“Ta ư? Ta đương nhiên không có việc gì! Người thiếu chút nữa ngã xuống là Tiểu Đào Nhi chứ không phải ta! Không được, ngày mai ta phải nhịn cơm đưa tới cho hắn, đúng đúng, nhanh về ngủ, sáng sớm mai nhịn súp!” Chung Như Thủy bước lên mã xa, thúc giục Lâm công công đánh xe hồi phủ.
Đêm đó, Phong Hàn Bích không về. Chung Như Thủy ngồi trên giường, cầm Tam Tự kinh đọc một đêm, mắt không hiện sóng, mặt không biểu tình.
Đệ tứ thập nhất chương: Can đảm thổ lộ
Mắt Chung Như Thủy thâm quầng, nằm trên ghế dưới giàn hoa Tử Đằng ngáp ngắn ngáp dài.
Lâm công công đi tới, cân nhắc một chút, mới nói: “Thế tử, hôm nay điện hạ ở trong hoàng cung dùng bữa, phái người truyền lời bảo ngài không cần chờ.”
“Thật sao? Nhưng ta đã ăn no, truyền lời cũng thừa.” Chung Như Thủy lại ngáp một cái, Phong Hàn Bích chịu vào cung ăn cơm với phụ thân là tốt rồi, xem ra lời hắn nói tối qua, y đều nghe được. Sau đó lại ngáp một cái: “Súp ta nhịn đã đưa cho Tiểu Đào Nhi chưa?”
“Đã bị ta uống vào bụng, ngươi còn hỏi sao?” Đào Như Lý chậm rãi đi vào giàn hoa, nụ cười ấm áp.
“Tiểu Đào Nhi!” Chung Như Thủy nhảy dựng lên, trên khuôn mặt buồn ngủ xuất hiện kinh hỉ, “Ngươi không sao chứ?”
“Có súp của ngươi, mọi chuyện đều tốt.” Đào Như Lý quay đầu nhìn Lâm công công :“Lâm công công, ta muốn trò chuyện với Thủy Thủy, có thể chứ?”
Lâm công công cúi người nói: “Đương nhiên có thể, lão nô cáo lui.”
Đợi bóng dáng Lâm công công biến mất, Đào Như Lý kéo Chung Như Thủy ngồi thẳng trên ghế.
Chung Như Thủy cười sáng lạn, nhưng lòng lại thấp thỏm lo âu, chả lẽ Tiểu Đào Nhi nghĩ mình xen vào tình cảm giữa hắn và Phong Hàn Bích, nếu quả thật như vậy, mình chính là kẻ thứ ba? Kháo! Thực loạn!
“Tối hôm qua, dọa ngươi sao? Thật sự thất lễ, thật có lỗi……” Đào Như Lý áy náy nói, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm không mây, nụ cười có chút thương cảm.
“À…… Không có gì. Người, luôn luôn khống chế tâm tình, áp lực quá lâu không tốt cho thân thể, ngẫu nhiên bộc phát cũng cũng không tệ nha…….” Chung Như Thủy trấn an hắn, “Lúc ta gặp chuyện cũng như vậy, so với ngươi không khá hơn chút nào!”
“Ha ha a,” Đào Như Lý nhẹ giọng cười cười: “Ngươi nha, thật sự rất thiện lương, khó trách Tiểu Hàn thích ngươi, cũng khó trách qua nhiều năm như vậy, tình cảm của y với ta chỉ là tình bằng hữu, không, có lẽ nói là thân tình thì chuẩn xác hơn…… Ngươi thật sự rất đặc biệt!”
Chung Như Thủy không biết phải nói gì với hắn, Đào Như Lý liền nói tiếp: “Không cần tốt với ta như vậy, kỳ thật ta là người xấu, rất xấu rất xấu…… Không đáng, Thủy Thủy đừng tốt với ta như vậy.”
“Tiểu Đào Nhi, ngươi đang nói gì chứ? Sao ngươi lại là người xấu? Nếu như ngay cả ngươi cũng là người xấu, Quỷ Tà sẽ không có người tốt!” Ngữ khí của Chung Như Thủy có chút cấp bách, hắn không muốn tìm hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Đào Như Lý, quá khứ của bọn họ, hắn không muốn nghe cũng không muốn biết rõ!
