DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 98: Lưỡng cực

Lộc Hàm từ lúc nào bắt đầu lừa gạt mình!? Rốt cuộc đã lừa mình bao lâu rồi!? Cậu đến tột cùng ở bên ngoài làm cái gì!? Nếu không dám nói thật, thì chắc chắn không phải chuyện quan minh chính đại tỉ như xuống phố mua thức ăn! Tiếng ho khan của người đàn ông xa lạ trong điện thoại, vết bầm bị người nắm trên cánh tay, cả ngày một bộ dáng cực kỳ mỏi mệt… Gương mặt tươi cười giả bộ trong điện thoại vừa rồi đã sớm biến mất, sắc mặt Thế Huân càng ngày càng âm trầm.

Nếu như nói tối hôm qua Thế Huân còn do dự, đối với những điểm đáng ngờ trên người Lộc Hàm chỉ là hoài nghi, đó là bởi vì chưa có chứng cứ rõ ràng, trong lòng Thế Huân còn trước sau giằng co, một bên không thể hoàn toàn tin tưởng Lộc Hàm, một bên lại luyến tiếc cậu đối với mình thật tốt.

Nhưng hôm nay đối mặt với sự lừa gạt trắng trợn của Lộc Hàm, những suy đoán cùng hoài nghi trong lòng Thế Huân tất cả đều thành thực, cảm giác bị lừa gạt, bị phản bội nháy mắt nảy lên trong lòng, Thế Huân trong cơn giận dữ, nếu không phải cần đem văn kiện về công ty gấp, chỉ sợ lúc này anh chắc chắn sẽ tìm đến Lộc Hàm, xem rốt cuộc cậu nói dối mình để làm gì.

Thế Huân nổi giận đùng đùng trở về công ty, tuy rằng nhóm người cấp dưới không biết vì sao Ngô tổng về nhà một chuyến liền trở nên tức giận như vậy, nhưng ai có can đảm đi hỏi việc nhà của anh, một đám lo sợ tránh còn không kịp, sợ lửa giận của Ngô tổng sẽ lan đến trên người mình, cho nên khi nhìn thấy Thế Huân đều tận lực lánh đi, có việc gì cũng tự mình giải quyết tuyệt đối không quấy rầy tới anh.

Thế Huân một mình ở trong phòng làm việc tức giận. Hiện tại đã biết bị Lộc Hàm lừa, tiếp theo nên tính làm sao!? Cho dù tới nước này, Thế Huân vẫn không nghĩ sẽ chấp dứt bao dưỡng, không muốn để cho Lộc hàm rời đi. Là lưu luyến thân thể ấm áp của cậu sao!? Hay luyến tiếc cậu đối với mình thật là tốt!? Hay là quen rồi khẩu vị cơm cậu nấu!? Khóe miệng Thế Huân trào phúng nở nụ cười, đến lúc này rồi, chính mình còn suy nghĩ những thứ đó. Trong lòng Thế Huân nhắc nhở chính mình, không để cho Lộc Hàm lập tức cút đi, chẳng qua là muốn biết cậu rốt cuộc đang làm gì thôi. Nếu Lộc Hàm cố giấu diếm mình, vậy thì mình càng nhất định phải tra ra chân tướng rõ ràng.

“Có cá Trích tươi hay không!?” Sau khi tan tầm, thuận theo kế hoạch đã định trước đó, Lộc Hàm trước tiên là đi chợ mua thức ăn. Nhớ tới canh cá trích rất bổ, liền nghĩ mua một con cá trích để Thế Huân hảo hảo bồi dưỡng một chút.

“Lộc tiên sinh, anh xem con này đi!?” Chỗ Lộc Hàm mua cá vẫn là sạp hàng mà lần đầu tiên Thế Huân đưa cậu đi mua. Tuy nói lần đó người bán cá bị Lộc Hàm vạch trần, đem những việc trước kia lừa Thế Huân đều nói ra hết. Người bán cá lúc ấy cũng thật mất hứng, sau đó Lộc Hàm lại đến mua cá, công việc đưa tới đương nhiên không thể không làm, nhưng sắc mặt dĩ nhiên là không hề thân thiện. Lộc Hàm cũng là vì thấy chỗ này bán cá so với mấy chỗ khác điều tươi ngon hơn, mới hạ thấp mặt mũi lại đây mua.

