DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử
Chương 11: Vì sao từ bỏ trị liệu

Bởi vì nhiệm vụ, Mông Hiểu Dương đành phải bắt đầu sự nghiệp nấu cơm tập thể. Y cũng chỉ biết nấu một ít món ăn gia đình, bất quá bởi vì được hệ thống thăng cấp tới cao cấp, món ăn gia đình cũng ăn ngon vô cùng, huống hồ Lâm Cẩn bọn họ trước giờ chưa từng được ăn những món này.

Nhưng ngoại trừ Lâm Cẩn, Lâm Hô không hề khen y một câu. Vậy mà hệ thống chết tiệt còn quy định một người một ngày chỉ được khen hai lần, nhiều hơn nữa sẽ không tính.

Hai ngày rồi mà mới chỉ thu được bốn lời khen, Mông Hiểu Dương vò đầu bứt tai, nếu không động não nghĩ biện pháp sẽ thực sự xong đời. Chưa kịp nghĩ ra biện pháp, trường đã chính thức vào học.

Trường học tương lai không có giảng viên điểm danh, mà mỗi người vào phòng học, sẽ có một luồng tia hồng ngoại đảo qua, sau đó tên họ của bạn và thời gian vào phòng học sẽ được ghi lại trong hồ sơ. Vắng mặt hoặc đi trễ đều sẽ bị trừ điểm, nên không ai dám trốn hoặc đi học muộn, Mông Hiểu Dương đương nhiên cũng không dám.

Cùng Lâm Cẩn đến trường, trên đường có thể thấy tốp năm tốp ba thú nhân và á thú nhân, nhưng lại không thấy giống cái. Có lẽ là bởi vì thân thể này, y có thể liếc mắt một cái là có thể phân biệt ra thú nhân, á thú nhân hoặc là giống cái từ các nam nhân cao thấp mập ốm khác nhau.

"Không phải nói đại học Hoa Hạ giống cái nhiều nhất sao? Sao tôi lại không thấy?" Cũng may Mông Hiểu Dương hỏi là Lâm Cẩn, nếu như là người khác nghe xong nhất định sẽ nhìn y như một tên ngốc.

"Giống cái làm sao có thể đi học chung với chúng ta, bọn họ có khu phòng học riêng, còn có giảng viên riêng sẽ dạy cho bọn họ tuỳ theo ngành bọn họ chọn. Ngày hôm trước không phải cậu thấy bên ngoài một toà nhà có rất nhiều thú nhân đi lại hoặc đấu tay đôi sao, toà nhà đó là khu phòng học của giống cái."

Hiểu rõ gật đầu, Mông Hiểu Dương biểu thị mình đã hiểu, nghiêng đầu nhìn Lâm Cẩn khi nói đến giống cái có chút giận dữ, "Sao vậy? Cậu và giống cái từng có mâu thuẫn?" Nếu không sao lại tức giận như vậy?

"Còn lâu tớ mới có mâu thuẫn với bọn họ. Quá ngây thơ~" Lâm Cẩn nói xong hừ một tiếng, "Nói cho nghe giá trị dựng dục của tớ là 4 lận đó, so với một vài giống cái còn cao hơn."

"Giá trị dựng dục?" Mông Hiểu Dương kinh hô một tiếng, y là thật sự bị kinh hãi.

Y vẫn cho rằng thứ đồ chơi này là 9717 lấy ra trêu cợt y, không nghĩ tới là có thật. Hơn nữa từ trong giọng nói của Lâm Cẩn không khó nghe ra, có giá trị dựng dục cao là một chuyện đáng giá kiêu ngạo.

"Hiểu Dương, không lẽ cậu không biết giá trị dựng dục là cái gì sao?" Lâm Cẩn khoa trương che miệng mình, trừng lớn hai mắt, "Trời ạ! Cái này không phải lúc mười ba tuổi mỗi giống cái và á thú nhân đều phải kiểm tra sao?"

