Đang lúc hai người vui vẻ, lại có tiếng đập cửa truyền đến, Tạ Giám cực kỳ không vui, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi không biết khi nào đã lớn rất nhiều, sợ là người đến xin trú mưa, rất muốn không để ý tới, nhưng cuối cùng vẫn khoác áo vào đi mở cửa.
Trước cửa không một bóng người. Hắn sửng sốt, tả hữu quay qua quay lại nhìn, liền gặp Nam Tề Vân hai tay che đầu, bước nhanh hướng trong thành đi, mưa gió tạt vào người trông rất thê thảm, vạt áo ướt đẫm hơi hơi đong đưa. Tạ Giám vội kêu lên: “Nam huynh!”
Nam Tề Vân nghe được thanh âm, trở lại mỉm cười nói: “Ta nghĩ Tạ huynh đã đi đâu.”
Tạ Giám cầm ô ra che một nửa cho y, nói: “Nam huynh mau vào.” Dẫn y hướng giữa viên đi. Rồi lại nhớ tới Linh Hồ Thanh còn tại trên giường nằm, không thể để Nam Tề Vân vào phòng, đi vòng vo một hồi, nói: “Nam huynh theo ta bên này.”
Tạ Giám đưa Nam Tề Vân vào phòng bếp, vừa lúc có khương thang trên bếp, liền hâm nóng lại rồi múc một chén cấp Nam Tề Vân, nói: “Nam huynh chờ, ta đi lấy một kiện quần áo lại đây.”
Nam Tề Vân nói: “Đa tạ Tạ huynh.”
Tạ Giám trở về phòng. Linh Hồ Thanh nghe được động tĩnh bên ngoài, sớm đem giường thu thập hảo, biến trở về hồ ly giấu mình trong chăn. Tạ Giám tìm được nó, thấy nó giống như con mèo con, gãi gãi nó cằm, cười nói: “Thanh Nhi ngoan.” Rồi đi tìm một kiện ngoại sam của chính mình, chợt “Ai nha” một tiếng, nhớ tới bên ngoài còn quần áo tẩy xong đem phơi, đã quên thu hồi, lúc này khẳng định là đã ướt hết.
Tạ Giám cầm quần áo, đến phòng bếp cấp Nam Tề Vân thay, học phụ nhân nông thôn ở trên cái vung (nồi) gắn một cái sàng, đem y phục ẩm ướt trải ra hấp khô.
Nam Tề Vân mỉm cười nói: “Nghĩ không ra Tạ huynh còn biết làm những việc này, mà làm đều tốt.” Tạ Giám cười nói: “Nam huynh nói đùa.” Rồi đưa Nam Tề Vân vào phòng ngồi.
Tạ Giám rót hai chung trà, một bên nói: “Nam huynh hảo hưng trí, ngày mưa ra ngoài thưởng cảnh sao?”
Nam Tề Vân cũng không đáp, tinh tế hớp một ngụm trà, mỉm cười nói: “Này giống trà bánh phượng hoa nhài An Kiến Phượng Hoàng sơn, là cống phẩm khó có được, Tạ huynh hảo phúc khí.”
Tạ Giám tùy tiện uống, cười nói: “Không dối gạt Nam huynh, ta xưa nay tối không thích uống trà ướp hoa, hương trà thơm mát, có mùi hoa liền rối loạn; cũng không hỉ trà bánh**, kết niết nhu toái, yên huân hỏa liệu, bất tri tí liễu đa thiểu hãn khí***. Có người nói “yếu tri ngọc tuyết tâm tràng hảo, bất thị du cao diện mạo tân” (giống câu “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”), ta là cực đồng ý. Còn trà của nữ nhân tẩm nhuận mùi hương thơm mát, giả có mang theo một ít son phấn hương, cũng không ảnh hưởng.”
** QT ca nói là trà bính/ bánh. Gu Gồ bá bá gọi là trà Pu’ er
*** chỗ này không biết chém làm sao, thôi mọi người xem hình ảnh và clip rồi tự hình dung nhé =)))
Clip ở đây
Hình ảnh kèm bài giới thiệu ở đây
Như thế hơn một tháng trôi qua, một buổi chiều, Ngâm Hương bỗng nhiên chạy đến, cũng không chào hỏi khách sáo, hấp tấp nói: “Tạ công tử biết chưa, Chung Quan Hiến chuẩn bị cưới Miên Khanh a.”