Sau khi mua tới mua lui vài lần, người bán cá dần dần thấy Lộc Hàm kỳ thật cũng rất tốt, ngươi chỉ cần bán với giá cả vừa phải, cậu cũng sẽ không kỳ kèo mặc cả, hơn nữa một phân tiền lẻ cũng trả không thiếu. Lộc Hàm chọn cá cũng rất có kinh nghiệm, ngẫu nhiên còn có thể cùng người bán cá trao đổi vài câu, người bán cá tiêu trừ khúc mắc với Lộc Hàm, hai người dần dần thân thiết hơn. Cho nên lúc Lộc Hàm đi mua cá, đều chọn gian hàng của hắn đầu tiên.

“Ừm, vậy con này đi.” Lộc Hàm vừa lòng gật gật đầu.

“Một cân ba hai, tổng cộng mười khối tư, thu anh mười khối là được.” Người bán hàng lưu loát đem cá bọc vào trong gói to rồi đưa qua cho Lộc Hàm.

“Anh buôn bán chắc cũng không dễ dàng, bao nhiêu thì tôi trả bấy nhiêu.” Lộc Hàm tiếp nhận gói to, lấy ví ra, thanh toán một xu cũng không thiếu.

“Lộc tiên sinh hôm nay sau chỉ có mình anh, Ngô tiên sinh không đi cùng anh sao!?” Sau khi quen biết, người bán cá có cùng Lộc Hàm nói một chút về chuyện nhà. Thường xuyên nhìn thấy Thế Huân cùng cậu đi mua đồ, người sáng suốt đều có thể đoán ra quan hệ của họ không chỉ là bằng hữu thông thường.

“Anh ấy còn chưa tan tầm.” Lộc Hàm thuận miệng đáp, khẩu khí thật giống như Thế Huân là người nhà của mình vậy.

“Lộc tiên sinh giỏi mua cá như vậy, chắc tài nấu nướng cũng rất lợi hại. Con cá hôm nay chắc là nấu cho Ngô tiên sinh ăn rồi, canh cá trích vừa thơm ngon vừa bổ dưỡng, Ngô tiên sinh thật là có lộc ăn.” Người bán cá nghe khẩu khí của Lộc Hàm, lại chọc ghẹo nói vài câu.

“Thế Huân cũng nói đồ ăn tôi làm so với bên ngoài đều ngon hơn.” Lộc Hàm lộ ra vẻ mặt tươi cười, cũng không phải muốn khoe tài nấu nướng của mình, mà chỉ muốn ở trước mặt người khác biểu hiện quan hệ của mình và Thế Huân có bao nhiêu thân mật.

Bởi vì Lộc Hàm còn cần mua một chút rau, nên cùng người bán cá nói thêm hai ba câu liền cầm bọc cá cáo từ.

"Lộc Hàm đến đây a, muốn mua thứ gì!?” Đại thẩm bán hàng vừa nhà thấy Lộc Hàm đi tới, lập tức nhiệt tình tiếp đón. Lộc Hàm đến mua thức ăn, cho nên mấy đại thẩm ở đây đều quen thuộc, hơn nữa Lộc Hàm bộ dạng thanh tú lịch sự, tính tình lại hoà nhã, thực đúng mẫu người mà phụ nữ trung niên thích.

“Hôm nay nấu canh cá trích, mua chút rau nấu chung sẽ ngon hơn. Cái này đi, làm phiền dì cân giúp.” Lộc Hàm cúi đầu lựa rau rồi đưa cho đại thẩm bỏ lên cân.

“Lộc Hàm cậu nhìn rất khá, tính tình lại tốt, trù nghệ giỏi… Cái người hay cùng cậu đi mua đồ Ngô tiên sinh gì đó thật không biết kiếp trước tích được đức gì, mới có thể may mắn gặp cậu!” Đại thẩm một bên cân đồ một bên cùng Lộc Hàm nói chuyện phiếm.

“Thế Huân cũng tốt lắm.” Lộc Hàm sợ người khác hiểu lầm Thế Huân, vội vàng lên tiếng biện giải.

“Tốt cái nỗi gì! Mỗi lần lúc cậu đi mua thức ăn anh ta đều đứng kế bên hết nhìn đông rồi ngó tây, mua xong cũng không biết xách giúp cậu một chút. Tôi thấy mấy lần cậu đều tự mình xách đồ đến đi đường cũng có chút khó khăn, mà anh ta lại giống như đại thiếu gia hai tay trống trơn… Được rồi được rồi, tôi không nói nữa.” Đại thẩm có chút bất bình thay cho Lộc Hàm, bất quá vừa thấy sắc mặt cậu thay đổi, lập tức dừng lại đề tài.

“Anh ấy không phải có ý không giúp tôi, chỉ tại tôi yếu quá, có một chút đồ mà xách cũng không nổi.” Lộc Hàm bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó trả tiền, còn tán thưởng đồ ăn của đại thẩm, nói đã mua được đồ tốt về nhà.

Đọc truyện chữ Full