Thương Lam điện.
“Điện hạ, ngươi định đi xem Bát hoàng tử điện hạ sao?” Đôi tay bận rộn vì tuyệt mỹ thiếu niên yêu dị trước mắt chỉnh lý cung trang phúc tạp hoa mỹ, Hoán nhi nhìn thiếu niên đứng giữa một đám cung nữ vây quanh hầu hạ trong Thương Lam điện lại càng tăng thêm phần thanh lệ thoát tục, không khỏi dịu dàng hỏi.
Nghe nói Bát hoàng tử điện hạ vài ngày trước đột nhiên bệnh nặng, lại còn là quái bệnh, thậm chí còn kinh động tới cả Lam đế bệ hạ, ngay cả Lục công chúa thân là thánh nữ cũng được triệu tới Vân Thường cung trị liệu, nhất định là bệnh không nhẹ, không phải cảm hay phong hàn linh tinh.
Nghĩ tới đứa nhỏ dị thường gầy yếu vừa mới gặp hôm trước, Hoán nhi không khỏi thở dài thật sâu.
Cuộc sống trong hoàng cung của đứa nhỏ kia cũng thực gian nan a! Cho dù thân là hoàng tử Tây Lam nhưng lại hoàn toàn không được đãi ngộ của hoàng tử, thậm chí ngay cả địa vị cung nhân cũng không bằng. Đây là bi ai của hoàng tử không được đế vương thừa nhận cùng sủng ái a!
Có lẽ nghĩ tới khoảng thời gian còn ở lãnh cung, nghĩ tới Cửu điện hạ của nàng cũng từng bị những kẻ kia cười nhạo khi dễ, Hoán nhi không khỏi cảm thấy thương tiếc Bát hoàng tử có cảnh ngộ giống như điện hạ nhà mình trước kia.
Điện hạ của nàng hiện tại rốt cuộc cũng thoát khỏi tự bế bản thân, thậm chí được Lam đế bệ hạ sủng nịch cùng dung túng, này có thể làm Hoán nhi an tâm cùng vui mừng. Mà Bát hoàng tử kia, mấy năm qua không hề có ai chú ý. Cho dù là Hoán nhi, người quan trọng nhất trong lòng nàng cũng chính là điện hạ của mình.
Huống chi, nơi này là hoàng cung, là hoàng gia, mà nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ nho nhỏ, không có quyền bố thí thương hại hay hảo tâm gì đó.
Giống như bảy năm sống trong lãnh cung, đoạn thời gian tiểu thư nhà nàng điên loạn, có ai tới quan tâm điện hạ đâu, tiểu điện hạ đáng yêu của nàng a.
Nữ nhân hậu cung đều là những kẻ ích kỷ, thậm chí là đáng sợ.
Hoán nhi từ lúc theo tiểu thư bước vào lồng giam hoàng cung xa hoa hoa lệ này, nàng chưa từng có ngày nào không khiếp đảm. Nhất là nhìn thấy tiểu thư từ một người thuần khiết thiện lương dần dần trở nên điên cuồng, ghen tỵ cùng dữ tợn, luôn tính kế kẻ khác, Hoán nhi biết, tiểu thư hà nàng đã bị hậu cung tranh quyền đoạt lợi cùng tranh giành tình nhân này làm hỏng, hủy tới mức hoàn toàn thay đổi.
Mà nam nhân làm tiểu thư yêu luyến như si như cuồng kia lại chính là người có thân phận tôn quý nhất Thương Lam đại lục, thực lực cũng nằm trong số cường đại thần bí nhất kia chưa từng yêu tiểu thư, cho dù chỉ một chút cũng không.
Nam nhân đứng trên đỉnh Thương Lam đại lục kia, trong mắt y cho đến giờ chưa từng đặt trên người bất cứ nữ nhân nào.
Cho dù liếc mắt một cái cũng chính là thánh ân đối với người khác a! Mà tiểu thư, người vì sao lại không hiểu? Lại đi tranh đoạt thứ căn bản không thuộc về mình, cũng là nam nhân ngươi căn bản không thể nắm giữ trong tay, không từ thủ đoạn, thậm chí là vất bỏ sự hồn nhiên cùng xinh đẹp của chính mình, kết quả tổn thương người khác sâu sắc, mà chính mình cũng bị hủy hoại a!
