DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử
Chương 47: Hai lão hổ

Ánh mắt mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm cái khe trên xác ngoài của Trứng Sống.

Không bao lâu, Trứng Sống bắt đầu lung lay, cái khe nứt nhỏ kia lớn ra một ít, sau đó một trận rung chuyển, truyền đến âm thanh răng rắc răng rắc, nhưng không biết có phải bởi vì vỏ trứng quá cứng hay là sao, cái khe nứt kia vẫn không có tăng lớn thêm bao nhiêu.

Mông Hiểu Dương ở một bên lo lắng nhìn, hận không thể nằm lại gần nhìn xem tình huống bên trong khe nứt, nếu có thể, y rất muốn giúp đỡ Trứng Sống phá xác. Thế nhưng không được, Trứng Sống phải phá xác bằng lực lượng của chính mình mới có thể nhận được đầy đủ truyền thừa cùng thân thể cường tráng.

Lại một trận tiếng răng rắc răng rắc truyền đến, mấy người hai mắt trừng hết cỡ, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm.

"Sao rồi?" Lâm gia chủ cùng các trưởng lão Lâm gia vừa nhận được tin tức lập tức chạy lại đây.

Trong lúc nhất thời, chung quanh Trứng Sống đứng đầy người, cũng may đất đai của Lâm gia rộng, phòng ngủ Lâm Hô cũng lớn, ngay cả ban công đều giống như một hoa viên nhỏ, cho nên nhiều người như vậy đứng cũng không có vẻ chật chội.

Mấy người Lâm Hô vẫn đang nhìn chằm chằm Trứng Sống, ngay cả cái liếc mắt cũng chưa cho các trưởng lão, vẫn là bác sĩ ở một bên tương đối chuyên nghiệp."Theo tình huống trước mắt thì tiểu thú nhân rất khỏe mạnh, tin tưởng một hồi sẽ phá xác thành công."

Người Lâm gia đương nhiên biết Trứng Sống sẽ phá xác thành công, chỉ bởi vì Trứng Sống là người thừa kế của Lâm gia bọn họ, đương nhiên sẽ lo lắng.

Không biết có phải bởi vì vỏ trứng quá cứng hay không, đã qua hơn mười mấy phút đồng hồ mà khe hở kia cơ hồ đều không có tăng thêm chút nào.

Bất quá bọn người Mông Hiểu Dương vẫn nhìn chằm chằm Trứng Sống, không hề có ý định rời đi.

"Răng rắc!" Một tiếng vang thanh thúy truyền đến, cũng không phải xuất phát từ Trứng Sống, mà là từ sau lưng mọi người truyền đến.

Cơ hồ là nháy mắt, Lâm Hô đã xuất hiện tại bên cạnh Trứng Trứng, quả nhiên, trên xác ngoài của Trứng Trứng xuất hiện một cái khe còn lớn hơn cái khe trên vỏ ngoài của Trứng Sống.

Mông Hiểu Dương: (⊙o⊙), chẳng lẽ Trứng Trứng muốn phá xác ra trước Trứng Sống sao?

Giống như hưởng ứng lời của Mông Hiểu Dương, xác ngoài Trứng Trứng xuất hiện càng ngày càng nhiều cái khe nhỏ, tỏ rõ nó sắp đi ra.

"Trứng Sống, nếu con không đi ra nhanh lên, có thể vị trí lão đại khó mà giữ được đó nha, sau này con sẽ thành trứng thứ hai rồi." Mông Hiểu Dương quay đầu lại nhìn xem Trứng Trứng, lại quay đầu nói đùa với Trứng Sống.

Răng rắc răng rắc, xác ngoài Trứng Sống nháy mắt xuất hiện rất nhiều cái khe, cái khe sớm nhất kia cũng rất nhanh tăng lớn, chỗ khe hở còn lưu lại một chút dịch nhầy trong suốt, hiển nhiên Trứng Sống đã hoàn toàn đả thông xác ngoài.

Nhìn một màn này Mông Hiểu Dương cùng với Lâm Cẩn trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ vừa nãy không phải là ra không được, mà là lười động sao?

