DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tây Lam Yêu Ca
Quyển 2 - Chương 14: Người Ký Khế Ước Là Ai?



“Cái kia, Phí La Nhĩ, ta có phải nhìn lầm rồi không, vật nhỏ bướng bỉnh làm người ta hận tới không thể hầm nhừ nó từ khi nào trở nên ngoan ngoãn như vậy?” Cáp Lý Tư viện trưởng trừng to mắt, nhìn một màn làm người ta cảm thấy không thể tin nổi diễn ra trước mắt.

“Cáp Lý Tư ông bạn già này a, ngươi không có nhìn lầm, vật nhỏ chúng ta dưỡng đã làm phản thật rồi. Bất quá làm ta cảm thấy kì quái chính là vì cái gì nó lại làm ra bộ dáng làm nũng lấy lòng với Cửu điện hạ mà không phải là Lam đế bệ hạ? Chẳng lẽ, nó cũng bị mỹ mạo của Cửu điện hạ mê hoặc?” Hay là, bản năng làm nó cảm thấy Lam đế bệ hạ rất nguy hiểm, mà tìm kiếm sự che chở từ tuyệt mỹ thiếu niên tương đối yếu kém hơn?

Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, nhóc con vừa nãy còn giương nanh múa vuốt lộ ra bộ dáng hung ác đối với mình lúc này quả thực đang làm nũng cọ cọ vạt áo Cửu điện hạ, ngẩng đầu, vô cùng điềm đạm đáng yêu mà kêu to. Thậm chí càng làm Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng cảm thấy tức giận không thôi chính là vật nhỏ kia thế nhưng còn không biết xấu hổ mà lăn lăn bên chân Cửu điện hạ, lộ ra cái bụng trắng nhỏ đầy lông mao mềm mại.

“Đáng khinh đáng khinh quá mà, ông bạn già Phí La Nhĩ, loại hành động chân chó này là ai dạy nó? Ta không nhớ vật nhỏ này từng làm vậy trước mặt chúng ta a! Cho dù lúc mới mua nó về cũng chưa từng thấy nó ngoan như vậy, lại càng miễn bàn tới sau sự kiện đó, nhóc con này lại bướng bỉnh tới mức cào rụng cả một bó tóc của ta.”

Cáp Lý Tư viện trưởng tức giận không thôi, ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu thú đáng yêu đang lăn lộn bên chân tuyệt mỹ thiếu niên, ánh mắt trợn trừng trừng sắp đạt tới cảnh giới dùng ánh mắt giết người trong truyền thuyết, không, phải nói là dùng ánh mắt giết miêu mới đúng.

Đương nhiên, này cũng chỉ là thiếu chút nữa, vì thế, tiểu thú vẫn như cũ bướng bỉnh nháo loạn bên chân thiếu niên, mà biểu tình tức sùi bọt mép của chủ nhân thì nó trực tiếp không thèm nhìn tới.

“Cáp Lý Tư ông bạn già, này không cần dạy, đó là bản năng của miêu ly.” Là tiểu thú được dưỡng làm sủng vật trong khuê phòng của phu nhân hoặc tiểu thư chưa xuất giá, tự nhiên có một mặt đáng yêu của nó, chẳng qua con miêu ly bọn họ mua tựa hồ hơi cao ngạo một chút, từ đó tới giờ luôn không thèm làm vậy mà thôi.

Miêu ly kì thật theo ý nghĩa nào đó mà nói thì tập tính của nó rất gần với loài mèo, vì thế trừ bỏ vẻ ngoài như kết hợp giữa mèo và hồ ly thì những hành động khác luôn tiếp cận thiên tính họ nhà mèo. Đương nhiên, trong di truyện vẫn sẽ có bản tính hồ ly.

“Ai, ta đã sớm nói là nên nhốt nó trong lồng mà quan sát a, nhìn xem nó gây ra chuyện tốt gì này.” Cáp Lý Tư viện trương quay đầu đánh giá phòng làm việc của mình, thật sự là càng nhìn thì sắc mặt lại càng đen, cơ thể cũng co giật như bị chuột rút, thật sự rất phẫn nộ.

“Lồng sắt nhốt được nó sao? Ngươi cũng không phải không biết từ khi vật nhỏ này ăn vụng thánh linh chi hoa biến dị chúng ta mang về từ hoàng cung thì sức mạnh liền trở nên quỷ dị. Muốn bắt nó thì không thể tốn một phen công phu.”