“Kỳ thật ngươi rất thông minh, tựa như đối với Tiểu Thương. Ngươi biết hắn thích ngươi, nhưng ngươi không muốn thương tổn hắn nên giả vờ không biết, sau đó tạo bức tường ‘Bằng hữu’ giữa các ngươi, hắn vĩnh viễn không thể vượt qua. Rồi đối với ta, rõ ràng tối hôm qua ngươi hiểu hơn bất kì ai, nhưng ngươi không nói cũng không hỏi, dù người mình thích ôm người khác rời đi một đêm chưa về. Còn ngốc tới mức quan tâm thân thể của tình địch.” Đào Như Lý dừng một chút, nở nụ cười tự giễu, “Ngươi biết không, ta rất ghen tị với ngươi. Vì sao người bình thường như ngươi lại được nhiều người yêu thích đến thế? Thậm chí cả ta?”
“……”Chung Như Thủy trầm mặc, trên mặt vẫn là mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong mắt hiện lên cô đơn. Được rất nhiều người yêu thích? Nhưng có ai biết rõ, đằng sau sự yêu thích có bao nhiêu tầm thường? Từ lúc sinh ra đến giờ, rất nhiều chuyện dạy cho Chung Như Thủy biết, không nên tranh đoạt với người khác, bởi vì người bị thương vĩnh viễn là chính mình, dã hài tử là dã hài tử, đứng ở nơi tối tăm nhìn người khác hạnh phúc khoái hoạt là tốt rồi, hy vọng xa vời là một loại tội ác. Phóng khoáng hiểu chuyện thiện lương, không tranh giành thành tích, đây là đánh giá từ nhỏ đến lớn của thầy cô và bạn bè giành cho hắn.
“Ta vẫn cho rằng vì sự xuất hiện của ngươi, mà Tiểu Hàn mới không thích ta. Ta đã từng cho rằng y thích ta……. Thẳng đến tối hôm qua, ta lấy dũng khí thổ lộ với y, ta cho rằng nhiều năm như vậy chắc chắn y có tình cảm với ta, ta đánh cuộc y đối với ngươi chỉ là một lúc ý loạn tình mê, đánh cuộc y sẽ bỏ ngươi chọn ta. Nhưng,” Đào Như Lý cười khổ, “Hóa ra không phải, y nói y chưa từng yêu ta, một chút cũng không, dù không có sự xuất hiện của ngươi, chúng ta cũng không thể …… Một khắc đó ta mới hiểu được, ngay từ đầu ta đã thua. Tuy không cam tâm, nhưng ta lại thoải mái. Có lẽ là vì nhận được đáp án chờ đợi nhiều năm như vậy, dù đau lòng……”
“Tiểu Đào Nhi……” Chung Như Thủy lúng ta lúng túng gọi hắn một tiếng, nhưng không biết nên nói cái gì. Trên mặt bất tri bất giác hiện lên thần sắc áy náy.
“Ha ha, xem.” Đào Như Lý đột nhiên cười nhẹ nhéo má Chung Như Thủy, “Quả nhiên y rất hiểu ngươi.”
“Gì?” Chung Như Thủy bị hành động kỳ quái của Đào Như Lý làm sững sờ, Đào Như Lý cười cười: “Y nói, đừng nói chuyện này cho ngươi biết, không phải sợ ngươi biết sẽ thương tâm, mà sợ ngươi biết sẽ cảm thấy có lỗi với ta, dù giải thích chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi cũng cảm thấy là ngươi đoạt hạnh phúc của ta, là ngươi khiến ta thương tâm…… Y nói, đừng tưởng người luôn kiêu ngạo lại bừa bãi, kỳ thật ngươi là tiểu hài tử không lớn luôn để tâm chuyện vụn vặt.” Đào Như Lý nói xong, còn chọc chọc gò má đỏ ửng của Chung Như Thủy, “Đến, nở nụ cười sáng lạn cho ca ca xem.”
“…… Tiểu Đào Nhi, ngươi học xấu……” Học cái tốt không học, lại học hắn……
“Thủy Thủy,” Đào Như Lý đột nhiên thoải mái cười, giọng điệu cũng rất nghiêm túc, “Đi nói cho Phong Hàn Bích, ngươi cũng yêu y a…… Nói cho y biết ngươi quan tâm tới y hơn bất kì ai khác. Biết không, cuộc đời của y còn có vài thập niên, một ngày nào vì chờ đợi mà bị tình yêu dày vò, sau đó, y sẽ không trở về bên cạnh ngươi…… Tối hôm qua ngươi bảo y đưa ta về, một chút ghen tuông cũng không có, kỳ thật điều đó khiến y rất không yên lòng, y nghĩ rằng ngươi không quan tâm tới y.”