Cho nên y vừa mới uy hiếp, nó liền răng rắc răng rắc xong ra?

"Trứng Sống, móng vuốt của Trứng Trứng cũng ra rồi kìa." Mông Hiểu Dương tưởng nghiệm chứng một chút cho nên cố ý kêu lên.

Kết quả: Tên nhóc Trứng Sống lung lay lợi hại hơn, cái khe cũng càng lúc càng lớn, không bao lâu liền vươn ra một cái móng vuốt nho nhỏ màu trắng dính đầy dịch nhầy. Sau đó móng vuốt nhỏ kia liền dùng sức đâm một cái, phá ra một cái lỗ nhỏ, một cái móng vuốt khác cũng không nhàn rỗi, cũng chọt một cái, cái động bị phá một lỗ lớn hơn nữa, tin tưởng lại thêm một móng vuốt nữa tên nhóc hư này có thể đi ra rồi.

Mông Hiểu Dương: Con bà nó! Thật đúng là bởi vì bị kích thích.

"Trứng Trứng, nửa người của Trứng Sống đều sắp đi ra rồi kìa, chẳng lẽ con không nghĩ phản công thành lão đại sao?" Cảm thấy thú vị Lâm Cẩn cũng chạy đến bên người Trứng Trứng, học Mông Hiểu Dương nói.

Quả nhiên, thằng nhóc Trứng Trứng cũng lung lay lợi hại hơn.

Hai nhóc con đây là? Vài vị tộc lão Lâm gia có mặt ở đây đều sửng sốt, lập tức kích động không thôi, hai tiểu thú nhân có thể hiểu ý của bọn người Mông Hiểu Dương, thuyết minh việc tiếp thu đến truyền thừa vô cùng tốt, đã muốn mở thiên trí.Kế tiếp, Mông Hiểu Dương bọn họ đều không cần phải lo lắng gì, thong thả nhìn xem hai anh em đấu xem ai ra xác trước.

Trứng Sống chung quy là bắt đầu phá xác sớm hơn Trứng Trứng, cho nên đi ra sớm hơn Trứng Trứng hai phút.

"Răng rắc!" Một tiếng, Trứng Sống đã hoàn toàn xuất hiện dưới tầm mắt của mọi người.

Bởi vì mới phá xác, toàn thân Trứng Sống vẫn còn dính nhớt, nó cũng không giống như hổ con mới sinh ra trên địa cầu, hiện tại nhìn liền giống như hổ con đã được một tháng.

Trứng Sống nhìn giống y như cha của nó, từ đầu tới đuôi đều trắng như tuyết, không một cọng lông khác màu. Hai mắt tròn xoe linh động mở thật to, con ngươi màu xám chuyển trái phải, sau đó run rẩy đứng lên.

Dù sao mới phá xác, Trứng Sống đứng lên lắc lư một cái, liền xiêu vẹo đặt mông ngồi xổm trở lại, sau đó lại đứng lên, lặp lại ba lần, rốt cuộc có thể đứng an ổn không bị té nữa mới đứng tại chỗ lúc lắc đầu nhỏ kêu ô ô.

"Trứng Sống?" Mông Hiểu Dương có chút chần chờ kêu một tiếng.

Mông Hiểu Dương: Đây là ông đây sinh, má nó thật sự là rất khó tin.

Lâm Hô không biết khi nào đã đổi thành hình hổ, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống đinh tai nhức óc. Trong thanh âm mang theo tràn đầy vui sướng và kích động khi trở thành phụ thân.

Tiếng rống to này của hắn cũng làm cho mấy người thấy được Trứng Trứng run rẩy một chút, cùng Trứng Sống giống nhau như đúc, bất quá giữa trán của nó có một nhúm lông màu đen, rất đáng yêu, quan trọng hơn chính là, trên đầu của nó còn đội một mảnh vỏ trứng, hơi hơi nghiêng đầu ngơ ngác đứng đằng kia khiến người nhìn thấy thật sự là rất ngốc manh. ( Shoorin Yumi: ngao~ manh chết tui gòy)

Lâm Hô dùng miệng ngậm Trứng Trứng, nhảy một cái liền đến bên này, đem Trứng Trứng đặt bên cạnh Trứng Sống làm cho hai anh em bọn nó ở cùng nhau.