Tạ Giám vừa mới cùng Linh Hồ Thanh ở một chỗ ngoạn nháo, nghe xong lời này, không khỏi cả kinh nói: “Sao lại thế này?”
Ngâm Hương nói: “Nghe nói Chung Quan Hiến bị hồ ly mê hoặc, đã bệnh hơn mười ngày, thỉnh rất nhiều danh y đến xem, đều là vô dụng; lại thỉnh đạo sĩ tác pháp, cũng là thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp). Chung gia liền cấp cho hắn thú tiểu thiếp xung hỉ, hắn nhất định phải Miên Khanh, trong nhà đương nhiên y hắn, hôm qua đã quyết định lễ đính hôn, nói rằng đợi niêm yết bảng vàng liền nghênh đón Miên Khanh vào cửa, coi như song hỷ lâm môn, Chung Quan Hiến nhất định hảo.”
Tạ Giám cả kinh nói: “Miên Khanh hiện giờ như thế nào?”
Ngâm Hương nói: “Chung gia từ hôm qua đưa lễ vật đến, liền phái người canh giữ trước cửa phòng nàng, không cho nàng gặp khách. Miên Khanh khóc đến bây giờ, không chịu rửa mặt chải đầu, cũng không chịu ăn đồ vật này nọ, nói có tử cũng không muốn xuất giá vào Chung gia.” Thở dài, nói: “Công tử có biện pháp nào sao không?” Nhưng trong lòng cũng không ôm hy vọng, nàng biết Tạ Giám thư sinh vô quyền vô thế, làm sao có năng lực đưa ra chủ ý.
Tạ Giám cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, chính mình chỉ quen biết bần sĩ (người nghèo) ca kĩ nữ, không người nào có thể giúp được; bỗng nhiên nhớ tới Dương Chấp Nhu, Chấp Nhu nếu biết việc này, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lập tức nói: “Ta có một vị bằng hữu, có lẽ có thể giúp được, chính là thành công hay không cũng khó nói trước. Miên Khanh từ trước quen biết rất nhiều người, không ai giúp đỡ được sao?”
Ngâm Hương nói: “Hiện giờ cũng chỉ hảo như vậy.” Nói xong ảm đạm bước đi.
Đêm yên tĩnh, hương hoa ở trong vườn chảy tràn vào phòng. Cửa sổ nhỏ bán mở, đêm nay trăng không tròn, một cây nến đỏ mạ vàng phát ra ánh sáng lập lòe, hương nến thơm mát. Tạ Giám nằm ngửa ở trên giường, không biết đang suy nghĩ cái gì, Linh Hồ Thanh an ổn cuộn tròn trong lòng ngực hắn, ánh mắt khép hờ, tựa hồ sẽ ngủ.
Tạ Giám dịu dàng vỗ về mái tóc mềm mượt của Linh Hồ Thanh, nghĩ chuyện mình từ trước đến nay, ba nghìn phồn hoa phong lưu, đúng là thoáng qua như một giấc mộng, trong lòng chợt thấy lo lắng mệt mỏi nói không nên lời, hỏi Linh Hồ Thanh: “Thanh Nhi thích Trường An không?” Linh Hồ Thanh nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Ta không biết. Công tử nếu là thích đến địa phương khác, ta sẽ theo công tử.”
Tạ Giám nhẹ hôn lên trán nó một cái, nói: “Chờ giải quyết xong chuyện Miên Khanh, ta mang Thanh Nhi quay về Lạc Dương.”
Linh Hồ Thanh nói: “Công tử phải về nhà sao không?” Tạ Giám gật đầu, lại mỉm cười nói: “Về nhà của Thanh Nhi.”
Linh Hồ Thanh mở to hai mắt, nhìn Tạ Giám nói: “Quay về nhà của ta?”
Tạ Giám ôn nhu nói: “Thanh Nhi cao hứng không?”
Linh Hồ Thanh gật gật đầu, vui mừng nói: “Cao hứng. Ta nhớ tỷ tỷ. Tỷ tỷ ở bên ngoài tìm không thấy ta, nhất định đã trở về.”
Tạ Giám nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy sau này chúng ta phải cùng tỷ tỷ ngươi ở cùng một chỗ sao?”
