Quần áo mua xong, Lục Miễn gọi nhân viên cửa hàng đến cắt nhãn hiệu trên đồ dùng, để Tiểu Bạch trực tiếp mặc trên người, kế đo dẫn cậu tiếp tục đi mua hai chiếc áo sơmi có in hoạt họa hình con thỏ hoạt hình trên ống tay.
Tiểu Bạch hoàn toàn cảm thấy mĩ mãn, vui vẻ ôm gói áo sơmi không chịu buông tay, cho đến khi lên xem lưu luyến không rời đặt gói to ấy lên ghế ngồi đằng sau.
Lục Miễn chống tay trên tay lái nhìn cậu, trong mắt đong đầy ý cười: “Đói bụng không?”
“Đói bụng!” Tiểu Bạch vỗ vỗ bụng cười với anh.
Lục Miễn nghiêng người kéo dây an toàn cho cậu: “Ngồi yên, đưa cậu đi ăn cơm.”
Tiểu Bạch ồm chầm lấy cổ anh, cắn nhẹ cằm anh một hơi, mỉm cười nói lớn: “Được a!”
Tay Lục Miễn run lên, tim đập sai nửa nhịp, nhắm chặt mắt lại ngồi thẳng người, trầm mặc một lúc lâu mới mở mắt ra.
Tiểu Bạch vẻ mặt khó hiểu nhìn anh: “Miễn Miễn, anh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lục Miễn cười cười với cậu, “Cậu phải nhớ kỹ, về sau không thể nói với người khác mình là thỏ.”
“Vì sao? Em vốn là con thỏ a!” Tiểu Bạch hoang mang.
Lục Miễn bật động cơ, liếc nhìn cậu một cái: “Người ta sẽ không tin cậu, sẽ cho rằng cậu bị bệnh thần kinh, túm cậu đưa đến bệnh viện. Không ăn không uống, không ai chăm lo cậu. Nói không chừng sẽ có người bắt nạt cậu, đánh mắng cậu.”
Tiểu Bạch rụt cổ: “Thật sao!”
Lục Miễn cười cười: “Đương nhiên là thật, cho dù cậu có biến ra cho họ xem, họ tin, cũng sẽ đưa cậu đến viện nghiên cứu, lấy đao mổ bụng cậu ra để nghiên cứu.”
Tiểu Bạch lại rụt cổ: “Về sau em sẽ không nói.”
“Ừ.” Lục Miễn vô cùng vừa lòng bài giáo dục của mình, nhìn đường phía trước mỉm cười.
Tiểu Bạch lắc lắc đầu bĩu môi: “Em mới không biến cho người khác xem đâu.”
“Vì sao?”
“Người khác không phải Miễn Miễn.”
Lục Miễn nhịn không được cười càng thêm sâu, đột nhiên cảm thấy xưng hô “Miễn Miễn” này thật dễ nghe.
Xuống xe, Tiểu Bạch vội vội vàng vàng muốn lấy gói áo sơmi ra.
Lục Miễn bất đắc dĩ đoạt lại nhét vào xe. “Yên tâm, sẽ không mất đâu. Đợi lát nữa lại ôm, ôm đến mai anh cũng không có ý kiến. Giờ đi ăn cơm không cần mang vào.”
“Ưm!” Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu, cười tủm tỉm bắt lấy tay anh.
Lục Miễn sửng sốt, cười cười với cậu, đóng cửa xe kéo tay cậu: “Đi thôi!”
Hai người đi chưa được vài bước, Lục Miễn đã thấy tay bị kéo lại, quay đầu chợt thấy, Tiểu Bạch đứng trước cửa hàng bánh ngọt không chịu đi, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm bánh ngọt trong cửa kính, mặt cũng sắp dán lên kính thủy tinh.
“Ai ai… Nước miếng chảy ra…” Lục Miễn lùi vài bước tới gần nói.
Tiểu Bạch nhanh chóng lau miệng, tròng mắt cũng không động đậy.
“Lừa gạt cậu, đúng là dễ tin.” Lục Miễn nhịn không được bật cười, “Thích ăn?”
