Thương Lam, năm 2437, Tây Lam hoàng đế bệ hạ vì Cửu hoàng tử mình sủng ái nhất cử hành nghi thức chính danh vô dùng long trọng, trong buổi tiệc tối ngày hôm đó, các sứ thần các nước trên khắp Thương Lam đại lục đã được thấy một hình ảnh cả đời khó quên. Cũng chính là một màn làm người ta rung động, làm bọn họ cả đời này thuần phục dưới sự thống trị của Tây Lam, không hề có một tư tưởng làm loạn.
Đương nhiên lúc này các sứ thần hoàn toàn không biết chuyện sắp phát sinh, bọn họ đang chấn kinh vì Tây Lam Cửu điện hạ chỉ mới bảy tuổi đột nhiên leo xuống khỏi lòng ngực Lam đế, tiếp đó đi tới trước mặt Đông Lăng Tam hoàng tử, chỉ vào mũi hắn, vô cùng cao ngạo ngang ngược nói: “Thân là Đông Lăng tam hoàng tử, lại không có năng lực khống chế một thanh kiếm, là vô năng; còn bụng dạ khó lường tính kế phụ hoàng ta, là vô sỉ!”
“Ngươi ngươi ngươi…!” Đông Lăng Quân Nghiêu nghe vậy, suýt chút nữa mũi cũng lệch qua một bên. Hắn đường đường là Đông Lăng Tam hoàng tử, có thể leo lên địa vị hiện giờ ở Đông Lăng há có thể là người vô năng. Mà hiện giờ, tiểu quỷ Tây Lam này thế nhưng chỉ thẳng vào mũi mình, ánh mắt tràn đầy miệt thị nói mình ‘vô năng’, hắn há có thể không cáu.
Hơn nữa còn bị nói là ‘vô sỉ’, mình mà vô sỉ à? Đó bất quá là mưu lược, chỉ có thể biểu hiện hắn mưu tài đại lược, giờ lại bị nói là ‘bụng dạ khó lường’. Cứ xem như hắn bụng dạ khó lường đi, thì sao nào, nếu có thể làm Lam đế xấu mặt trước sứ thần các nước, để toàn thiên hạ biết mình làm thế nào chiến thắng Lam đế, để mọi người biết mình lợi hại thế nào thì cho dù bị người ta nói là ‘bụng dạ khó lường’ hắn cũng không để ý.
“Chẳng lẽ ta nói sai? Ngươi dám nói không phải vì không thuần phục được thanh kiếm của bộ tộc Đế Luyện nên mới tặng nó cho phụ hoàng ta không?” Âm thanh thanh thúy của hài đồng vang vọng trong tai mọi người, làm ánh mắt các sứ thần các nước cùng triều thần Tây Lam nhìn Đông Lăng Tam hoàng tử tràn ngập xem thường cùng vui sướng khi người gặp họa.
Đông Lăng Quân Nghiêu tự nhiên chú ý ánh mắt của đám người xung quanh, sắc mặt khó coi, tâm tình càng tức giận. Đặc biệt là ánh mắt coi thường của tiểu quỷ bảy tuổi đang đứng trên cao nhìn xuống càng làm hắn phẫn nộ bừng bừng. Mình đường đường là Đông Lăng Tam hoàng tử, có khi nào chịu vũ nhục như vậy?
Tâm tư hắn quả thực giống như đứa nhỏ kia nói, nhưng tự bản thân biết là một chuyện, còn bị người ta vạch trần lại là một chuyện khác. Đặc biệt người vạch trần tâm tư mình che dấu lại là một hài tử bảy tuổi, còn là Cửu hoàng tử Lam đế sủng ái nhất.
Ngay cả một hài tử cũng không đối phó được, hắn sau này có thể đọ sức với Lam đế hùng mạnh. Không, hắn không thể thua dưới tay hài tử này. Ý thức được sự thật này, Đông Lăng Quân Nghiêu cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng. Phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể để hài tử này nắm mũi dắt đi.
Nhìn đám quần thần Tây Lam cùng sứ thần các nước đang ầm ĩ xung quanh, ánh mắt Đông Lăng Quân Nghiêu dừng lại trên người ngồi trên vị trí cao nhất, cũng là nam nhân nãy giờ luôn bảo trì trầm mặc—— Tây Lam hoàng đế bệ hạ, tiếp đó lãnh tĩnh nói.
