– Tiểu Thường, ta có chuyện muốn nói với ngươi. – Hôm nay là một ngày Đại Hàn, khí trời rét đậm, ta liên tục hà hơi vào một bàn tay trong khi tay kìa thì đang được tên Vô Lại nắm chặt. Hắn đùng đùng chẳng nói chẳng rằng, kéo ta đến một chỗ có vẻ vắng, rồi nói ra câu này làm ta cảm thấy cái lạnh dường như ăn vào não hắn mất rồi.
– Ngươi… ngươi có chuyện gì thì nói nhanh lên, ta còn phải về nhà nữa. – Ta vừa run vừa nói, muốn rút tay kia về nhưng không được.
– Ta… ta… – Hắn ngập ngừng, mặt hơi hơi phiếm hồng, càng nắm chặc tay ta hơn.
Bỗng nhiên, hắn kéo một cái, ta mất đà, nhào vào lòng hắn. Cằm bị nâng lên, một bờ môi nóng ấm làm tan đi cái lạnh áp lên đôi môi nhợt nhạt của ta, ngấu nghiến môi ta. Hai mắt mở lớn, ta giãy giụa nhưng cả cơ thể đều bị bao trụ bởi hai cánh tay cứng như thép của hắn, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm kì lạ.
Sau một lúc, hắn rời khỏi môi ta, nhưng tay vẫn cố trụ ở hông, càng siết chặt hơn nữa. Mặt ta đỏ ửng, cố hít lấy hít để cái không khí lạnh này, ít nhất ló làm ta thanh tỉnh và hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn… vừa hôn ta?!
– Ngươi… ngươi… có ý gì? – Ta lắp bắp hỏi, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của hắn. Hắn đang… hạnh phúc sao?
– Tiểu Thường, ta thích ngươi. Ta muốn sống với ngươi trọn kiếp này. – Nếu có một ngày, kẻ không đội trời chung với ngươi, kẻ luôn nổi bật hơn ngươi, kẻ đã từng khinh thường ngươi đột nhiên thốt ra những câu này, ngươi sẽ xử lý như thế nào?
– Ta… ngươi… – Ta chẳng biết nói gì, hai má đỏ ửng, tim đập mạnh. Hắn nói thích ta, vậy… ta có thích hắn không?
– Ngươi thích ta, đúng không? – Hắn quay sang chất vấn ta, giọng nói có chút chắn chắc.
– Ta… ta không biết.
– Năm mười lăm tuổi, khi thấy ta cùng đứng với Tiểu Mai, nàng ấy tặng ta giỏ bánh rồi hôn lên má ta, ngươi cảm thấy tức tối trong lòng phải không? Năm mười sáu tuổi, ta bắt đầu ăn mặc ‘thoáng mát’, cốt cũng chỉ muốn làm ngươi ghen, ngươi luôn đưa mắt liếc nhìn ta, thỉnh thoảng lại liếc một cô nương đang hớn hở sờ ta, có phải không? Còn nữa, năm ngoái, ta đang…
– Đủ rồi, tất cả đều đúng, thế thì sao? – Từng sự thật được bóc trần dưới lời nói của hắn, ta thẹn quá hóa giận, nhưng vô tình lại làm cho mọi việc càng rõ hơn: Ta thích hắn.
– Thế thì chúng ta nhanh chóng thành thân thôi! – Hắn vui vẻ, cười lớn, bế bổng ta lên rồi hôn ta, một nụ hôn nồng nhiệt nhưng ấm áp. Đại Hàn năm nay, ta không còn cảm thấy lạnh nữa.
Kỉ niệm thời thơ ấu, có vui có buồn, nhưng cũng đủ để làm ta nhận ra: Hóa ra ta yêu hắn từ lâu lắm rồi…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Câu Chuyện Của Tiểu Thường Và Vô Lại
Chương 3
Chương 3