“Vâng!” Tiểu Bạch cong miệng, “Lần trước anh mang về cũng ăn rất ngon!”
Lục Miễn búng ót cậu một cái: “Quả là cậu ăn vụng.”
Tiểu Bạch ngẩng đầu cười vô tội với anh.
“Vào thôi.” Lục Miễn nói xong dẫn cậu vào cửa hàng bánh ngọt, để cậu chọn một cái.
Khi đi ra, Tiểu Bạch lại trở lại trạng thái hưng phấn như lúc mua xong quần áo, hai tay ôm chặt thật chặt bánh ngọt vào ngực, như sợ ai cướp đoạt mất bảo bối.
Lúc ăn cơm, Lục Miễn đè cái tay muốn mở hộp bánh lại: “Tham ăn chết, đợi lát về nhà hãy ăn.”
“Vì sao ạ?” Tiểu Bạch vẻ luyến tiếc nhìn chằm chằm không rời cái bánh ngọt.
Lục Miễn chỉ chỉ thức ăn trên bàn: “Mấy thứ này không thể lãng phí, cậu ăn bánh ngọt, thức ăn sẽ không hết. Bánh ngọt đợi mang về từ từ ăn cũng được.”
Tiểu Bạch vẻ mặt rối rắm tiếc nuối gật gật đầu: “Ưm!”
Lục Miễn thấy cậu như vậy lại muốn cười: “Muốn ăn như thế?”
Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng, lại liếm liếm môi, vô cùng thật lòng gật đầu: “Thật sự rất ngon miệng a!”
Lục Miễn nhìn đôi môi sáng bóng được cậu liếm qua, ngốc sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng vô cùng bó tay đỡ trán chuyển tầm mắt sang chỗ khác, âm thầm phỉ nhổ mình.
Tiểu Bạch thật cẩn thận nhìn ngắm anh, cầm đũa gắp thức ăn vào bát của anh: “Anh đừng tức giận a! Đợi về em sẽ ăn.”
Lục Miễn sửng sốt, bỏ tay xuống: “Anh không giận.”
Tiểu Bạch lập tức nở nụ cười: “Thật ạ?”
Lục Miễn nhìn thức ăn trong bát lại sững sờ, nhịn không được cười rộ lên: “Cậu còn biết gắp thức ăn cho người khác?”
“Đương nhiên!” Tiểu Bạch tự hào cười.
Lục Miễn nghĩ nghĩ vẫn mở hộp bánh ngọt ra, cắt một miếng nhỏ đưa cho cậu: “Thích thì ăn chút cho đỡ thèm, có điều chỉ nhỏ như thế thôi.”
Tiểu Bạch lập tức rạng rỡ vui sướng, trực tiếp gắp lấy đưa lên miệng, vốn chỉ là miếng nhỏ như vậy, lại ăn đến mức mồm miệng ngồm ngoàm, lời nói không rõ nghĩa: “Ăn ngon thật! Vừa ngọt vừa thơm!”
Lục Miễn mặt mày ý cười nhìn cậu, ánh mắt rơi xuống khóe miệng còn sót bơ kia, nâng mắt nhìn xuống bàn thở một hơi, lại một lần nữa khinh thường chính mình, lấy giấy ăn cũng không ngẩng đầu đưa đến trước mặt cậu: “Lau miệng.”
“Ưm!” Tiểu Bạch cười tủm tỉm đón lấy.
Trên đường về, Lục Miễn lại giáo dục thêm một bài, nói ở bên ngoài phải chú ý cái gì, hành vi cử chỉ phải chú ý cái gì, cái này cái kia rồi lại này, nói tóm lại muốn làm một người bình thường, phải làm như thế nào, đều phải nhớ kỹ.
Lục Miễn phỏng chừng mắc bệnh nghề nghiệp, nói nhiều như vậy cũng thấy mình có chút tàn nhẫn, sợ dạy nhiều quá áp bức Tiểu Bạch, không nghĩ tới cả một đường cằn nhằn, Tiểu Bạch vẫn tươi cười vui vẻ, không ngừng gật đầu.