Linh Hồ Thanh gật đầu, bỗng cúi đầu xuống, nói: “Tỷ tỷ so với ta còn đẹp hơn.”
Tạ Giám “Nga” một tiếng, buồn cười nhìn nó.
Linh Hồ Thanh nhỏ giọng nói: “Công tử nếu là cùng tỷ tỷ ở một chỗ, có còn cần ta?”
Tạ Giám cười nói: “Nếu là không?”
Linh Hồ Thanh hạ mi mắt, ủy khuất nhìn hắn không nói lời nào.
Tạ Giám ôn nhu nhìn nó, ôm vào trong lòng nói nhỏ: “Sẽ không. Từ nay về sau, trừ bỏ Thanh Nhi, ta sẽ không có bất kì người nào khác.”
Linh Hồ Thanh thân mình khẽ run một chút, lẳng lặng tựa đầu chôn vào hõm vai Tạ Giám, Tạ Giám dịu dàng vỗ về lưng nó, chỉ cảm thấy trên cổ ươn ướt.
Việc của Miên Khanh, Tạ Giám phải tìm cách thỉnh Dương Chấp Nhu giúp đỡ, nhưng lại không biết Chấp Nhu ở đâu. Dương Chấp Nhu lại không đến chỗ hắn, cũng may kì thi sát hạch tiến sĩ khoảng giữa tháng sáu bảy, cũng không gấp. Tạ Giám có tìm hiểu tình hình Miên Khanh, biết nàng đã mua được hai gã thủ vệ kia của Chung gia, nàng từ trước lại quen biết nhiều hoàng thân quốc thích trong triều, lúc này liền âm thầm bảo tiểu tỳ đi cầu người cứu giúp. Dù không có Dương Chấp Nhu tương trợ, cũng không hẳn phải xuất giá đến Chung gia đi. Nghĩ vậy liền an tâm.
Ngày xuân phong hảo, Tạ Giám cùng Linh Hồ Thanh an nhàn ngồi trong vườn, nhìn thấy hoa mẫu đơn đã tàn, trên cây mơ xanh xanh mấy tiểu quả mơ.
Cuối tháng năm, giữa hồ cao vút một tòa sen Quan Thế Âm tỏa ra bốn phía, một đôi phỉ thúy (chim trả) đậu trên bờ hồ, Tạ Giám ngồi dựa vào thành lan can ở tiểu đình, sau giờ ngọ trời ấm vô cùng, phơi nắng thật dễ chịu đến lười đứng dậy. Tạ Giám như có như không vỗ về tiểu hồ ly đang nheo mắt trong lòng ngực mình, không gian yên ắng, những cái vỗ về dịu êm khiến tiểu hồ ly cơ hồ muốn ngủ. Một đôi ngọc điệp bay qua trước mắt Tạ Giám, rơi xuống chút điệp phấn ở trên mặt hắn, hắn cũng không biết. Nhưng thật ra tiểu hồ ly cảm thấy được, tay vươn ra phủi phủi chút điệp phấn trắng như tuyết.
Đang muốn ngủ, chợt nghe có người vội vàng gõ cửa. Tạ Giám giật mình tỉnh táo lại, thầm nghĩ hơn phân nửa là Dương Chấp Nhu đến đây, vội vàng đem tiểu hồ ly trong lòng ngực đặt ở một bên, tiến đến mở cửa. Tiểu hồ ly bất mãn nhìn theo bóng dáng Tạ Giám biến mất ở bụi hoa lý.
Mở cửa nhìn ra, thì ra là Nam Tề Vân. Tạ Giám mời Nam Tề Vân vào phòng, hỏi: “Nam huynh hôm nay sao nhàn hạ tìm đến đây?”
Nam Tề Vân vốn đã ngồi xuống, nghe hắn hỏi, lại đứng lên, đối với Tạ Giám thật sâu vái chào, nói: “Ta là thỉnh Tạ huynh cứu mạng.”
Tạ Giám cả kinh, không biết tại sao Nam Tề Vân lại nói vậy: “Nam huynh có ý gì?”
Nam Tề Vân im lặng sau một lúc lâu, nói: “Quan Hiến sinh bệnh nặng, Tạ huynh chắc cũng đã biết. May mắn mệnh hắn chưa tuyệt, mấy ngày trước đây có một thuật sĩ vô tình đi ngang qua chỉ cho một phương thuốc, dược vật mặc dù cực kỳ khó tìm, nhưng cũng đã thu thập gần đủ. Chỉ còn một loại tìm không được, nhớ đến Tạ huynh có, chỉ mong Tạ huynh vui lòng cứu giúp.”