Phí La Nhĩ viện trưởng tuy cũng bị tiểu thú bướng bỉnh này làm dở khóc dở cười, nhưng dù sao so với Cáp Lý Tư viện trưởng suýt chút nữa bị chọc tới tức điên thì cũng còn một phần lí trí. Tuy nó cũng gần tới giới hạn hỏng mất rồi.

“Lần sau quơ được nó liền quăng vào kết giới, ta xem xem nó còn chạy được không. Thật sự tức chết ta mà.” Nghĩ tới số phiền thức tiểu thú này mang tới cho mình mấy năm này, Cáp Lý Tư viện trưởng không khỏi dựng râu.

Mà ngay lúc hai lão viện trưởng đang bàn luận xem làm thế nào túm được tiểu thú coi trời bằng vung kia thì đã thấy tuyệt mỹ thiếu niên bên cạnh Lam đế bệ hạ khom lưng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy tiểu thú đáng yêu đang làm nũng bên chân mình.

“Phụ hoàng người xem này, đây là một khế ước thú nha.” Huân nhi ôm lấy tiểu thú xinh xắn đáng yêu, sau đó đưa nó lên trước mắt nam nhân cao lớn, để y cẩn thận quan sát ấn ký hình tia chớp trên trán tiểu thú. Đó là dấu hiệu sau khi ký khế ước.

“Quả thực là chiến thú ký kết khế ước.” Tây Lam Thương Khung nhìn tiểu thú vô cùng ngoan ngoãn trong lòng Huân nhi, thật sự không nhìn ra dấu vết hung ác giương nanh múa vuốt khi nãy. Bất quá, nếu tiểu thú này là khế ước thú của người khác, kia chủ nhân của nó hẳn phải ở ngay bên cạnh hoặc cách nó không xa.

Chính là trong này, trừ bỏ Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng thì không còn ai khác. Hơn nữa, xem bộ dáng của hai lão viện trưởng khi nãy thì tựa hồ khế ước thú này là của bọn họ? Nhưng Tây Lam Thương Khung có thể khẳng định hai lão viện trưởng tuyệt đối không phải người kí khế ước. Bằng không bọn họ cũng không tức tới giậm chân như vậy. Dù sao khế ước thú rất thân thiết với người kí kết với mình.

“Cáp Lý Tư viện trưởng, Phí La Nhĩ viện trưởng, người kí kế ước với khế ước thú này đâu?” Thế nhưng lại để khế ước thú của mình tàn phá bừa bãi phòng làm việc của viện trưởng Tây Diệp La học viện như vậy, xem ra cũng là một đệ tử kiệt ngạo bất tuân a.

“A, a a a a, Phí La Nhĩ ông bạn già, ngươi có thấy không? Vật nhỏ đáng giận ăn cơm của chúng ta suốt sáu năm thế nhưng lại bị Cửu điện hạ không tốn bao nhiêu sức đã thu phục thành tù binh? Thiên lý ở đâu, thiên lý ở đâu a, tốt xấu nào chúng ta cũng là chủ nhân nuôi dưỡng nó đi.”

Cáp Lý Tư viện trưởng bị âm thanh của Lam Đế bệ hạ làm bừng tỉnh hồi phục lại tinh thần, hiển nhiên bắt đầu kín đáo phê bình tiểu thú cứ vậy thuần phục dưới chân sắc đẹp, dẫu sao thì bọn họ cũng dưỡng nó sáu năm a thế nhưng nó lại dịu ngoan ngoài sức tưởng tượng với tuyệt mỹ thiếu niên bên cạnh bệ hạ như vậy.

Bất quá nếu tiểu thú này thực sự vì mỹ sắc của Cửu điện hạ mà biểu hiện ngoan ngoãn, như vậy những đệ tử hay lão sư đến phòng làm việc tìm mình có một ít cũng đủ mỹ mạo sao không thấy nó có chút dị thường nào, vẫn luôn mài móng nhe nanh a.

Hết thảy làm Cáp Lý Tư viện trưởng đều nghĩ không ra, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu niên bên cạnh bệ hạ tràn ngập ý tứ tìm tòi nghiên cứu. Bất quá lập tức, chú ý tới dung mạo xinh đẹp tuyệt mĩ tràn ngập hơi thở hấp dẫn, lão nhân tự động túm nó làm tổng kết, gương mặt cửu điện hạ thật sự là đẹp tới mức nhân thần phần nộ.

Về phần Phí La Nhĩ viện trưởng, hắn cũng không để ý tới tiếng hô to gọi nhỏ của Cáp Lý Tư viện trưởng mà xoay người chăm chú quan sát tuyệt mĩ thiếu niên đang ôm khế ước thú đáng yêu trong lòng, Cửu hoàng tử điện hạ được Tây Lam Lam đế bệ hạ sủng ái nhất.

