Ngoại trừ Đông Phương gia, già trẻ lớn bé của thập đại thế gia đều tề tụ ở Lâm gia là vì cái gì, không cần nói cũng biết.
Cho nên từ trên xuống dưới Lâm gia, không có một người đối bọn họ lộ ra sắc mặt hoà nhã, để làm chi! Tiểu á thú mới phá xác bốn ngày đã bị nhiều người dòm ngó như vậy, không đuổi bọn họ ra ngoài đã xem như tu dưỡng tốt lắm rồi.
Bởi vậy, mấy vị tộc trưởng và thiếu tộc trưởng của mấy đại gia tộc ở bên ngoài hô phong hoán vũ, tại Lâm gia ngay cả miếng nước cũng không ai rót cho, nhưng bọn họ lại vui tươi hớn hở ngồi ở đây, chỉ cần không đuổi bọn họ ra ngoài là tốt rồi.
Rốt cuộc không đủ kiên nhẫn, tâm tính Mông gia chủ so ra vẫn kém mấy vị thế gia khác, lại nghĩ Mông Hiểu Dương chung quy là ông ta sinh, trước tiên liền mở miệng hỏi: "Hiểu Dương đâu rồi? Nó gần đây thế nào? Có khỏe không?" Liên tiếp mấy vấn đề, biểu đạt sự quan tâm của ông.
Đáng tiếc, ở đây ai mà không biết chuyện xấu này của Mông gia. Lại nói Mông gia chủ là người không nên mở miệng nhất ở đây, cho dù mở miệng, cũng không nên lấy tư thái trưởng bối như thế này tới hỏi.
Mông Hiểu Dương hiện giờ là thiếu phu nhân Lâm gia, là mẫu phụ của bọn tiểu á thú, trước kia thế nhưng bị ông trục xuất khỏi gia môn, hiện tại tưởng nhận trở về, cũng phải nhìn xem Lâm gia có nguyện ý hay không.
Quả nhiên, Lâm Hô liếc mắt nhìn Mông gia chủ, "Thân thể Hiểu Dương thế nào không cần Mông gia chủ quan tâm, tự có Lâm gia chúng tôi chiếu cố."
Ngụ ý chính là, Hiểu Dương là người của Lâm gia chúng tôi, không liên quan đến ông.
Tất cả gia chủ nghe vậy, ở trong lòng đều cười to vài tiếng, nếu Mông gia lúc trước không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, hiện tại sớm dùng đứa con trai Mông Hiểu Dương này thành công ngồi vững vàng vị trí thập đại thế gia rồi, còn có thể lúc y sinh ra tiểu á thú, vì tôn tử tương lai của mình hoặc là đời kế tiếp định ra hôn ước. Thế nhưng hiện tại thì sao! Mông gia có lẽ trước tiên đã bị knock out rồi.
Lại nói tiếp thật đúng là cần phải cám ơn Mông gia, nếu Mông Hiểu Dương có mẫu gia, hiện tại bọn họ làm gì có cơ hội giành được tiểu á thú, ít nhất sẽ không dễ dàng như vậy.
Mông gia chủ bị Lâm Hô nói như vậy khiến cho có chút lúng túng không biết làm sao, trước khi ông tới, chỉ biết ở Lâm gia sẽ không có kết quả tốt, nhưng không nghĩ tới mới vừa ra tràng đã bị làm cho xấu hổ như vậy.
Vô nghĩa, người Lâm gia thực sự rất ghét người của Mông gia, Đông Phương phu nhân cũng biết không nên đến, Mông gia ông đã có mặt dày đến đây, tất nhiên phải chuẩn bị tốt bị chê cười.
Mông gia chủ xấu hổ, ở đây không ai giúp ông ta giải vây, nói giỡn, người nọ có xích mích với mẫu phụ của tiểu á thú, nếu như giúp ông ta mà đắc tội thiếu phu nhân Lâm gia, thật không có lời nha.Đương nhiên, cũng có người không thể không giúp, đó chính là Phượng gia, có thể nói là Phong gia, con trai lớn của ông ta cùng giống cái Mông gia kết thân, không muốn giúp cũng không được.
"Ha ha, Mông gia chủ cũng là có lòng quan tâm thôi, thiếu phu nhân thân thể khoẻ mạnh là tốt rồi."
