Trong quán rượu âm thanh náo nhiệt, bốn phía Thế Huân đều là đám người ồn ào, vốn định đến thả lỏng một chút, nhưng hiện tại lại bị làm phiền đến càng thêm tâm phiền ý loạn.
Thế Huân đột nhiên nhớ tới Lộc Hàm, người nọ luôn một bộ dáng yên lặng nhu thuận, ngẫu nhiên có nói một vấn đề giọng cũng thực nhỏ nhẹ, ở cùng cậu sẽ làm người ta sinh ra cảm giác thả lỏng. Thế Huân vốn cảm thấy Lộc Hàm mặc dù là một MB, nhưng tính cách ôn nhu, lại có một tay hảo trù nghệ, chuyện tình cảm trước để qua một bên, Thế Huân ít nhất vẫn muốn duy trì mối quan hệ bao dưỡng của hai người. Chính là hiện tại… Ai có thể nghĩ cậu mặt ngoài nhu thuận nghe lời, nhưng khi mình quay lưng đi lại có một bộ mặt khác, nói dối lừa gạt mình, khóe miệng Thế Huân gợi lên một nụ cười trào phúng, tri nhân tri diện bất tri tâm, thật sự là thiếu chút nữa đã bị bộ dáng Lộc Hàm lừa gạt, cơ hồ rơi vào trong sự ôn nhu của cậu.
“Hai con ong mật, bay trong bụi hoa, bay a… Ha ha, cậu thua rồi, uống rượu uống rượu…”
Bên cạnh đám người chơi oẳn tù tì làm cắt ngay suy nghĩ của Thế Huân, quay đầu nhìn qua, một đám người hình như đang tụ hội, uống rượu chơi đùa cực kỳ náo nhiệt.
“Xin lỗi, tôi đi toilet một chút.” Thế Huân vốn đang phiền lòng, đám người kia lại ồn ào lớn tiếng làm cơn đau đầu lúc nãy của anh kéo đến. Thế Huân dứt khoát đứng dậy, hướng người khách bên cạnh thông báo một tiếng, chuẩn bị sau khi đi toilet sẽ ra bên ngoài quán bar hít thở không khí. (TvT chết chắc)
“Vạn lão bản!” Lộc Hàm phủi phủi rượu dính trên áo, cúi đầu đứng ở bồn rửa tay, khi ngẩng đầulên liền từ trong gương nhìn thấy Vạn lão bản mở cửa bước vào.
“Ha hả, Lộc Hàm a…” Vạn lão bản cười gượng hai tiếng, chậm rãi hướng Lộc Hàm đi qua, ánh mắt không ngừng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, lúc này trong toilet chỉ có hai người là Vạn lão bản và Lộc Hàm.
“Vạn lão bản, tôi đi trước.” Lộc Hàm nhìn đến bộ dáng lấm la lấm lét của Vạn lão bản, cảm giác không đúng liền xoay người đi ra bên ngoài.
“Chờ một chút chúng ta cùng đi.” Vạn lão bản vươn tay cánh tay ngăn cản Lộc Hàm.
“Vạn lão bản, thời gian không còn sớm, tôi nên trở về nhà.” Lộc Hàm thay đổi hướng đi, muốn từ một bên hông khác của Vạn lão bản lách qua.
“Gấp cái gì, mọi người hiếm khi đi chơi một lần, cứ chơi cho tận hứng đi.” Vạn lão bản lại vội vàng vươn cánh tay bên kia lần thứ hai đem Lộc Hàm ngăn lại.
Kế tiếp, Lộc Hàm đi bên nào, Vạn lão bản liền hướng bên đó ngăn đón, hoàn toàn không cho Lộc Hàm có cơ hội rời khỏi toilet.
“Vạn lão bản, mời ngài tránh đường một chút.” Lộc Hàm làm sao cũng không thoát được Vạn lão bản ngăn trở, trong lòng lo lắng đưa tay đi đẩy thân hình mập mạp của Vạn lão bản ra.
“Lộc Hàm, hai chúng ta khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng, để lãng phí chẳng phải là rất đáng tiếc!” Vạn lão bản lại thừa cơ hội nắm chắt lấy tay Lộc Hàm, sử dụng chút lực kéo cậu vào trong lòng ngực của mình. Cũng không thèm che dấu mục đích, lòng như lửa đốt mân mê miệng nghĩ muốn cường hôn Lộc Hàm.
“Vạn lão bản, ngài buông tay…” Lộc Hàm nghiêng đầu né tránh cái miệng heo của Vạn lão bản thấu tới, nhưng mà làm sao cũng giãy không ra cánh tay bị nắm bên hông.
Vạn lão bản mượn thân hình mập mạp cùng sức mạnh làm ưu thế ngăn chặn Lộc Hàm, miệng lần thứ hai ghé qua…
Thế Huân đi đến trước cửa toilet, theo khe hở nhìn thấy hai nam nhân đang ở bên trong dây dưa cùng một chỗ, trong lòng liền mắng trơ trẽn, có cần gấp đến mức ở cái nơi lộ liễu trong toilet mà làm không. Thế Huân cũng không định đi vào, xoay người liền chuẩn bị rời đi.
“Vạn lão bản, ngài…” Đột nhiên trong toilet vang lên một thanh âm quen thuộc, Thế Huân dừng lại động tác xoay người, đột nhiên đẩy cửa ra.
“Vạn lão bản thật là hăng hái.” Thế Huân trào phúng nhìn hai người đang sửng sốt trong phòng. Cánh tay mập mạp của Vạn lão bản còn đang ôm lấy lưng Lộc Hàm, vẻ mặt Lộc Hàm kinh hoảng. Có phải do bị mình chính mắt bắt gặp, không còn biện pháp nói dối cho nên chột dạ!? Đối mắt Thế Huân khi đảo qua Lộc Hàm hoàn toàn mang theo khinh thường.
“Ngô… Ngô tổng…” Vạn lão bản vội vàng buông Lộc Hàm ra, xấu hổ mỉm cười. Công ty Vạn lão bản cùng Ngô thị có chút làm ăn, cùng Thế Huân coi như là sơ giao, tuy rằng không thể gọi là bạn bè, nhưng bị người bắt gặp loại chuyện này tóm lại cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Mời Vạn lão bản cứ tiếp tục, tôi không quấy rầy.” Thế Huân vừa nói chuyện vừa đưa tay chuẩn bị đóng cửa phòng toilet.
“Thế Huân!” Lộc Hàm vội vàng chạy đến trước mặt Thế Huân, gắt gao nắm chặt cánh tay anh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 105: Hiểu lầm
Chương 105: Hiểu lầm