xong cậu bất giác mà gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng nói: “Chủ yếu là tôi cũng không có ý kiến gì, cũng theo không kịp tiết tấu, ra đằng kia ngồi chỉ biết ngủ gà ngủ gật mà thôi .”

Tần Mạc dừng bước lại, quay đầu nhìn cậu.

Bị đôi mắt đen này khóa lại, lời Thời Khanh nói ra có chút không được tự nhiên, nhưng nói cũng đã nói đến đây rồi, không có đạo lý mà dừng lại, rõ ràng nói thẳng luôn: “Tôi muốn đi xung quanh bộ lạc nhìn xem sao. Tìm xem có gì cần tôi giúp đỡ hay không”.

Tần Mạc nhìn chăm chăm, nửa ngày sau mới nói rằng: “Chờ đến tối, ta cùng ngươi đi chung.”

Thời Khanh: “…” Tôi chính là không muốn đi cùng anh cho nên mới nói vậy a! Hơn nữa, buổi tối thì đi nhìn cái beep gì nữa a? Nhìn đám thú kia ngủ ra làm sao hả?

Bất quá lần này cậu không có bị lừa gạt mà nghe theo, kiên định mở miệng: “Tôi muốn tự mình đi.”

Vừa dứt lời, mặc sắc đồng tử của Tần Mạc hơi co lại, nguyên bản con ngươi khiến cho người khác không nắm bắt được lại càng phát ra nguy hiểm khôn lường, theo sau đó là âm thanh cơ hồ tràn đầy băng lãnh: “Một mình ngươi đi?”

Thời Khanh hơi chút sửng sốt, rồi cậu lại có chút ảo não, gần đây biểu hiện của Tần Mạc rất bình thường thế nên cậu đã quên kí chủ của cậu sẽ thường hay phát bệnh… Mới vừa nói có chút chuyện, sẽ không phải là chọc trúng điểm phát bạo của y đi chứ?

Thời Khanh đang rối rắm chưa biết nên uyển chuyển nói chuyện với y như thế nào, thì Tần Mạc xáp tới gần, nắm cằm cậu, bắt buộc cậu ngẩng đầu, hai mắt chạm vào nhau, trong con ngươi đen ẩn hàm lửa giận: “Ta nói rồi, phải ở bên cạnh ta.”

Khoảng cách hai người rất gần. Lời nói ra cũng giống như mang theo một trận nhiệt phong, nghe vào trong tai cũng đồng thời thổi vào trong lòng.

Thời Khanh ít có cơ hội mà nhìn Tần Mạc như vậy.

Nam nhân ở trước mắt, gương mặt thì xa lạ, nhưng ánh mắt cùng thần thái lại rất quen thuộc .

Kiêu ngạo, cường đại, mang theo mười phần uy thế, và đồng thời cũng không có chút cảm giác an toàn nào, không tín nhiệm bất luận kẻ nào, cố chấp, âm đức, hắc ám có thể đem tất cả ánh sáng cắn nuốt mất.

Đột nhiên lúc này, trong đầu Thời Khanh dần hiện ra bộ dáng Tần Mạc lúc đầu tiên nhìn thấy.

Tự phế tu vi, chật vật bất kham, vốn nên triệt để tuyệt vọng với mọi thứ, nhưng y lại cố chấp, không cam lòng, vô luận như thế nào cũng không chịu buông tha.

Vận mệnh đem hết tất cả trớ trêu đều chất lên trên người y, còn y lại thề muốn nghiêng trời lệch đất, không tiếc hết thảy đại giới phải sống sót đến cùng, đem tất cả tội ác phát triển trên người y kết thúc.

Thời Khanh biết, lúc trước là Tần Mạc đả động cậu.

Kiếp trước cậu thân mang bệnh ung thư dạ dày, nhận hết tất cả tra tấn, cuối cùng thật sự không chịu được nữa, cho dù có cha mẹ thân nhân thương yêu, đau sủng, cậu cũng chỉ mong muốn sớm chết đi, chấm dứt dày vò thống khổ này.

Tần Mạc gặp phải thống khổ so với cậu gấp mười lần, tuyệt vọng gấp trăm lần, nhưng người nam nhân này, nội tâm lại cường đại vô cùng, chưa bao giờ có một tia lui bước.

Y kiêu ngạo, chấp nhất, mang theo lòng kiên trì mà người thường không thể nào có được, cùng với không cam lòng tràn đầy từng bước một đi về phía trước.

Chẳng sợ chông gai tứ phía, chẳng sợ hắc ám khôn cùng, y cũng vẫn nghĩa vô phản cố.

Nghĩ vậy chút, thì lại không nhịn được mà mềm lòng.

Ai~~, quên đi, ai bảo cậu lúc ban đầu lựa chọn cùng Tần Mạc ký kết khế ước, khi đó đã biết tình trạng và lý lịch của y, hiện giờ mới bắt đầu truy cứu thì không phải là tác phong của cậu.

Thời Khanh nhắm mắt lại, thở sâu. Sau khi bình tĩnh trở lại mới mở mắt nhìn về phía y, sau đó phi thường nghiêm túc nói: “Được rồi, tôi sẽ ở bên cạnh anh.”

Ánh mắt Tần Mạc nhìn cậu ngay cả chớp cũng không có, hứa hẹn là một thứ đồ vật vô cùng dễ vỡ.

Thời Khanh biết, đối đãi với người trước mắt này, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, tốt nhất là dùng hành động chứng minh.

