DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu
Chương 13

Từ Túng Hợp sơn trở về, Bắc Thần Quang Vũ vẫn Bảo Khánh Cung của hắn trôi qua những ngày bình lặng, thường thường còn đến Ngự hoa viên đi một chút, hoặc là đến mã trường cưỡi ngựa một buổi.

Đã rất ít khi nhìn thấy Mộc Định Vân, thân là tể phụ dưới một người trên vạn người, lúc này Mộc Định Vân khẳng định là bề bộn nhiều việc. Tuy rằng không biết triều đình có chuyện gì đang phát sinh, nhưng cả hậu cung đều có cảm thấy một loại bầu không khí ngưng trọng trang nghiêm trước nay chưa có —— Sắp khai chiến!

Kỳ thật cuộc săn hoàng gia ở Túng Hợp sơn là một sự ngụy trang. Bắc Thần Mặc Hoàn trước đó đã ở núi rừng rậm rạp thiết lập binh doanh, âm thầm chế tạo binh khí, tỉ mỉ huấn luyện một đám tinh binh. Ngày cuối của cuộc săn cũng là ngày y kiểm duyệt đội quân này, đồng thời tỏ rõ ngày khai chiến sắp xảy ra.

Tại thời không này, thiên hạ hiện nay chia làm sáu nước, trong đó diện tích quốc thổ lớn nhất chính là Lan Chi ở tây bắc, nhưng đại bộ phận đều là sa mạc mênh mông bát ngát; tiếp theo chính là Bắc Nguyệt, có một mặt rừng và biển, quốc thổ là bình nguyên phì nhiêu cùng núi rừng rậm rạp; xuống chút nữa đến chính là quần đảo quốc gia Phỉ Lạc ở vùng biển đông nam, Điền Lộc nơi dãy núi tây nam, quốc gia Nam Chiêu phía nam dòng sông, cùng với tiểu quốc Đồng Lâm nằm giữa giáp các nước khác.

Tin tức này, đều là Bắc Thần Quang Vũ dò hỏi khắp nơi mới tổng kết được. Vốn là tính toán có lẽ có một ngày hắn có thể chạy ra khỏi hoàng cung chu du các nước, bất quá hiển nhiên “giấc mộng” này thành sự thật là khả năng cực thấp, cơ hội thiên thời địa lợi nhân hoà không thích hợp này, hắn vẫn là thành thật ở đây thì tốt hơn.

Huống chi, hắn còn không xác định bản thân đến lúc đó có thể bỏ đi thật được không mà...... Quên đi, loại chuyện không yên lòng này vẫn là không cần vội vàng khiến bản thân ngột ngạt.

Lúc này là một đêm cuối hè mát mẻ, trên bầu trời xanh đen thâm trầm có những chấm nhỏ đong đưa lóe ra, gió đêm nhẹ nhàng thổi nhẹ, mang đến mùi hoa thơm ngát cùng không khí trong lành, Bắc Thần Quang Vũ nhàn nhã dựa vào ghế nằm dưới một gốc cây ở Bảo Khánh Cung, Bảo công công đứng bên ghế chậm rãi dùng cây quạt khu đuổi muỗi, bàn nhỏ kế bên có một ấm trà, một chén cùng một đĩa ngọc quả dầm mỹ vị vô cùng.

Bắc Thần Quang Vũ nhìn một ngôi sao trên trời khẽ thở dài, đưa tay bốc một viên ngọc quả bỏ vào trong miệng, cảm thụ được hương vị trong veo. Loại cuộc sống này thật sự là rất thích ý, học hành gì a, theo đuổi thăng chức tăng lương gì a, trước kia cả ngày tầm thường rốt cuộc vội vàng vì cái gì, làm sao giống như bây giờ tiêu diêu tự tại.

Mấy hôm trước triều đình khẩn trương trù bị chiến sự, hậu cung cũng không thấy an bình, cung nữ thái giám thị vệ, thậm chí phi tần, trên dưới đều nghị luận cuộc chiến tranh sắp đến kia, bản thân vốn chính là quận vương không được tham chính, nói thêm cũng không có hứng thú tham chính, vui vẻ cả ngày giả làm tiểu hài tử vô tâm vô phế sống phóng túng.

Chỉ là trong đầu thường thường hiện lên cảnh tượng khi cùng Bắc Thần Mặc Hoàn ở chung, thân ảnh đế vương kia ngang nhiên cưỡi trên lưng ngựa, nằm nghiêng lên đệm trên nhuyễn tháp, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu cùng đôi mắt màu vàng lợt tà mị sớm dung nhập vào tư tưởng cùng giấc mơ của hắn, như thế nào cũng xóa không được.