"Biết, sao tôi có thể không biết được chứ. Là bị giá trị dựng dục của Tiểu Cẩn hù dọa thôi. Giá trị dựng dục của cậu không ngờ tới 4! Thật là lợi hại!"

"Tất nhiên rồi!" Đắc ý nhìn Mông Hiểu Dương, "Mỗ mụ của tớ nói tớ di truyền hoàn toàn giá trị dựng dục của ông đó, sau đó tớ cũng có thể giống như mỗ mụ, trở thành á thú nhân vĩ đại sinh được hai cục cưng." (chàng trai, cậu không cảm thấy nguyện vọng của mình có vấn đề sao? — đừng từ bỏ trị liệu nha)

Bất quá cũng may giấu được, nếu để cho người khác biết y thực sự chưa được kiểm tra, nhất định sẽ đem y đi đo lại. Vạn nhất đo ra giá trị dựng dục của y sẽ rắc rối lắm.

Đúng rồi? "9717, Lâm Cẩn nói giá trị dựng dục và giá trị dựng lực là cùng một ý tứ đi?"

"Đương nhiên, còn phải hỏi sao? Nghe được Tiểu Cẩn Cẩn nói đi! Hiện tại biết tôi đối với ngài tốt bao nhiêu chưa? Chỉ cần người khác biết giá trị dựng lực của ngài là 7, thú nhân toàn bộ tinh tế này sẽ vì ngài mà điên cuồng." 9717 dương dương đắc ý trả lời vấn đề của Mông Hiểu Dương, còn kém chưa nói khiến y quỳ xuống cúng bái.

Mông Hiểu Dương nghiến răng, "Đúng thế, vậy thì thật là 'cám ơn' cậu rồi!" Đặc biệt nhấn mạnh chữ 'cám ơn'.

"Biết còn không mau mau hoàn thành nhiệm vụ đi!" 9717 tiếp tục ngạo kiều tìm đường chết.

Thấy sắc mặt Mông Hiểu Dương sắp biến thành màu đen, Lâm Cẩn vội vàng ngẫm lại vừa nãy mình nói sai chỗ nào. Một hồi lâu, cậu mới vỡ lẽ, "Hiểu Dương, xin lỗi, tớ không nên nói đến giá trị dựng dục."

Mông Hiểu Dương vẻ mặt nghi hoặc, "Sao vậy?"

Hai tay bất an xoắn xuýt vào nhau, "Tớ thật sự không phải cố ý, tớ không có cố ý khoe ra đâu, thực sự luôn á!" Để khẳng định lời của mình, Lâm Cẩn còn dùng sức gật đầu, "Hiểu Dương đừng tức giận được không ~" trong giọng nói mang theo nức nở, dường như vô hạn ủy khuất.

Hoá ra là vậy, y liếc mắt nhìn Lâm Cẩn, "Cậu nghĩ là do cậu nói giá trị dựng dục của cậu, cho nên tôi bị đả kích?"

Lâm Cẩn vội vàng gật đầu.

"Không phải, tôi không quan tâm giá trị dựng dục, nên không có việc gì." Đây là thật, Mông Hiểu Dương chỉ tay lên trời thề. Nhìn Lâm Cẩn tỏ vẻ không tin, Mông Hiểu Dương vỗ mặt, "Tôi thực sự không quan tâm chuyện đó, thực sự." Ông đây thực sự không quan tâm.

Lâm Cẩn: "Ừm, được rồi, là thật." Nhưng giọng nói có lệ, rõ ràng là không tin.

Mông Hiểu Dương:...

Y cũng không muốn giải thích nữa, vừa lúc đến khu phòng học rồi. Hai người hai ngành bất đồng, nên tách ra.