“Ta……” Chung Như Thủy á khẩu không trả lời được, ánh mắt có chút hoảng hốt, không dám nhìn Đào Như Lý, sao ta không ghen chứ! Nếu không nể mặt Đào Như Lý ngươi, Phong Hàn Bích dám ôm nam nhân hoặc nữ nhân khác đêm không về ngủ, ta đã sớm nhào tới hành hung bọn họ sau đó bỏ nhà ra đi! Đâu chỉ buồn bực một mình ôm chăn tụng Tam Tự kinh? Hơn nữa loại chuyện này, hắn không có kinh nghiệm …… Lúc trước học đại học, mấy đứa bạn theo đuổi nữ sinh thế nào nhỉ? (Như nhi, Phong ca là nam, còn là lão công a ^_^)
“Dù sao cũng không khiến người khác thất vọng, hai mắt thâm quầng kinh khủng a! Kỳ thật tối hôm qua ngươi không ngủ chứ gì? Ngươi cũng rất lo lắng y sẽ rời khỏi ngươi, đi thôi, đừng để ta thua không cam tâm chứ!” Đào Như Lý tươi cười cổ vũ hắn.
“Ực…… Ta, ta thử xem……” Khóe miệng Chung Như Thủy run rẩy, đáp ứng, trong đầu cố nhớ lại nội dung của “Học tán gái cấp tốc” mà các nam sinh truyền tay nhau. Chiêu thứ nhất hình như là thư tình?
Phong Hàn Bích nhìn phong thư trên bàn, bên ngoài dùng mực đỏ viết hai chữ “Thư tình” rất to, thực đáng ngờ, lấy hai ngón tay kẹp nó tới trước cửa sổ, vừa định ném ra ngoài thì thấy sau phong thư có ba chữ màu đen lớn hơn con kiến không bao nhiêu — Chung Như Thủy.
Hắn lại bắt đầu phá phách! Đây là ý nghĩ đầu tiên của Phong Hàn Bích. Có mở ra đọc hay không? Đây là ý nghĩ thứ hai của Phong Hàn Bích. Mấy ngày nay hắn trở nên kỳ quái, nói chuyện ấp a ấp úng, mắt lòe lòe nhấp nháy, luôn tránh y khiến y bã đậu cũng không được ăn, còn thường thường ngồi một góc không biết đùa cái gì, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười “Phù phù phù” quái dị. Gọi Mạc Tiếu báo cáo tình huống của Chung Như Thủy, hình như là từ ngày Đào Như Lý tới tìm hắn thì bắt đầu biến thành như vậy. Y tìm Đào Như Lý hỏi qua, Đào Như Lý cười nói với y, chờ vài ngày sẽ biết. Lại tìm Lê Khổ và Thương Giác Trưng suốt ngày đùa một chỗ với hắn, một người cười thần bí một người cười cô đơn nói với y, vài ngày sẽ biết.
Tiểu hài tử bướng bỉnh kia lại muốn làm gì? Nghi hoặc mở phong thư, Phong Hàn Bích rút giấy ra, lọt vào tầm mắt là “Tiểu Hàn Hàn thân ái” Năm chữ này khiến lưng Phong Hàn Bích thật sự rất lạnh. Phía dưới là nội dung vô cùng ngắn gọn — kiếp trước của ta có kết cục đầy bi kịch, chỉ vì sống lại đến quốc gia lạ lẫm mới gặp ngươi. Giờ Dậu, Thao Thiết các, có kinh hỉ chờ ngươi. Đề tên: Gia là Chung Như Thủy.
Phong Hàn Bích diện vô biểu tình thả thư xuống, trong lòng cười nói: Cái này cũng gọi là thư tình! Sau đó lơ đãng vuốt “Thư tình”, lơ đãng bỏ nó vào lồng ngực mình, sau đó không quan tâm ngồi xuống ghế tiếp tục xem tấu chương. Lâm công công phát hiện, thái tử điện hạ luôn bất cẩu ngôn tiếu lạnh lùng như băng cả ngày giương khóe miệng, tâm tình vui vẻ chưa từng có.
