“Lộc… Lộc Hàm, em mặc quần áo đi. Hay… Bằng không nằm nghỉ một lúc cũng được. Anh… anh đi ra ngoài…” Thế Huân thấy Lộc Hàm phát hiện khố gian mình biến hóa, nhất thời lâm vào hoàn cảnh vô cùng xấu hổ. Hơn nữa Lộc Hàm càng nhìn, chỗ kia của anh lại càng là cứng rắn lợi hại, quần nổi lên một khối to làm hại anh chân tay luống cuống, lắp bắp không biết nên nói cái gì, xoay người muốn chạy ra khỏi phòng ngủ thanh tỉnh một chút.
“Thế Huân, đừng đi!” Lộc Hàm nhìn đến Thế Huân muốn rời khỏi, đứng dậy khỏi giường đưa tay kéo anh lại, chính là lại quên mình mới mặc quần có một nửa, ống quần vướn víu làm hắn lập tức ngã lại xuống giường.
“Lộc Hàm, có sao không!?” Thế Huân vội vàng quay lại giường đỡ lấy Lộc Hàm.
“Thế Huân… đừng đi…” Lộc Hàm mượn lực cánh tay Thế Huân mà nửa quỳ ở trên giường, cởi bỏ dây lưng của anh, kéo xuống khóa kéo, cởi ra quần lót, để dương v*t cứng rắn bật ra, sau đó hé miệng hàm vào bên trong.
“Lộc Hàm…” Phía sau Lộc Hàm còn sưng đau, lúc này lại để cho cậu giúp mình khẩu giao, Thế Huân cảm thấy làm sao cũng có chút không nỡ, nhưng lại luyến tiếc cảm giác ấm áp khi dương v*t được khoang miệng vây trụ. Thế Huân muốn rút ra dương v*t từ trong miệng Lộc Hàm, nhưng rồi lại nhịn không được nhẹ nhàng đè đầu của cậu lại, để dương v*t càng xâm nhập vào trong miệng sâu hơn.
Tuy rằng dương v*t Thế Huân quá thô dài khiến Lộc Hàm vô pháp đem toàn bộ hàm nhập vào trong miệng, nhưng cậu cũng cố gắng nuốt xuống đến chỗ không thể thâm nhập thêm nửa phân, thậm chí hai bên má còn bị phồng lên. Khoang miệng tắt nghẽn làm Lộc Hàm cảm thấy hô hấp có chút không thoải mái, ngừng lại trong chốc lát mới bắt đầu phun ra nuốt vào.
Bên trong khoang miệng dần dần tích tụ một lượng lớn nước miếng làm Lộc Hàm khi phun ra nuốt vào liền phát ra tiếng nước lép nhép, làm ướt toàn bộ dương v*t Thế Huân.
“Lộc Hàm…” Thế Huân cúi đầu nhìn Lộc Hàm phun ra nuốt vào dương v*t của mình, thịt trụ tử hồng sắc ở khoang miệng ấm áp thấp nhuyễn tiến tiến xuất xuất, khoái cảm nháy mắt theo vĩ chuy lan ra toàn thân, song song thị giác cũng cảm nhận cùng một loại cảm thụ, Thế Huân cảm giác dương v*t mình ở trong miệng Lộc Hàm lại càng thêm cứng rắn.
Thế Huân cũng cảm giác được dương v*t anh biến hóa, đồng dạng là nam nhân, hơn nữa hai người lại sống chung lâu như thế, Lộc Hàm ít nhiều cũng biết chút phương pháp làm cho Thế Huân càng thêm khoái hoạt. Cậu đem miệng lui tới chỗ quy đầu, dùng đôi môi cánh hoa vây trụ nhẹ nhàng mút.
“Lộc Hàm!” Dù Lộc Hàm hút lực đạo cũng không lớn, nhưng Thế Huân đã vô pháp khống chế được chính mình, một chút chất lỏng theo lỗ nhỏ phun ra, chiếu vào trong miệng Lộc Hàm.
“Hương vị của Thế Huân cũng rất tốt.” Lộc Hàm buông ra quy đầu, nuốt xuống chất lỏng trong miệng, ngẩng đầu đỏ mặt hướng Thế Huân cười cười.
“Lộc Hàm Lộc Hàm…” Lộc Hàm thẹn thùng mỉm cười, cộng thêm câu nói không bao hàm một chút tán tỉnh nào, thế nhưng lại khiến Thế Huân hưng phấn kích động đến toàn thân phát run.
Lộc Hàm cúi đầu lần thứ hai đem dương v*t hàm nhập vào miệng, từ chậm đến nhanh, dần dần tăng nhanh tốc độ phun nuốt.
“Hô…” Thế Huân há mồm thở dốc, cố bình phục lại trái tim đập quá nhanh, tuy biết rằng dương v*t mình thô lớn làm Lộc Hàm phun ra nuốt vào thực lao lực, nhưng anh vẫn vô pháp khống chế được dục vọng của mình, dương v*t phụ họa theo tần suất nhấm nuốt của Lộc Hàm, ở trong miệng cậu liên tục trừu sáp.
Lộc Hàm lại toàn tâm toàn ý muốn làm cho Thế Huân thoải mái, khẩu giao thật sâu, mút quy đầu… mà trong lúc tình cảm mãnh liệt cậu cũng không quên cực lực ôn nhu, chưa bao giờ để cho răng nanh làm tổn thương đến dương v*t. Đôi môi ướt át, khoang miệng ấm áp, cùng đầu lưỡi mềm mại… Phun ra nuốt vào, hàm duyện, liếm hút… thẳng đến khi Thế Huân đem tinh dịch nóng bỏng bắn thẳng vào trong miệng cậu.
Khoái cảm điên cuồng khiến Thế Huân càng đem dương v*t hướng trong miệng Lộc Hàm mà đỉnh, một cỗ tinh dịch bắn thẳng vào chỗ sâu bên trong yết hầu.
Lộc Hàm ngậm lấy dương v*t đến tận khi khoái cảm của Thế Huân qua đi, sau đó đem tinh dịch chưa bắn hết của anh mút sạch, lại dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm lộng dương v*t sạch sẽ, cuối cùng giúp Thế Huân sửa sang lại quần áo gọn gàng mới ngẩng đầu lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 156: Cắn
Chương 156: Cắn