“Bản hoàng tử thừa nhận, đối với thần khí bị bộ tộc Đế Luyện phong ấn, bản hoàng tử bất lực. Nhưng thần khí này dù sao cũng từng là vũ khí của chi thần thượng cổ, nhân loại không thể nào khống chế, cho dù là tộc trưởng của bộ tộc Đế Luyện cũng không có cách nào với thanh kiếm bị phong ấn này, bản hoàng tử không được nó thừa nhận cũng hợp tình hợp lý, chỉ trách mình quá vô năng. Nhưng…”
Đông Lăng Quân Nghiêu nhìn mọi người với đủ loại biểu tình ở xung quanh, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tây Lam Cửu hoàng tử bảy tuổi, thong thả, từ tốn nói.
“Nhưng… tại Thương Lam, có ai không biết Lam đế bệ hạ thực lực thâm sâu khôn lường. Bản hoàng tử được bộ tộc Đế Luyện hiến tặng thần khí, tự nhiên muốn biết uy lực của nó. Nhưng đáng tiếc, thần khí này không có duyên với ta. Mà Lam đế bệ hạ, bản hoàng tử vốn rất tôn sùng sức mạnh của bệ hạ, vì thế lần này nhân dịp Lam đế bệ hạ cử hành nghi lễ chính danh chi Cửu hoàng tử điện hạ, bản hoàng tử mới hiến tặng thần khí cho Lam đế bệ hạ. Chắc hẳn Lam đế bệ hạ không làm chúng ta thất vọng đi! Hơn nữa ta nghĩ, hiện giờ tất cả các sứ thần cũng muốn nhìn thấy Lam đế bệ hạ được thần khí thừa nhận, nắm giữ được vũ khí cường đại của thượng cổ chi thần đi.”
Nói xong, giọng điệu Đông Lăng Quân Nghiêu làm người ta cảm thấy như đang nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt lại tràn ngập châm biếm.
Tây Lam Thương Khung tự nhiên hiểu Đông Lăng Tam hoàng tử này chỉ muốn mình làm trò cười trước mặt sứ giả các nước đi, y không chút biến sắc liếc mắt nhìn Đông Lăng Tam hoàng tử đang tràn ngập đắc ý một cái, tiếp đó cấp tốc chuyển ánh mắt qua người hài tử mỹ lệ chói mắt trước mặt, Huân nhi bảo bối của y.
Huân nhi của y a, bé con vì mình mà phẫn nộ sao? Tây Lam Thương Khung hoàn toàn không để Đông Lăng Tam hoàng tử này vào mắt. Tên này quá đề cao năng lực bản thân, tự cao tự đại, bất quá chỉ là một tên hề diễn trò mà thôi. Cho dù hắn hiện giờ được Đông Lăng vương sủng ái thế nào, nhưng cuối cùng ai trở thành Đông Lăng vương giả vẫn chưa biết được!
Chính là Huân nhi, hài tử vì chuyện tiền thế nên luôn thờ ơ với tất cả, thế nhưng lại vì mình mà đứng ra, cao ngạo coi thường tất cả mọi người trong yến tiệc, dùng giọng điệu cuồng ngạo, châm biếm người dám bất kính với y.
Huân nhi của ta a, phụ hoàng làm sao thả ngươi được. Tây Lam Thương Khung nhìn nhân nhi bé nhỏ đứng trước mặt Đông Lăng Tam hoàng tử, ánh mắt thật ôn nhu. Kia là bảo bối của y a, là hài tử y muốn bảo hộ mãi mãi.
Tây Lam Thương Khung chăm chú nhìn nhất cử nhất động của nhân nhi bé nhỏ, y muốn khắc hình ảnh của bé lúc này vào tâm khảm mình. Nhân nhi rực rỡ chói lọi, giờ phút này đã hoàn toàn hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Hài tử cao ngạo như vậy, toàn thân tràn ngập hơi thở xem thường thế nhân, lúc đối mặt nói chuyện với Đông Lăng Tam hoàng tử, giọng điệu vô cùng ngang ngược nhưng trong ánh mắt mọi người bé con lại tản mát quang mang chói lọi rung động lòng người.
Không hổ là Cửu hoàng tử Lam đế bệ hạ sủng ái, cho dù chỉ mới bảy tuổi nhưng từ cơ thể đã tản mát ra khí tức bất đồng những đứa nhỏ khác. Hài tử thân phận cao quý lại có khí thế không hề thua kém đế vương, bệ hạ sủng ái như vậy cũng không phải không có đạo lý a! Giờ phút này, tất cả mọi người ngồi đây đều hiểu được vì sao Cửu hoàng tử lại được bệ hạ để ý như vậy.