Có lẽ bởi vì nàng chỉ là một nha hoàn có địa vị hèn mọn, luôn sinh hoạt ở tầng chót xã hội, phải quan sát ngôn hành cùng sắc mặt chủ nhân, không có hi vọng xa vời cùng ảo tưởng không thực thế nên sau khi tiểu thư tiến cung, có được thân phận quý phi tôn kính, Hoán nhi mới có thể thấy rõ ràng như vậy.
Nhưng mà, nàng thấy thì có lợi ích gì, tiểu thư nhà nàng đã không thể giác ngộ! Cho nên cuối cùng vì phạm lỗi lớn mà bị biếm vào lãnh cung.
Hoán nhi tuy từng vì tiểu thư nhà mình mà thương tiếc, cảm thán, nhưng chưa từng bi phẫn. Dù sao, đó đều là lỗi của tiểu thư, tiểu thư nên đền tội a!
Chính là, tiểu điện hạ nhà nàng vô tội.
Hoán nhi không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ đáng yêu tinh thuần kia ở trong hoàng cung bị kẻ khác lạnh lùng cười nhạo, không thể nhìn tiểu điện hạ của nàng phong bế chính mình, vứt bỏ hết thảy bên ngoài.
Bất quá hoàn hảo, hết thảy đều đã qua, điện hạ xinh đẹp tuyệt mỹ của nàng hiện giờ đã sắp trưởng thành. Đã trở thành hoàng tử tôn quý, chói mắt hơn bất kỳ kẻ nào, cũng xuất sắc vĩ đại nhất trong số hoàng tử hoàng tộc.
Đánh giá tuyệt mỹ hoàng tử trước mắt, trong lòng Hoán nhi tràn đầy tự hào cùng thỏa mãn.
Tiểu điện hạ nhà nàng rốt cuộc cũng tới niên kỷ nên thú thê sinh tử rồi. Bất quá, Lam đế bệ hạ tựa hồ không đại lượng về phương diện này a! Hoán nhi không khỏi nhíu mi.
“Hoán di, Di Nguyệt, Bát hoàng huynh mấy ngày nay hẳn đã tốt hơn rồi, hiện giờ đi Vân Thường cung vấn an.”
Chuyện hấp huyết ma đằng phát sinh ở Vân Thường cung ngày đó, Tây Lam Thương Khung cũng không chiêu cáo ra ngoài, bởi vậy người khác chỉ nghĩ Tây Lam Mặc Nhiên đột nhiên lâm bệnh nặng mà thôi.
Bất quá xét thấy Bát hoàng tử này đột nhiên sinh bệnh thế nhưng kinh động tới bệ hạ, thậm chí còn đặc biệt phái người tới chỗ hoàng hậu Y Tô Na thỉnh Lục công chúa Y Liên Hoa vì hắn chữa trị, kì thực đã nhấc lên một gợn sóng trong hậu cung vốn tĩnh lặng lâu nay.
Này có phải Bát hoàng tử Tây Lam Mặc Nhiên sắp thay thế hoặc đã thay thế vị trí của Cửu hoàng tử Tây Lam Linh Huân trong lòng bệ hạ? Trở thành hoàng tử được đế vương sủng ái vô hạn tiếp theo?
Tuy rằng mấy ngày nay Thương Lam điện vẫn thực bình tĩnh, không hề có chuyện gì xảy ra, bất quá bệ hạ đột nhiên chú ý tới Bát hoàng tử, thậm chí đoạn thời gian trước còn ban thưởng Vân Thường cung, này có phải đại biểu Bát hoàng tử đã quật khởi, Cửu hoàng tử thất sủng?
Thật giống như năm đó bệ hạ đột nhiên chú ý cùng sủng ái Cửu điện hạ mà không có lí do gì năm đó, Bát hoàng tử cũng sắp đạt được tôn vinh cùng địa vị vô thượng?
