“Trên ghế sofa không thoải mái, lên giường ngủ thôi.” Hai người nùng tình mật ý một lát, Thế Huân nhớ tới vừa rồi Lộc Hàm mệt đến ngủ gật trên ghế sofa, đau lòng muốn bảo cậu lên giường ngủ.
“Lên giường!?” Lộc Hàm lăng lăng lặp lại một lần, hai người vừa mới thân xong, hiện tại sẽ đi lên giường!?
“Chỉ là muốn em ngủ thoải mái một chút. Anh có muốn làm gì, cũng phải chờ thương thế tốt lên mới được, đây là chính em lúc nãy vừa nói mà.” Thế Huân nhìn biểu tình Lộc Hàm liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì, cố ý nâng cánh tay bị thương quơ quơ trước mặt Lộc Hàm, nửa đùa nửa thật nói.
Lộc Hàm bị anh đùa cho đỏ mặt, nhưng lại không biết nên phản bác làm sao, chỉ có thể cúi đầu không nói chuyện.
“Đi ngủ đi.” Lộc Hàm lúc này bày ra bộ dáng nhu thuận dễ khi dễ, Thế Huân chỉ hận không thể lặp tức nhào qua, nhưng hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên hai người hảo hợp, có một số việc cũng không nên quá nóng vội, dù sao vết thương trên tay cũng không nghiêm trọng, không quá vài ngày là có thể khỏi hẳn, đến lúc đó… hắc hắc… Trong lòng Thế Huân càng nghĩ càng đắc ý, cũng không tái tiếp tục đùa Lộc Hàm, kéo tay cậu theo ghế sofa đứng lên, cùng đi về phòng ngủ.
Hai người vừa mới tiến vào phòng ngủ, Thế Huân liền thức thời chạy nhanh đến giường trải chăn đệm ra.
“Để em phụ.” Lộc Hàm nhìn Thế Huân một tay vội đến vội đi bộ dáng ngốc nghếch, đi đến giường cuối người giúp anh cùng nhau trải.
Trải hảo chăn, Thế Huân bắt đầu cởi quần áo, một bàn tay không tiện, cởi một nút thắt thôi cũng đã lao lực.
“Thật không biết hôm qua anh làm sao tắm rửa một mình được đây!?” Lộc Hàm tự nhiên bước đến bên cạnh Thế Huân giúp anh cởi quần áo, cũng liền thuận miệng nói một câu, chính là sau khi ý thức được câu nói của mình, không đợi Thế Huân mở miệng, cậu ngược lại đỏ mặt trước.
“Phiền toái muốn chết, vì đề phòng vết thương dính nước, anh còn phải lấy túi plastic bao lại, hơn nữa một bàn tay tắm rửa cũng không tiện, nhiều chỗ trên người không có với tới. Lộc Hàm bằng không hôm nay em giúp anh tắm rửa nha!?” Nhìn đến bộ dáng đỏ mặt của Lộc Hàm, Thế Huân liền lại nổi lên tâm tư trêu đùa. Anh thật sự rất thích nhìn bộ dáng nhu thuận thẹn thùng này của cậu, mặt khác anh cũng là đang tiến hành bước thăm dò, từng chút tiến công, từ hôn môi đến ngủ lại, Lộc Hàm nếu không muốn, anh cũng sẽ không ép sát, Lộc Hàm nếu là đáp lại hoặc là gật đầu đáp ứng, anh liền lập tức hướng mục tiêu kế tiếp tiến công. Hơn nữa dùng khẩu khí nói giỡn, Lộc Hàm cho dù không muốn cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ nan kham.
“Nhưng mẹ em…” Lộc Hàm thật không có trực tiếp cự tuyệt. Do do dự dự, sợ rằng buổi tối không về nhà mẫu thân sẽ lo lắng.
“Không sao không sao, tắm rửa anh còn ứng phó được. Hiện tại nhanh lên giường ngủ đi.” Thế Huân cũng không trông cậy ngày đầu tiên hai người hảo hợp Lộc Hàm đã có thể lưu lại qua đêm, bất quá cậu chần chừ đã làm anh thật cao hứng, chứng minh cậu thật có tâm tư muốn giúp mình tắm rửa, hơn nữa Thế Huân cũng không nỡ để Lộc Hàm khó xử, lập tức liền dời đề tài.
Hai người cởi quần áo tiến vào ổ chăn, đương nhiên cũng không có cởi sạch, mà còn chừa lại nội y, Lộc Hàm là ngượng ngùng, còn Thế Huân là sợ khống chế không được chính mình.
“Lộc Hàm…” Thế Huân hướng Lộc Hàm bên kia xê dịch thân thể, duỗi tay cẩn thận đưa cậu ôm vào trong ngực.
Lộc Hàm cứng người một chút nhưng không có tránh thoát, một lát sau nhẹ nhàng giật giật cánh tay bị thương của Thế Huân, nhượng anh ôm được càng thoải mái.
“Lộc Hàm Lộc Hàm…” Thế Huân kích động bất chấp cánh tay bị thương, siết chặt vòng tay ôm lấy Lộc Hàm.
“Ngủ đi.” Lộc Hàm nghiêng đầu sang hướng Thế Huân nhoẻn miệng cười, an tâm nhắm hai mắt lại.
“Ân.” Thế Huân nhẹ nhàng ứng thanh, những ngày cô độc khó ngủ cuối cùng cũng qua đi, trong lòng cảm giác kiên định mà ấm áp, rất nhanh liền trầm trầm ngủ.
Hai người lần nữa tỉnh lại đã là hoàng hôn, đây là giấc ngủ ngon nhất mà Thế Huân có được kể từ khi Lộc Hàm rời đi, sau khi tỉnh ngủ thật sự là thần thanh khí sảng, tinh thần tăng gấp trăm lần, bất quá Thế Huân vẫn ôm cậu nằm trên giường thêm một lát, mới cùng nhau rời giường đi làm cơm chiều.
Lộc Hàm vốn nói dối mẫu thân hôm nay đi làm bình thường, sau khi ăn xong cơm chiều đã sớm qua khỏi giờ tan tầm, liền vội vàng cáo biệt Thế Huân chuẩn bị trở về nhà.
Thế Huân tất nhiên luyến tiếc, muốn lái xe đưa hắn về, Lộc Hàm lại lo lắng vết thương trên tay anh, chết sống không cho anh đưa, lấy lý do anh còn tiếp tục dùn dằn thì ngay mai sẽ không tới. Thế Huân lúc này mới không đòi nữa, nhưng cũng ngàn dò trăm dặn mới chịu để cho cậu rời đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 142: Cùng ngủ
Chương 142: Cùng ngủ