Xong rồi, Bắc Thần Quang Vũ ngươi xong rồi! Thật vất vả “thủ thân như ngọc” ngăn ham muốn lâu như vậy, quý tộc độc thân tâm trong sáng, không ở hiện đại phóng khoáng tìm một BF môn đăng hộ đối, lại chạy tới cổ đại xa xôi lạc hậu không có trong sách sử này thầm mến một đế vương. Tuy rằng người ta cũng là Gay, vẫn là cực phẩm trong Gay, cực phẩm trong cực phẩm, nhưng ngươi vẫn là không có hy vọng, đừng nói hắn là hoàng đế ngươi là Vương gia, các ngươi nếu cùng ở một chỗ, thì là loạn luân a.

Tay che huyệt thái dương nhẹ nhàng lắc đầu, Bắc Thần Quang Vũ lại cầm một viên ngọc quả bỏ vào trong miệng.

Nhìn thấy tiểu vương gia bỗng nhiên lắc đầu thở dài như vậy, Bảo công công thật cẩn thận hỏi han: “Vương gia, đang tốt lành mà, như thế nào thở dài?”

Bắc Thần Quang Vũ quay đầu lại mỉm cười liếc Bảo công công một cái, lại quay đầu nhìn hoa cảnh dưới ánh trăng trong đình viện, nói nhỏ: “Không có gì, đang cố gắng ức chế bản thân không cần phát xuân.”

“n?” Nói chuyện quá nhỏ, Bảo công công cả nghe cũng nghe không rõ, nghĩ nghĩ lại thử nói: “Vương gia chính là cả ngày ở trong cung buồn quá?”

Bắc Thần Quang Vũ chỉ bề ngoài “n” một tiếng, động tay tự châm một ly trà cho mình rồi uống mấy hớp, trà hương ngào ngạt hòa vào hương vị trong veo của ngọc quả, sinh ra một loại hương vị độc đáo, hơi hơi nhắm mắt ngã về chỗ cũ, tâm tình vừa rồi có chút lo lắng lại chậm rãi tốt lên.

Bảo công công cười hắc hắc, nói: “Vương gia, tiểu nhân ở trong cung nhận biết mấy đồng hương, bọn họ lúc ra cung làm việc cũng thường mang về cho tiểu nhân một ít trò vui, nhưng thật ra cũng được lắm. Vương gia nếu có hứng thú, tiểu nhân ngày mai liền đem mấy cái cho Vương gia vui đùa?”

“Nga? Tốt.” Bắc Thần Quang Vũ biết Bảo công công xem hắn là đứa nhỏ mà dụ dỗ, bản thân một lão nam nhân sắp ba mươi tuổi đối với món đồ chơi của tiểu hài tử một chút hứng thú cũng không có, nhưng vẫn không muốn phụ hảo ý của Bảo công công, vì thế làm ra bộ dáng rất có hứng thú. Quả nhiên, Bảo công công thấy hắn cao hứng, cũng mặt mày hớn hở theo, Bắc Thần Quang Vũ nhìn thấy mà buồn cười, cảm thấy vẫn có chút cảm động, kiếp trước, làm sao có thể tùy tiện gặp được một người thiệt tình đối tốt với ngươi, tại thời không này, vận khí của mình tựa hồ không tồi.

Cúi đầu suy nghĩ, Bắc Thần Quang Vũ lại nói: “Bảo công công, có thể giúp ta mua thêm một bộ văn phòng tứ bảo hay không?” Không có việc gì luyện tự cũng tốt, đỡ phải biết đọc không biết viết, bị người ta xem như thất học, thêm nữa viết giỏi tự bằng bút lông, cũng là nhập gia tùy tục thôi.

Bảo công công lập tức đáp ứng.

Ngày kế, Bắc Thần Quang Vũ ở trong phòng Bảo Khánh Cung ngắm mấy trò chơi phố phường Bảo công công đem tới, đều là một những thứ bình thường, tượng đất, rối gỗ, còn có diều, bất quá xem mấy thứ này đúng là thợ khéo, thật sự so với hiện đại nhìn thấy thì có tinh xảo hơn chút, nhất là tượng đất cùng rối gỗ, nhìn ra được thợ thủ công dùng tâm mà làm, một bút một hoa đều trông rất sống động, chi tiết như sợi tóc, vạt áo, thậm chí hoa văn trên quần áo giầy dép cũng khắc cẩn thận tỉ mỉ, phi thường xinh đẹp.

Đúng lúc này, tiểu thái giám bên ngoài báo lại, nội thị Kiền Nguyên cung Mạc công công đến đây, nói là hoàng đế tuyên hắn đến Kiền Nguyên cung yết kiến.

Hoàng đế đột nhiên gọi hắn đến, thật sự là kỳ quái, cũng không biết có chuyện gì. Lén trộm hỏi lão Mạc, lão Mạc cũng không rõ ràng.

Hàn Mai cùng Đông Tuyết ba chân bốn cẳng vội vã mặc y bào chính thức cho hắn, hảo một phen chuẩn bị, mới để Bắc Thần Quang Vũ theo Mạc công công ra khỏi Bảo Khánh Cung. Mang theo nghi vấn, Bắc Thần Quang Vũ tâm tình mâu thuẫn leo lên nhuyễn kiệu.

