DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bé Thỏ Trắng Nhà Thầy Giáo Lục
Chương 14

Lục Miễn bên này vắt hết óc tìm cách tạp ra thân phận hợp lý cho Tiểu Bạch, bố mẹ bên kia đã sớm không nhẫn được.

Hai người già nằm trong ổ chăn thương lượng nghĩ nghĩ, không nghĩ ra nổi con trai vì sao lại chọn đối tượng nhỏ tuổi như vậy, nếu tìm con gái đi, người phải lo lắng ắt là bố mẹ người ta, nhưng lại chọn con trai, hai người già thật sự lo lắng đứa bé kia tuổi quá nhỏ, ham chơi, không đáng tin, đừng chậm trễ con trai nhà mình mới tốt.

Từ khi hai người biết tính hướng của con trai đến nay chưa bao giờ ngừng nghỉ quan tâm, tuy nói trong cơn giận giữ đoạn tuyệt quan hệ vài năm, nhưng dù sao đánh gãy gân cốt còn nối thành huyết mạch, sao có thể đoạn được, nào có chuyện không lo lắng, hiện tại nghĩ thoáng, muốn giúp con trai chọn đối tượng chọn con dâu, còn quan tậm hơn so với nhà người ta chọn con dâu!

Hai người tính toán một hồi, quyết định đến nhà con trai giáp mặt hỏi một chút cho rõ ràng mạch lạc, không hỏi rõ không thể ngủ yên!

Vì thế, Lục cha Lục mẹ chọn ngày thứ bảy ra ngoài, hơn nữa ma xui quỷ khiến không đánh điện thoại thông báo. Rất không đúng dịp là, Lục Miễn chợt có việc đến trường học, chỉ có Tiểu Bạch một người ở nhà.

Tiểu Bạch mặc quần áo của Lục Miễn ngồi xếp bằng trên sopha, trên bàn là Ipad, một bên nghiên cứu xem làm sao kiếm được tiền một bên chẹp chẹp miệng tóp tép ăn snack khoai tây.

Khi Tiểu Bạch rời nhà thì mặc quần áo Lục Miễn mua cho, ở nhà lại thích mặc đồ của Lục Miễn, mặc dù đã giặt, nhưng cái mũi tinh nhà Tiểu Bạch vẫn ngửi ra được hương vị của Lục Miễn, mặc ở trên người cảm thấy vô cùng thoải mái vô cùng an tâm, có thể thấy được bản tính sủng vật này hoàn toàn không thay đổi.

Tiếng chuông cửa vang lên, Tiểu Bạch vui vẻ chạy ra mở cửa. Đương nhiên, Lục Miễn đã sớm dạy cậu trước khi mở cửa phải xem mắt mèo, nhưng bé thỏ nhỏ không rành thế sự đương nhiên không biết câu lòng người hiểm ác, luôn quên điểm này.

“Miễn Miễn, anh về rồi!”

Cửa vừa mở ra, Lục cha Lục mẹ chỉ thấy trước cửa có một cậu bé vô cùng xinh đẹp đứng đó, tươi cười sáng lạn hô tên hiệu con trai nhà mình, đồng thời sững người.

“A?” Nụ cười Tiểu Bạch ngừng, lập tức nhận ra người trước mắt, nụ cười lại càng thêm rực rỡ: “Bố mẹ, hai người đến rồi!”

Ba mẹ?! Hai người già cảm thấy trai tim có điểm không chịu lực, nhìn đứa nhỏ trước mắt cười không thấy mắt nửa ngày không mở ra được một chữ.

“Bố mẹ, hai người vào nhà đi a!” Tiểu Bạch cầm dép lê để xuống đất cầm tay kéo hai người, nghiễm nhiên một vẻ chủ nhà.

Lục mẹ đổi xong dép mới bình tĩnh lại, lập tức hận con trai nhà mình nghiến răng nghiến lợi. Còn nói chưa thành kia, còn nói đang truy đuổi kia, bây giờ người ta đều đã vào nhà ở, còn gọi hai lão già này là bố mẹ, làm sao có dáng vẻ là chưa thành công? Nếu bọn họ không đột nhiên tập kích, còn không biết bị thằng con lừa dối đến khi nào đâu!

Lục mẹ tuy hầm hừ về con trai, nhưng đối với Tiểu Bạch cảm thấy ấn tượng đầu tiên tốt lắm, hòa ái nở nụ cười, hỏi: “Miễn Miễn đâu con?”

“Miễn Miễn có việc đi trường học rồi ạ!” Tiểu Bạch vô cùng nhu thuận cấp ra đáp án tiêu chuẩn, kéo hai người đến sopha ngồi xuống, lại lách ca lách cách chạy đến phòng bếp cầm hai quả quýt nhét vào tay hai người mỗi người một cái, cười tủm tỉm nói: “Bố mẹ ăn quýt đi ạ!”

Hai người nhìn Tiểu Bạch đồng thời cười rộ lên, cảm thấy đứa nhỏ này rất có lễ phép, nhìn thấy muốn cười. Hơn nữa vừa rồi Tiểu Bạch vào phòng bếp, hai người liếc máy tính ngắm ngắm, có phần tin tưởng con trai nói “rất hiểu chuyện” là thế nào.