“Bệ hạ, khế ước thú này theo lới Cáp Lý Tư thì từ lúc vô tình ăn thánh linh chi hoa mà xảy biến dị. Người kí kết với nó là ai, chúng ta cũng không biết. Bởi vì sau khi ăn thánh linh chi hoa không lâu, trên trán nó đột nhiên xuất hiện dấu hiệu bị kí kết khế ước.

Chính là lúc ấy ta cùng Cáp Lý Tư ở ngay bên cạnh nó, không hề thấy bất luận kẻ nào kí kết khế ước với nó. Mà lúc đó ta với Cáp Lý Tư cũng không có hiện trưởng kí kết với nó. Điểu này làm ta cùng Cáp Lý Tư hoang mang thật lâu. Dù sao không có người kí kế ước, nó làm thế nào kí kết a?”

Cung kính trả lời nghi hoặc của bệ hạ, đồng thời Phí La Nhĩ cũng không khỏi khẽ nhíu mày. Không có người kí kết ở vẫn có thể kí khế ước sao? Điểm này làm Cáp Lý Tư cùng hắn nghiên cứu thật lâu, cuối cùng cũng đành từ bỏ. Có lẽ đây chính là điểm kì lạ của thánh linh chi hoa đi.

“Không biết người kí kế ước là ai?” Đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đặt trên người Huân nhi của hai lão viện trưởng, Tây Lam Thương Khung cũng không nói thêm gì, dù sao Huân nhi nếu đã muốn tới Tây Diệp La học viện, bọn họ sớm muộn cũng sẽ biết.

Hiện giờ việc làm Tây Lam Thương Khung để ý chính là tiểu thú dịu ngoan quấn quanh người Huân nhi này, nó có phải có quan hệ gì đó với Huân nhi không? Bởi vì thánh linh chi hoa dù sao cũng là kết quả trò đùa của Bảo Bảo. Mà chủ nhân của Bảo Bảo chính là Huân nhi, rất có khả năng tiểu thú này ăn thánh linh chi hoa sau đó biến dị trở thành khế ước thú của Huân nhi.

Bất quá, Tây Lam Thương Khung cũng không xác định. Người kí khế ước với tiểu thú này chính là Huân nhi hay Bảo Bảo đang ngủ say? Theo lý thuyết, tỷ lệ là Bảo Bảo phải lớn hơn một chút.

Dù sao nếu có kí khế ước, Huân nhi sẽ không biết sao? Chính là hoa tinh linh Bảo Bảo xét theo một mặt nào đó thì nó có thể xem là khế ước thú của Huân nhi, kia nó còn có thể ký khế ước với khế ước thú khác sao? Tuy rằng trước mắt được kí kết chỉ là một tiểu thú đáng yêu.

“Huân nhi? Khế ước thú này ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?” Nhìn Huân nhi ôm tiểu thú cười thực vui vẻ, Tây Lam Thương Khung không khỏi sủng nịch mỉm cười, Huân nhi tựa hồ thực thích tiểu miêu ly này. Bất quá nhìn tới ấn ký tia chớp trên trán tiểu thú, Tây Lam Thương Khung cũng không khỏi trầm tĩnh lại. Sau đó đột nhiên vươn tay đặt lên trán tiểu miêu ly.

Không cần nghĩ cũng biết, tay Tây Lam Thương Khung vừa chạm tới trán nhóc con kia thì tiểu miêu ly trong lòng Huân nhi liền run rẩy hệt như Cáp Lý Tư viện trưởng khi nãy. Nhưng Phí La Nhĩ viện trưởng cũng biết rõ, tiểu miêu ly tự nhiên không phải tức giận tới phát run cả người mà là sợ hãi, sợ hãi đến mức vô hạn phục tùng.

Phí La Nhĩ viện trưởng cùng Cáp Lý tư viện trưởng tràn ngập khiếp sợ cùng không thể tin mà nhìn về phía Tây Lam Thương Khung. Nhất là Cáp Lý Tư viện trưởng, sáu năm nay hắn có thể nói là ăn không ít khổ từ tiểu thú bướng bỉnh kia a, trong lòng tự nhiên hiểu rõ khế ước thú này bình người cao ngạo tới mức không để thứ gì vào mắt, không hề sợ hãi gì cả.