Nhưng ông hỗ trợ không những không để cho Mông gia xuống đài, còn đưa tới ánh mắt của Phượng gia.
"Ông chính là gia chủ của Phượng gia?" Phượng gia chủ có ba phần giống Phượng Vũ, quần áo hoa lệ, nghiễm nhiên là bộ dáng của một thiếu niên hoạt bát, không thể nhìn ra ông ta đã sắp sáu bảy mươi tuổi.
Phong gia chủ sắc mặt chưa biến, "Đúng vậy, xin chào Phượng gia chủ."
Trong lúc nhất thời, mọi người đem tầm mắt chuyển tới trên người hai vị Phượng gia chủ này.
Phượng gia chủ gợi lên khóe miệng, gật đầu, "Ông trở về thông báo với thái thượng trưởng lão nhà các ông một tiếng, ngày mai người quen cũ Phượng tộc trưởng đến Phong gia, thu hồi vật của bổn gia thất lạc năm mươi năm trước."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phong gia chủ nhất thời đại biến, Phong gia bọn họ có thể trở thành một trong thập đại thế gia là dựa vào một kiện thánh khí, chính là lão tổ tông ngẫu nhiên được đến, ông vẫn không biết dĩ nhiên là của Phượng gia.
Quan hệ đến đại sự trong tộc, Phong gia chủ cũng vô tâm lưu lại, dù sao cháu trai tiểu thú nhân của ông ta còn không biết khi nào mới sinh ra! Nếu gia tộc khó giữ được, cháu trai cũng đồng dạng không có.
Thấy Phong gia chủ rời đi, Lâm Hô đem ánh mắt chuyển hướng Mông gia chủ, "Hiểu Dương nói, em ấy đã đem tiền Mông gia mấy năm nay chi tiêu cho em ấy trả lại gấp đôi. Hôm nay thừa dịp có chư vị gia chủ ở đây, Lâm gia tôi tuyên bố hoàn trả gấp trăm lần." Như vậy, Mông gia ông còn có lời gì để nói nữa.
Mông gia chủ sắc mặt trắng bệch, thằng nhóc họ Lâm này thật đúng là tàn nhẫn, tại trước mặt gia chủ thập đại thế gia tuyên bố tin tức như vậy, là hoàn toàn chặt đứt quan hệ của Mông gia cùng Mông Hiểu Dương.
Mông gia Phong gia dễ đuổi, đó là bởi vì một người cùng Hiểu Dương quan hệ không tốt, một người trong nhà không có thú nhân thích hợp lập gia đình, còn lại mấy nhà, đều có thú nhân chưa đính hôn.
Tuổi thọ của thú nhân rất dài, chờ tiểu á thú vài chục năm hoàn toàn không thành vấn đề, vấn đề ở đây là, Lâm Hô sẽ đồng ý đem con trai bảo bối của mình gả cho những người cùng tuổi với chính mình sao? Đương nhiên là sẽ không.
"Quá già không được, quá nhỏ cũng không được." Lâm Hô lạnh lùng nói ra hai điều kiện, lập tức loại hơn phân nửa.
Lâm Hô mới hai mươi tuổi đầu, tuổi này vốn là tính còn nhỏ, nhưng hắn gặp vận may, mới đính hôn liền có con trai, cho nên cùng tuổi với hắn cơ hồ toàn bộ tính đến đám người già. Cũng không thể nói thú nhân cùng tuổi phụ thân tiểu á thú là còn nhỏ đi. Cho dù mấy gia chủ ở đây kinh nghiệm lão luyện, lúc này cũng không cãi lại được những lời này.
Về phần quá nhỏ, cũng lập tức đánh mất ý tưởng muốn định ra hôn ước trước. Tiểu á thú mới phá xác bốn ngày, vạn nhất sau khi định ra hôn ước, tiểu thú nhân nhà bạn mười mấy năm sau mới sinh ra, chẳng lẽ còn phải chờ mười mấy năm? Đạo lý này mọi người đều biết, cho nên càng không thể phản bác.Hai điều kiện nói ra xong, lập tức chỉ còn lại đứa cháu trai nhỏ của Tôn gia mới hai tuổi.