Xuống xe, Lục Miễn ý còn chưa hết kết thúc bài dạy, nhìn cậu một cái: “Cậu cũng nghe thật lòng thật! Có nghe rõ hết không?”
“Đương nhiên!” Tiểu Bạch tự tin nói, “Em thích nghe Miễn Miễn nói chuyện! Tiếng Lục Miễn rất êm tai!”
Lục Miễn dở khóc dở cười: “Ai bảo cậu nghe tiếng? Nội dung anh nói đâu?”
“Có nghe mà! Đều nhớ kỹ rồi!”
“Vậy thì tốt rồi.”
Tiểu Bạch cười với anh: “Yên tâm! Em rất thông minh!”
Lục Miễn cười rộ lên, lấy chìa khóa mở cửa: “Chỉ mong thế.”
Tiểu Bạch chưa từ bỏ ý định, lại cường điệu thêm: “Thật sự! Em thật sự thật sự thông minh!”
“Được rồi! Anh tin cậu!”
“Hì hì…”
Tiểu Bạch đuổi theo anh vọt vào phòng, nhanh chóng chạy đến bên bếp lấy bánh ngọt ra, lại chạy đến phòng ngủ lấy áo sơmi ra cất vào tủ, sau đó lại lách cách lách cách chạy vào phòng bếp, không đi ra ngay, miệng phồng lên phúng phính, trong tay còn một miếng bánh ngọt đưa đến bên miệng Lục Miễn, cười tủm tỉm nói: “Miễn Miễn cũng ăn đi a!”
Lục Miễn trong nháy mắt bị cậu manh mờ mắt, hận không thể vò cậu thành nắm nhét vào ngực, hít thở sâu cười cười: “Anh không thích ăn ngọt, cậu ăn đi.”
Tiểu Bạch khó hiểu: “Không thể nào? Đồ ăn ngon như vậy anh lại không thích ăn?” Nói xong không khách sáo chút nào nhét luôn miếng bánh kia vào miệng mình, nhai a nhai.
Lục Miễn búng ót cậu: “Tham ăn!”
Tiểu Bạch ăn xong lại từng ngón tay một đưa vào miệng mút mút, vẻ mặt hưởng thụ nheo cả mắt lại, sung sướng vô cùng.
Cổ họng Lục Miễn khô đắng lại, nhanh chóng quay đầu vào phòng ngủ ngã xuống giường, tự mình hại mình hung hăng chà xát mặt thật mạnh, vô cùng giận giữ chán ghét nhìn chằm chằm đèn treo trên nóc phòng.
“Miễn Miễn, làm sao vậy?” Tiểu Bạch cũng theo vào, ngồi bên giường khó hiểu nhìn anh.
Lục Miễn hoàn hồn, cười cười: “Không sao, nghỉ ngơi một chốc.”
“Mệt rồi sao?” Tiểu Bạch không chút do dự bổ nhào lên người anh, cưởi tủm tỉm, “Em chẳng mệt chút nào! Hôm nay em rất vui vẻ!”
Ai u! Tổ tông tôi ơi!
Não Lục Miễn lại bắt đầu nhức nhối, nâng cánh tay ngăn trở mắt mình: “Sau này đừng đưa tay vào miệng.”
“Vì sao a?” Tiểu Bạch tò mò lấy cánh tay anh ra.
Lục Miễn túm cái tay đó ra, nhìn cậu mặt mày nghiêm túc nói: “Không vệ sinh, không sạch sẽ.”
“Không có mà! Trước khi ăn em luôn rửa tay! Hơn nữa nó rất ngọt!”
Nói cũng không thông! Lục Miễn càng thêm đau đầu: “Ai… Tùy cậu đi…”
Tiểu Bạch thấy anh lại che mắt, lại tò mò túm tay anh ra.
Lục Miễn đành thả tay xuống, từ từ nhắm hai mắt gõ gõ bên giường: “Biến thành thỏ, biến thành thỏ.”
“A? Em không muốn biến…” Tiểu Bạch không vui nói.
