Hậu huyệt được ngón tay trừu sáp rất nhanh trở nên mềm mại ướt át, tinh dịch vẽ loạn bên trong vách tường giao lỏng, âm thanh lép nhép lép nhép càng ngày càng vang dội, thêm vào đó là tiếng thở dốc ồ ồ của hai người đang ông, làm chỗ huyền quan ngập tràn hương vị tình dục.
“Thế… Thế Huân… Tiến vào…” Lộc Hàm nhịn không được mở miệng trước, hậu huyệt đã hoàn toàn thích ứng với ngón tay, cảm giác ngứa ngáy trống rỗng nổi lên trong lòng, khát vọng dương v*t thô lớn của Thế Huân nhét vào cơ thể hư không của mình.
“Ân.” Thế Huân đáp ứng một tiếng, từ hậu huyệt rút ra ngón tay. Cởi bỏ thắt lưng kéo xuống quần dài, lại chưa cởi bỏ hoàn toàn, đã vội vàng đem dương v*t từ trong quần lót lấy ra, bắt lấy hai bên cánh mông mềm mại của Lộc Hàm, bài khai hai cánh mông làm lộ ra huyệt khẩu, quy đầu cực đại bóng mượt liền đĩnh chen vào.
Quy đầu bị huyệt khẩu như cái miệng nhỏ nhắn chặt chẽ hút vào, bụng đột nhiên trào lên một cổ nhiệt lưu, làm Thế Huân không kiềm được lực đạo của mình, thẳng lưng một hơi đĩnh về phía trước, dương v*t liền thống nhập hoàn toàn. Cũng may trước đó huyệt khẩu đã được khuếch trương đầy đủ, Lộc Hàm không cảm thấy đau đớn, ngược lại bởi vì hai người chặt chẽ kết hợp không một khe hở mà phát ra một tiếng rên rĩ thỏa mãn.
Thế Huân rất nhanh trừu sáp, bàn tay bắt lấy mông Lộc Hàm, cảm xúc tốt vô cùng, hai cánh mông trắng nõn bị nắm đến hồng hồng, hưởng thụ mỹ cảnh từ thị giác càng làm nửa người dưới của anh thêm bị kích thích. dương v*t lần lượt đánh tới chỗ sâu nhất, sau đó mạnh mẽ rút ra đến huyệt khẩu, làm thịt non sắc hồng cũng bị kéo ra theo, theo chỗ hai người kết hợp chất lỏng chảy ra lầy lội không chịu nổi, chỗ âm mao hay trên bụng Thế Huân cũng đều trở nên ướt át.
“Thế Huân… Thế Huân…” Lộc Hàm thở dốc rên rĩ, bản thân hoàn toàn trầm luân trong ái tình, đem toàn bộ thể xác và tinh thần giao phó cho người đàn ông phía sau.
Bị địa phương ấm áp mềm mại kia gắt gao vây trụ, Thế Huân sảng khoái đến mức hai vành mắt đều đỏ lên, hận không thể đem chính mình vĩnh viễn chôn sâu trong cơ thể Lộc Hàm, hạ thân điên cuồng đâm chọc, cái trán tích đầy mồ hôi nhỏ xuống lưng Lộc Hàm. Anh đột nhiên đưa tay ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm, làm ông kề sát giữa háng mình, dương v*t ra sức hướng chỗ càng sâu đĩnh vào…
Sau đó cuộc sống của hai người cũng không có biến hóa gì lớn, Thế Huân vẫn như cũ mỗi sáng sau khi ra khỏi phòng ngủ đều ngửi được mùi hương từ nhà bếp bay tới, nhàn nhã đi đến nhà bếp đứng bên cạnh Lộc Hàm đang bận rộn nấu ăn, trực tiếp đưa tay bóc đồ ăn đưa lên miệng, ngẫu nhiên sẽ giả bộ bị nóng, rồi mỹ mãn khi nhìn đến Lộc Hàm lộ ra nụ cười bất đắc dĩ một cách dịu dàng.