Lại bước vào Ngự thư phòng trong Kiền Nguyên cung, hoàng đế cũng không ngồi ở chỗ kia, trong điện vẫn trải thảm màu xanh đậm vừa dày lại mềm kia, nhìn thấy long ỷ cùng bàn rộng rãi kia, lư hương phi long bằng bạch ngọc, còn có giá sách chiếm hai mặt tường, Bắc Thần Quang Vũ lại bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên đến đây, khi đó, Bắc Thần Mặc Hoàn còn hình như ở một góc của nơi này cùng một nam phi xinh đẹp nhu nhược tán tỉnh......

Nghĩ đến mỹ nhân trong lòng Bắc Thần Mặc Hoàn lúc ấy, bên môi Bắc Thần Quang Vũ không khỏi hơi hơi mỉm cười, nam phi kia cũng không biết là người nào trong cung nữa, là một 0 [thụ, uke] xinh đẹp nhất hắn từng thấy qua, cực phẩm a! Tuy rằng bản thân không thích loại hình này, nhưng nếu tới hiện đại, diện mạo cùng khí chất đáng yêu như vậy tuyệt đối có thể làm cho cả đám người khác theo đuổi.

“Đang cười cái gì?” Thanh âm Bắc Thần Mặc Hoàn bỗng nhiên vang lên sau người, hương tùng mộc quen thuộc đi theo phiêu vào chóp mũi.

Quay trở lại, Bắc Thần Quang Vũ đang muốn hành lễ, lại bị Bắc Thần Mặc Hoàn kéo cánh tay.

“Thương đã tốt?” Bắc Thần Mặc Hoàn nâng cằm hắn lên, khiến cho hắn ngửa đầu nhìn đôi mắt vàng lợt.

Có chút gian nan gật gật đầu giữa những ngón tay thon dài hữu lực này, thấp giọng nói: “Thái y đã tháo cặp bản, chỉ cần bó thuốc qua vài ngày sẽ không có gì đáng ngại.” May mắn thương lần này cũng không có lưu lại di chứng, Bắc Thần Quang Vũ không khỏi thầm mừng vận khí bản thân quả nhiên vẫn là rất không tồi.

Bắc Thần Mặc Hoàn nhìn thấy cặp mắt hoa đào kia trượt xuống, bạc thần gợi lên nụ cười thản nhiên. Nụ cười kia có một loại xinh đẹp yêu dị, giống như làm cho tất cả hết thảy chung quanh đều thoáng chốc ảm đạm đi. Bắc Thần Quang Vũ cảm giác bản thân tựa như bị mê hoặc, chỉ có thể yên lặng nhìn đôi mắt vàng lợt như có ma lực kia.

“Đẹp không?” Tiếng nói trầm thấp bỗng nhiên hỏi bên tai, hô hấp ấm áp văng lên vành tai mẫn cảm.

“Đẹp......” Nháy mắt mấy cái, Bắc Thần Quang Vũ phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến mình vừa rồi nói gì, trên mặt nhất thời nóng lên, vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng mắng chính mình như thế nào mỗi lần trước mặt Bắc Thần Mặc Hoàn đều bộ dáng ngốc hồ hồ như vậy, mất mặt, thật sự là rất —— mất mặt!

Bắc Thần Mặc Hoàn cười nhẹ, ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc cái cổ tinh tế trơn nhẵn đang cúi xuống của người kia, chậm rãi nói: “Trẫm từ nay sẽ xuất chinh.”

Xuất chinh?...... Xuất chinh! Bắc Thần Quang Vũ mạnh ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh cao lớn thon dài kia. Không nghĩ tới chiến tranh nhanh tiến đến như vậy, càng không nghĩ tới chính là, Bắc Thần Mặc Hoàn cư nhiên là tự mình xuất chinh.

“Như thế nào?” Ngón tay Bắc Thần Mặc Hoàn chậm rãi trượt dọc theo đường cong duyên dáng nơi cổ, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai mượt mà kia.

Còn đang kinh ngạc, Bắc Thần Quang Vũ không chút nhận thấy được loại hành vi khiêu khích “không hợp lễ nghi” nghiêm trọng này, lắc đầu, hỏi: “Phụ hoàng muốn thân chinh?”

Bắc Thần Mặc Hoàn chọn mi, tà tứ cười, “Không muốn xa trẫm sao?”

Bắc Thần Quang Vũ lúc này nghẹn lời, quay qua một bên, xấu hổ thanh thanh yết hầu. Bỗng nhiên một trận xoay tròn, đã bị Bắc Thần Mặc Hoàn ôm lấy đặt lên cái bàn thật lớn kia, Bắc Thần Mặc Hoàn cúi đầu tới nhìn hắn.

Ngón tay lạnh lẻo mơn trớn đôi môi hồng nhuận của Bắc Thần Quang Vũ, Bắc Thần Mặc Hoàn cười, thấp giọng nói: “Ba năm, ba năm sau trẫm sẽ trở lại.”

Hết chương thứ mười ba

Đọc truyện chữ Full