DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 172: Ác nhân

“Anh là ai!? Thế Huân có ở nhà không!?” Quan Lâm nhăn lại mi cao thấp đánh giá Lộc Hàm, nói cũng chưa nói một tiếng, liền trực tiếp theo bên cạnh người Lộc Hàm đi vào trong nhà.

“Thế Huân đi ra ngoài. Tôi…” Lộc Hàm còn chưa từ hoảng sợ phục hồi lại tinh thần, càng không biết nên hướng Quan Lâm giải thích quan hệ giữa mình và Thế Huân là như thế nào. Dù sao anh cùng Quan Lâm kết giao cũng năm năm, hai người ở công ty hành động thân mật, Lộc Hàm đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở, biết Thế Huân đã từng rất yêu sủng Quan Lâm. Trước khi Quan Lâm xuất hiện, Lộc Hàm đối với tình cảm của mình cùng Thế Huân còn tin tưởng, nhưng hôm nay nghe được đồng sự nói Quan Lâm tìm đến Thế Huân, Lộc Hàm lập tức liền luống cuống, trong lòng bất ổn dù có an ủi bản thân như thế nào cũng sẽ nhịn không được miên man suy nghĩ.

Hơn nữa Thế Huân vẫn luôn không nhắc tới việc này, Lộc Hàm đoán không được tâm tư của anh, huống chi Quan Lâm hiện tại đột nhiên tìm đến, Lộc Hàm không biết Thế Huân cùng Quan Lâm đã như thế nào rồi, trong lòng liền càng thêm bối rối không biết làm sao.

“Ngươi… chính là gã đàn ông ti tiện câu dẫn Thế Huân!” Quan Lâm nhìn thấy Lộc Hàm một thân quần áo mặc nhà, nhất định là sống ở đây mới có thể mặc như vậy. Hắn nhớ đến Thế Huân lúc trước từng nói mình đã có người yêu, ngữ khí liền đặc biệt khinh thường trào phúng nói với Lộc Hàm.

Mặt Lộc Hàm trắng bệch một chút, trợn mắt há hốc mồm nhìn Quan Lâm. Cậu tính tình hảo, đời này cũng chưa từng nổi giận với ai, thời điểm bị người khác mắng khó nghe nhất, cũng chính là lần bị Thế Huân đuổi ra khỏi nhà và những lời hiện tại của Quan Lâm.

“Chỉ bằng loại diện mạo này của anh mà muốn cùng tôi tranh Thế Huân!?” Quan Lâm tự biết mình lớn lên xinh đẹp, căn bản là chướng mắt với diện mạo bình thường của Lộc Hàm.

Lộc Hàm bị Quan Lâm nhục nhã nan kham, cắn chặt môi không nói ra lời.

“Tên tiện nhân này trả Thế Huân lại cho tôi!” Quan Lâm lại cho rằng Lộc Hàm chột dạ, cảm thấy mình đã chiếm thượng phong, đột nhiên nhào lại bắt đầu đánh Lộc Hàm.

“Cậu… cậu đừng đánh…” Lộc Hàm tránh trái tránh phải liên tục lui về phía sau. Không phải khí lực cậu không sánh bằng Quan Lâm, Quan Lâm cũng khá gầy, vóc dáng còn không cao bằng Lộc Hàm, nếu thật sự là cứng đối cứng đánh nhau, Lộc Hàm chưa chắc đã ở thế hạ phong. Nhưng tính tình của cậu xưa nay ôn hậu, phàm chuyện gì cũng tự mình lui trước một bước, cũng không muốn cùng người khác xung đột. Huống chi Lộc Hàm cũng không muốn làm Thế Huân phiền toái, để anh đứng giữa mình và Quan Lâm sẽ cảm thấy khó xử.

Quan Lâm lại càng đánh càng hung, giương nanh múa vuốt tay đấm chân đá, Lộc Hàm hơi chút tránh không kịp, sẽ bị Quan Lâm hung hăng đá vài đá.