Mông Hiểu Dương: Không cần liếm, liếm sao? Sao mình nhớ hình như ở địa cầu cọp con vừa sinh ra cọp mẹ đều sẽ liếm cho cọp con mà. Đậu xanh rau má! Chẳng lẽ muốn mình liếm?

Mới nghĩ như vậy liền nhìn thấy các bác sĩ mang đến một cái thùng cùng rất nhiều dụng cụ y không biết đi đến bên cạnh bọn nhóc Trứng Sống.

"Ô ô... Ngao ô..." Hổ con ngao ô ngao ô kêu chạy ra khỏi tay bác sĩ, núp vào dưới bụng lông xù của Lâm Hô, tưởng phải trốn đi.

Lâm Hô giơ móng vuốt đẩy bọn nó ra, sau đó bị bác sĩ bắt lấy ôm đi, tầm mắt mấy người vây xem cũng đều theo hai bé bạch hổ di động.

Một lúc sau, hai nhóc bạch hổ con đã được tắm rửa sạch sẽ trở về trong tầm mắt của mọi người.

Phá xác mới mười mấy phút đồng hồ, hai tiểu thú nhân đi đứng đã bắt đầu hữu lực, có thể chạy chậm vài bước, tập tễnh đi tới trước mặt Mông Hiểu Dương, một nhóc bạch hổ chiếm lấy một chân y, ghé vào trên đó dùng sức hoạt động, hai chân trước nhỏ xíu bắt lấy ống quần y, giống như muốn trèo lên trên.

Cả người Mông Hiểu Dương đều cứng lại rồi, lăng lăng nhìn bọn nó chằm chằm, cũng không dám cử động, chỉ sợ làm bọn nhỏ té xuống.

Mông Hiểu Dương: Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm gì đây?

"Không sao đâu, bọn nhỏ muốn mỗ mụ ôm một cái thôi, con ôm bọn nó một chút đi." Lâm phu nhân cười giải vây cho Mông Hiểu Dương.

Tiểu thú nhân ở trong trứng phải được cha mẹ ôm mới có thể phá xác, cũng bởi vì vậy mà quen thuộc mùi của cha mẹ, sau khi phá xác trong vòng bảy ngày, tiểu thú nhân sẽ không để cho người khác ôm và đút ăn, cho dù là trực hệ hoặc là giống như Lâm Cẩn khi bọn nó còn trong trứng đã từng ôm cũng sẽ không để cho bọn họ ôm nữa.

Nếu như cường ngạnh ôm chúng nó thì tiểu thú nhân sẽ kích phát lực lượng vẫn chưa quen thuộc trong cơ thể để chống cự lại, cứ như vậy, thân thể tiểu thú nhân còn nhỏ non nớt cũng không thể thừa nhận sẽ hình thành rất nhiều thương tổn. Cho nên nãy giờ mấy người Lâm phu nhân cũng không ôm bọn nó, cũng bởi vì nguyên nhân này.

"A!" Cẩn thận cúi người xuống, ngón tay có chút run rẩy ôm lấy Trứng Sống đặt trong khuỷu tay, rồi qua ôm Trứng Trứng, mỗi tay ôm một đứa.

Hai tên nhóc kia dùng móng vuốt bắt lấy y phục của y, sau đó dùng ánh mắt ướt sũng vô tội nhìn y, Mông Hiểu Dương chỉ cảm thấy toàn thế giới đều yên lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của hai nhóc con trong ngực kia. Trong lòng cảm thấy ấm áp chưa từng có, cũng nói không nên lời vui sướng.

Chỉ là, ngay sau đó Mông Hiểu Dương xấu hổ hoá đá tại chỗ, bởi vì hai tiểu thú nhân nghịch ngợm kia đang dùng đầu lưỡi ướt sũng liếm ngực y.