Các nàng thật không ngờ, hoàng tử thân phận ti tiện, bất quá chỉ do một cung nữ không hề quan trọng trong hậu cung hạ sinh thế nhưng sau mười sáu năm lu mờ lại đột nhiên có ngày được coi trọng?
Xem ra, các nàng quả thực đã nhìn nhầm.
Vô luận là Cửu điện hạ ở lãnh cung năm đó hay Bát hoàng tử cho đến giờ chưa từng có ai để vào mắt thế nhưng lại ngoài ý muốn được bệ hạ coi trọng?
Hậu cung sôi trào huyên náo một mảnh, đủ loại tin đồn mỗi ngày lại có thêm một bản mới, đối với tuyệt mỹ hoàng tử ở Thương Lam điện cùng Bát hoàng tử hiện giờ đang nằm trong Vân Thường Cung hút hết lực chú ý, hiện giờ chỉ chờ hành động kế tiếp của bệ hạ.
Là Cửu điện hạ tiếp tục hoành hành ở hậu cung như cũ, hay Bát hoàng tử đột nhiên thay thế vị trí Cửu điện hạ, trở thành người bệ hạ sủng ái nhất?
Đối với nhóm cung phi hậu cung mỗi ngày không có gì làm, chỉ biết tán gẫu xem kịch vui, Huân nhi kì thực cũng không để tâm tới. Đám nữ nhân kia không đáng giá để Huân nhi sinh khí. Bất quá tuy không để ý, nhưng Hoán nhi cùng Di Nguyệt ở bên người thiếu niên lại không khỏi tức giận.
Ánh mắt của đám nữ nhân kia là sao, dám soi mói điện hạ bọn họ?
Chỉ bằng điện hạ hiện giờ vẫn như cũ vững vàng ở tại Thương Lam điện, cùng đế vương đồng tẩm đồng thực, được tất cả cung nữ thị tòng hầu hạ ở Thương Lam điện kính sợ liền có thể thấy đế vương rốt cuộc sủng nịch điện hạ cỡ nào. Đám nữ nhân kia chẳng lẽ còn chờ mong một chuyện không có khả năng phát sinh hay sao?
Đối với những tin đồn mãnh liệt không ngừng phát tán trong hậu cung, Hoán nhi không khỏi căm giận cằn nhằn không biết bao nhiêu lần trước mặt tuyệt mỹ thiếu niên, lần nào cũng đều nghiến răng nghiến lợi.
Vị trí của điện hạ nhà nàng trong lòng bệ hạ không phải thứ mà người khác có thể thay thế!
Huống chi, Bát hoàng tử sở dĩ được bệ hạ thừa nhận, thậm chí ban thưởng cung điện, ít nhiều gì cũng là ngờ điện hạ nhà nàng.
Hoán nhi có thể nói là nhìn điện hạ lớn lên.
Đối với tín nhiệm cùng để ý không thể tưởng giữa điện hạ cùng bệ hạ, nhiều năm nay Hoán nhi có thể nói là thấy thực rõ ràng. Lam đế bệ hạ sủng nịch điện hạ, có thể nói là thật tâm che chở.
Nếu là trước kia, Hoán nhi tuyệt đối sẽ không tin.
Nàng nhất định không tin nam nhân vô tình tàn nhẫn kia thế nhưng có một ngày sủng nịch một đứa nhỏ, thậm chí là dung túng cùng che chở mà không hề có lý do.
Tiểu thư, thứ mà trước kia ngươi rất muốn, nhưng dùng hết thủ đoạn vẫn không thể đoạt được, nhưng tiểu điện hạ không làm gì lại dễ dàng nắm trong tay. Này có tính là thiên ý trêu người không a!
Có lẽ nàng thật sự đã già rồi, lúc ý thức được điện hạ của nàng rốt cuộc cũng trưởng thành, Hoán nhi không khỏi cảm khái cùng hồi ức.
“Đi Vân Thường cung.”
Sau khi Hoán di cẩn thận chải mái tóc ngân sắc của mình, Huân nhi liền mang theo Hoán di, Di Nguyệt, cùng một đám cung nữ thị tòng theo sau, chuẩn bị đi tới Vân Thường cung thăm hoàng huynh gầy yếu vì mình mà vô tình lãnh tai bay vạ gió kia.
