Ban đêm.
Huân nhi cùng phụ hoàng trải qua màn tình sự kịch liệt ở ngự thư phòng, thẳng đến lúc trời tối mới được ôm về Thương Lam điện. Khi đó, Huân nhi đã sớm vì mệt mỏi cùng tiêu hao thể lực mà nặng nề ngủ.
Thậm chí lúc trở về Thương Lam điện, Tây Lam Thương Khung ôm thiếu niên vào dục trì tẩy rửa uế vật trong cơ thể, ăn hết đậu hủ, hơn nữa còn đặt thiếu niên lên bờ hung hăng làm thêm một lần thì Huân nhi chỉ có thể cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, không tỉnh lại kháng cự tác cầu vô độ cùng giao hoan kịch liệt của nam nhân.
Theo lý mà nói, trải qua tác cầu vô độ cùng miệt mài tiêu hao tinh thần cùng thể lực quá độ, lúc này thiếu niên hẳn nên ngủ say mới đúng. Nhưng lúc nửa đêm, Huân nhi say ngủ bị Tây Lam Thương Khung ôm chặt trong lòng lại đột nhiên bừng tỉnh, sau đó thoáng chốc từ long sàn đế vương xa hoa rộng lớn bật dậy.
“Huân nhi, làm sao vậy?”
Cảm giác thân thể mềm mại bị mình cẩn thậm giam trong lòng đột nhiên ngồi dậy, Tây Lam Thương Khung vốn ngủ không sâu cũng không khỏi tỉnh lại. Từ trên giường ngồi dậy, nam nhân ôm lấy thắt lưng tinh tế lại mềm dẻo của thiếu niên, hỏi.
“Phụ hoàng, vừa rồi ta giống như nghe thấy có ai đang gọi ta? Có ai đó đang cầu cứu.” Đột nhiên bừng tỉnh bật dậy, bởi vì động tác quá mạnh cùng kịch liệt tác động tới nơi bị xử dụng quá độ nào đó mà sưng đỏ không chịu nổi dưới thân, Huân nhi không khỏi nhíu chặt mày.
Thân thể bủn rủn, hai chân rõ ràng không còn khí lực, toàn thân lại đang kêu gào đau nhức. Cảm giác cơ thể truyền tới từng trận khó chịu, Huân nhi không khỏi quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nam nhân tà mị đang ngồi nghiêng trên giường.
Đều là lỗi của phụ hoàng, rõ ràng mình đã mệt tới ngất đi, phụ hoàng thế nhưng còn động dục trong dục trì, hại mình đến bây giờ ngay cả đứng lên cũng cảm thấy thực không khỏe.
“Cầu cứu? Là ai? Huân nhi có thể cảm giác được là ai đang cầu cứu không?”
Ngón tay quấn lấy lọn tóc dài mềm mại xõa trên giường của Huân nhi, gương mặt Tây Lam Thương Khung không hề có chút áy náy nào vì đã làm thiếu niên không khỏi, đồng thời trong lòng lại không khỏi tràn đầy cảm giác thỏa mãn. Đó là báu vật của riêng y a! Báu vật mà y gắt gao bảo hộ.
Mà đối với lời Huân nhi vừa nói, Tây Lam Thương Khung cũng không hề thờ ơ mà trầm mặt suy tư.
Với tu vi hiện tại của bọn họ đã khôi phục thực lực cường đại cùng kí ức thời viễn cổ, cho dù Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi vì bảo trì hơi thở đã phải phong ấn phần lớn sức mạnh của mình nhưng vẫn còn trực giác cùng khả năng tiên đoán của cường giả.
Nếu vừa rồi Huân nhi đột nhiên cảm giác có người hướng mình cầu cứu, như vậy nói cách khác, thật sự đã có người gặp chuyện. Bất quá, người xui xẻo này là ai?