Mông Hiểu Dương: Con bà nó! Con bà nó! Đang làm cái gì vậy hả, tuy ông đây sinh hai tên nhóc các con, thế nhưng không có sữa nha!

"Ô ô... Ô ô..." Hai nhóc tiểu bạch hổ liếm liếm, lại không có gì cả, có chút bất mãn kêu.

Vài vị trưởng lão Lâm gia còn có Lâm gia chủ xấu hổ quay đầu, sau đó đều nói mình còn có việc, sau này sẽ lại đến thăm tiểu thú nhân.

Lâm phu nhân thì không sao, chỉ là khóe miệng nhếch lên mấy độ, biểu hiện cũng không rõ ràng, thế nhưng Lâm Cẩn, Mông Hiểu Dương nghiến nghiến răng, đừng tưởng rằng em cúi đầu thì anh không nhìn được em đang cười nhá, bả vai em giống như rút gân kia đã sớm bán đứng em rồi.

"Phốc ha ha!" Rốt cuộc nhịn không được nữa Lâm Cẩn ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt hung ác của Mông Hiểu Dương, lập tức đình chỉ, "Khụ khụ! Hai tiểu thú nhân sinh ra, thật sự là rất vui, em muốn trở về phòng chuẩn bị lễ vật."

Sau đó gật đầu khẳng định rồi nhanh chóng chạy lấy người.

"Được rồi, chắc bọn nhỏ cũng đã đói bụng, mẹ kêu người đem sữa lên." Tuy rằng biểu tình của Lâm phu nhân không thay đổi, nhưng trong giọng nói rõ ràng lộ ra ý cười, khiến Mông Hiểu Dương sắp bi thương chết.

Lắc lắc bọn nhỏ trong ngực còn đang liếm nhiệt tình kia, Mông Hiểu Dương trừng mắt, "Hại mẫu phụ các con mất mặt muốn chết luôn, một hồi sẽ xử lý các con sau."Bọn tiểu bạch hổ còn tưởng rằng Mông Hiểu Dương đang chơi cùng bọn nó, ở trong ngực của y bắt đầu vặn vẹo, thậm chí đi đến trên vai y kéo tóc của y rồi cắn cắn lỗ tai.

Mông Hiểu Dương: Má nó, nếu không phải ông đây sinh, ông đây còn tưởng rằng từ đâu ôm tới con chó nhỏ.

Lâm Hô biến trở về hình người, trong ngực ôm Vỏ Trứng lại đây, ôm lấy Trứng Trứng ở trên vai Mông Hiểu Dương, "Ngoan nào." Thuận tiện liếc mắt nhìn Trứng Sống đang vùi ở trong ngực y, không có bắt nó ra.

"Bác sĩ nói có lẽ Vỏ Trứng sẽ chậm vài ngày, bất quá nó thực khỏe mạnh." 

Lâm Hô đưa Vỏ Trứng cho Mông Hiểu Dương, cúi người mỗi tay nắm gáy một tiểu bạch hổ xách vào trong, "Anh dẫn bọn nó đi ăn cơm."

Vừa rồi cảm giác kích động khi trở thành phụ thân chẳng lẽ là giả, vì sao y lại thấy Lâm Hô đối với hai nhóc con kia thô bạo như vậy? Mông Hiểu Dương đi theo đi vào trong phòng, để Vỏ Trứng xuống, đi đến bên cạnh phòng nhỏ.

"Dám ăn đậu hủ của mẫu phụ mấy đứa sao? Hử? Hai đứa ngoan ngoãn đứng ở đó cho ta, nếu không sẽ không có cơm ăn."

Mông Hiểu Dương đi tới cửa, liền thấy Lâm Hô hai tay ôm ngực đứng ở kia, dưới chân đứng hai nhóc bạch hổ cao không đến mười centimet, chân sau run lên vài cái, đứng lắc lư lung lay, có cảm giác gió thổi qua sẽ gục.

"Anh làm cái gì vậy? Bọn nhỏ mới sinh ra anh đã phạt đứng, có ai làm cha như anh không hả?" Mông Hiểu Dương đau lòng không thôi đi qua ôm lấy hai tiểu thú nhân.