Không để ý tới sắc mặt khó coi của những người khác, Tôn gia chủ đầy mặt tươi cười đứng dậy, kéo đứa cháu biến thân vẫn chưa ổn định, hiện tại đang là hình thú khỉ macaque con, đang ngồi ở phía sau đứng dậy, vô cùng tự tin hỏi, "Đứa cháu trai này của tôi thế nào?"
Lâm Hô lạnh lùng liếc mắt một cái, "Khỉ con?" Nửa ngày sau, "Rất xấu."
Một câu nói nghẹn chết Tôn gia chủ, ngay cả tiểu thú nhân tỉnh tỉnh mê mê thân thể cũng cứng lại rồi, không biết là có phải nghe hiểu hay không, nó nháy mắt biến trở về bộ dáng bé trai.
Trong nháy mắt, "Em trai, con muốn!"
Lâm Hô nghe xong nhất thời hai mắt bốc hoả, "Rất xấu, quá yếu, không được."
Bĩu môi, "Muốn."
Lâm Hô: "..."
Ngửa đầu, "Muốn."
Mọi người:..... Nhóc biết cái gì mà muốn.
Tôn gia chủ miệng cười đều sắp trẹo quai hàm, không hổ là mang dòng máu Tôn gia chúng ta, quả nhiên là tốt nhất.
Lâm Hô trực tiếp đứng dậy, "Các vị đi thong thả, không tiễn." Tiểu á thú là của tôi, mấy người không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có. (︺︹︺)
Chủ nhà trực tiếp đuổi khách như vậy, vẫn là lần đầu tiên, bất quá......
những gia chủ này đều là thành tinh, hiểu được hôm nay có nói nữa cũng không có kết quả, toàn bộ đều cười đứng dậy rời đi.
Về phần tiểu á thú, bọn họ cũng chưa nói từ bỏ mà, không thấy được cách làm của thú nhân hai nhà Long Phượng sao? Làm theo họ không phải là xong rồi sao, tóm lại hiện tại chính là xem ai da mặt dày hơn, ai có thể kiên trì đến cuối cùng thôi.
Lâm Hô trở lại phòng nếu biết bọn họ nghĩ như vậy, nói không chừng trước hết sẽ đập chết bọn họ, sau đó lại đi chém Long Dực cùng Phượng Vũ, đáng tiếc hắn không biết.
"Anh về rồi?" Mông Hiểu Dương ngủ đến mơ mơ màng màng lầm bầm vài câu, chống tay ngồi dậy, hai mắt mơ màng, khóe mắt còn dính một ít ghèn, một đầu tóc giống như ổ gà, bộ dáng vô cùng nhếch nhác, ở trong mắt Lâm Hô lại thấy vô cùng đáng yêu.
Đi qua hôn môi y, "Ừ, tiểu á thú có quấy rầy em nữa không?"
Mấy ngày nay bọn tiểu á thú càng ngày càng hoạt bát, lại thêm hai tiểu thú nhân, trong phòng này quả thực còn náo nhiệt hơn cái chợ, hơn nữa hai tiểu á thú ban ngày ngủ đến ngon lành, buổi tối liền ngủ không được, tinh thần hăng hái gây sức ép.
Mông Hiểu Dương nguyên bản tính toán ban ngày chơi với bọn nhỏ, để cho buổi tối bọn nhỏ ngủ say, nhưng Lâm Hô còn có Lâm phu nhân bọn họ lại luyến tiếc, được rồi, kỳ thực bản thân y cũng luyến tiếc, liền dẫn đến bọn họ cũng đi theo cùng đảo thời gian, ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối cùng bọn nhỏ gây sức ép.
Mông Hiểu Dương: Bọn nhỏ gây sức ép còn đỡ, con mèo bự nào đó mới là gây sức ép người nhất có biết không?
Nghĩ đến con mèo bự, y đột nhiên nhớ tới hai ngày gần đây bọn họ đều nháo đến khuya, phòng hộ tráo kia một giờ qua đi, Lâm Hô còn đến làm một phát, sẽ không tai nạn chết người đi?Ý tưởng kinh khủng này chấn Mông Hiểu Dương ngây ra như phỗng, đừng nói giỡn, mấy đứa này vừa mới phá xác nhá? Làm sao có thể lại có nữa!
"9717, mau nhìn xem tôi có mang thai không?" Thần Thú ở trên, phù hộ con không có.
