Hàn Triết Si trên mặt độ ấm không cao, dán lên Tống Tử Hàm khác biệt rõ ràng, Tống Tử Hàm không có đem hắn đẩy ra. Mặt kề mặt, hô hấp có thể nghe thấy, Tống Tử Hàm nói: “Cho nên, anh là thấy tôi rất ngốc mới chặn tôi trên đường?”
Hàn Triết Si dùng tay nắm bờ vai của cậu, hai người liền mặt dán mặt rúc vào trên ghế băng, “Không phải, em rất ngốc đã là sự thật, không cần phải chứng thực làm gì.”
Tống Tử Hàm không nói gì, chỉ vụng trộm hung hăng véo trên tay hắn, Hàn Triết Si vậy mà cũng không kêu đau, dùng mặt vuốt ve Tống Tử Hàm, giọng điệu bình thản, “Véo đã đủ chưa?”
Tống Tử Hàm không đáp hắn mà hỏi ngược lại, “Da trên người anh là giả đúng không?”
Hàn Triết Si giơ tay lên đặt ở trước mắt cậu, nơi mới vừa rồi bị véo qua để lại một mảnh màu đỏ, bởi vì Hàn Triết Si không có kêu đau, cho nên Tống Tử Hàm liền dùng sức véo, không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy, sinh lòng áy náy, Tống Tử Hàm dời ánh mắt, “Ai bảo anh đau cũng không nói.”
“Em thích véo, anh không có biện pháp.” Lời này hình như chủ ý là nói cho Tống Tử Hàm áy náy.
Tống Tử Hàm nắm chặt nơi vừa rồi bị véo, “Ai bảo anh nói khó nghe như vậy.”
Nói người ta đần, nói người ta ngốc, nói người ta ngây ngô, đã như vậy, tại sao lại muốn tới gần.
“Cho nên, liền cho em véo.”
Hắn nói lời khó nghe, làm cậu không vui, cho nên, Tống Tử Hàm véo hắn, là tổn thương thân thể của hắn. Hàn Triết Si cũng chỉ biết dỗ dành cậu như vậy mà thôi.
Hàn Triết Si miệng xà tâm Phật sẽ không nói những lời dễ nghe, hình như là từ khi gặp nhau ngày đó, hắn chưa từng nói một câu dễ nghe. Không có khích lệ, không có tán thưởng, có chăng chỉ là những câu tổn thương người khác.
Đây mới là Hàn Triết Si, nếu như không phải như vậy, có lẽ cũng không phải là Hàn Triết Si rồi.
Rõ ràng trong lòng rất quan tâm, rõ ràng rất yêu thích, rõ ràng muốn cùng hắn một chỗ, nhưng đều biểu hiện như gió nhẹ mây trôi.
Tống Tử Hàm nội tâm mềm nhũn, cầm lấy cánh tay vừa rồi bị véo, vuốt nhẹ, “Còn đau không?”
“Em đến véo chính mình thử xem?”
Đương nhiên, Tống Tử Hàm không làm như vậy.
Ngô Trác Văn khó được lộ ra tươi cười, mấy ngày hôm trước hắn còn khẩn trương hề hề, không nói cười cũng không trêu chọc ai, còn tưởng rằng hắn là đổi tính rồi. Hôm nay lại khôi phục bộ dáng bình thường, chứng tỏ Ngô Trác Văn vẫn là Ngô Trác Văn trước kia.
Lúc làm việc, Ngô Trác Văn đỏ mặt cùng Tống Tử Hàm nói: “Ta cùng hắn ở một chỗ.”
Hắn chỉ dĩ nhiên là chỉ thanh mai trúc mã hơn mười năm.
Tống Tử Hàm cách một tấm ngăn cao cỡ nửa người đưa tay sang đập vai Ngô Trác Văn, “Chúc mừng.”
Ngô Trác Văn cắn môi, vẻ mặt thẹn thùng, “Cũng không nói chính thức một chỗ, nói đúng ra là thử xem, nếu như có thể liền một chỗ.”
Dù sao cũng là đồng tính, tình cảm còn chưa có xác định liền một chỗ không khỏi có chút xúc động, cho nên liền chậm rãi, trước thử xem, nếu như phù hợp hơn nữa hai bên đều tình nguyện, liền chính thức một chỗ.
Đỗ Hiểu Vân một bên uống coffee một bên xem thường mà đối với Ngô Trác Văn nói: “Ta nói ngươi mỗi ngày đỏ mặt như vậy làm gì, giống như đại cô nương đang tư xuân. Thế nào, yêu rồi?”
Đỗ Hiểu Vân đối với loại chuyện này đặc biệt mẫn cảm vừa nhìn đã biết rõ, mặt lúc nào cũng mơ mộng thế kia nhất định là gần đây nói yêu đương rồi.
Ngô Trác Văn cười khan vài tiếng, “Không có, gần đây ăn nhiều ớt cay thôi.”
Bên cạnh Tống Tử Hàm ho khan, giúp đỡ Ngô Trác Văn giải vây, “Bảo ngươi ăn ít một chút, nhưng ngươi vẫn không nghe lời.”