Nhẹ nhàng hôn lên trán hai tiểu thú nhân một chút, "Sữa mang đến chưa? Bọn nhỏ chắc đói lắm rồi." Mông Hiểu Dương liếc Lâm Hô, cẩn thận ôm bọn nhỏ đi vào trước ghế sô pha.

Lâm Hô mím môi, nhìn Trứng Trứng ghé vào trên vai Mông Hiểu Dương trừng mắt nhìn hắn, đừng tưởng rằng là hổ hình thì hắn sẽ không nhìn ra là nó đang cười.

"Còn không mau đi lấy sữa đến đây." Mông Hiểu Dương lần thứ hai trừng mắt nhìn Lâm Hô liếc mắt một cái, khi cúi đầu nhìn về phía tiểu bạch hổ lại đầy mặt ấm áp.

Thử thử độ ấm, đem hai bình sữa đút cho bọn nhỏ, nhìn bọn nhỏ uống sữa ừng ực ừng ực, thật sự là rất đáng yêu. Nhất là Trứng Trứng, thường thường ngẩng đầu nhìn Lâm Hô một cái, sau đó cúi đầu càng dùng sức hút sữa, dường như sợ Lâm Hô cướp đi.

"Uống từ từ thôi, phụ thân sẽ không giành của các con, nếu hắn dám, mẫu phụ giúp các con đánh hắn nha." Vuốt bộ lông mềm mại của hai nhóc hổ con, nhẹ nhàng vuốt ve, ngay cả giọng nói cũng phóng nhu rất nhiều.

Lâm Hô nhìn hết thảy, đột nhiên cảm thấy có tiểu thú nhân thật không tốt, nhất là hai tiểu thú nhân thành tinh, Lâm Hô nhìn Trứng Trứng ngẩng đầu đối với hắn lộ ra ánh mắt thị uy, cắn răng nghĩ.

"Ngoan!" Nhìn bọn tiểu bạch hổ uống sữa ngon lành, Mông Hiểu Dương cảm thấy bụng chính mình đều no rồi, y đột nhiên cảm thấy mang thai sinh con cũng không tính cái gì, ít nhất giờ khắc này, y cảm thấy thực đáng giá.

Tiểu thú nhân ăn no cũng giống như trẻ con, bắt đầu lim dim muốn ngủ, Mông Hiểu Dương cũng không có đặt bọn nó vào giường nhỏ đã chuẩn bị sẵn, mà là ôm đến trên giường của mình, để cho bọn nó ngủ bên cạnh y."Mệt mỏi nhiều ngày rồi, chúng ta ngủ một giấc đi." Bởi vì không biết khi nào thì tiểu thú nhân sẽ phá xác, cho nên mấy ngày nay Lâm Hô và Mông Hiểu Dương vẫn thường xuyên chú ý, quả thực chưa có giấc ngủ ngon.

Lâm Hô nằm đến bên cạnh Mông Hiểu Dương, lại bị Mông Hiểu Dương đẩy qua bên kia, "Anh nằm ở bên kia đi, để bọn nhỏ nằm ở giữa."

Lâm Hô bất đắc dĩ đi đến bên kia, Trứng Sống đã nằm ở đó ngủ say, Trứng Trứng nhóc con xấu xa kia lại còn hé nửa mắt, nhìn đến Lâm Hô, thế nhưng xoay xoay thân mình, quay cái mông nhỏ về phía Lâm Hô, cái đuôi màu trắng sữa nhỏ xíu còn quơ qua quơ lại, Mông Hiểu Dương nhìn không khỏi cười ra tiếng.

"Đáng lắm! Ai bảo anh phạt bọn nó làm gì." Thật sự là con ngoan của mình. Mông Hiểu Dương ôm Trứng Trứng, để nó vùi vào ngực mình ngủ say.

Không bao lâu, cả nhà đều đang ngủ.

Chỉ là bên ngoài Lâm gia cũng đã nháo tới trời long đất lở

Đọc truyện chữ Full