“Không rõ. Hẳn là từ hướng hoàng cung truyền tới. Nơi đó hình như có một loại hơi thở thực quỷ dị, tuyệt đối không thuộc về nhân giới. Dường như… càng giống như ma lực dao động thuộc về ma giới…”
“Ma giới? Đi.”
Hiển nhiên, Tây Lam Thương Khung cũng cảm giác hướng đông nam hoàng cung có một hơi thở bất thường. Nhẹ nhàng ôm lấy tuyệt mỹ thiếu niên trên giường, nam nhân mang theo Huân nhi theo cảm ứng trong lòng mà thuấn di.
Lúc bóng dáng Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đột nhiên xuất hiện ở nơi có hơi thở khác thường kia, hai người phát hiện nơi này thế nhưng là Vân Thường cung.
Vân Thường cung, cũng chính là cung điện Tây Lam Thương Khung vừa ban cho Bát hoàng tử Tây Lam Mặc Nhiên mới đó không lâu.
Chẳng lẽ, người vừa nãy hướng mình cầu cứu chính là Bát hoàng tử Tây Lam Mặc Nhiên sao? Hay là là người khác?
Giờ phút này Vân Thường cung im ắng tĩnh mịch đến đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở cũng nhỏ tới mức gần như không nghe thấy, ngay cả động vật cùng thực vật ở xung quanh dường như cũng bị bắt im lặng, rõ ràng tràn đầy hơi thở quỷ dị cùng âm trầm khủng bố.
Tuy nói hiện giờ là ban đêm, thậm chí còn là nửa đêm lúc vạn vật đều say ngủ thì hiện giờ gần vào mùa hè nóng bức, đáng ra phải có tiếng lũ côn trùng kên râm ran mới đúng.
Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung vừa tiến vào Vân Thường cung thì liền cảm giác được sự tình bất thường, nhất là hiện giờ nơi này cư nhiên ngay cả một bóng người cũng không có.
Lúc Tây Lam Thương Khung ban Vân Thường cung cho Bát hoàng tử Tây Lam Mặc Nhiên, tự nhiên cũng tuyển tới bốn cung nữ thượng đẳng cùng bốn nội thị. Về phần những nô tỳ thấp kém vốn ở Vân Thường cung thì lại càng không ít, không có khả năng ngay cả một bóng người cũng không có, làm người ta cảm thấy hoảng thế này.
Tây Lam Mặc Nhiên nếu thân là Bát hoàng tử của bệ hạ, hơn nữa lại còn vừa được Lam đế ban thưởng Vân Thường cung, cho dù trước kia trong mắt người khác hắn không được sủng thế nào nhưng hiện giờ đế vương rõ ràng đã nhận định địa vị hoàng tử của hắn, đám cung nữ nô tài kia tự nhiên không dám chậm trễ cùng xem nhẹ.
Người gác đêm cùng tuần tra lại càng không có khả năng không có.
Bát hoàng tử Tây Lam Mặc Nhiên bởi vì vừa vào trụ trong Vân Thường cung không lâu nên nơi này không được gòn gàng ngăn nắp cùng canh phòng nghiêm mật như tẩm cung của các hoàng tử khác. Nhưng dù sao cũng là đế vương tự mình ban thưởng, hết thảy đều nghiêm cẩn dựa theo quy cách, tuyệt đối không sai biệt lắm.
Hiện giờ sao lại là bộ dáng âm khí dày đặc như vậy? Cung nữ nô tài đều đi đâu rồi?
“Phụ hoàng.” Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tây Lam Thương Khung, Huân nhi liền lôi kéo tay nam nhân đi tới nơi có ma pháp dao động nhè nhẹ truyền tới.
Nơi đó, hẳn chính là nơi phát ra hơi thở bất thường trong Vân Thường cung mà mình cùng phụ hoàng phát hiện.
Chờ Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung cẩn thận tiến vào trước tẩm cung, Huân nhi ngẩng đầu thì nháy mắt không khỏi khiếp sợ cùng kinh ngạc vì tình cảnh trước mặt.