Tạ Giám nói: “Không biết thuốc này như thế nào mà khó tìm đến thế, nếu quả thật là Tạ Giám có, tự nhiên hai tay dâng.” Này trong vườn trừ bỏ hoa mẫu đơn kiều quý chút, làm gì có dược vật quý hiếm nào.
Nam Tề Vân lại thở dài nói: “Đa tạ Tạ huynh. Ân đức Tạ huynh, Chung, Nam hai nhà tất không dám quên. Nếu Quan Hiến quả thật khỏi bệnh, tự nhiên sẽ không đi quấy rầy Miên Khanh cô nương.” Lời này nghe như khách khí cảm kích, ẩn ý là buộc Tạ Giám dùng thuốc trao đổi Miên Khanh.
Tạ Giám ẩn ẩn cảm thấy được không đúng, hỏi: “Kia thuốc đó là cái gì?”
Nam Tề Vân ngồi xuống, nói: “Quan Hiến là do mị hồ mê hoặc mới bị bệnh, thuốc này tất nhiên là nội đan của mị hồ.”
Tạ Giám sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Một khi đã như vậy, liền thỉnh Nam huynh quay về, ta nơi này không có vật ấy.”
Nam Tề Vân hỏi lại: “Tạ huynh nếu nói như thế, vậy Linh Hồ Thanh Linh Hồ công tử không phải là mị hồ hay sao?”
Tạ Giám thản nhiên đáp trả: “Nam công tử sai lầm rồi. Linh Hồ Thanh thật là hồ yêu, chính là hắn hữu tình hữu lệ, năng ngôn năng ngữ (có tình cảm, có nước mắt, có thể nói chuyện), không phải là “vật” của ta sở hữu. Nam công tử đã muốn nội đan của hắn, vậy hãy đến hỏi hắn, ta như thế nào quyết định được.”
Nam Tề Vân sắc mặt khẽ biến: “Tạ huynh là nhất định không chịu.”
Tạ Giám vẫn lạnh nhạt: “Thương tổn côn trùng súc vật mà cứu người, đại y còn không làm, huống chi là linh vật đã hóa thành nhân. Cũng nên nhìn xem người có đáng giá để cứu hay không.”
Nam Tề Vân không khuất phục: “Tạ huynh tham luyến hồ yêu mỹ mạo đa tình, nhưng lại nhẫn tâm bỏ mặc mạng sống người khác không cứu?”
Tạ Giám vẫn tỏ thái độ thản nhiên: “Chung gia nếu có bản lĩnh, cứ việc nghênh Miên Khanh vào cửa, chỉ sợ có người không đáp ứng.”
Nam Tề Vân đứng lên khỏi ghế, chắp tay hướng Tạ Giám thi lễ: “Tạ huynh không đồng ý, ta cũng không tiện cưỡng cầu, xin cáo từ. Chỉ sợ quen biết nhiều người, nhưng tìm được người cam tâm tình nguyện giúp mình không dễ. Tình đời ấm lạnh, quan trường sóng gió, Tạ huynh hẳn cũng biết.” Nói xong liền rời đi.
Tạ Giám cũng không tiễn, đứng ở cạnh cửa nhìn theo. Nghĩ Nam Tề Vân nói cũng không phải không có đạo lý. Miên Khanh quen biết người ở chốn quan trường, có mấy ai sẽ vì một nữ tử thanh lâu mà đắc tội hai nhà Chung, Nam, hủy đi tiền đồ xán lạng của mình. Trong lòng lo lắng cực kỳ, mở cửa sổ đã thấy bên cạnh cây chuối xanh một mạt tuyết trắng, hắn thở dài nói: “Thanh Nhi đã nghe thấy rồi sao?”
Nói xong liền đi ra đem tiểu hồ ly bế lên. Tiểu hồ ly ở trong lòng hắn co rúm lại. Tạ Giám nói nhỏ: “Thanh Nhi đừng sợ, bọn họ sẽ không lấy được nội đan của ngươi, trừ phi ta chết.”