Ngô Trác Văn cũng không nghĩ tới Tống Tử Hàm sẽ giúp hắn che đậy, sau đó liền ngây ngốc gật đầu, ngây ngốc mà cười, “Ta biết rồi.”
Tống Tử Hàm đi tới bình nước, Ngô Trác Văn liền đem ly mình đưa tới, giọng điệu bình thản, “Tử Hàm, nhân tiện giúp ta rót một cốc.”
Tống Tử Hàm để ý, Ngô Trác Văn hôm nay hành động đặc biệt khác thường, thỉnh thoảng ngồi ở trên ghế làm việc liền xấu hổ mà xoay eo một chút. Cho nên, vừa nhìn thân thể không thoải mái của hắn vừa giúp hắn rót nước.
Kỳ thật, không có đơn giản như vậy.
Thời điểm đi WC, Tống Tử Hàm cùng Ngô Trác Văn đều ở trong.
Trước đài rửa mặt, Tống Tử Hàm nhắc nhở, ” Trên cổ ngươi có… Khục khục, tốt xấu cũng nên che đi a.”
Ngô Trác Văn kéo ra cổ áo nhìn, chứng kiến rất rõ ràng một dấu đỏ, Ngô Trác Văn bình thường mặc áo sơmi thích cởi hai nút áo trên cùng lúc này đã bại lộ bí mật của hắn. Dấu đỏ là ngày hôm qua, ngày hôm qua ở cùng người kia, nhất thời… nhất thời… cho nên…
Được Tống Tử Hàm nhắc nhở như vậy, Ngô Trác Văn lập tức đem hai khỏa nút thắt cài lên, dễ dàng che được dấu đỏ.
Tống Tử Hàm cười cười, “Không phải nói ngươi ở phía trên sao?”
Cùng Hàn Triết Si một chỗ lâu rồi, Tống Tử Hàm nói đến cái này cũng không quá kiêng kị.
Ngô Trác Văn mặt càng đỏ hơn, từ cổ hồng đến tận trán, xả nước rửa tay, như là đang che giấu, “Tối hôm qua là ngoại lệ.”
Tống Tử Hàm không hề truy vấn, liền vô cùng đơn giản mà đáp một chữ, “Nha.”
Nhắc tới cũng buồn cười, vốn nên là ở phía trên , nhưng là Ngô Trác Văn căn bản không biết hai nam nhân rốt cuộc phải làm như thế nào, ngây ngốc mà nói, “Hay là ta ở dưới a.”
Sau đó, liền ở mặt dưới, sau đó, là được cục diện đau lưng như hiện tại, trên cổ xuất hiện dấu hôn.
Lễ Giáng Sinh sắp đến rồi, phố lớn ngõ nhỏ đều ngân vang: ” Jingle bells jingle bells jingle all the way…” Phía trước quảng trường trung tâm thương mại, đặt một mô hình người tuyết cỡ lớn, hấp dẫn một vòng người xem vây quanh.
Mùa đông phía nam cho tới bây giờ đều không có tuyết, vào dịp Giáng Sinh mà không có tuyết liền mất đi hào khí. Vì hấp dẫn ánh mắt khách hàng, trước cửa hàng đặt mô hình cây thông, ở phía trên treo các đồ chơi nhỏ, quấn xung quanh là đèn neon nhấp nháy sáng, âm nhạc vui vẻ sẽ đem người kéo đến trong không gian thời tiết rét lạnh như băng, một đám tiểu hài tử vui vẻ mừng lễ Noel.
Trên đường tình lữ rất nhiều, tay trong tay quấn quýt, trên đường đi dạo, cũng tạo nên khung cảnh náo nhiệt ấm áp.
Tống Tử Hàm sinh nhật chính là đêm giáng sinh. Ngô Thiến Linh đã chuẩn bị, muốn làm một bữa tối phong phú, còn mua một chiếc bánh ngọt lớn.
Đợi đến buổi tối mọi người trong nhà cùng nhau chúc mừng.
Đỗ Bái Thanh thân là phụ đạo viên vốn muốn đi tham gia tiệc tối của học trò tổ chức, nhưng vì hôm nay là sinh nhật Tống Tử Hàm, liền từ chối.
Trong phòng bếp, hai nữ nhân bận rộn chuẩn bị bàn tiệc. Ngô Thiến Linh thanh âm rõ ràng có thể nghe, “Bái Thanh ah, ngươi cảm thấy thịt gà này luộc ngon hay xào ngon hơn?”
Đỗ Bái Thanh nói nấu canh gà a, hiện tại trời lạnh, uống canh gà còn có thể giúp ấm người.
Trong phòng bếp âm thanh lúc lớn lúc nhỏ, hai nữ nhân quan hệ rất hòa hợp, nếu làm mẹ chồng nàng dâu, cũng nhất định rất hợp.
“Ai ôi!!! Như thế nào không cẩn thận như vậy.” Sau đó chợt nghe đến giọng Ngô Thiến Linh, “Tử Hàm ah, Bái Thanh bị xương cá đâm vào tay rồi, ngươi giúp nàng thoa dược một chút.”