Nơi đó, một nam hài thân mình dị thường gầy yếu đơn bạc cả người bị trói buộc, một sợi mạn đằng xanh lục lộ ra hơi thở tăm tối đang quấn quanh cơ thể nam hài không ngừng mấp máy siết chặt.
Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung tựa hồ còn thấy bên dưới ma đằng là một dòng chất lỏng nhỏ giọt đỏ như máu, thực làm người ta rợn da gà.
Đương nhiên, loại hình ảnh quỷ dị khủng bố đối với người từng mạnh mẽ bình định hết thảy, cuối cùng đi lên ngôi vị hoàng đế tối cao vô thượng của Tây Lam quốc như Tây Lam Thương Khung, cùng hoàng thái tử ma tộc từng nổi tiếng lạnh lùng cùng điên cùng giết chóc mà nói đã sớm quen thuộc, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Làm Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi kinh dị chính là quỷ đằng đang quấn chặt lấy thân thể gầy yếu của Tây Lam Mặc Nhiên rõ ràng là một giống thực vật nguy hiểm sinh trưởng ở ma giới.
Sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở Thương Lam đại lục, trong hoàng cung Tây Lam quốc, thậm chí còn tìm tới Bát hoàng tử Tây Lam Mặc Nhiên vốn có cảm giác tồn tại rất lu mờ này?
“Đây là…” Nhìn chăm chú một màn trước mắt, Tây Lam Thương Khung không khỏi nhíu mi.
Hiển nhiên, y cũng nhìn ra điểm mấu chốt. Hấp huyết ma đằng chỉ sinh trưởng ở vực sâu ma giới tại sao lại xuất hiện ở đại lục nhân loại?
Lúc nhìn thấy bóng dáng tuyệt mỹ thiếu niên cùng Tây Lam Thương Khung đột nhiên xuất hiện ở nơi này, ma đằng quỷ dị không biết từ đâu đến kia đột nhiên buông lỏng mớ mạn đằng quấn quanh người Tây Lam Mặc Nhiên, muốn chạy trốn.
Bất quá thực hiển nhiên, Huân nhi sao có thể trơ mắt để nó đào thoát ngay trước mắt mình.
“Cấm cố • kết giới!” Nhẹ nhàng lại xinh đẹp nâng lên một bàn tay, Huân nhi thi triển kết giới giam cầm ma đằng ma giới kia lại. Thứ này tuy không có lực sát thương cường đại, bất quá dùng để giam giữ người khác thì vô cùng hữu hiệu.
Ít nhất, sau khi bị tầng kết giới thoạt nhìn mỏng manh nhưng lại vô cùng mềm dẻo kia giam cầm, ma đằng xanh thẫm liền điên cuồng va chạm thật nhiều lần nhưng không hề có kết quả, cảm xúc của nó rõ ràng trở nên lo lắng cùng phẫn nộ.
Chú ý tới kết giới mình vừa phóng ra đột nhiên chấn động kịch liệt, Huân nhi không dám khinh thường. để tránh ma đằng kia vô tình trốn thoát, Huân nhi lại gia cố thêm mấy tầng kết giới.
Cấm cố kết giới tuy thoạt nhìn chỉ là một chiêu thức đơn giản tiện dụng nhưng lực phòng ngự lại vô cùng cường hãn. Trong đó, người được hưởng lợi nhiều nhất chính là Tây Lam Thương Khung, mà người thụ hại luôn kêu gào ủy khuất không ai khác ngoài Bảo Bảo.
Mỗi lần Tây Lam Thương Khung trở lại Thương Lam điện, vừa tiến vào thấy Bảo Bảo lại đang quấn lấy Huân nhi của y không chịu buông thì liền quen thuộc vận dụng chiêu này. Chỉ sợ hiện giờ, nếu hỏi người Bảo Bảo chán ghét nhất là ai thì Tây Lam Thương Khung nhất định là đối tượng đứng đầu bảng.