Đêm đã khuya, Linh Hồ Thanh nằm nghiêng người, đôi mắt thủy ngọc mở to, xuyên thấu qua sa trướng mỏng như cánh ve. Nó vẫn không nhúc nhích, cứ thế bất động nhìn ánh trăng bạc dần dần tiến vào trong bóng đêm mê ly sâu thẳm.
Nó nằm rất lâu, chỉ cảm thấy tư thế nghiêng người có chút không thoải mái. Nghe thấy Tạ Giám hô hấp đều đều bên cạnh, nó liền khẽ cử động một chút. Bất chợt Tạ Giám đưa tay ra ôm lấy nó, khẽ thở nhẹ ra rồi mới cất tiếng: “Thanh Nhi vì cái gì còn không mau ngủ?” Hắn ôm Linh Hồ Thanh đang trở mình trong tay, lại thay nó xoa xoa một bên bả vai vì nằm quá lâu mà đã tê rần.
Gió đêm mang theo tiếng lá cây xào xạc ngoài sân nghe như tiếng mưa xa xa truyền đến, Linh Hồ Thanh níu chặt hơn tấm chăn tơ tằm đang đắp, thanh âm có chút run rẫy: “Ta sợ thật sự.”
Tạ Giám nhẹ giọng hỏi lại: “Thanh Nhi sợ cái gì?” Ý tứ trong câu hỏi rõ ràng không phải là thắc mắc thật sự. Nếu hắn không biết tiểu hồ ly đang sợ cái gì, như thế nào lại giống nó, nửa đêm vẫn chưa ngủ. Tiểu bảo bối trong lòng nếu là người thì tốt rồi, nhưng nó lại là hồ yêu. Nếu Chung gia lấy quyền thế ngạnh đoạt nó đi, chính mình cũng không thể nói lí lẽ được.
Linh Hồ Thanh nhẹ nhàng ôm lấy cổ Tạ Giám, nhìn hắn nhỏ giọng nói: “Công tử, chúng ta ngày mai trở về Lạc Dương đi.” Trong thanh âm tràn đầy cầu khẩn.
Tạ Giám cảm thấy được tiểu hồ ly thân mình run rẩy không ngừng, trong lòng sớm nhuyễn, đã muốn đáp ứng, cuối cùng lại chỉ thở dài: “Hảo Thanh Nhi, ta có thể nào cứ như vậy không giúp Miên Khanh.”
Linh Hồ Thanh dụi đầu vào lòng hắn, hàng lông mi dài rũ xuống.
Tạ Giám nhẹ nhàng giúp nó xoa xoa mắt, khẽ hỏi: “Thanh Nhi vì cái gì sợ đến như vậy?”
Linh Hồ Thanh lắc lắc đầu, thanh âm mang chút nức nở: “Ta không biết.”
Tạ Giám ôn nhu hỏi: “Thanh Nhi lúc bị Vong Nhất đạo trưởng bắt có sợ lắm không?”
Linh Hồ Thanh lại lắc đầu.
Tạ Giám trấn an nó: “Sỏa hài tử, hiện nay như thế nào suy nghĩ nhiều như vậy, ngoan.”
Linh Hồ Thanh dựa vào hắn không nói lời nào. Tạ Giám hôn nhẹ lên hai má nó, một bên đưa tay tìm y nội nó, vừa ôn nhu lại vừa như đùa bỡn. Linh Hồ Thanh hai má ửng hồng. Nó lúc đầu còn khẽ cắn môi chịu đựng, rốt cục lại không chịu nổi mà nghiêng đầu, đem mặt chôn ở trong chăn ấm, nhỏ giọng rên rỉ, ngón tay mềm mại không tự giác ôm cổ Tạ Giám. Tạ Giám say mê vuốt ve, nhẹ nhàng thay nó cởi y phục, cực kỳ ôn nhu mà ôm nó một lần, rồi vỗ về nó ngủ.
Linh Hồ Thanh mệt mỏi, không lâu sau liền rúc vào trong lòng ngực Tạ Giám thiếp đi. Nhưng Tạ Giám lại lăn qua lộn lại ngủ không được, nằm xem tiểu hồ ly, đôi môi tươi nhuận giống như quả lăng (củ ấu) đỏ mọng. Hắn khẽ thở dài, nhắm mắt lại. Nhưng chưa được một lúc, trời đã gần sáng, hắn liền mặc y phục đứng dậy, lại nhẹ nhàng đắp lại chăn cẩn thận cho Linh Hồ Thanh.
