Lộc Hàm xuất môn, mua lấy một tờ báo bên đường. Báo có đăng thông tin tuyển dụng của một số công ty, Lộc Hàm chuẩn bị đi từng cái từng cái xem thử.
Kế hoạch của Lộc Hàm rất tốt, nhưng muốn tìm một công việc phù hợp với yêu cầu của cậu đâu có dễ dàng. Mỗi một công ty đều cùng Ngô thị giống nhau về thời gian làm việc, làm sao có thể cho cậu tùy tiện đi muộn về sớm. Huống chi Lộc Hàm vừa mới từ chức ở Ngô thị, mặc dù cậu nói do mình có việc bận nên chủ động xin từ chức, nhưng Ngô thị ở thương giới cũng là xí nghiệp tiếng tăm lừng lẫy, tự nhiên đi từ chức ở một công ty tốt như vậy rồi tìm việc khác, cái này không thể làm người khác không hoài nghi nguyên nhân mà Lộc Hàm từ chức. Cho nên, Lộc Hàm liên tiếp đi phỏng vấn ở vài công ty đều bị trượt.
Lộc Hàm bận rộn cả ngày cũng không có thu hoạch. Mắt thấy thông báo tuyển dụng đã vơi đi một nửa, cậu quyết định thử thêm một công ty cuối cùng, nếu không được thì để ngày mai tìm tiếp, nhìn sắc trời cũng đã tới lúc về nấu cơm chiều cho Thế Huân.
“Lộc tiên sinh, cậu vừa mới từ chức ở Ngô thị sao!?” Lộc Hàm đến nhận phỏng vấn ở công ty cuối cùng trong ngày hôm nay. Phía sau bàn công tác là một người đàn ông trung niên mập mạp, đôi mắt nhỏ như hạt đậu lóe sáng, cái trán bóng lưỡng, dưới cầm xếp tầng tầng thịt mỡ, ngón tay ngắn ngủn cầm lấy lý lịch của Lộc Hàm nghiền ngẫm thật lâu.
“Tôi… Tôi là bận chút việc riêng nên mới từ chức ở Ngô thị.” Rút kinh nghiệm ở những công ty trước, Lộc Hàm vội vàng giải thích nguyên nhân mình từ chức.
“Không sao không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, mỗi người không nhất thiết cả đời chỉ làm việc ột công ty.” Trung niên nam tử cười cười như đã hiểu.
“Cám ơn ngài đã thông cảm.” Lộc Hàm cũng lập tức tươi cười nói cảm tạ.
“Lộc tiên sinh không cần khách khí như vậy. Tôi xem lý lịch của cậu, cảm thấy cậu nhất định có kinh nghiệm làm việc, thực phù hợp với điều kiện tuyển dụng của công ty chúng tôi. Lộc tiên sinh, hoan nghênh cậu trở thành thành viên của công ty chúng tôi.” Trung niên nam tử theo ghế đứng lên, hướng Lộc Hàm duỗi một tay ra.
“A!? Cám… Cám ơn!” Lộc Hàm không ngờ mình sẽ được nhận, sửng sốt một chút mới từ trên ghế đứng lên bắt tay với người đàn ông trung niên. Lộc Hàm cảm giác đối phương lặp tức gắt gao cầm chặt tay mình, có lẽ do quá mập, trên tay người kia cũng đầy thịt mỡ, Lộc Hàm bị nắm thực không thoải mái, nhưng lại ngại không có rút tay về.
“Tôi họ Vạn, sau này làm việc cứ gọi Vạn lão bản là được.” Trung niên nam tử cười tủm tỉm tự giới thiệu, vẫn như cũ nắm chặt tay Lộc Hàm chưa chịu buông.
“Vạn lão bản, bởi vì trong nhà tôi có chuyện nên phải đến trễ và về hơi sớm…” Lộc Hàm cũng chỉ có thể tùy ý để đối phương nắm, không yên lòng nói ra yêu cầu của mình.
“Cái này không sao, chỉ cần cậu làm tốt công việc là được.” Vạn lão bản thoạt nhìn như là một người rất phóng khoáng, không để ý đến yêu cầu của Lộc Hàm.
“Cám ơn Vạn lão bản. Vậy hôm nay…” Lộc Hàm còn nhớ phải nhanh chóng về nấu cơm chiều cho Thế Huân, thật cẩn thận thử rút tay về.
“A, hôm nay cậu cứ về trước. Nhớ rõ ngày mai đi làm.” Vạn lão bản giống như vừa mới tỉnh ngộ, lập tức buông lỏng tay Lộc Hàm ra.
“Vậy tôi đi trước, Vạn lão bản ngày mai gặp.” Lộc Hàm lễ phép mở miệng.
“Hảo, hảo, ngày mai gặp.” Vạn lão bản nhiệt tình đưa Lộc Hàm tới cửa phòng làm việc. Đợi khi bóng dáng của cậu hoàn toàn biến mất, trung niên nam tử mập mạp mới đưa bàn tay vừa nắm tay Lộc Hàm lên miệng, vươn cái lưỡi đỏ chói liếm liếm lòng bàn tay, trên mặt lộ ra một nụ cười không có ý tốt.
Lộc Hàm vội vã về nhà. Không biết tại sao, cảm giác bị Vạn lão bản kia nắm tay luôn làm cậu thấy không thoải mái, kỳ thật cũng chỉ là bắt tay xã giao, nhưng trong lòng Lộc Hàm vẫn cảm thấy có chút phản cảm, bất quá công việc kia có thể giải quyết vấn đền hiện tại của mình, có lẽ Vạn lão bản thuộc loại người nhiệt tình đi, Lộc Hàm làm ình phóng khoáng tâm, nhưng là dù cậu rửa tay hết lần này tới lần khác, vẫn cảm thấy chưa được sạch sẽ, cuối cùng liền dùng sức chà xát, mạnh đến mức toàn bộ bàn tày đều bị chà đến đỏ.
Đã đến giờ tan tầm, Thế Huân sẽ rất nhanh về nhà, vẫn là mau chóng nấu cơm thôi. Lộc Hàm thổi thổi bàn tay sắp bị chà đến tuột da, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm chiều cho Thế Huân.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 87: Đáng khinh
Chương 87: Đáng khinh