Hai người tắm rửa xong lên giường tiến vào ổ chăn. Lộc Hàm lúc nãy mệt đến xem TV cũng ngủ gục, sau khi tắm rửa thân thể càng thả lỏng, cơn buồn ngủ lại lần nữa thổi đến. Cậu vốn đang có chút lo lắng thái độ của Thế Huân đối với vết bầm trên cánh tay mình, nhưng bị vòng tay cường kiện của anh ôm chặt, nằm trong lòng ngực vừa ấm vừa thoải mái của anh, mí mắt liền không tự chủ được từ từ khép lại.
Nếu là thường ngày, Thế Huân luôn ngủ trước Lộc Hàm, mỗi lần ôm thân thể ấm áp kia, anh cơ hồ có thể lập tức tiến vào trong mộng. Nhưng tối nay, thân thể trong ngực kia tuy rằng vẫn ấm áp, nhưng khi ngón tay Thế Huân sờ đến chỗ vết bầm kia, trong lòng liền trằn trọc, làm sao cũng không thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lộc Hàm vẫn mệt mỏi như cũ, nhưng thân thể đã hình thành thói quen sinh lý, tới đúng giờ liền thức dậy chuẩn bị nấu bữa sáng. Khi cậu nhẹ nhàng tách khỏi cái ôm của Thế Huân, anh không giống bình thường nửa mê nửa tỉnh siết chặt lấy cậu đòi ôm thêm chút nữa, mà ngủ thực sự trầm, ngay cả Lộc Hàm xuống giường rồi cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Lộc Hàm cũng không quá để ý, nghĩ rằng có lẽ ban ngày anh làm việc quá mệt nhọc, trong đầu tính toán chiều nay khi đi chợ, nhất định phải mua thêm đồ ăn làm cơm chiều phong phú một chút để Thế Huân hảo hảo bồi bổ.
Lộc Hàm đứng cạnh giường nhìn gương mặt ngủ nghiêng của Thế Huân lòng cảm thấy ngập tràn hạnh phúc, nhịn không được khom người ở một bên mặt của anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, vẻ mặt ngọt ngào ngây ngô cười rồi lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.
Tối hôm qua ngón tay Thế Huân vẫn luôn đặt ở chỗ vết bầm kia, Lộc Hàm bởi vì quá mệt ngủ thật say nên không có phát hiện, nhưng còn Thế Huân thì càng nghĩ tâm càng phiền, nghĩ đến khuya mới mơ mơ màng màng ngủ mất. Giấc ngủ không được tốt, lúc thức dậy liền có chút chóng mặt, Thế Huân lắc lắc đầu muốn thanh tỉnh, nhưng không ngờ lại càng chóng mặt hơn, đành phải lấy tay không ngừng xoa huyệt thái dương để giảm bớt một chút cảm giác không khỏe, cau mày, sắc mặt cực kỳ khó coi đi ra khỏi phòng ngủ.
“Xảy ra chuyện gì!? Chỗ nào không thoải mái sao!?” Lộc Hàm đang bày biện bữa sáng, nhìn thấy Thế Huân sắc mặt khó chịu bước ra khỏi phòng ngủ, lập tức vội vàng chạy lại, đưa tay đặt lên trán anh.
“Không sao, chỉ là tối qua ngủ không ngon giấc thôi.” Thế Huân nghiêng đầu, né tránh bàn tay Lộc Hàm.
“Em có nấu cháo gạo nếp anh thích, thừa dịp còn nóng ăn nhiều một chút.” Lộc Hàm cũng không để ý đến thái độ lãnh đạm của Thế Huân, cảm thấy anh không thoải mái thì tính tình kém một chút cũng là bình thường, chính mình nên quan tâm anh nhiều hơn nữa. Nhìn thấy Thế Huân đi lại bàn ăn, liền vội vàng chạy lại kéo ghế cho anh.
“A.” Thế Huân vẫn lạnh lùng đáp một tiếng, ngồi xuống ghế cuối đầu ăn điểm tâm.
Lộc Hàm thấy anh không muốn nhiều lời, cũng liền ngoan ngoãn ngậm miệng, kéo ghế ngồi xuống yên lặng ăn cơm.
Cơm nước xong, Thế Huân đứng lên chuẩn bị tới công ty, Lộc Hàm giống bình thường giúp anh đeo cà vạt, lấy áo khoát cùng cặp táp đưa cho anh, tiễn Thế Huân ra tận cửa.
“Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về.” Thế Huân vừa ra đến trước cửa, đột nhiên quay đầu lại dặn dò một câu, sắc mặt lạnh lùng nãy giờ cuối cùng cũng nở nụ cười.
“Ân.” Lộc Hàm vừa thấy Thế Huân nở nụ cười, không chút suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng.
“Tôi đến công ty.” Thế Huân vừa lòng nghiêng người hôn xuống khóe môi Lộc Hàm, sau đó đi ra khỏi nhà.
Thế Huân đi rồi, Lộc Hàm nhìn lên đồng hồ treo tường, cũng đã đến thời gian làm việc của mình. Nhớ tới lời Thế Huân vừa mới dặn dò, bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn thay quần áo rời nhà đi làm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 96: Bất đắc dĩ
Chương 96: Bất đắc dĩ