9717: "Nhìn không ra nha!" Lúc này mới vài ngày, nó làm sao có thể nhìn ra, "Nhiệm vụ kia anh làm tới đâu rồi? Lén nói cho anh biết nà, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, anh có thể khai thông khu đổi màu vàng, nơi đó tuyệt đối có đồ vật anh luôn muốn."
Mình luôn muốn? Hai mắt Mông Hiểu Dương sáng ngời, "Vật phẩm tránh thai?" Vốn ở khu đổi màu cam hẳn là có vật phẩm tránh thai mới đúng, đáng tiếc hệ thống cũng không cho thứ đó là vật phẩm cần đổi, mới không có trong đó.
Liếc mắt xem thường, "Chỉ biết anh tưởng muốn thứ này, được rồi được rồi, khu đổi màu vàng có thể đổi vật phẩm có linh khí, trong đó liền có một loại thuốc, sau khi dùng có thể dưỡng nhan, tác dụng phụ chính là không có con ba năm, tác dụng phụ này không phải là anh muốn hay sao."
Nghe đến đây, Mông Hiểu Dương cảm thấy lòng nhiệt tình muốn hoàn thành nhiệm vụ của y đều đề cao mấy độ, lập tức bỏ rơi 9717 đi vào quang não, bắt đầu mở tân văn, thậm chí bắt đầu nhận yêu cầu viết ca khúc.
Mông Hiểu Dương: Rốt cuộc đồ vật ông đây luôn mong muốn cũng xuất hiện rầu, má nó, cái phòng hộ tráo này vẫn không quá hữu dụng, có bốn đứa con trai, thực sự quá đủ rồi.
Đúng thật là đủ rồi, lúc Mông Hiểu Dương còn ở địa cầu, cũng chỉ muốn có hai đứa con, một trai một gái, hình thành một chữ 'tốt' (Tiểu Nhiên: con trai (子) con gái (女) hai chữ đứng chung ~> ( 好 'hảo') ~> nghĩa là tốt), nhìn hiện tại xem, một thai bốn đứa nha con bà nó, thật là hết cmn hồn, cho nên thật lòng y không muốn lại có con nữa.
"Ngao ô..." Nhìn đê, mấy thằng nhóc thức rồi, lại tới làm ầm ĩ cho coi.
Mông Hiểu Dương đỡ trán, ôm lấy Trứng Trứng đang chạy vòng vòng bên chân y, lại ôm lấy Trứng Sống đang ngồi xổm bên cạnh, đứa nhỏ Trứng Sống này ngoan hơn Trứng Trứng rất nhiều, bình thường không ồn ào không gây chuyện, rất có phong phạm làm anh hai.
Điều này nếu như bị Trứng Trứng nghe được, nếu như Trứng Trứng có thể nói, nó nhất định sẽ nhảy dựng lên kháng nghị, Trứng Sống mới là đứa nghịch ngợm nhất trong bọn nó, chuyên môn chờ lúc không có ai lại đi khi dễ nó, hừ!
Đem bốn đứa nhỏ đặt cùng một chỗ ở trên giường, chấn động này còn hơn cả chuyện có ba quả trứng lúc trước, nếu như bị người ở bên ngoài nhìn thấy, thật sự muốn ghen tị hâm mộ hận nha!
Mà Mông Hiểu Dương tìm đường chết, vì muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, đem hình chụp bốn cục cưng siu đáng iu làm mờ đi, sau đó post lên phòng âm nhạc, nháy mắt chọt mù ánh mắt mọi người có biết không.
Tuy rằng nhìn không rõ mặt cùng biểu tình của bọn nhỏ, nhưng ảnh chụp bốn bé con ngồi thành hàng kia, vẫn trở thành đầu đề cùng trọng tâm câu chuyện trong ngày hôm đó, thậm chí là một tuần sau đó.
Mông Hiểu Dương thân là mẫu phụ, cũng nháy mắt hoàn thành nhiệm vụ.
Mông Hiểu Dương tỏ vẻ, nhiệm vụ lên tới cấp B như vậy, thật sự là quá dễ hoàn thành.
Mông Hiểu Dương: Ông đây có thể đi mua thuốc tránh thai zòi, oh yeah!
Thật không dễ dàng mà!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử
Chương 51: Đều đập chết
Chương 51: Đều đập chết