“Vì sao?” Lục Miễn trợn mắt nhìn cậu.
“Em không muốn làm thỏ! Em muốn làm người!”
“Ai…” Lục Miễn nhắm mắt, tiếng nói có phần khàn khàn, “Cậu… đi xuống…”
“Vì sao a? Ngày nào em cũng thế mà.”
“Người nặng hơn thỏ a…”
“Úc!” Tiểu Bạch sảng khoái kêu lên, soàn soạt lăn từ trên người anh xuống nằm úp sấp ở bên, lại duỗi cánh tay ôm cổ anh, cười tủm tỉm nhìn anh.
“…” Lục Miễn xoa xoa mi tâm giữa trán, thở dài, “Đứng lên, đưa cậu xuống siêu thị ở dưới nhà mua chút đồ dùng vệ sinh.”
“Tốt a!” Tiểu Bạch nhanh chóng nhảy xuống đất.
Cơm chiều ăn trong nhà, Lục Miễn làm hai phần ăn cho hai người, cảm thán ngàn vạn, thật không hiểu Tiểu Bạch là yêu quái nhảy ra từ chỗ nào, lại có thể an cư lạc nghiệp trong nhà anh, đã thế cả hai còn cảm thấy tự nhiên tự không. Thật không thể tưởng tượng…
Tiểu Bạch trước đây hai nằm úp sấp trên vai anh nhìn anh nấu cơm, giờ biến thành người, vô cùng chịu khó, lúc thì rửa rau lúc lại cắt thức ăn, tuy rằng có chút ngốc, nhưng lại thật lòng vô cùng. Lục Miễn sợ cậu cắt vào tay, thường thường liếc nhìn vài lần, càng nhìn càng cảm thán. Vì sao tên trước mắt này lại khác biệt lớn so với yêu quái trên tiểu thuyết như vậy nhỉ?
Thỉnh thoảng Lục Miễn vẫn có cảm giác như nằm trong mộng, ngừng tay đang nấu ăn nhìn cậu một cái: “Tiểu Bạch, cậu chính là yêu quái thật sao?”
“A?” Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt mê mang, “Em không biết mà.”
Ai, đổi cách nói khác vậy… Lục Miễn đảo đũa trong tay vài lần: “Cậu do con thỏ biến ra thật?”
“Đúng vậy! Chẳng phải em đã biến cho anh xem rồi đó thôi?” Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt “sao anh lại ngốc như vậy”.
Ai…
Cơm nước xong Tiểu Bạch xung phong đi rửa bát đũa, làm cho Lục Miễn không hiểu ra làm sao: “Sao cậu lại trở nên chịu khó vậy?”
Tiểu Bạch còn biết sợ bát đũa rơi vỡ, tẩy thật chậm thật cẩn thận, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Miễn Miễn biết làm, em cũng muốn làm!”
Lục Miễn nở nụ cười: “Anh còn có thể dạy học học sinh nữa kia.”
Tiểu Bạch không hiểu: “Tại sao phải dạy học cho học sinh a? Miễn Miễn dạy học cho họ, cả ngày chẳng thấy người đâu, em còn phải trộm đi theo mới xong.” Nói xong nhớ đến tình cảnh mình bị phát hiện trên bục giảng, hì hì cười vui vẻ.
Lục Miễn tựa bên tường nhìn cậu rửa chén cười ngây ngô, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mặt cậu: “Đi dạy học để kiếm tiền, có tiền mới có cơm ăn.” Ai… xúc cảm thật tốt!
“Úc!” Tiểu Bạch gật gật đầu, nở nụ cười với anh, “Vậy em đây cũng muốn kiếm tiền!”
Lục Miễn sửng sốt hồi lâu, mỉm cười: “Cậu thật nôn nóng nhỉ? Vừa mới làm người được ngày đầu, đã nghĩ lắm việc để làm rồi. Cứ từ từ rối sẽ đến.”
“Ưm!” Tiểu Bạch gật gật đầu.
…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bé Thỏ Trắng Nhà Thầy Giáo Lục
Chương 7
Chương 7