Nếu nói Bảo Bảo chán ghét nhất là chiêu gì thì chỉ sợ cũng chính là cấm cố kết giới dùng ma pháp thi hạ.
Lần nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân đáng ghét kia khi dễ chủ nhân mà mình chỉ có thể đứng một bên giương mắt nhìn, Bảo Bảo cảm thấy thực ủy khuất a!
Cho dù ngươi đuổi Bảo Bảo đi nhưng cũng không được giam cầm Bảo Bảo lại a! Người xấu người xấu, Bảo Bảo vừa vẽ vòng tròn vừa mắng nam nhân chán ghét kia, thế nhưng dám giành chủ nhân của Bảo Bảo.
Vì thế có thể thấy, đối với mạn đằng ma quái kia, thiếu niên cùng Tây Lam Thương Khung ra tay thực dễ dàng.
Tuy một khi hấp huyết ma đằng thuộc về ma giới này điên cuồng táo bạo thì lại càng bạo ngược cùng nguy hiểm hơn cả Bảo Bảo được dựng dụng từ oán khí cùng âm khí trong hoàng cung.
“Bát hoàng huynh, ngươi không sao chứ?”
Không để ý tới ma đằng quỷ dị đã bắt đầu mất không chế mà phát cuồng bên kia, Huân nhi có chút lo lắng đi tới bên người Tây Lam Mặc Nhiên té xỉu nằm trên đất, cẩn thận kiểm tra thân thể đối phương.
“Chỉ là mất máu quá nhiều cùng kinh hách quá độ mà lâm vào hôn mê, phần lớn máu trong cơ thể đã bị hút. Bất quá không nguy hiểm tới tính mạng.”
Vì thiếu niên hôn mê thi triển liên tiếp vài cái quang chi trì dũ thuật, thẳng đến khi sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc của đối phương chậm rãi khôi phục, hô hấp khi có khi không cũng ổn định lại thì Huân nhi mới đình chỉ truyền ma lực vào thân thể Tây Lam Mặc Nhiên.
Tình huống của Tây Lam Mặc Nhiên hiện giờ có lẽ cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí là đang hấp hối, sinh mệnh còn thực mỏng manh, chỉ cần vô ý một chút thôi có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Dù sao nếu thân thể một người không còn nhiều máu thì quả thực không thể sống nổi.
Bất quá sau khi Huân nhi kiểm tra thân thể Tây Lam Mặc Nhiên thì thở phào một hơi.
Phải nói là mình cùng phụ hoàng đã tới kịp, ngăn cản thiếu niên bị hút khô máu? Hay là hấp huyết ma đằng có chừng mực, thế nhưng biết tránh gây nguy hiểm cho tính mạng thiếu niên mà chỉ hút một phần lớn máu mà thôi?
Đừng nói Huân nhi không thể nào tin, điều này thực sự mới nghe thấy lần đầu. Có ai nghe nói tới ma đằng hấp huyết sinh trưởng nơi vực sâu thế nhưng còn cố kỵ tới tính mạng người khác, thậm chí còn có trí tuệ đơn giản không?
Nhìn quỷ đằng không ngừng va chạm với kết giới, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung không khỏi hơi nhíu mày.
Hấp huyết ma đằng vốn thuộc về ma giới rốt cuộc làm thế nào xuất hiện trong hoàng cung Tây Lam? Tây Lam Thương Khung có thể khẳng định, trước kia hoàng cung căn bản không tồn tại thứ này.
Nó hẳn là mới xuất hiện không lâu. Như vậy, nó vào bằng cách nào? Hay là, bị ai mang vào?
Nhìn thiếu niên gầy yếu hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, sâu trong đôi mắt Tây Lam Thương Khung lóe ra quang mang u ám.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tây Lam Yêu Ca
Quyển 4 - Chương 47: Hấp Huyết Ma Đằng (6)
Quyển 4 - Chương 47: Hấp Huyết Ma Đằng (6)