Sáng sớm, đã nghe được có người tức giận đập cửa, nghĩ lại là Nam Tề Vân, Tạ Giám cũng mặc kệ, tự lấy một quyển thư ra xem. Linh Hồ Thanh bị kinh động bởi tiếng động kia mà giật mình tỉnh giấc. Nó mơ mơ màng màng mắt nhắm mắt mở, từ trong giường nói vọng ra: “Công tử, có người gõ cửa.”
Tạ Giám mắt cũng không nâng, đáp lại: “Mặc kệ. Thanh Nhi như thế nào tỉnh, ngủ thêm một chút đi.”
Linh Hồ Thanh nhớ tới cái gì, ngồi dậy: “Nếu là bằng hữu của đạo nhân nọ thì sao?”
Tạ Giám bỏ thư xuống bàn, nghĩ nghĩ, rồi lại cầm lên, nói: “Chấp Nhu huynh như thế nào thô lỗ mà gõ cửa như vậy.”
Linh Hồ Thanh do dự rồi nằm lại. Bên ngoài tiếng đập cửa cũng đổi thành phá cửa.
Tạ Giám không khỏi kinh hãi. Nếu là khách nhân bình thường, gõ cửa gặp chủ nhân không lên tiếng, đã sớm bỏ đi, như thế nào bất lịch sự như vậy. Có thể nào là Chung gia đến bắt tiểu hồ ly?!
Linh Hồ Thanh cũng nhận ra khác thường, vén lên sa trướng, hỏi nhỏ: “Công tử, làm sao vậy?”
Tạ Giám cắn chặt răng quyết định: “Thanh Nhi chạy ra vườn trốn đi, ta ra ngoài xem.”
Linh Hồ Thanh nhìn Tạ Giám, chần chừ: “Ta không đi.”
Tạ Giám hơi nhíu mày: “Thanh Nhi đừng nháo, nhanh đi trốn đi.” Trong tai nghe được hình như bọn họ đã phá được cửa.
Linh Hồ Thanh vẫn là kiên quyết: “Ta không đi.” Lại nói: “Bọn họ nếu tìm không thấy ta, nhất định sẽ làm khó công tử.”
Tạ Giám cả giận: “Đã là lúc nào, sao không đi nhanh, còn ở đây nói mấy lời đó.” Bước đến bên giường bế Linh Hồ Thanh lên, mở cửa sổ đẩy ra ngoài. Chính mình liền đi mở cửa. Mới ra cửa phòng, xa xa những khóm hoa rực rỡ khoe sắc trong vườn đã thấy cánh cửa bị đập vỡ.
Tạ Giám nhận ra người đến không phải là người của Chung gia, mà là tú bà Hoa Tuyết lâu, dẫn theo bốn gã thủ hạ vẻ mặt dữ tợn. Bọn họ rõ ràng đều là đang nổi giận đùng đùng. Tạ Giám cảm thấy nghi hoặc. Hắn chậm rãi bước đến, trong lòng còn chưa biết nói gì.
Tú bà xoa khởi thắt lưng, giọng điệu ác ôn: “Tạ công tử đem Miên Khanh giấu ở đâu, thỉnh nói ra, bằng không Hoa Tuyết từ trên xuống dưới hơn trăm khẩu cần phải dựa vào Tạ công tử cấp cơm ăn.”
Tạ Giám một phen sửng sốt: “Miên Khanh cô nương không tung tích!?”
Tú bà hung tợn nói: “Tạ công tử thật sự là quý nhân đa chí sự (quý nhân nhiều việc lớn), hôm qua vừa mới làm, hôm nay liền nhớ không được.” Lại đối thủ hạ phân phó: “Đi tìm mau! Có lật tung viên này lên cũng phải tìm ra!”
Miên Khanh vốn không có ở đây, Tạ Giám cũng không lo lắng, cười hì hì đứng ở một bên tú bà, nhìn bốn người kia tới tới lui lui kiểm tra từng ngóc ngách, trong lòng kỳ quái nghĩ là người phương nào dẫn Miên Khanh đi. Không thể là Dương Chấp Nhu, vì y không biết chuyện của Miên Khanh. Còn Tạ Liễu, tiểu tử này quả thật có bản lĩnh đó, nhưng thế nào đợi đến hôm nay mới động thủ. Trừ hai người này, Tạ Giám thật sự nghĩ không ra còn có người nào khác cứu giúp Miên Khanh.