Nghe xong Ngô Thiến Linh gọi, Tống Tử Hàm từ trong phòng đi ra, lấy hộp thuốc trong tủ chứa đồ. Nhưng là bên trong Đỗ Bái Thanh lại nói: “Không có việc gì, chỉ là bị đâm một chút, không có chảy máu, cũng không quá đau, không cần phải bôi thuốc.”
Tống Kiến Hoa ngồi ở trên ghế sofa xem báo chí thở dài một hơi, đối với Tống Tử Hàm nói, “Mẹ của ngươi người này chính là như vậy.”
Về phần cụ thể như thế nào, cũng chỉ có lão công cùng nhi tử biết rõ.
Điện thoại trong phòng vang lên, Tống Tử Hàm ngồi ở ghế sofa liền đi vào trong phòng, đem cửa phòng khóa lại. Không nhìn hiển thị trên màn hình cũng biết là điện thoại của Hàn Triết Si.
“Đợi lát nữa anh sẽ đến đón em, em xuống lầu.”
Đối thoại rất ngắn gọn, căn bản không hỏi người ta đến cùng có rảnh hay không, có chuyện gì bận hay không. Tống Tử Hàm mấp máy môi, hôm nay mẫu thân đại nhân vất vất vả vả bận rộn một ngày muốn tổ chức sinh nhật cho cậu, cậu như thế nào cũng không thể vắng mặt.
Tống Tử Hàm đối với điện thoại bên kia hỏi: “Làm gì vậy?”
“Đi thì em sẽ biết.”
Tống Tử Hàm trầm mặc một chút, mới nói: “Hôm nay nhà em có việc.”
Nếu bình thường hắn sẽ nói, nếu không quan trọng liền thoái thác. Nhưng lúc này, hắn hỏi: “Lúc nào thì rảnh?”
Tống Tử Hàm ước chừng tính toán một thời gian, dựa theo tiệc sinh nhật bình thường, tối thiểu nhất cũng phải sau mười giờ mới kết thúc. Cho nên, liền đáp: “Chắc là phải mười rưỡi.”
“Được, mười rưỡi anh đến đón em.” Nói xong, liền cúp điện thoại.
Làm xong tiệc sinh nhật cũng đã là tám giờ tối, trên mặt bàn bày đầy ăn ngon, bốn người ăn căn bản không hết. Trên bàn cơm, Ngô Thiến Linh rất thích tìm chủ đề, hỏi cái này hỏi cái kia.
Hỏi Đỗ Bái Thanh trong trường học công tác thế nào, đệ tử có nghe lời hay không, lãnh đạo bên trên được không…
Kỳ thật, những vấn đề này bình thường hai nữ nhân một chỗ có thể trò chuyện, sở dĩ tại trên bàn cơm trò chuyện là muốn cho Tống Tử Hàm biết rõ. Đỗ Bái Thanh đến nhà ở gần hai tháng, Tống Tử Hàm cùng nàng vẫn rất khách khí, một chút cũng không biết mấy loại thông tin này.
Ngô Thiến Linh luôn dùng các loại lý do đem bọn họ ghép vào một khối.
Trên bàn cơm, Tống Tử Hàm ánh mắt vô tình hữu ý đều móc ra điện thoại trong túi áo xem đồng hồ.
Ngô Thiến Linh vẻ mặt bất mãn, nhìn Tống Tử Hàm nói: “Đừng dưỡng thành thói quen xấu, ăn cơm liền ăn cơm, không được nghịch điện thoại.”
Cũng chỉ có Đỗ Bái Thanh biết rõ, thời điểm Tống Tử Hàm xem điện thoại, trên mặt có chờ mong lại có lo lắng. Có lẽ, là đang chờ một cuộc điện thoại quan trọng.
Một bên nói chuyện phiếm vừa ăn cơm, một bữa cơm đơn giản lại ăn hết hơn một giờ. Ngô Thiến Linh còn nói, ngàn vạn đừng ăn quá no bụng, trong tủ lạnh còn có bánh ngọt, đợi lát nữa muốn chừa bụng ăn bánh ngọt.
Ăn cơm xong, người một nhà cùng nhau đi đến phòng khách. Giương mắt nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trên phòng khách, đã 9:30, đợi lát nữa hát sinh nhật, thổi nến, ăn bánh ngọt, không biết muốn tới khi nào.
Đỗ Bái Thanh tặng Tống Tử Hàm một chiếc khăn quàng cổ, là tự nàng đan, ý tưởng tặng quà này là Ngô Thiến Linh chỉ giáo. Tống Tử Hàm nhận, cứng ngắc nói cám ơn.
Tống Tử Hàm hôm nay biểu hiện rất mất tự nhiên,tươi cười trên mặt đều là nặn ra, trong nội tâm một mực nhớ thương đến nơi khác. Chỉ hi vọng nhanh chóng đem bánh ngọt ăn xong, chủ nhà Ngô Thiến Linh tuyên bố mọi người có thể đi nghỉ ngơi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc
Chương 40: Tuế nguyệt như hoa (Tuế nguyệt: năm tháng)
Chương 40: Tuế nguyệt như hoa (Tuế nguyệt: năm tháng)