Chính là hiện tại, bất quá chỉ bị bệ hạ sờ soạng một chút mà thôi, nó thế nhưng lại run rẩy như đứng giữa cơn gió lốc, ánh mắt điềm đạm đáng yêu như đang cầu xin, bộ dáng này làm hai lão viện trưởng vừa hận tới mức muốn hầm nhừ nó cũng không khỏi mềm lòng.

Bất quá hiện giờ, càng làm hai lão viện trưởng bình thường có tố chất thần kinh có chút điên điên khùng khùng hiếm có dịp nghiêm túc chính là, thực lực của bệ hạ rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới khủng bố nào a? Phải biết, ở Thương Lam đại lục, tu vi của hai lão già bọn họ đã đạt tới bình cảnh, có thể xem là cực hạn, kia thực lực của bệ hạ thì sao?

Thực lực của bệ hạ hiển nhiên không cần đoán cũng biết, hiện tại so với hai lão già bọn họ đã lợi hại hơn nhiều lắm. Điểm này từ phản ứng sợ hãi của tiểu miêu ly, thậm chí không dám phản kháng hay chạy trốn đã lộ ra rành rành.

Chính là tu vi của bệ hạ từ khi nào trở nên sâu không lường được, thậm chí đến mức làm người ta cảm thấy khủng bố a? Niên kỉ của bệ hạ hiện tại cũng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, sao có thể đạt tới cảnh giới mà cho dù bọn họ đuổi theo cả đời cũng không thể chạm tới? Cho dù bệ hạ là thiên tài ngàn năm khó gặp có thiên phú cao tột đỉnh cũng vậy.

Hơn nữa, tựa hồ là bắt đầu từ sáu năm trước, bệ hạ cũng dần dần làm người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu. Điểm này, Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng kết luận là do thanh thần khí Đông Lăng hiến cho bệ hạ, nó làm bệ hạ thoát thai đổi cốt nên thực lực mới đột nhiên tăng mạnh.

Không quản tới ánh mắt tràn ngập khiếp sợ cùng phức tạp của hai lão viện trưởng, Huân nhi hơi mím môi, nói: “Phụ hoàng, người dọa nó a. Lá gan sao lại nhỏ như vậy, phụ hoàng mới sờ một chút đã run lẩy bẩy rồi, phải chờ tới lúc ngươi lớn tuổi như Cáp Lý Tư gia gia tay chân mới run run như vậy a. Rõ ràng vừa nãy còn sinh long hoạt hổ hoạt bát vô cùng a.”

“Tiểu điện hạ a, sao ngươi lại lôi ta vào a.” Tuy hắn quả thực đã lớn tuổi, cơ thể cũng hơi gầy, nhưng không tới mức đi đứng cũng run lẩy bẩy đi? Cáp Lý Tư viện trưởng ai oán nhìn tuyệt mỹ thiếu niên bên cạnh bệ hạ.

Hơn nữa, hắn tuyệt không cảm thấy tiểu khế ước trong lòng thiếu niên có lá gan nhỏ. Có thể trường kì đối kháng với mình cùng Phí La Nhĩ suốt sáu năm, lần nào cũng biến phòng làm việc của mình trở thành vô cùng thê thảm, cho dù đối mặt với Phí La Nhĩ phẫn nộ cũng vẫn giơ vuốt nhào tới, luôn lộ ra dã tính không thể dạy dỗ, Cáp Lý tư viện trưởng thật sự không thấy lá gan nó nhỏ chút nào.

Huống chi, theo một mức độ nào đó mà nói, trực giác động vật so với nhân loại nhạy bén hơn rất nhiều.

“Cáp Lý Tư viện trưởng, Phí La Nhĩ viện trưởng, trẫm lần này tới là có việc muốn nhờ hai lão viện trưởng.” Thu hồi bàn tay làm tiểu khế ước thú kiêng kị đến không dám động đậy, Tây Lam Thương Khung cười nhẹ với Huân nhi, sau đó xoay người đối mặt với hai vị lão viện trưởng biểu tình phức tạp khác nhau, chậm rãi nói.

“Bệ hạ xin cứ nói, có thể vì bệ hạ phân ưu chính là phúc đức của hai lão già chúng ta.” Vị thiên tài bọn họ từng dạy qua, đế vương vĩ đại đã tại vị ở Tây Lam hơn hai mươi năm, nam nhân cho tới bây giờ vẫn luôn lạnh lùng chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bọn họ a.

Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng không khỏi nhất thời có cảm giác kinh sợ, cứ việc bọn họ cho tới bây giờ chưa từng để ý tới thân phận của Lam đế bệ hạ.

“Trẫm muốn Huân nhi tới Tây Diệp La học viện.”

Đọc truyện chữ Full