Thân thể Bát hoàng huynh vốn vì trường kì thiếu dinh dưỡng mà có vẻ suy nhược, hiện giờ mất đi hơn phân nửa lượng máu trong người, muốn khôi phục lại càng khó khăn hơn. Cho dù có Lục tỷ tỷ ở bên cạnh thi triển quang chi trì dũ thuật, lượng máu muốn hồi phục phải mất một đoạn thời gian dài.
Bởi vậy, cho dù lúc này Bát hoàng huynh đã tỉnh lại thì sắc mặt vẫn còn thực tái nhợt, không hề có chút huyết sắc.
Mấy ngày nay, mỗi khi có thời gian Huân nhi sẽ tới Vân Thường cung thăm hỏi Tây Lam Mặc Nhiên, bởi vậy đối với tình hình sức khỏe của thiếu niên kia tự nhiên hiểu rõ.
Bất quá hôm nay, Vân Thường cung hiển nhiên không tĩnh lặng cùng yên tĩnh như trước kia.
Lúc Huân nhi mang Hoán di cùng Di Nguyệt tiến vào Vân Thường cung, thiếu niên rõ ràng cảm nhận được khác thường.
Cung nữ tới lui đều nơm nớp lo sợ, vẻ mặt căng thẳng bất an, làm việc cũng dị thường cẩn thận, bất đồng với sự thoải mái khi trước. Mà từ xa, Huân nhi chợt nghe thấy âm thanh châm chọc của nữ nhân truyền ra từ tẩm cung Bát hoàng huynh.
“Đúng là đồng nhân bất đồng mệnh! Cùng là hoàng tử, bất quá chỉ sinh kém nhau vài ngày mà thôi, thế mà đãi ngộ lại cách biệt như trời với đất. Một là mây trên trời, được yêu thương sủng ái, hưởng hết tôn quý quang vinh; một là bùn lầy dưới đất, ăn bữa nay phải lo bữa mai, bị cung nhân khi dễ. Nhìn xem thân thể nhỏ gầy này, người khác không biết còn tưởng ngươi chui ra từ khu bần dân nào đó, ai nghĩ thân phận ngươi thế nhưng lại là hoàng tử Tây Lam cơ chứ?”
“Giọng nói này?” Đứng ngoài cửa tẩm cung Bát hoàng huynh, Huân nhi không khỏi nhíu chặt mày nghe âm thanh trào phúng hệt như những con dao nhọn từ bên trong truyền ta.
“Sao lại là Hoa quý phi?”
Hiển nhiên, Hoán nhi cùng Di Nguyệt cũng nghe ra người bên trong là ai, không khỏi lộ ra ánh mắt chán ghét cùng ghét bỏ. Nữ nhân này, sao nơi nào cũng có bóng dáng e sợ thiên hạ bất loạn của nàng ta hết vậy a!
“Hoa quý phi sao?” Không ngờ mình còn chưa tới tìm, nữ nhân này liền nhịn không được mà xuất hiện trước mắt.
Chuyện hấp huyết ma đằng ma giới, nữ nhân này tuyệt đối không thoát khỏi can hệ a!
Nếu không phải phụ hoàng muốn phát hiện vị trí của Đế Luyện Tà, nữ nhân này hiện giờ sao còn sống hảo hảo thế này mà ngang tàng huênh hoang ở hậu cung?
Vươn ngón tay phải thon gầy, Huân nhi nhìn thứ mình cầm trong tay, không khỏi cười lạnh.
Chú ý tới nụ cười khác thường của thiếu niên, Hoán nhi đứng phía sau không khỏi ngẩng đầu nhìn, sau đó phát hiện thứ nằm trong ngón tay thiếu niên là một mầm móng lục sắc mang theo hắc khí. Một hạt mầm làm Hoán nhi có cảm giác rợn da gà.
Đó là, cái gì vậy?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tây Lam Yêu Ca
Quyển 4 - Chương 50: Đại Giới (1)
Quyển 4 - Chương 50: Đại Giới (1)