Lúc mọi người còn đang cảm khái thì lại nhìn thấy Tây Lam Cửu điện hạ có hành động mới. Chỉ thấy tiểu nhân nhi mỹ lệ đột nhiên đi tới trước mặt Tang Đạt tổng quản đang cố hết sức để nâng thanh kiếm, không biết vì sao đứng lại. Tiếp đó lúc mọi người đang vô cùng khó hiểu đột nhiên quay đầu, nhìn Đông Lăng Tam hoàng tử tựa hồ có chút bất an, chậm rãi nói.
“Nói vậy, ngươi hiến tặng nó cho phụ hoàng ta đúng là tự hiểu mình a. Ngươi cũng không phải thứ vô dụng không làm được gì a, chí ít ngươi cũng biết mang thanh kiếm này đưa tới Tây Lam.”
“Hanh, bản hoàng tử ngược lại muốn xem thử thực lực Lam đế bệ hạ có thâm sâu khôn lường như đồn đãi, có thể thuần phục được thần khí này. Hay là Cửu hoàng tử điện hạ cũng muốn thử uy lực của thần khí? Nếu thật là vậy, bản hoàng tử vẫn khuyên Cửu hoàng tử điện hạ một câu, tiểu nhi vô tri tốt nhất là ngoan ngoan đứng cạnh đại nhân đi.”
Dù là người rộng lượng thế nào, hết lần này tới lần khác bị một hài tử bảy tuổi khiêu khích cũng sẽ không chịu nổi, huống chi Đông Lăng Quân Nghiêu tự nhận mình không phải người rộng lượng gì. Lúc hài tử kia quay đầu nói ra một câu mỉa mai chọc người ta phát điên, Đông Lăng Quân Nghiêu tuy có chút khó hiểu không biết hài tử này rốt cuộc muốn làm gì, nhưng cơn phẫn nộ đã làm hắn không nghĩ được nhiều như vậy nữa, giọng điệu cũng bắt đầu hung ác.
Bất chấp Lam đế không chút biểu tình ngồi trên cao, tuy vừa nãy Lam đế tựa hồ dùng ánh mắt băng lãnh nhập xương nhìn mình, nhưng Đông Lăng Quân Nghiêu hiện giờ không muốn suy nghĩ hàm nghĩ sâu sa nữa.
Hắn biết rõ thanh kiếm nhìn có vẻ rất nhẹ kia lại có trọng lượng rất kinh khủng, huống chi đây lại là một hài tử bảy tuổi. Đông Lăng Quân Nghiêu tràn ngập ác ý nhìn thân thể nhỏ nhắn đứng trên bậc thang, hắn không tin cơ thể yếu ớt này có thể thừa nhận trọng lượng thanh kiếm.
Thần khí này thoạt nhìn không có vẻ nặng nề, nhưng ai ngờ nó lại cất giấu huyền bí. Lúc trước hắn không phòng bị sút chút nữa đã sẩy tay làm rớt thanh kiếm, huống chi là hài tử không có chút sức lực.
Đông Lăng Quân Nghiêu đang chờ đợi trò cười sắp diễn ra. Nhìn hài tử mỹ lệ vươn bàn tay non mềm trắng nõn chầm chậm tiếp cận thanh kiếm, nhìn đứa nhỏ chuẩn bị tiếp nhận thanh kiếm từ tay nội vụ tổng quản, Đông Lăng Quân Nghiêu xấu xa mỉm cười. Hắn muốn xem thử Lam đế mặt vô biểu tình nhìn thấy màn tiếp theo sẽ có biểu tình gì, thật đáng mong đợi a!
Nhưng tiếu ý trên mặt Đông Lăng Quân Nghiêu đông cứng lại, hắn không thể tin nỗi nhìn hài tử cầm lấy thanh kiếm như không hề có chút trọng lượng nào kia, vẻ mặt vô cùng chấn kinh.
Nếu hiện giờ vẻ mặt Đông Lăng Quân Nghiêu là không thể tin nổi thì chuyện phát sinh tiếp theo đủ làm hắn chấn kinh tới ngây ngẩn
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tây Lam Yêu Ca
Quyển 1 - Chương 63: Yến Tiệc
Quyển 1 - Chương 63: Yến Tiệc