Vì thế, cậu từ trong ngực lấy ra một viên thuốc nhỏ, cũng không có ý muốn Tần Mạc rời đi, cứ duy trì động tác này, há mồm đem viên thuốc nuốt xuống.

Đây là Moya đưa cho cậu, có thể khiến cho cậu trở nên ấu hóa, vốn cho là mình khẳng định không cần dùng tới, không nghĩ đến sẽ thật sự có lúc dùng nó…

Dược hiệu phát tác rất nhanh, cậu lập tức cũng cảm thấy được sự vật trước mắt đang không ngừng biến lớn, thân thể thì rất nhanh thu nhỏ lại. Chờ đến khi trận mê muội rất nhỏ qua đi, cậu quay trở lại vóc dáng nhỏ nhắn của tiểu gấu trúc.

Tần Mạc nhanh nhẹn vươn tay, tiếp được gấu trúc nhỏ từ trên cao rơi xuống, cái đầu nhỏ xíu cọ vào lòng bàn tay, nhẹ đến cơ hồ không cảm thấy bất kỳ loại trọng lượng nào.

Y bình tĩnh nhìn tiểu tử mềm mại nhu thuận trong tay, hắc ám mãnh liệt mênh mông trong nội tâm có chút gì đó bị áp chế.

Y cúi đầu, tới gần thân thể xù lông của gấu trúc nhỏ, ánh mắt nheo lại, thanh âm rất thấp, nhưng hai người đều có thể nghe được rõ ràng.

“Không nên phản kháng ta.”

Gấu trúc nhỏ mở to đôi mắt nhỏ tròn trịa, không có lên tiếng, nhưng dùng đầu nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay của y.

Chờ đến khi Tần Mạc đứng dậy, cậu mới xê dịch thân thể, tìm một tư thế thoải mái, đặt đầu xuống, sau đó trầm tư.

Đối đãi với bệnh thần kinh, không thể cứng đối cứng, phải biết vuốt lông!

Khúc mắc của Tần Mạc, Thời Khanh dĩ nhiên cũng cảm giác được. Bản thân và Tần Mạc kí kết khế ước là sau khi Tần Mạc triệt để bị mọi người xa lánh. Khi đó, cậu xuất hiện, đối với Tần Mạc mà nói, tuyệt đối là gỗ trôi cho người trên biển, là cọng rơm cứu mạng, độ trọng yếu không cần nói cũng biết.

Mà bản thân Tần Mạc lại là một người cực kỳ không có cảm giác an toàn, đối với “hệ thống” có khả năng đem y lôi ra khỏi vực sâu tất nhiên sẽ không buông tay.

Cho nên, ‘Hệ thống phải rời khỏi’ đối với Tần Mạc mà nói, chính là vảy ngược không thể đụng vào.

Tưởng tượng như vậy, Thời Khanh nháy mắt cảm thấy bản thân đang dần hiểu rõ hơn.

Cậu bắt đầu nghiêm túc cân nhắc biện pháp ở chung với Tần Mạc, bản thân chắc chắn không thể nào hoạt động theo ý muốn rồi.

Trừ phi… Ý!

Cậu có thể một phân thành hai!

Móa nó! Thời Khanh đồng học, cưng thật thông minh, bản thân tự cho mình mấy chục like, phân thân thuật a!

Trò chơi này, trong cửa hàng hệ thống thật là có bán!

Đáng tiếc, cậu đem điểm tệ mua thức ăn cả rồi … Đã cạn kiệt nghèo đến rớt mồng tơi, chỉ có thể chờ nhiệm vụ lần này hoàn thành viên mãn.

Bất quá điều này cũng khiến Thời Khanh hưng phấn. Tìm được biện pháp giải quyết, Thời Khanh nhất thời lại cảm thấy tiền đồ của mình rộng mở. Thậm chí còn có suy nghĩ, cứ chiếu theo tình hình này mà nói, sau đợt tra tấn, cậu có thể xuất bản ra một quyển sách tạo phúc cho nhân dân《 phương pháp chính xác để ở chung với bệnh thần kinh》 đúng không? ( gào thét -ing )

Lúc Tần Mạc mang theo gấu trúc nhỏ rời phòng, tiểu tử tròn vo kia từ triệt để lâm vào trạng thái trầm tư chuyển sang trạng thái ngửa bụng nhỏ mà vù vù ngủ say.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông bóng loáng, tư thái thong thả lại tao nhã, nhưng tinh tế quan sát, đầu ngón tay kia lại đang run rẩy, bại lộ nội tâm của y.

Dục vọng mãnh liệt ở dưới đáy lòng chạy tán loạn, điên cuồng nghĩ muốn đem cậu nắm chặt ở lòng bàn tay, vây ở trong tay, không lưu một khe hở, cho dù cậu thống khổ, thét chói tai, khóc, đều không quan tâm tới.

Cậu chỉ cần thuộc về y, vĩnh viễn không thể thoát khỏi.

Suy nghĩ này giống như là độc xà cắn nuốt nội tâm của y, vô luận y áp chế thế nào, đều không có bất cứ kết quả gì, chỉ biết để cho liệt hỏa bốc cháy, càng ngày càng lớn.

Nửa ngày sau, Tần Mạc rũ xuống mi mắt, thu hồi âm độc trong mắt.

Y cúi đầu, khắc chế nội tâm khiến cho lòng người phát lạnh, ở trên thân tiểu sinh vật đen trắng hạ xuống một nụ hôn rất nhẹ.

—— không cần phản kháng ta, không cần khiến cho ta triệt để khóa chặt em lại.(Sagi:...Boss Tần...anh là cái đồ đại S = =")





Đọc truyện chữ Full