Ăn xong bữa sáng, Thế Huân lái xe đưa Lộc Hàm đến công ty, giống như trước để cậu xuống ở chỗ gần công ty, hai người một trước một sau đi vào công ty, trong mắt đồng nghiệp, tổng giám đốc Thế Huân cao cao tại thượng cùng nhân viên bình thường không ai biết đến Lộc Hàm không có bất cự mối quan hệ nào. Tan việc, Lộc Hàm đến chỗ cũ chờ Thế Huân, rồi hai người đi chợ mua thức ăn, nói là cùng nhau, kỳ thật Thế Huân hoàn toàn sống chết mặc bây, đứng một bên khoanh tay cười cười nhìn bộ dáng “Dữ dội” của Lộc Hàm khi cùng người bán hàng kỳ kèo trả giá, nhưng cảnh tượng này ngày càng ít, hiện tại ở chợ người bán hàng nào khi nhìn thấy cậu cũng thành thật mà đưa ra cái giá thấp nhất, rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy được bộ dáng “Dữ dội” kia của Lộc Hàm, điều này làm Thế Huân bóp bóp cổ tay thở dài một chút.
Trở về nhà, Lộc Hàm sẽ lập tức chạy vào phòng bếp nấu cơm, không lâu sau một bừa tối phong phú và ngon miệng liền làm cho Thế Huân ăn đến mặt mày rạng rỡ. Cơm chiều xong xuôi, ăn uống thỏa mãn làm dục vọng nửa người dưới của anh bắt đầu kêu gào, từ trên ghế sofa trong phòng khách, đến trước cái bàn trong thư phòng, hai người làm một lần rồi lại một lần, sau khi tận hứng Thế Huân sẽ tắm rửa rồi quay về phòng đi ngủ, Lộc Hàm ở lại đem địa phương bị hai người làm đến loạn thất bát tao thu tập sạch sẽ rồi mới trở về phòng mình.
Thế Huân trải qua cuộc sống vô cùng thích chí, nhưng những ngày tươi đẹp luôn luôn qua nhanh, mắt thấy sắp cuối tuần, Lộc Hàm lại phải về nhà. Thế Huân thầm nghĩ cơm trưa thứ bảy nên giải quyết làm sau đây, lại tìm lý do để đến nhà cậu cọ cơm!? Có hay không lại tưởng tượng thân thể cậu mà thẩm du!?
Nhưng không ngờ trong lúc Thế Huân còn chưa nghĩ ra biện pháp, Lộc Hàm lại nhận được điện thoại của mẹ nói thứ sáu tuần này bận đi thăm viếng không có ở nhà, bảo cậu về hay không đều không sao cả. Thế Huân nghe được trong lòng âm thầm cao hứng, nhưng ngoài mặt vẫn thơ ơ giả vờ tùy tiện nói một câu, dù sao trở về cũng chỉ một mình, không bằng ở lại đây đi.
Nghe được Thế Huân chủ động mở miệng bảo mình ở lại, trong lòng Lộc Hàm có bao nhiêu tươi đẹp liền hiện lên, lập tức cao hứng đáp ứng.
Nhìn bộ dáng cao hứng của Lộc Hàm, Thế Huân kìm lòng không đậu bật cười. Nghĩ lại hai người sống chung một khoảng thời gian, phạm vi hoạt động cũng chỉ là đi chợ mua đồ ăn, dáng vẻ này hoàn toàn không giống bao dưỡng, nhìn giống vợ chồng già sống chung lâu năm hơn, nói thế nào cũng nên dẫn cậu ra ngoài dạo chơi, mua chút quà cho cậu, này mới giống bộ dáng bao dưỡng.
Thế Huân cố ý từ chối tất cả các cuộc hẹn với khách hàng, chuẩn bị thứ bảy này sẽ cùng Lộc Hàm đi dạo phố.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 56: Trầm luân [h]
Chương 56: Trầm luân [h]