Lục mẹ bóc quýt, cảm thấy hôm nay du kích bất ngờ thấy con trai không có nhà quả là cơ hội trời ban ân, không lợi dụng tốt quả thực phụ ông trời, vì thế cười tủm tỉm hỏi han: “Con tên là gì?”

“Tiểu Bạch!” Tiểu Bạch vô cùng quen thân ngồi xuống bên cạch. Đây là bố mẹ của Miễn Miễn, Tiểu Bạch tự nhiên sinh ra cảm giác thân cận.

Lục mẹ nhìn thấy cậu không xa lạ khách khí, không khỏi có vài phần thân cận, lại hỏi: “Tiểu Bạch a, con là bạn trai của Miễn Miễn nhả bác à?”

“Bạn trai?” Tiểu Bạch vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt mê mang.

Ách… Chẳng lẽ không phải cách nói này? Lục mẹ nghĩ nghĩ, thay đổi một cách hỏi thân mật khac: “Con là đối tượng của Miễn Miễn đúng không?”

“Đối tượng?” Tiểu Bạch lại mờ mịt.

Lục mẹ bị phản ứng của cậu làm khó hiểu, quay đầu nhìn bạn già, bạn già cũng mặt mày nghi hoặc nhìn lại. Hai người ông xem bà bà nhìn ông, vẻ mặt không biết làm sao, ánh mắt trao đổi ý không nói bằng lời: đứa nhỏ này đang giả ngốc sao? Đã trực tiếp gọi bố mẹ, còn vẻ mờ mịt?

Lục mẹ bóc quả quýt xong đặt lên bàn trà, cười cười với Tiểu Bạch: “Bác đi rửa tay.”

“Vâng.” Tiểu Bạch cười tủm tỉm gật đầu.

Lục mẹ vào phòng vệ sinh nhanh chóng mở ra rada sâu sắc của phụ nữ, ánh mắt sắc bén quét về bồn rửa tay, nhìn thấy trên bục có hai cốc súc miệng, hai bàn chải đánh răng, trong đó có một cốc in hình con thỏ, nhìn chỉ biết không phải con trai mình dùng; tầm mắt chuyển tiếp lại thấy trên tường treo khăn mặt có hai cái, trong đó một cái cũng in hình con thỏ, khẳng định cũng không phải con mình dùng.

A… Đúng rồi! Đứa nhỏ này còn mặc quần áo của Miễn Miễn mà! Đây là ở chung nhỉ? Lục mẹ vô cùng khẳng định gật gật đầu.

Đến phần này rồi con trai còn dám lừa gạt! Có gì đáng gạt đâu?! Thằng con mất nết! Lục mẹ vô cùng tức giận!

Cũng không biết người nhà đứa bé này có biết hay không, Miễn Miễn nói cậu tuổi 19, nhưng thấy thế nào cũng giống vị thành niên a… Lục mẹ vô cùng lo lắng…

“Tiểu Bạch, Miễn Miễn khi nào thì về?” Lục mẹ tươi cười như hoa đi từ phòng vệ sinh ra.

“Lúc ăn cơm anh ấy sẽ về!” Tiểu Bạch miệng còn nhai miếng khoai tây, hàm hồ đáp một câu, vươn cổ nhìn đồng hồ trên máy tính, vội vàng nhảy dựng lên từ sopha, “Nhanh đến giữa trưa! Con phải đi nấu cơm!”

U! Đứa nhỏ này còn có thể nấu cơm kia! Quả thật rất hiểu chuyện! Lục mẹ rất tán thưởng, hoàn toàn không có ý nhúng tay, chờ xem trù nghệ của cậu.

Tiểu Bạch buộc tạp dề, vén tay áo vô cùng có cảm giác chuyên nghiệp bắt đầu nhặt rau tẩy thái.

Lục mẹ liếc mắt nhìn trên tạp dề có in hình hoạt họa con thỏ nhỏ trắng, đầu đầy gạch đen. Nhiều con thỏ như thế, đứa nhỏ này rốt cuộc có bao nhiêu thích con thỏ a…

Nghĩ đến con thỏ, Lục mẹ nhớ lần trước Miễn Miễn có mang con thỏ nhỏ về nhà, vội vàng quay đầu hỏi bạn già: “Ai, ông già, con thỏ lần trước giờ ông có thấy không? Cái con thỏ đặc biệt tham ăn, vô cùng thú vị ấy.”

Lục cha ngẩng đầu từ tạp chí, tầm mắt liếc quanh nhà con trai một vòng, lắc đầu tiếp tịc xem báo: “Không phát hiện a, bà tìm xem xem.”

Lục mẹ vốn muốn hỏi Tiểu Bạch, nhưng ngẫm lại Miễn Miễn ở đây đã vài năm, bà cho đến nay còn chưa bao giờ nghiêm túc đánh giá quá, nương cơ hội này nhìn nhìn xung quanh.

Kết quả vòng vo nửa ngày chưa thấy bóng con thỏ đâu, ngược lại nhìn thấy rất nhiều dấu vết hai người cùng chung sống.

Đây nhất định là ở chung a!

Đọc truyện chữ Full