Có lẽ ngành biên kịch quá văn nghệ, trong phòng học có đến tám mươi phần trăm là á thú nhân. Tất nhiên, hai mươi phần trăm còn lại là thú nhân. Đương nhiên các thú nhân này cũng không yếu, đối với á thú nhân mà nói, cho dù thú nhân yếu nhất cũng có chỗ hữu dụng. Nên hai mươi phần trăm thú nhân này, chỉ cần tướng mạo không quá tệ, đều có thể tìm được bầu bạn trong ngành biên kịch thậm chí ngành âm nhạc kế bên.

Thu hồi suy nghĩ, y lên tinh thần bắt đầu nghe giảng bài. Kết quả không tới mười phút, y lại buồn ngủ. Không phải do buổi tối không ngủ đủ, thực sự giảng viên giảng bài như thôi miên.

Chết tiệt! Vì sao bài giảng không nói biên kịch là cái gì, cũng không giảng cấu trúc kịch bản ra sao, càng không có các loại dựng cảnh thế nào, mà là đang giảng giống cái trân quý o(╯□╰)o

Cố gắng chống chọi đến lúc tan học, Mông Hiểu Dương hữu khí vô lực rời khỏi phòng học. 'Đậu mè, giống cái trân quý cư nhiên nói một ngày a một ngày, buổi trưa giảng viên chỉ cho ăn dinh dưỡng tề a dinh dưỡng tề, ăn xong tiếp tục a tiếp tục!' ~~o(>_<)o ~~

"Hiểu Dương!" Lâm Cẩn cẩn thận đi tới phía sau Mông Hiểu Dương, vỗ mạnh y một cái, muốn dọa y. Nhưng cậu không được như ý nguyện, hơn nữa xung quanh Hiểu Dương lại hiện lên từng trận không khí u ám.

"Tớ chỉ biết cậu còn đang tức giận." Lẩm bẩm một câu, Lâm Cẩn bĩu môi không dám nói nữa.

'Sao vậy?' Lâm Hô trở lại ký túc xá liền nhận thấy được phòng khách tràn ngập áp suất thấp, cho Lâm Cẩn một cái ánh mắt nghi vấn.

Lâm Cẩn cũng học anh mình nháy mắt, nhưng mà công phu không tới nơi tới chốn, nháy mắt đến muốn rút gân anh của cậu còn không hiểu. Dứt khoát nhảy đến bên cạnh Lâm Hô, lôi kéo hắn đi đến phòng ngủ.

Mông Hiểu Dương: Này! Hai người nháy mắt ở trước mặt tôi, bây giờ lại rõ ràng muốn tránh đến nơi khác nói thầm, vậy cũng được sao?

"Xảy ra chuyện gì?" Nhóc Tiểu Dương tuy hơi ngốc, hơi ngây ngô, thế nhưng nấu ăn cũng không tệ lắm. (vậy sao anh không nói ăn ngon?)

Lâm Cẩn vô cùng thành thật thuật lại chuyện buổi sáng, cuối cùng vẻ mặt cầu xin hỏi: "Anh hai, có khi nào Hiểu Dương tức giận không thèm để ý tới em nữa không? Sau này sẽ không nấu cơm cho em ăn? (này, lẽ nào đây mới là nguyên nhân khiến cậu lo lắng y tức giận sao? ←_←) "

Trầm ngâm một hồi, Lâm Hô đứng dậy xoa tóc Lâm Cẩn, "Lát nữa em nhớ nói xin lỗi Hiểu Dương nghe chưa?" Nếu không y thực sự bãi công không nấu cơm nữa thì làm sao bây giờ? (Mông Hiểu Dương = =)

Mông Hiểu Dương đương nhiên sẽ không bãi công, nếu không làm sao hoàn thành nhiệm vụ. Nên lúc hai anh em nhà kia đi ra, y đã bưng lên một nồi thức ăn mới nấu nóng hổi. Về phần vì sao động tác của y lại nhanh như vậy, nhìn hai người ngồi ở bàn cơm khẩn cấp muốn ăn sẽ biết.

Đọc truyện chữ Full