DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 107: Hết hy vọng

“Thu dọn đồ của cậu, lập tức cút đi cho tôi!” Hai người vừa mới vào cửa, Thế Huân liền hướng Lộc Hàm thanh sắc câu lệ giận dữ hét.

“Thế Huân Thế Huân… sự tình không phải như vậy… Vạn lão bản ông ta…” Lộc Hàm lo lắng đến phát khóc, nắm lấy quần áo Thế Huân liều mạng muốn giải thích.

“Lộc Hàm, cậu có bao nhiêu khát khao bị nam nhân thượng, ngay cả Vạn lão bản cái loại hàng đó cũng đi câu dẫn, tôi xem cậu làm MB không phải vì kiếm tiền, mà là muốn có càng nhiều nam nhân làm cậu đi.” Thế Huân không đợi cho Lộc Hàm nói xong liền ngắt lời cậu, dù sao từ lần phát hiện bị lừa gạt, Thế Huân cũng đã mất đi tín nhiệm đối với Lộc Hàm. Vô luận cậu có giải thích cái gì, anh đều cảm thấy cậu đang nói dối. Huống chi hôm nay trong toilet ở quán bar tận mắt nhìn thấy Lộc Hàm cùng Vạn lão bản có động tác ái muội, còn có lời nói của Vạn lão bản, Thế Huân càng thêm tin rằng Lộc Hàm ở sau lưng mình đi câu dẫn nam nhân khác.

“Thế Huân… em không có câu dẫn Vạn lão bản… là ông ta… A…” Lộc Hàm vừa mới mở miệng, đột nhiên thân thể liền bị Thế Huân ấn trên vách tường.

“Lộc Hàm cậu muốn đàn ông phải không, lúc trước mỗi đêm đều làm tình cũng không thỏa mãn được cậu, vậy hôm nay tôi liền làm một lần đến khi cậu hài lòng mới thôi.” Thế Huân khi nói chuyện đã muốn đưa tay cởi lấy dây lưng Lộc Hàm.

“Thế Huân, không cần!” Lộc Hàm vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi giam cầm của Thế Huân, đây cũng là lần đầu tiên cậu phản kháng anh. Nhưng Lộc Hàm vô luận như thế nào cũng không muốn ở tình huống này cùng Thế Huân phát sinh quan hệ.

“Vừa rồi với Vạn lão bản thì nhu thuận nghe lời, hiện tại ở trước mặt tôi lại giở trò trinh tiết.” Lộc Hàm phản kháng càng thêm chọc giận Thế Huân, anh đưa tay đến phía sau Lộc Hàm vói vào trong quần, ngón tay muốn trực tiếp sáp nhập hậu huyệt.

“Thế Huân không cần…” Thanh âm Lộc Hàm đã hỗn loạn một tia nức nở, hai mắt cũng bịt kín một tầng hơi nước, ánh mắt cầu xin nhìn Thế Huân.

“Thực mẹ nó làm cho người ta mất hứng. Lộc Hàm cậu cho rằng chuyện tới nước này tôi còn muốn cùng cậu làm sao, cậu nơi kia không biết đã bị bao nhiêu thằng đàn ông làm qua, nghĩ tới liền khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm. Lúc trước tôi vậy mà còn dùng lưỡi liếm qua nơi đó, không biết sau này miệng có hay không sẽ bị thối rửa.” Bộ dáng đáng thương của Lộc Hàm làm cho tâm Thế Huân sinh ra cảm giác không đành lòng, căm giận rút bàn tay ra khỏi quần hắn. Nhưng Thế Huân muốn áp chế thương tiếc của mình đối với Lộc Hàm, liền nói ra lời đả kích nhằm tổn thương cậu, cũng chính là nhắc nhở mình không nên lại bị biểu tình của Lộc Hàm lừa gạt.