“A!” Mấy nơi khác bị đau Lộc Hàm còn có thể nhẫn, nhưng vết thương do dao cắt vừa rồi bị Quan Lâm chụp một cái, miệng vết thương vỡ ra, máu vất vả mới ngừng lại tiếp tục chảy, toàn tâm dường như đau đớn làm cho Lộc Hàm hô lên, một phen đẩy Quan Lâm ra.

Quan Lâm đang nhào đến đánh Lộc Hàm, không nghĩ tới cậu dám đẩy mình, trở tay không kịp bị Lộc Hàm đẩy ngã đặt mông ngồi trên mặt đất.

“Các người đang làm cái gì!?” Vừa rồi Quan Lâm tiến vào, Lộc Hàm cũng quên luôn đóng cửa. Thế Huân mua muối trở về, vừa vào cửa thì trông thấy một màn Quan Lâm bị Lộc Hàm đẩy ngã xuống đất.

“Thế Huân, anh ta đánh em!” Quan Lâm lại xấu xa cáo trạng trước, lập tức đứng dậy nhào vào lòng Thế Huân, ngữ khí đặc biệt ủy khuất hướng anh khóc lóc kể lể.

“Thế Huân, em…” Lộc Hàm lo lắng muốn giải thích, nhưng nhìn thấy Quan Lâm gắt gao ôm lấy Thế Huân, ngập ngừng dừng lại không bước qua.

“Ai cho cậu tới nhà của tôi! Con mẹ nó cút đi cho tôi!” Thế Huân một tay kéo Quan Lâm ra khỏi người mình, trực tiếp đẩy ra ngoài cửa.

“Thế Huân! Anh…” Quan Lâm không thể tin trừng mắt nhìn Thế Huân, lúc trước khi hai người kết giao Thế Huân chưa bao giờ nổi giận, thậm chí ngay cả một câu nói nặng cũng không có, vậy mà hiện tại lại hung thần ác sát đối với mình nói lời bạo thô.

“Cút!” Thế Huân căn bản là không hề cho Quan Lâm có cơ hội mở miệng, trước mặt hắn trực tiếp đóng cửa lại.

“Thế Huân…” Lộc Hàm cũng chưa thấy qua Thế Huân nổi giận như thế, thậm chí lần đem mình đuổi ra khỏi nhà cũng không giận đến vậy. Cậu lăng lăng nhìn anh, có chút phản ứng không kịp.

“Lộc Hàm, tay em! Chảy nhiều máu quá, chúng ta phải đi bệnh viện mới được! Bên ngoài trời lạnh, chờ một chút anh đi lấy áo khoác cho em.” Thế Huân đóng cửa lại lập tức lo lắng chạy đến bên cạnh Lộc Hàm, nắm tay cậu lên nhìn nhìn, xoay người định lấy áo khoác chuẩn bị đưa Lộc Hàm đi bệnh viện.

“Không sao không sao, đã hết chảy máu rồi, đổi miếng băng khác là được.” Lộc Hàm vội vàng bắt lấy Thế Huân.

“Không được! Lỡ vết thương bị nhiễm trùng thì tính sao!?” Thế Huân vẫn kiên trì muốn đi bệnh viện.

“Một vết thương nhỏ mà thôi, thật sự không sao. Em lập tức đi lấy miếng băng khác.” Lộc Hàm nhìn đến bộ dáng lo lắng của Thế Huân, vì không muốn anh bận tâm, nhanh chóng đi đổi băng cá nhân.

“Em đừng lộn xộn, anh đi lấy cho.” Thế Huân giữ chặt Lộc Hàm, tự mình chạy đi giúp cậu lấy băng cá nhân.

Thế Huân nâng tay Lộc Hàm lên, thật cẩn thận đem băng cá nhân đã bị nhuộm máu xé bỏ, nhìn đến vết thương bị hở miệng, đau lòng đến hốc mắt đều đỏ.

“Vết thương rộng như vậy còn nói là không có gì! Đau lắm phải không!?” Thế Huân giúp Lộc Hàm thay băng cá nhân mới, lại trẻ con thổi thổi, môi thiếp lên ngón tay bị thương của Lộc Hàm không ngừng khẽ hôn.

Đọc truyện chữ Full