Bốn người không lâu trở về, mồ hôi đầm đìa. Trong đó một người cầm một kiện sấn bào (áo lót bên trong) mỏng, đúng là sấn bào sáng nay Linh Hồ Thanh đã mặc. Tạ Giám thoáng đảo mắt, đã thấy tiểu hồ ly linh hoạt trèo lên cây tử đinh hương trắng, đưa mắt qua khe hở của những khóm hoa trộm nhìn mình.
Gã thủ hạ nói: “Miên Khanh cô nương không ở trong vườn, gần cửa sổ tìm được cái này.” Liền đưa kiện sấn bào cho tú bà.
Tạ Giám đột nhiên đoạt lấy y phục kia, hét lớn: “Ta cũng chỉ có nhất kiện sấn bào như vậy, thế nhưng các ngươi lại muốn cướp nó đi. Y phục này có thể giá trị bao nhiêu, các cô nương thì lại mặc không được.” Hắn lại đưa mắt sang đám thủ hạ: “Các vị đại ca đối sấn bào này vừa ý, Tạ Giám ta thật quá vinh hạnh. Chính là nó rất nhỏ, các vị đại ca e là mặc không được.” Nắm chặt sấn bào kia trong tay, Tạ Giám kêu lên thảm thiết: “Miên Khanh mất tích, ta chỉ là một thư sinh suốt ngày đóng cửa ở trong nhà đọc sách như thế nào lại biết. Ta vô tài vô mạo, các ngươi có lừa ta, đem ta đi bán cũng không giá trị một trăm lượng bạc, lại bất tài không thể làm nô bộc cho các ngươi. Thiên chẳng lẽ không thông suốt hay sao?” Chỉ kém không đặt mông ngồi dưới đất, vỗ đùi một phen, nước mắt nước mũi một phen chửi bậy. Cành cây tử đinh hương trắng kia rung rung khiến những bông hoa nhỏ rơi lả tả.
Tú bà “Phi” một tiếng, nói về thủ đoạn, ả không phải là ít, bất đắc dĩ Tạ Giám một không có khiếm ả bạc, hai không có nhược điểm ả nắm trong tay, nên không biết làm thế nào. Chỉ có thể ngoan trừng hắn vài lần, rồi mang đám thủ hạ bỏ đi. Tạ Giám nhìn theo đến khi bọn chúng đã khuất dạng, rốt cục nhịn không được cất tiếng cười to. Miễn cưỡng đi được vài bước, ngẩng đầu nhìn lên cây tử đinh hương trắng. Tiểu hồ ly nhảy xuống đến cạnh hắn. Tạ Giám đem nó ôm lấy, xoa đầu cười nói: “Thanh Nhi nghe thấy rồi sao? Miên Khanh đã được người khác cứu. Đi thu thập hành lý đi, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường quay về Lạc Dương.” Tiểu hồ ly nghe thế không khỏi một phen hào hứng, nhẹ nhàng cắn cắn lên ngón tay hắn.
Tú bà dẫn theo người ra khỏi viên, ở trước một chiếc xe ngựa, cất giọng nịnh nọt: “Nam công tử.”
Nam Tề Vân ngồi trong xe, nghe tiếng cười Tạ Giám vọng lại, mỉm cười đắc ý: “Có thấy con hồ ly kia hay không?”
Tú bà gật đầu: “Có thấy.”
Nam Tề Vân “Ân” một tiếng, lại nói: “Trông chừng Miên Khanh cẩn thận một chút, để tránh nàng lén trốn tới đây, phá hủy chuyện của ta.”
Tú bà nói: “Nam công tử yên tâm, ta đã cho người đem nàng khóa ở một nơi ngoài thành, mười mấy người ngày đêm canh giữ, mọc cánh cũng trốn không thoát.”
Nam Tề Vân gật gật đầu, ra lệnh cho xa phu đánh xe đi.
Đằng xa tiếng cười Tạ Giám vẫn chưa dứt.
-oOo-
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạc Hạnh Tiêu Đắc Hữu Thanh Ngọc
Chương 5
Chương 5