“Em không có bị đàn ông… không phải… MB…” Sắc mặt Lộc Hàm càng trở nên tái nhợt, nghĩ muốn giải thích cho Thế Huân chuyện mình không phải là MB, mặc kệ hậu quả sẽ như thế nào, hiện tại quan trọng nhất là phải đem hiểu lầm nói rõ.

“Lộc Hàm, tôi cho cậu biết không phải tôi thấy MB ghê tởm, mà tôi cảm thấy chính cậu mới ghê tởm. Nhìn lại bộ dáng phóng đãng của cậu khi ở trên giường xem, mỗi lần đều chủ động mở chân ra để cho tôi làm, còn khẩn cấp cầu tôi nhanh lên cắm vào, chỉ bị sáp nhập hậu mặt cũng có thể bắn ra. Lộc Hàm, thân thể cậu đúng là dâm loạn – không thể thiếu hơi đàn ông!” Thế Huân căn bản không cho Lộc Hàm có cơ hội nói chuyện, dùng lời tra tấn, nhục mạ đối phương. Lúc nãy khi nhìn thấy cậu cùng Vạn lão bản ở một chỗ, cảm giác bị lừa gạt cùng phản bội lập tức xông lên não anh, làm tâm anh đau đớn, tựa hồ hiện tại chỉ khi nhìn thấy Lộc Hàm thống khổ, trong lòng anh mới có thể dễ chịu hơn một chút.

“Thế Huân…” Lời nói lần này của Thế Huân làm Lộc Hàm lập tức suy sụp, hai mắt nháy mắt mất đi ánh sáng, trở nên trống rỗng vô thần. Chuyện MB có thể giải thích rõ ràng, nhưng cái Thế Huân chán ghét không phải là thân phận MB, mà là chính cậu. Nguyên lai lúc trước bởi vì thương anh cho nên không hề cố kỵ chủ động nghinh hợp, nhưng trong mắt Thế Huân lại là như thế, hết thảy những ôn nhu ngọt ngào cũng chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi. Lộc Hàm há miệng thở dốc, thanh âm khàn khàn mà khô khốc, trong miệng nhỏ giọng gọi tên Thế Huân.

“Cậu cũng xứng để gọi Thế Huân sao, hiện tại chỉ cần nghe cậu gọi tên tôi thì đã cảm thấy ghê tởm rồi. Lúc trước giả bộ nhu thuận nghe lời còn làm ra bộ dáng như thích tôi, hiện tại xem ra bất quá cũng chỉ là nịnh nọt lấy lòng, muốn từ chỗ của tôi lấy thêm càng nhiều tiền. Sao vậy, hai tờ chi phiếu tôi đưa cậu còn chưa đủ sao, cùng thằng đàn ông khác lên giường sau lưng tôi chắc nhiều tiền lắm đi.” Thế Huân chỉ lo nhục mạ Lộc Hàm, cũng không quản mình nói chuyện trước sau không ăn khớp. Vừa rồi còn nói Lộc Hàm làm MB là vì dục vọng, hiện tại lại nói cậu là vì tham tiền. Thế Huân nói ra lời khó nghe như vậy, là muốn trong lòng thống khoái, nhưng sau khi nói xong, trong lòng lại cảm thấy nóng nóng đau đau.

Nguyên lai Thế Huân đã sớm nhìn ra mình thích anh, nhưng anh vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn nó như trò cười mà thôi. Lộc Hàm hiện tại cảm thấy may mắn vì lúc trước chưa nói với anh chuyện cậu đã yêu thầm anh mười năm, nếu nói ra có lẽ sẽ bị anh giễu cợt trào phúng. Quên đi, cái gì MB!? Cái gì yêu thầm!? Cùng không tất yếu phải cho Thế Huân biết, dù sao cho tới giờ anh cũng chưa từng để ý qua. Cứ như vậy chấm dứt đi, lúc trước liều lĩnh trả giá, chung quy cũng không đạt được kết cục mà mình mong đợi.

Lộc Hàm ngơ ngác hướng phòng mình đi qua.

Đọc truyện chữ Full