Giờ Dậu vừa đến, Phong Hàn Bích đúng hẹn tới. Bên ngoài Thao Thiết các bày đầy hoa tươi đủ màu sắc, dạ minh châu chiếu xuống cánh hoa càng tôn thêm vẻ kiều diễm ướt át, hương khí mê người. Phong Hàn Bích hơi sững sờ, sau đó nhíu mày, làm cái quỷ gì? Thiết Thao các yên tĩnh không tiếng động, mà ngay cả bình thường có thể nghe được thanh âm lưu động của hồ nước, tối nay cũng biến mất, người hẹn y tới vẫn chưa xuất hiện. Con mắt quét đến hộp gỗ hình vuông tinh xảo trên bàn đá cẩm thạch, nhưng, hộp nhỏ như vậy có thể đựng cái gì? Sẽ không dùng để đựng hai quả mận chứ……. Khóe miệng Phong Hàn Bích co rút. Vừa định cầm lấy cái hộp xem xét thì, “Bùm! Bùm! Bùm!” Tiếng nổ truyền, Phong Hàn Bích vô thức nhìn lên không trung, pháo hoa rực rỡ từ hồ dâng lên, che kín trời đêm đầy sao, để lại vết tích chói lọi phía chân trời, khiến người thưởng hoa mê say.
“Phong Hàn Bích!” Thanh âm quen thuộc trong hồ truyền đến, bóng dáng minh hoàng mảnh khảnh đứng dưới pháo hoa diễm lệ, chèo bè trúc hướng tới y, nụ cười sáng lạn dần dần hiện lên trong mắt y.
Bè trúc dừng trước mắt Phong Hàn Bích, “Phong Hàn Bích, ngươi nghe. Những lời này là lần đầu tiên gia nói với người khác, ngươi cẩn thận nghe kỹ cho ta!” Chung Như Thủy mang theo nụ cười sáng lạn ngửa đầu, nói to với Phong Hàn Bích: “Ta yêu ngươi!”
Bùm! Pháo hoa hình mẫu đơn nở rộ trên không trung, thanh âm của hắn trong tiếng khói lửa càng đặc biệt rõ ràng, Phong Hàn Bích cảm thấy nụ cười của Chung Như Thủy còn chói mắt hơn pháo hoa trên trời, đường cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn.
“Thấy cái hộp nhỏ trên bàn chứ? Cầm nó mở ra!” Chung Như Thủy nói tiếp, Phong Hàn Bích theo lời cầm qua, sau đó mở ra. Một đôi nhẫn rubi tinh xảo nằm lẳng lặng trên vải đỏ thẫm, pháo hoa chiếu rọi, bảo thạch lóe lên quang mang trong suốt.
“Đây là tập tục ở thế giới của ta, đeo nhẫn vào ngón áp úp bên tay trái biểu thị hứa hẹn cả đời. Phong Hàn Bích, nếu như ngươi nguyện ý trở thành Chung gia Phong thị Hàn Bích, thì giúp ta đeo!” Chung Như Thủy cười nói, vươn tay trái của mình, chờ mong. Trong lòng kích động vô cùng — Chung Như Thủy, ngươi thật giỏi! Chẳng những có thể nghĩ ra cách tỏ tình lãng mạn như vậy còn đem chủ quyền của nam nhân này nắm giữ trong tay mình!
Sớm nhìn thấu ý tứ của hắn, Phong Hàn Bích có thể nói không muốn sao? Không thể, dù sao đến lúc đó là dựa vào thực lực nói chuyện. Cho nên y mỉm cười cầm cái hộp nhẹ nhàng nhảy lên, đứng trên bè trúc của Chung Như Thủy.
“Ta nguyện ý.” Phong Hàn Bích mỉm cười, nhẹ nhàng nói, sau đó cầm chiếc nhẫn nhỏ hơn, đeo lên ngón áp út của Chung Như Thủy. Chung Như Thủy thỏa mãn cầm chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón áp út của Phong Hàn Bích.
Phong Hàn Bích cầm tay Chung Như Thủy, cúi đầu. Chung Như Thủy mỉm cười. Hai đôi môi, nhẹ nhàng tiếp xúc, nụ hôn ngọt ngào. Bên hông, hai mảnh ngọc bội huyền nguyệt khẽ va chạm, phát ra thanh âm hạnh phúc. Trên tay, hai chiếc nhẫn ánh huỳnh quang dưới trời hoa rực rỡ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu
Chương 41: Yếu ớt (2)
Chương 41: Yếu ớt (2)